Vay nóng Homecredit

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 092

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 092
Cầu hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Lazada


"Ân, em thấy tốt là tốt rồi!" Lăng Nhất Phàm nhìn cô gái trước mặt chằm chằm, đáy mắt tràn đầy quan tâm và lưu luyến, câu nói đó thốt ra từ miệng hắn nghe thật tự nhiên, không có chút làm màu nào --- Nếu em an ổn, trời sẽ nắng đẹp!

Vành mắt Lâm Y chớp mắt phiếm hồng, cô mấp máy môi, nhẹ giọng nói: "Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống được không?" Lăng Nhất Phàm cười nhìn cô, ôn hòa gật đầu; Lâm Y cười với hắn, "Anh đợi một chút!" rồi cô xoay người, đi đến trước mặt người đàn ông nãy giờ vẫn đứng yên một chỗ kia, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía cô và Lăng Nhất Phàm kia, mỉm cười: "Lãnh Nghị, em ngồi với Lăng Nhất Phàm một lát, anh về trước đi!"

Cô ngồi với Lăng Nhất Phàm, để hắn đi về? Hả? Lời này mà cô gái này cũng nói ra được một cách tự nhiên như thế sao? Lãnh Nghị kinh ngạc nhìn cô gái, hắn chau mày, khoanh hai tay trước ngực, vừa định phản đối thì bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Y đã bịt lấy miệng hắn, cô học giọng điệu bá đạo thường ngày của Lãnh Nghị: "Cứ quyết định như vậy đi, phản đối vô hiệu!"

Aaa! Người đàn ông nhất thời không biết nói sao chỉ đành trừng mắt nhìn theo bóng cô gái vừa nói xong liền xoay người rời đi kia, thầm thở dài một tiếng: Xong rồi, cô gái này sắp leo lên đầu hắn mà ngồi rồi!... Khụ khụ, nhưng là hắn tình nguyện để cô leo lên, còn gì để nói chứ! Haizzz!

Trong một góc quán cà phê đầu đường, Lăng Nhất Phàm và Lâm Y ngồi đối diện với nhau, hai người đều trầm mặc không nói, nhất thời không biết nên mở lời thế nào, Lâm Y lên tiếng trước, cô bất an thì thào: "Nhất Phàm, xin lỗi... "

Từ đầu đến cuối trên mặt Lăng Nhất Phàm vẫn là nụ cười nhu hòa, hắn nhìn cô gái trước mặt, dịu giọng nói: "Ngốc, có gì phải xin lỗi anh chứ? Chỉ cần em vui vẻ, vậy là đủ rồi!"

Lâm Y nuốt xuống một tiếng nghẹn ngào: "Em... thực ra không xứng để anh... đối xử tốt với em như vậy... Anh không cần tốt với em, như vậy chỉ càng khiến em đau lòng... " Lâm Y nói, hay tai che mặt, nhắm mắt cố nén không cho nước mắt rơi.

Lăng Nhất Phàm cũng có chút kích động, trong lòng hắn rõ nhất chính mình có bao nhiêu điều không nỡ, từ năm đó khi cô mới chỉ là cô sinh viên vừa bước vào cổng trường đại học, hắn thường nhìn theo bóng cô đi qua sân trường, nhìn cô nhảy múa trên sân khấu... Nhưng nếu như cô ở bên hắn mà không cảm thấy hạnh phúc, hoặc là vì thế mà hắn ray rứt cả đời thì hắn chẳng thà buông tay để cô đi tìm hạnh phúc của riêng mình...

Hắn bất giác đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Y đang che mặt, giọng vẫn thật nhẹ nhàng: "Y Y, anh biết em là cô gái tốt, đáng để anh đối xử tốt với em!". Nước mắt rốt cuộc tràn ra hốc mắt, Lăng Nhất Phàm nhẹ nhàng giúp cô lau đi, "Trước đây anh đã từng nói anh có thể làm anh trai của em, biết không?"

