Truyện:Giường Đơn - Chương 33

Giường Đơn
Trọn bộ 47 chương
Chương 33
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Mộc

"Tôi không đi Italy! Sắp xếp trợ lý Ngô qua đó, tôi sẽ gọi điện cho anh ta."...

Giọng nói trong phòng cố nhỏ xuống hết mức, sợ đánh thức vợ mình đang ngủ yên trên giường.

"Mấy ông già ấy thích ầm í chứ gì, cho bọn họ ầm ĩ cũng được!" Kiên quyết gạt bỏ do dự của cấp dưới.

"Nói với người phụ trách hội nghị qua internet ở Pháp là kéo dài thêm mấy tiếng nữa, vợ tôi còn chưa dậy, tôi không thể đi được."

Cô trở mình một cái, anh vội vàng tắt di động.

"Em tỉnh rồi", cô cũng không rời giường, đưa lưng về phía anh, giọng nói không có cảm xúc gì.

Anh có thể nhanh chóng đi làm việc của anh.

Chuyện kia đã qua gần 1 tháng, thái độ của cô với anh vẫn như thế này.

Không kháng cự, cũng không thân thiết.

"Anh đánh thức em à?" Nhìn phía sau lưng cô, vẻ mặt anh phức tạp.

"Không... vốn nên tỉnh rồi." Cô vẫn không thích nói chuyện như cũ, lại ép mình nói với anh, "Việc chính quan trọng hơn, anh đi họp trước đi."

Một tháng nay, anh vẫn ở bên cô, tất cả công việc anh đều chỉ đạo qua điện thoại và internet.

Cho dù trời bên ngoài thực sự sập xuống anh cũng không rời khỏi cô.

"Có đói không? Anh đi lấy đồ ăn cho em nhé." Anh giống như không nghe thấy cô nói gì.

Một mùi thơm bay vào mũi, bồ câu hầm ngon đến chảy nước miếng xuất hiện trước mặt cô.

Dựa vào độ mềm của thịt bồ câu có thể đoán ra anh ít nhất cũng phải mất vài tiếng.

"Bồ câu này ở đâu?"

Không nên trách cô hỏi chuyện kì quái như vậy, bởi vì hiện giờ bọn họ đang ở Hawai, nơi này không có chợ truyền thống giống Trung Quốc, mà nhiều cây số quanh đây cũng không có nơi nào bán chim sống.

"Yên tâm, không phải trộm ở công viên đâu." Thổi cho thìa canh nguội bớt, anh đưa tới bên môi cô, muốn làm cô cười.

Nhưng cô vẫn giữ dáng vẻ không mặn không nhạt.

Mới uống mấy thìa liền nhíu mày, không uống nữa.

Tuy rằng nói đang nghỉ ngơi nhưng cơ bản cô chỉ ở trên giường, thật sự không muốn ăn gì.

"Không sao, nếu không muốn uống thì đừng uống." Anh nhanh chóng bỏ đi, vốn dĩ không để ý mình hầm vất vả thế nào."Anh đi làm đi." Cô mở ti vi, chăm chú xem, không để ý đến anh.

Im lặng, anh đau lòng sờ lên trán cô, vết sẹo ước chừng năm sáu cm.

Vết sẹo trên trán cũng giống như vết thương trong lòng cô.

Khi anh chạm lên trán mình, mặt cô vẫn không thay đổi gì như cũ, biểu cảm lãnh đạm giống như một con búp bê, không có bất cứ cảm xúc gì. Cuối cùng, anh nghẹn lời nói, "Được... Anh ở ngay phòng bên cạnh... Rất nhanh sẽ trở lại." Tâm trạng sa sút, anh cảm nhận được, cho tới bây giờ cô không hề cần anh.

Cuộc sống của cô cũng không cần anh làm bạn.

Chỉ có anh luôn ngang ngược vây lấy cô...

Giống y đúc 7 năm trước...

Bóng dáng cô đơn của anh đi ra khỏi phòng, cô chuyển mắt khỏi ti vi, kinh ngạc nhìn về phía anh biến mất.

Có phải cô rất không tự nhiên không?

Sau chuyện kia, cô không thể cười thoải mái với anh được nữa.

Cho dù cô hiểu anh quan tâm tới cô thế nào.

