Vay nóng Tinvay

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 093

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 093
Trở về
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Lazada


Mấy ngày sau Lãnh Nghị xuất viện, lúc này đã gần đến tết âm lịch, hắn dẫn Lâm Y đi Paris trước. Khi xe chậm rãi lái vào trong trang viên đầy khí phái của nhà họ Lãnh, nhìn ra ngoài cửa sổ bãi cỏ rộng lớn, rừng cây, suối nhỏ --- lướt qua mắt Lâm Y, khi xe dừng lại trước một căn biệt thự xa hoa kiểu châu Âu, Tương Mân và Lý Uyển cùng những người hầu sớm đã đứng chờ ở cửa.

Lãnh Nghị nắm tay Lâm Y bước xuống xe bước nhanh về phía mọi người. Trên gương mặt tuấn mỹ toàn là ý cười còn trên mặt cô gái rõ ràng hiện lên vẻ bất an, hai chân cô máy móc bước theo người đàn ông.

"Bà nội, mẹ... " Lãnh Nghị tạm buông tay Lâm Y ra thân thiết ôm lấy Tương Mân và Lý Uyển.

"Bà nội... " Trên mặt Lâm Y có chút xấu hổ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô chính thức đến gặp trưởng bối của Lãnh Nghị với vai trò vị hôn thê; Tương Mân tươi cười, bà chủ động ôm lấy Lâm Y, giọng nhu hòa: "Hoan nghênh con gia nhập đại gia đình họ Lãnh!"

"Cám ơn bà nội!" Lâm Y nói lời từ đáy lòng, trong cái gia đình lớn này, Tương Mân hiểu và quan tâm cô nhất, điều này khiến cô thực sự rất cảm động; rồi Lâm Y nhìn sang Lý Uyển, thấy trên mặt bà tuy là tươi cười nhưng vẫn lộ rõ sự lạnh mạc, Lâm Y cười nhẹ nhìn Lý Uyển khom người, "Chào dì!"

"Y Y", Tương Mân đứng bên cạnh cười nói, "Sao đến giờ còn gọi là dì chứ? Cũng nên sửa gọi là "mẹ" đi!" Lâm Y thoáng ngẩn người, cô nhìn sang Lý Uyển như xin phép bà.

"Không cần đâu, còn chưa kết hôn mà... Cho dù kết hôn rồi cũng có thể không gọi... Tôi sợ đảm đương không nổi!" Trên mặt Lý Uyển vẫn là nụ cười lạnh, giọng nói càng lạnh hơn, dường như không hề muốn tiếp cận.

Thấy Lâm Y cắn môi không dám nói, Lãnh Nghị cười khoác tay lên vai cô: "Ân, nếu như mẹ không thích, sau này tính sau!" Rồi hắn khoác vai Lâm Y dẫn đầu đi vào trong nhà, những người khác cũng lục tục vào theo...

Đến giờ cơm tối, Lãnh Tuấn và Lãnh Thành mới từ công ty trở về, Lâm Y chào hỏi hai người, nhìn cô trên mặt hai người đều là nụ cười hiền hòa. Trong phòng ăn rộng rãi xa hoa, cả nhà ngồi ăn cơm nơi chiếc bàn dài đặt giữa phòng, Lãnh Tuấn và Lãnh Nghị ngồi đối diện nhau nơi hai đầu bàn, Lâm Y thì ngồi bên phải Lãnh Nghị...

Đang ăn, Lãnh Tuấn ngẩng lên nhìn con trai, trầm giọng nói: "Nghị nhi, công việc ở khu vực châu Á con đã trễ nãi hơn một tháng rồi, định lúc nào thì trở về tiếp tục đây?"

"Mẹ thấy hay là đợi qua tết âm lịch đi, ân, vậy tết năm nay nhà chúng ta có thể nói là đại đoàn viên rồi!" Tương Mân cười nhìn Lâm Y, ám chỉ rõ ràng bà đã xem cô như một thành viên của nhà họ Lãnh.

"Dạ, vậy cũng được, đỡ phải trở về không bao lâu rồi lại phải trở sang!" Lãnh Tuấn cũng gật đầu tán thành.

Lãnh Nghị điềm tĩnh nói, "Chuyện của công ty ba cứ yên tâm, tuy rằng hơn một tháng qua con không có ở công ty nhưng những chuyện quan trọng con đều nắm được hết, không có vấn đề gì lớn!"

Lãnh Tuấn gật đầu, "Vậy thì tốt!", về điểm này ông rất tin tưởng năng lực của con trai.

Rồi Lãnh Nghị quét mắt về phía tất cả mọi người trên bàn ăn sau cùng dừng lại trên mặt Lâm Y, cười nhẹ, giọng vẫn điềm tĩnh, "Nhưng con vẫn muốn trở về trước!". Nghe vậy ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn, Lâm Y cũng nhìn Lãnh Nghị chờ câu nói tiếp theo của hắn.

Lãnh Nghị lại mỉm cười: "Hôm nay con về nhà, ngoại trừ dẫn Lâm Y về gặp mọi người, còn có một chuyện muốn tuyên bố, hôn lễ của con và Lâm Y dự định tháng sau sẽ cử hành!"

Lâm Y cả kinh nhìn hắn chàm chằm, ai nấy cũng dừng động tác trên tay, ánh mắt có chút kinh ngạc quét về phía hắn, Lãnh Nghị lần nữa câu môi cười: "Con nghĩ lúc này đây nói cho mọi người cũng không tính là muộn!"