"Nhất Phàm!" Cô gái rốt cuộc khóc thành tiếng, cô gục đầu xuống bàn, bả vai run run nghẹn ngào.

"Đừng khóc", Lăng Nhất Phàm cố làm ra vẻ thoải mái, "Em khóc như vậy người khác nhìn thấy sẽ tưởng anh bắt nạt em! Khăn giấy đây, lau nước mắt đi!"

Chiêu này quả nhiên hữu dụng, cô gái hơi ngẩng đầu liên liếc nhìn xung quanh rồi đưa tay đón lấy khăn giấy từ tay Lăng Nhất Phàm, nhẹ nhàng lau nước mắt, lát sau cô mới nhìn Lăng Nhất Phàm vẻ có lỗi, "Xin lỗi!"

"Lại nữa rồi!" Lăng Nhất Phàm mỉm cười.

Lâm Y lúc này mới lộ ra một nụ cười khó coi còn hơn khóc, hai người lặng lẽ ngồi, lát sau Lâm Y nhìn Lăng Nhất Phàm, muốn nói lại thôi, Lăng Nhất Phàm lại mỉm cười nhẹ giọng hỏi: "Y Y, em muốn hỏi gì?"

"Nhất Phàm", Lâm Y thoáng suy nghĩ vài giây, rốt cuộc lên tiếng, "Mễ Lệ... cô ấy khỏe không?"

Sóng mắt Lăng Nhất Phàm xao động dữ dội, hắn nâng ly cà phê lên nhẹ nhấp một ngụm, khi xác định mình đã điều tiết tốt cảm xúc mới nhìn về phía Lâm Y nhàn nhạt nói: "Cô ấy tốt lắm... lúc này chắc đang ở công ty!"

Lâm Y nhìn vẻ bình thản trên mặt Lăng Nhất Phàm, cô mím môi, nhẹ giọng nói: "Cô ấy là một cô gái tốt, em thấy cô ấy thật tốt với anh, anh nên quý trọng tấm lòng của cô ấy!"

Lăng Nhất Phàm không lên tiếng, hắn nhớ Mễ Lệ đã đeo chiếc nhẫn mà Lâm Y đưa cho, suốt cả một tuần mỗi ngày đều chạy đến nhà hắn làm bữa tối cho hắn, mặc kệ hắn cự tuyệt thế nào cô đều không nghe, chẳng những thế còn tin tưởng vô cùng nhìn Lăng Nhất Phàm khiêu chiến nói nhất định sẽ có một ngày cô khiến hắn phải yêu cô!

Lăng Nhất Phàm nhe day day huyệt thái dương, dấu máu đó khiến lòng hắn ray rứt nhưng hắn biết mình không yêu Mễ Lệ vì thế hắn sợ mình không thể cho cô hạnh phúc, hắn hy vọng cô có thể tìm được một người thực sự yêu mình...

Nhưng Mễ Lệ nói cô sẽ luôn đợi hắn... Con người vốn là một loại động vật kỳ quái, rõ ràng biết chỉ cần quay đầu lại sẽ tìm thấy hạnh phúc lại cứng rắn không chịu quay đầu...

Từ trong ánh mắt của Lăng Nhất Phàm Lâm Y như đọc ra được điều gì, cô chau mày, nhẹ giọng nói: "Nhất Phàm, tình cảm có thể vun đắp... anh cũng nên cho cô ấy một cơ hội!"

Lăng Nhất Phàm rốt cuộc ngẩng lên nhìn Lâm Y cười nói: "Được, anh biết rồi, em yên tâm!" Hắn không muốn Lâm Y lo lắng vì chuyện của mình, không muốn ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô!

Khi Lăng Nhất Phàm và Lâm Y bước ra khỏi quán cà phê, Lâm Y nhìn thấy bên cạnh xe của Lăng Nhất Phàm là hai chiếc xe màu đen, đó là xe của Lãnh Nghị! Suy nghĩ này vừa thoáng qua đầu cô thì Lâm Y đã nhìn thấy cửa sau của một trong hai chiếc xe mở ra rồi Lãnh Nghị bước xuống đi đến trước mặt cô.