Nếu không, anh sẽ không mặc kệ áp lực lớn từ ban giám đốc mà cố ý đưa cô đi nghỉ thời gian dài như vậy.

Sự nghiệp của anh vừa mới bước vững vàng, quyết định thế sẽ chỉ gây ra trò cười và chê trách.

Cô không mang thai.

Ngày đó trong phòng phẫu thuật, rõ ràng chỉ trợn tròn mắt, bình tĩnh đợi mười mấy giờ mà thôi.

Nhưng vì sao lòng cô vẫn đau như vậy, đau đến mức giống như thực sự có một đứa bé rời khỏi cô.

Anh không thích trẻ con. Nhưng cô vẫn muốn sinh cho anh một đứa. Có lẽ là vì cô chưa từng có cảm giác an toàn.

Sau lần đầu tiên làm tình, nửa tháng sau, kinh nguyệt của cô xuất hiện, ở trong khách sạn tại Pháp, cô phát hiện ra, tâm trạng mất mát rất lâu. Cô không thể mất đi lợi thế trước anh.

Khi đó anh rất lãnh đạm với cô, hoàn toàn không có hứng thú dây dưa.

Cho nên cô hạ quyết tâm lừa anh rằng cô mang thai.

Nhưng cô ngàn tính vạn tính, mưu mô lại không ngờ rằng chuyện đã qua nhiều năm, Phàn Dực Á cũng không khó chịu giống biểu hiện bên ngoài, thì ra anh vẫn thích cô...

Phần tình cảm toàn tâm toàn ý này khiến cô không cách nào mở miệng nói ra sự thật.

Vì thế cô vẫn tự nhủ, cô và anh có thể làm thêm vài lần, sau khi kết hôn nhất định sẽ mang thai.

Nhưng không ngờ một câu của bác sĩ rằng 'thai không ổn' khiến ngay cả đêm tân hôn anh cũng không chạm vào cô. Cô không phải phụ nữ lẳng lơ, cho dù vì đêm hiến thân đầu tiên, đã cố xem n bộ phim người lớn, nhưng chủ động với đàn ông quả thật không phải thiên phú của cô.

Cô không làm nũng, không lấy lòng, nhưng cô như vậy có phải là không yêu anh không?

Nếu không yêu, sẽ không vì một câu 'Tôi ghét phụ nữ hút thuốc' liền tìm mọi cách từ bỏ thói nghiện thuốc lá vài năm nay.

......

Thở dài một hơi, tiện tay khoác thêm một chiếc áo ngủ.

Ngồi trên xích đu ở ban công, cô nhắm mắt lại, bình tĩnh nghe tiếng sóng biển, ngửi mùi tươi mát của biển trong không khí.

Nước biển trong sạch, cho dù tới gần đêm tối vẫn là màu xanh thẳm, linh hồn con người giống như sắp bị màn xanh thẳm ấy hút đi.

U sầu xâm nhập vào lòng cô.

Khóe mắt, một giọt lệ rơi xuống.

Làm hòa với anh đi.

Cô tự khuyên giải mình như vậy.

Không biết đã bao lâu.

Nụ hôn nhẹ nhàng, hôn tới nước mắt sắp bị gió thổi khô của cô.

"Sao lại khóc?" Anh đau lòng hỏi.

Anh mới rời khỏi nửa giờ. Quay về đã thấy vẻ u sầu của cô.

Một tháng nay, cô ngoan ngoãn nghe lời khiến anh có chút sợ hãi.

Cho nên một tấc cũng không rời, anh không dám đi quá xa khỏi cô.

Đôi môi lạnh nhạt khẽ động một chút, cô lắc đầu, "Gió thổi..." Đây là giải thích của cô về nước mắt.

Làm hòa đi.

Cô yêu anh, bất kể thế nào cũng không thay đổi được sự thật này.

"Anh ôm vào được không?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

Hiện giờ cô không thể trúng gió được.

Gật đầu.

Anh ngạc nhiên thấy cô ôm cổ mình.

Vì bất ngờ, tâm trạng anh có phần kích động, vội giữ lấy cánh tay cô.

Ôm cô về ổ chăn ấm áp.

"Xem phim không?" Anh hỏi cô.

Bên ngoài, tiếng sóng biển không ngừng truyền vào căn nhà, bên trong anh và cô không ra khỏi cửa.