"Y Y, em nhất định phải hạnh phúc!" Lăng Nhất Phàm xoay lại nói nhỏ với cô gái bên cạnh, cô gái vụt ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhẹ gật đầu: "Anh cũng vậy!"

Lăng Nhất Phàm mỉm cười gật đầu, lúc này Lâm Y thấy vai mình bị siết lại rồi một hơi thở ấm áp vây phủ lấy cô, Lãnh Nghị nhìn Lăng Nhất Phàm câu môi, nụ cười mang theo chút hàn ý, lại mang theo chút khiêu chiến: "Lãnh thiếu, tạm biệt!" Sao đó kéo Lâm Y bước nhanh về phía xe mình.

Hừm, bà xã của mình ngồi quán cà phê nói chuyện với người đàn ông khác còn mình chỉ có thể đứng ngoài chờ, loại cảm giác này thật tệ hết biết! Lãnh Nghị vừa nghĩ là đã tức nhưng hắn không dám phát tác với cô gái, chỉ đành trông đợi vào sự trả thù ngọt ngào tối nay...

Trong xe, Lãnh Nghị khoác tay lên vai cô gái: "Y Y, tối ngày mốt đài truyền hình quốc gia của Ý có tiết mục phỏng vấn, đã hẹn phỏng vấn anh, em phải đi với anh một chuyến!"

"Tiết mục phỏng vấn trên đài truyền hình quốc gia?" Lâm Y ngẩng lên nhìn người đàn ông.

"Phải đó!" Người đàn ông chằm chằm nhìn hắn, nghiêm túc gật đầu.

"Vậy em xem tivi là được rồi, còn đi theo anh đến đó làm gì?" Lâm Y không hiểu hỏi lại, "Em ngồi đó chán lắm, cũng không phải là phỏng vấn em!"

"Ừm, nếu như em muốn, vậy anh giới thiệu em với họ một chút, bảo họ phỏng vấn em là được! Em cứ lên đài nói một chút bí quyết làm sao để làm một anh đẹp trai như anh điên đảo vì em là được!" Lãnh Nghị cười cười.

"Hừm... " Lâm Y tỏ vẻ khinh thường dù đáy mắt tràn đầy ý cười.

Ngày hôm đó hai người ăn tối rất sớm, vừa mới dùng xong bữa tối thì một đoàn khách lạ bước vào phòng bệnh, trên tay họ là hộp lớn hộp nhỏ đủ loại. Lâm Y ngẩn người, cô còn chưa kịp hỏi thì một cô gái cao gầy dẫn đầu đoàn người đã nhìn Lâm Y cười gật đầu chào, dùng một loại tiếng Anh tiêu chuẩn nói với cô: "Chào cô, xin hỏi cô là Lâm Y tiểu thư phải không?"

"Phải!" Lâm Y lịch sự trả lời dù trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

"Chào cô Lâm tiểu thư, Lãnh tiên sinh gọi chúng tôi đến giúp cô trang điểm để tham gia tiết mục phỏng vấn trên đài truyền hình... " Cô gái vẫn giữ nụ cười.

Đi với Lãnh Nghị đến đài truyền hình, còn phải trang điểm long trọng vậy sao? Lâm Y khó hiểu xoay lại nhìn Lãnh Nghị đang ngồi sau bàn ăn nhỏ đang đọc tư liệu chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, thấy cô nhìn mình hắn đặt tư liệu xuống, khóe môi câu lên một nụ cười, "Ừ, Y Y, là anh gọi họ đến!"

"Em... chắc không cần phải trang điểm đâu? Cũng đâu phải là phỏng vấn em!" Lâm Y chau mày.

"Cần chứ!", khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, đôi mắt đen thẳm vẫn nhìn Lâm Y chằm chằm, đáy mắt lóe lên một tia sáng dị thường, "Nếu như đến lúc đó họ đột nhiên nghĩ đến muốn phỏng vấn em thì sao? Ân, đài truyền hình này phát sóng trên toàn thế giới nha... cho nên, em phải duy trì hình tượng hoàn mỹ trước mặt người của toàn thế giới chứ, đúng không?"

"Lãnh tiên sinh, chào ngài!" Cô gái cao gầy đi đầu chào Lãnh Nghị, "Chúng tôi có thể bắt đầu được chưa?"

"Bắt đầu đi!" Lãnh Nghị mỉm cười, xem ra thật vui vẻ.

Lâm Y không còn cách nào cự tuyệt, cô giống như rối gỗ vậy, ngồi trên ghế để mặc nhóm người làm đủ trò trên mặt, trên tóc cô, cuối cùng cô mặc kệ họ, nhắm mắt nghỉ ngơi...

Cũng không biết qua bao lâu rốt cuộc nghe cô gái kia thấp giọng nói: "Lâm tiểu thư, xong rồi!", Lâm Y lúc này mới chậm rãi hé mắt, đập vào mắt cô đầu tiên là gương mặt tuấn mỹ tràn đầy ý cười của Lãnh Nghị, nhìn thấy cô gái mắt hắn sáng lên nhưng chỉ cười không lên tiếng.

Lâm Y có chút bất an đứng dậy, lập tức có người mang một chiếc gương đến trước mặt cô, Lâm Y nhìn chính mình trong gương, sau khi trang điểm, ngoài vẻ tươi mát thanh thuần vốn có còn có thêm một vẻ xinh đẹp động lòng người khiến người ta không dám thở mạnh, một vẻ đẹp không tầm thường khiến Lâm Y cũng thầm kinh ngạc, ngẩn người nhìn chính mình trong gương.

Chung quanh thật yên tĩnh, tất cả những người trong phòng đều tươi cười nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, gương mặt lạnh mạc của Lãnh Nghị lúc này cũng trở nên thật nhu hòa, đáy mắt lại lóe lên một sắc thái dị thường.

"Lâm tiểu thư thật xinh đẹp!" Lát sau xung quanh bắt đầu rộ lên những lời ngợi khen...

Chợt chiếc gương trước mặt Lâm Y bị lấy mất rồi một chiếc váy dạ hội màu trắng hở vai xuất hiện trước mặt. Lâm Y nuốt nuốt nước bọt nhìn Lãnh Nghị: "Còn phải mặc lễ phục nữa sao? Có cần thiết không?" Lãnh Nghị chỉ cười không nói...

*****

Tiếp đó là thay y phục, mang đồ trang sức, khi Lâm Y như một đóa sen trắng mới nở, lại như một đóa tuyết liên thanh thuần đứng trước mặt mọi người thì trời đã tối, xong việc mọi người dọn dẹp xong liền rời đi, chỉ để lại hai cô gái để theo Lãnh Nghị và Lâm Y cùng đi đến trường quay.

Trong một trường quay của đài truyền hình quốc gia Ý, người chủ trì tiết mục cùng Lãnh Nghị chậm rãi nói chuyện, Lâm Y thì cùng với một vài nhân viên hậu trường ngồi ở dãy ghế dành cho khán giả. Dưới ánh đèn chói sáng của trường quay, Lãnh Nghị vẫn duy trì phong độ và khí thế cường đại thường ngày, trên gương mặt anh tuấn vẫn là khí chất cao ngạo lạnh mạc đó, khóe môi hắn thỉnh thoảng câu lên nụ cười nhàn nhạt nhưng không dấu được ngạo khí bức người trời sinh của mình.

Khóe môi Lâm Y không khống chế được lộ ra một nụ cười tự hào, người đàn ông ưu tú trên bục kia là của cô, sẽ có rất nhiều người hâm mộ cùng đố kỵ...