Một tháng nay, anh và cô gần như xem gần hết toàn bộ phim trong mấy năm nay.

Nhưng bất kể phim hài hước thế nào cô cũng không cười, xúc động đến mấy cô cũng không khóc.

"Vâng." Cô gật đầu, tựa vào vai anh.

Anh trở tay, ôm cả người cô vào trong ngực.

Chỉ một chút xúc động anh đã cảm giác được, cô đang dần mềm lòng.

Trên màn hình, nam nữ đang dây dưa lãng mạn dưới chăn.

Ngoài màn hình, anh nhẹ nhàng ngậm vành tai cô.

Thật cẩn thận.

Đối với đoạn tình cảm này, anh đã bắt đầu trở nên rất cẩn thận, từng li từng tí, mỗi bước đều như đi trên băng mỏng, sợ mất cô.

Cô chậm rãi chui người vào phía dưới chăn.

Khép chặt mắt, lông mi run rẩy.

Anh nghĩ cô từ chối.

Cho nên chỉ ôm cô giống như mọi lần.

Ôm thật chặt.

Không vượt qua giới hạn.

Nhưng bất ngờ cô xoay người, môi chạm lên môi anh.

Hai người vẫn không nhúc nhích.

Mắt đối mắt, tim đối tim.

Thấy anh không chủ động tiến thêm một bước, cô xấu hổ muốn đẩy ra.

Không ngờ giây tiếp theo gáy đã bị anh giữ chặt.

Đầu tiên là hôn khẽ, không tiến vào, thong thả hôn lên môi cô, khi cô hít thở dồn dập, anh liền tiến thêm một bước, thâm nhập, cẩn thận nhấm nháp lưỡi cô, từng nơi mềm mại trong môi.

Không kìm lòng được, tay anh lướt qua đường cong thân thể mềm mại của cô, dừng lại trước bộ ngực tròn trịa.

"Có thể chứ?" Áp lực dục vọng làm mắt anh ẩn chứa dày vò khó chịu.

Rất muốn tới gần cô, nhưng dù thế nào vẫn lo lắng thân thể cô, lo lắng lòng của cô, anh không dám quá tùy tiện.

Anh run rẩy vì thở gấp, áp lực rất lớn, dục vọng trong thân thể rõ ràng đang sôi sục điên cuồng, nhưng anh lại trở nên không giống như Phàn Dực Á trước đây, sao cô lại không có cảm giác chứ?

Vòng tay kéo cổ anh, cô chủ động đón nhận, im lặng nói cho anh biết đáp án.

Mặc năm ngón tay thon dài của anh chạy trên da thịt trắng mịn bóng loáng, mặc anh đi xuống thăm dò nơi ẩm ướt của cô.

Trong phòng bọn họ không có vật 'bảo hộ' nào. Vì hễ là thứ có liên quan đến hai chữ đứa bé thì đều bị anh ném đi hết. Anh sợ trong lòng cô có vết thương, cho nên luôn cẩn thận không chạm đến hai từ mẫn cảm này.

Có điều giờ phút này lại khổ chính mình.

Anh vừa tiến vào nơi ngọt ngào của cô, lại vừa cảm thấy mâu thuẫn.

Dục vọng và lý trí giống như dây thừng kéo các phía khác nhau, liều mạng kéo về phía mình.

Mãi đến khi cô chủ động quấn lên thắt lưng anh, chủ động xâm nhập cùng anh.

Tất cả lo lắng đều biến mất trong ngọt ngào.

Trong không khí dày đặc mùi tình dục, liên tục lan tràn...

*****

Edit: Mộc

Sáng sớm, chim chóc bên ngoài líu ríu không ngừng.

Dưới chăn, hai thân thể trần trụi, thắt lưng chạm thắt lưng, chân quấn chân.

Bả vai trơn bóng của cô dưới ánh nắng làm anh xúc động.

Không nhịn được, anh cúi xuống hôn cẩn thận.

"Ngứa." Bả vai rụt lại, cô bị đánh thức, rõ ràng là một câu giống như làm nũng lại bị cô nói hết sức nghiêm túc.

Hạnh phúc là cái gì?

Hạnh phúc chính là đón ánh nắng đầu tiên của buổi sớm, mở mắt ra liền nhìn thấy người mình thích nằm ở bên cạnh.