Trong đại sảnh của biệt thự nhà họ Lãnh ở Paris nước pháp, Tương Mân, Lãnh Tuấn, Lý Uyển và Lãnh Thành đều tề tựu nơi sofa im lặng theo dõi tiết mục phỏng vấn, Tương Mân nhìn cháu mình trên tivi, trong mắt đầy vẻ từ ái...

Trong biệt thự của nhà họ Từ, Từ Giai cũng đang si mê nhìn Lãnh Nghị trong tivi, Từ Nhất Hạo thì nheo mắt nhìn chằm chằm lên màn hình, ánh mắt thật phức tạp, Vương Khiết thì trầm mặc ngồi một bên xem, không biết đang nghĩ gì.

Sau cùng Lâm Y chợt nghe người chủ trì tiết mục nói: "Lãnh tiên sinh, trên sự nghiệp ngài đã rất thành công khiến người ta hâm mộ vô cùng, giờ tôi có thể hỏi một vài vấn đề có liên quan đến đời sống cá nhân của ngài không? Ồ... vừa nãy tôi có nhận được rất nhiều thông tin từ hậu đài gửi đến hỏi một vấn đề mà các vị khán giả, đặc biệt là các vị khán giả nữ vô cùng quan tâm... "

Người chủ trì tiết mục nói đến đây thì cố ý dừng lại nhìn Lãnh Nghị, Lãnh Nghị cười thản nhiên: "Xin hỏi!"

Người chủ trì cũng cười: "Ai nấy đều biết Lãnh tiên sinh chưa kết hôn nhưng tin đồn liên quan đến vị hôn thê hay bạn gái của ngài nhiều vô số kể, điều mà các khán giả muốn biết nhất hiện nay là, rốt cuộc vị hôn thê hay bạn gái của ngài rốt cuộc là ai? Đã có dự định kết hôn hay chưa?"

Ngồi nơi hàng ghế khán giả Lâm Y ngẩn người, tim không khỏi đập dồn, ánh mắt có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Lãnh Nghị, nếu có người hỏi hắn câu này trong những trường hợp thông thường, Lãnh Nghị chắc chắn sẽ mặc kệ nhưng lúc này ở trên bục Lãnh Nghị hoàn toàn không có vẻ không vui, đôi mắt đen thẳm có chút thâm thúy, khóe môi ý cười càng rõ ràng, giọng thật mê người: "Tôi sớm đã đoán được mọi người sẽ hỏi về vấn đề này... " Hắn ngừng một chút, khí thế bức người gần như áp đảo toàn trường quay, "... cho nên hôm nay tôi đặc biệt dẫn bạn gái của tôi đến đây!" Ánh mắt hắn dời đến Lâm Y đang ngồi nơi hàng ghế khán giả rồi thân hình cao lớn đứng dậy, đi về phía đó.

Người chủ trì tiết mục mỉm cười rồi cũng vội đứng dậy đi theo Lãnh Nghị đến hàng ghế khán giả: "Lãnh tiên sinh thật thẳng thắn, ân, camera đâu, quay phía này... "

Trong biệt thự nhà họ Lãnh ở Paris, Tương Mân có chút kinh ngạc rồi trên môi lộ ra ý cười; đôi mắt đen thâm thúy của Lãnh Tuấn vẫn nhìn vào con trai trên màn hình, mắt lóe sáng, khóe môi lộ ra một nụ cười không dễ dàng phát hiện; mắt Lý Uyển thì tối lại, chau mày quan sát hành động của con trai.

Trong nhà họ Từ, Từ Giai áo não bĩu môi; Vương Khiết thì cắn răng không nói một lời; sóng mắt Từ Nhất Hạo thoáng xao động, ánh mắt càng thêm phức tạp.

Lúc này ở trường quay, Lâm Y ngồi nơi ghế khán giả vẫn chưa hoàn hồn lại thì ánh mắt chói mắt của đèn cao áp đã chiếu về phía cô, soi rõ ánh mắt đầy kinh ngạc và khẩn trương của cô, nụ cười ngượng ngùng trên môi cô cùng đôi má ửng hồng.

Lãnh Nghị và người chủ trì tiết mục gần như đồng thời đứng trước mặt Lâm Y, Lãnh Nghị nhã nhặn đưa tay về phía cô gái, cô gái nhìn bàn tay to đang chìa ra trước mặt mình, trên gương mặt đỏ ửng lộ ra nụ cười hạnh phúc, cô nhẹ nhàng đặt bàn tay bé nhỏ của mình vào tay người đàn ông, mượn lực kéo của người đàn ông đứng dậy, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn kia.

"Ồ, xem ra ánh mắt Lãnh tiên sinh chọn bạn gái cũng tinh chuẩn không kém ánh mắt trên thương trường!" Người chủ trì trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ, "Vậy xin hỏi Lãnh tiên sinh có thể giới thiệu bạn gái của ngài cho các vị khán giả nhiệt tình ở đây biết một chút được không?"

Lãnh Nghị mỉm cười nhìn gương mặt đỏ bừng thật xinh đẹp của cô gái, kéo tay cô lên miệng đặt một nụ hôn, giọng nói vẫn đầy từ tính mê người; "Bắt đầu từ hôm nay, mọi người không cần lại vì chuyện ai là bạn gái của tôi mà thảo luận không ngừng nữa bởi vì hôm nay tôi muốn mượn tiết mục này của quý đài truyền hình cầu hôn với bạn gái tôi, để người trên toàn thế giới đều là chứng nhân cho tình yêu của chúng tôi!"

"Oa... " Người chủ trì kinh ngạc kêu lên sau đó là tiếng vỗ tay rào rạt vang lên từ hàng ghế khán giả, người chủ trì cũng vỗ tay theo, trong giọng nói có chút kích động: "Các vị khán giả của chúng ta hôm nay nhất định cảm thấy rất may mắn, có thể trực tiếp theo dõi màn cầu hôn chấn động toàn cầu này!"

Trong đại sảnh nhà họ Lãnh, Lý Uyển sầm mặt lại đứng bật dậy khỏi sofa: "Chuyện quan trọng thế này mà sao Nghị nhi không thương lượng với chúng ta?"

"Không!" Trong biệt thự nhà họ Từ, Từ Giai cũng đứng bật dậy, "Ba, mẹ!", cô khóc rống lên nhưng không có ai trả lời cô, Từ Giai vừa khóc vừa chạy lên lầu... Vương Khiết chau chặt mày, trong ánh mắt phức tạp của Từ Nhất Hạo lóe lên một ý cười lạnh.

Ở trường quay bên này Lâm Y lần nữa ngây người, miệng cô suýt nữa thì hát thành hình chữ O rồi vội đưa bàn tay nhỏ nhắn lên che miệng, sau đó cô nhìn thấy Lãnh Nghị lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp tinh xảo, ngón tay thon dài của hắn nhẹ bật nắp chiếc hộp để lộ một chiếc nhẫn, viên kim cương ở trên thật lớn, lóe lên những tia sáng mê người.

Trong tiếng hoan hô của mọi người trong trường quay, Lãnh Nghị tươi cười nhìn Lâm Y, lấy chiếc nhẫn ra đưa đến trước mặt cô, giọng nói tràn đầy nhu tình: "Y Y, gả cho anh, làm vợ anh, anh tin tưởng sẽ mang hạnh phúc đến cho em!"

Vành mắt Lâm Y phiếm hồng, cô nhìn Lãnh Nghị chằm chằm, mấp máy môi thật lâu cũng chưa thốt lên được chữ nào. Lãnh Nghị cười, hắn nắm lấy tay cô, hai mắt sáng ngời: "Y Y, có đồng ý làm vợ anh không?"