Cho dù vẻ mặt của cô đang nhăn nhó.

"Em đói bụng." Đẩy nhẹ anh một cái.

Câu này rất bình thường, thậm chí còn có vẻ hách dịch, vào trong tai anh lại vô cùng vui sướng.

Đã bao lâu rồi cô không kêu đói bụng với anh?

Tất cả đều lạnh nhạt đón nhận.

Cô muốn gì, không muốn gì, anh chỉ có thể quan sát vẻ mặt của cô để suy đoán.

Thật ra như thế anh cảm thấy hơi mệt.

Có đôi khi ngay cả chính anh cũng không rõ vì sao người luôn thích đơn giản như anh lại yêu một cô gái phức tạp như vậy.

Nhưng yêu chính là yêu, không có lý nào.

Cho nên, anh đành chấp nhận.

Vui vẻ rời giường, tiện tay lấy một cái áo sơ mi, vừa cài cúc áo vừa nhìn cô đường hoàng.

Tối hôm qua cùng nhau khiến cho thể xác và tinh thần căng thẳng một tháng nay của anh đều thả lỏng.

Tối hôm qua, cô chủ động với anh, cho dù chỉ một hành động nhỏ nhỏ cũng khiến cho tâm trạng anh bay lên bảy tầng mây.

Khi mặc quần áo vào, di động trong túi anh liên tục rung.

Vui vẻ lấy di động ra, vừa nhìn thấy dãy số thì nụ cười liền cứng đờ.

Là Tình Không.

Từ tối hôm qua đến giờ đã có mấy chục cuộc gọi nhỡ.

Kể từ ngày chuyện kia xảy ra ở nhà chính, cho tới giờ Mạt Mạt đều im lặng không đề cập tới, nhưng anh cũng mơ hồ hiểu ra.

Không chỉ mẹ anh khiêu khích, chắc chắn cô cũng thấy được chuyện mà anh không muốn cô thấy.

Ví dụ như Tiểm Niệm khi bị bệnh liền gọi anh là cha, không thể sửa được.

Ví dụ như khi Tình Không không khống chế được cảm xúc sẽ ôm anh khóc lóc, không khác gì một đứa trẻ.

Trước kia anh đã quen thuộc tình cảnh này.

Nhưng anh biết nếu ở trong mắt cô thì nhất định sẽ rất khó giải thích.

"Sao không nhận điện thoại?" Cô kéo chăn, cũng ngồi dậy.

Thật ra ai có thể gọi điện bám riết không tha, trong lòng cô hiểu rõ.

"Không, không muốn nhận." Vẻ mặt anh thản nhiên, đã tháo luôn pin điện thoại.

"Em đói bụng." Cô lại kêu đói, cả mặt đều xụ xuống.

"Sẽ có ngay!" Anh quay đầu lại, tươi cười vô cùng chói mắt.

Tối hôm qua là anh khiến vợ anh mệt mỏi như vậy, đương nhiên phải phụ trách công tác giải quyết hậu quả.

Vui vẻ đi qua phòng khách, anh tiện tay ném luôn chiếc điện thoại Wentu mwois vào thùng rác.

Mấy trợ lí biết số điện thoại cố định ở đây đã trở thành tử sĩ của anh, không có di động, những người khác muốn tim anh khó như lên trời.

Những ngày nghỉ kéo dài này vẫn sẽ thuộc về người phụ nữ của anh.

Cho dù bị Hoàn Vũ đã mất chỉ trích, anh cũng không ngại.

Nếu ngay cả người mình yêu thương nhất còn không chăm sóc được thì lấy đâu ra thời gian rảnh để chăm sóc một người phụ nữ khác? Không phải rất buồn cười sao?

Tình Không có ơn với anh, thu nhận anh khi nghèo túng, nhưng anh cũng đã báo đáp cô ấy bằng cuộc sống không cần lo cơm áo.

Cho tới bây giờ anh vẫn không phải là người đàn ông kiên nhẫn, đối với Tình Không, kiên nhẫn của anh đã hết sạch, chỉ có thể ép mình cố gắng làm tốt nhất có thể, nhưng tuyệt đối không có khả năng rất tốt.

Đối xử tốt với Tình Không nhưng phải có chừng mực, điều kiện đầu tiên là không ảnh hưởng tới gia đình anh.

Trời sinh anh là một kẻ thích coi mình thành trung tâm, toàn bộ thế giới này anh chỉ để ý thật sự một người phụ nữ.

Chờ anh nướng vài lát bánh mì xong, đi ra đã thấy cô mặc xong quần áo, nghiêm chỉnh ngồi bên bàn cơm.

Giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn.

"A Á, có thể mua cho em mấy quyển sách dạy nấu ăn không?" Đang im lặng cắn bánh mì, cô đột nhiên hỏi.

"Để làm gì? Chê anh làm không ngon à?" Cắn bánh mì trong miệng, tâm trạng tốt liền mất đi, trong lòng lo lắng, không biết là cảm giác gì, nói ra lại vẫn là lời lấy lòng như cũ.

Haiz, ngay cả chính anh đều tự phỉ nhổ mình, người phụ nữ này đúng là cửa lồng giam của anh.

"Không, em chỉ muốn tự mình thử làm một chút thôi." Cô trả lời vẫn lạnh lùng như trước.

Hiền thê lương mẫu, cô cũng muốn học theo.

"Khi nào rảnh anh sẽ dạy em." Giống như quyền sở hữu bị xâm phạm, anh rất khó chịu.

Hình như anh cũng chỉ có khả năng nấu nướng là chiêu thức duy nhất hấp dẫn cô, lẽ nào cũng sắp mất rồi.

Muốn ăn gì anh sẽ làm cho cô. Cô vội vã học như thế có phải không muốn dựa vào anh nữa không?

Cô thực sự không cần anh...

"Vâng." Cô gật đầu.

Dùng dao nĩa cắt mạnh miếng chân giò hun khói, anh có tức giận cũng không thể phát ra.

Trong mắt cô, anh có vẻ kì quái, rất không tự nhiên.

Haiz, cô có nên nói cho anh biết, thật ra anh cố không phát cáu trông còn khủng bố gấp trăm lần ngàn lần so với khi anh nổi giận.

"Ăn sáng xong em muốn đi dạo bãi biển một chút."

Cô vừa mới đưa ra yêu cầu, anh đã theo bản năng từ chối ngay, "Không được! Em không thể ra gió!" Anh đã hỏi bác sĩ, cũng mất mặt đi hỏi mấy người già, bọn họ nói đẻ non cũng giống như khi ở cữ, không được để bị gió vào người.

Lạnh lùng nhìn anh, mãi đến khi anh chột dạ.

"Cứ ở trong phòng mãi, em rất buồn chán." Mặt không thay đổi, cô nói ra đều là thật.

Nhốt cô trong phòng, ban đầu còn không cho cô gội đầu tắm rửa, may mà cô không thèm để ý!

Một tháng nay, mặc dù có anh ở bên, nhưng cô cũng buồn đến phát sợ, rất muốn ra ngoài một chút, hít thở không khí mới mẻ.

"Bác sĩ nói..." Anh ngượng ngùng muốn dùng bác sĩ đến ép cô, lại nhìn thoáng qua gương mặt hờn giận nhăn nhó của cô, ngậm miệng lại.

Không phải anh rất đạo đức giả không? Bác sĩ cũng từng nói trong 40 ngày đầu không thể làm chuyện đó.

Tối hôm qua... anh đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.

"Nếu em thực sự muốn đi... cũng được... nhưng phải mang theo mũ..."

Mẹ nó! Phàn Dực Á, mày đúng là đàn bà! Rõ ràng muốn ngăn cô ấy ra ngoài, cuối cùng lại thỏa hiệp!

Thật ra mày đang sợ cái gì?!

Luôn lo được lo mất, dáng vẻ hoảng loạn, đúng là uất ức quá thể!

"Vâng, vậy cứ thế nhé." Cô gật đầu, tiếp tục ăn bữa sáng.

Ánh mắt thoáng nhìn qua, anh lại đang oán hận cắt lạp xưởng rất mạnh, khúc lạp xưởng yên lành bị chà đạp sắp biến thành vụn.

À! Cuối cùng cô cũng biết vì sao mình lại cảm thấy buồn.

Ngay cả bực bội mà Phàn Dực Á cũng không dám biểu lộ, đúng là rất buồn!

Crypto.com Exchange

Chương (1-47)