"Đồng... ý!" Cô gái rốt cuộc thốt ra được mấy chữ, trên mặt người đàn ông ý cười càng sâu, hắn cúi xuống nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn lên ngón tay thon dài của cô, lại bàn tay lên môi, nhẹ hôn lên chiếc nhẫn...

Lại một tràng tiếng vỗ tay rào rạt, Lý Uyển tức giận đùng đùng bước lên đầu, Lãnh Tuấn và Tương Mân chỉ mỉm cười, không lên tiếng, Lãnh Thành thì nhìn theo bóng Lý Uyển, cũng trầm mặc không nói...

Đêm đó Lãnh Nghị mời tất cả thành viên phụ trách tiết mục phỏng vấn đó cùng tất cả nhân viên của trường quay đến một nhà hàng nổi tiếng ở Milan để ăn mừng một đêm; còn hắn đương nhiên là ở trên đường đi dẫn theo vị hôn thê của mình lén lút chuồn đi, họ không trở về bệnh viện mà đi đến khách sạn tình nhân nổi tiếng xa hoa nhất Milan...

Dưới ánh đèn nhu hòa mà ái muội, những đồ vật trong phòng mang đầy tính khiêu khích, bức tường, bàn ghế, căn phòng tắm bằng thủy tinh trong suốt đều khiến người ta dễ dàng suy nghĩ vẩn vơ. Trong khoảnh khắc cánh cửa phòng sập lại sau lưng họ, cánh môi nóng rực của Lãnh Nghị đã dán lên môi cô gái, đôi tay đã không chờ kịp cấp tốc bóc ra chiếc váy dài trên người cô, má cô gái đỏ ửng, người đàn ông ôm lấy thân thể ngóc ngà kia, một đường hôn đến khi cả hai đều ngã xuống giường...

Tiếng rên rỉ mất hồn của cô gái tràn ra bên môi, xen lẫn đó là tiếng thở dốc, tiếng cầu xin đứt quãng, "Nghị... thân thể anh còn chưa có... khỏe hẳn... "

Người đàn ông cười nhẹ: "Bằng không, em ở trên?"

"... em không... " Mặt cô gái càng đỏ.

Chiếc điện thoại nằm trong túi áo bị ném trên đất không ngừng đổ chuông nhưng hai người dường như không hề nghe thấy...

Cô gái nằm trong lòng người đàn ông, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn trên ngực hắn, giọng mang theo chút trách móc: "Lần sau không được dùng sức như vậy nữa, vết thương của anh còn chưa khỏi hẳn... "

Khóe môi của người đàn ông câu lên một nụ cười ái muội, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi cô gái, giọng thật mê người: "Tối nay mới bắt đầu thôi mà... " Hắn nhìn đáy mắt cô gái dâng lên vẻ khiếp sợ thì cười thầm, ôm cô ngồi dậy để cô nhìn cách bài trí của căn phòng thật rõ ràng.

"Ừm, em thấy chiếc ghế kia không... ân, còn chiếc trường kỷ kia nữa... ồ, còn chiếc bàn lớn kia... có phải rất đặc biệt không?" Giọng người đàn ông tràn đầy ý cười, dĩ nhiên không kém phần ái muội, "Tối nay chúng ta thử từng cái một... "

"Không được!" Cô gái thực sự hoảng, "Anh anh... còn chưa khỏe hẳn... "

"Y Y, em là vợ anh, đây... khụ khụ, cũng coi như là nghĩa vụ của em... " Người đàn ông cố nhịn cười, tiếp tục trêu cô gái.

"Không được!" Cô gái giãy dụa càng dữ, người đàn ông xoay người ôm lấy cô gái bế đi thẳng đến chiếc trường kỷ khiến người ta suy nghĩ viển vông kia ...

Tiếng kêu của cô gái dần nhỏ lại, thay vào đó là tiếngngâm nga yêu kiều cùng tiếng thở gấp không khống chế được...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-156)