Trên mặt Lãnh Tuấn lộ ra nụ cười an ủi, ông là người gật đầu trước tiên: "Ừm, Nghị nhi, con cũng nên kết hôn rồi!"

Tiếp đó Tương Mân cũng bật cười vui vẻ: "Nghị nhi, bà nội mong con kết hôn mong nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đợi đến ngày nghe con nói câu này! Ân, đây có phải ý nói ngày bà nội được bế chắt sắp đến rồi không?"

Ánh mắt sắc bén của Lý Uyển quét về phía Lâm Y rồi lại nhìn sang Lãnh Nghị, lát sau trên mặt bà lộ ra ý cười lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh như băng: "Vậy Tịch Họa tỉnh lại thì tính sao?"

Trên bàn ăn chớp mắt lặng ngắt, Lãnh Thành lén lút nhìn sang Lãnh Nghị không lên tiếng, Tương Mân và Lãnh Tuấn cùng chau mày, Lâm Y thì cúi đầu, tiếp tục cắt thịt bò nhưng rõ ràng tâm tư không đặt vào đĩa thức ăn.

"Uyển, có phải em muốn Nghị nhi vì Tịch Họa mà vĩnh viễn không kết hôn thì em mới hài lòng không?" Giọng Lãnh Tuấn đầy bất mãn, con trai thật không dễ dàng gì mới bước ra khỏi cái bóng của Hạ Tịch Họa, muốn kết hôn, chuyện này còn gì tốt bằng, chẳng lẽ người làm mẹ lại không hiểu sao?

"Em chỉ muốn con đối mặt với thực tế, đem những chuyện có thể xảy ra trong tương lai nói ra thôi, nếu như ngay cả chuyện này cũng không dám đối mặt, thì kết hôn còn có ý nghĩa gì!" Lý Uyển lý lẽ hùng hồn nói.

"Yên tâm", Lãnh Nghị đặt dao nĩa trong tay xuống, bình thản nhìn mẹ mình, "Nếu như Tịch Họa tỉnh lại, con sẽ giải thích với cô ấy... Chuyện này ai phản đối cũng vô dụng, con đã quyết định rồi!"

Lý Uyển chau mày, cắn môi không lên tiếng, bà biết bà phản đối chắc chắn là vô dụng! Trước giờ con trai muốn làm gì bà căn bản là ngăn không được. Trên mặt Tương Mân và Lãnh Tuấn lộ ra một nụ cười, Lâm Y thầm thở phào một tiếng, không khí trên bàn ăn dần nhẹ nhàng thoải mái hơn, ai nấy bắt đầu thưởng thức bữa ăn trước mặt mình.

Lãnh Nghị cũng cầm lên dao nĩa, giọng nói không lớn nhưng thật rõ ràng: "Cho nên tết âm lịch năm nay con định về Trung Quốc, cùng Lâm Y và mẹ cô ấy ăn tết, qua tết con sẽ cử hành hôn lễ ở Trung Quốc, mời các bạn bè thân hữu bên đó, sau đó lại quay về Paris tổ chức một lần, như vậy mọi người cũng không cần vất vả chạy về Trung Quốc tham gia hôn lễ của con!"

Lâm Y ngẩng đầu nhìn Lãnh Nghị, cô không ngờ Lãnh Nghị còn nhớ đến mẹ mình, muốn cùng cô và mẹ cùng đón năm mới, điều này khiến cô thật ấm áp.

"Vậy làm sao được! Nhà chúng ta đón năm mới sao lại có thể thiếu con!" Lý Uyển chau mày, bà đối với việc con trai không về nhà đón năm mới rõ ràng rất bất mãn.

Tương Mân suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Cũng không sao, dù sao chúng ta cũng đông người thế này, thiếu Nghị nhi cũng vẫn náo nhiệt như thường; mẹ của Y Y chỉ có một mình, cũng nên trở về cùng bà ấy đón tết... " Bà ngừng lại chút rồi nói, "Nhưng tết năm sau xem xem có thể mời mẹ Y Y qua đây cùng chúng ta đón năm mới hay không, như vậy vừa không tịch mịch mà nhà chúng ta cũng không thiếu đi Nghị nhi... "

"Dạ, đề nghị này của bà nội con sẽ bàn với mẹ của Y Y!" Lãnh Nghị nhìn Tương Mân mỉm cười.

"Cám ơn bà nội!" Lâm Y cũng nở nụ cười, nói lời cám ơn từ đáy lòng.

"Lâm Y, nghe nói mẹ cháu vốn là một diễn viên múa phải không?" Lãnh Thành nãy giờ vẫn ngồi im không nói lúc này mới ngẩng lên nhìn Lâm Y, trên mặt là nụ cười hiền hòa.

"Đúng vậy... " Lâm Y nhìn Lãnh Thành cười.

Mắt Lãnh Thành lóe lên sau cặp kính, ông cười hiền, có vẻ tùy ý nói: "Lúc chú con trẻ, ở thành phố H cũng quen biết không ít diễn viên múa, không biết mẹ cháu có phải là người mà chú biết không... "

"Ồ... " Động tác trên tay Lâm Y thoáng dừng lại, cô nhìn Lãnh Thành, lần nữa cười, nhẹ giọng nói: "Chắc là không biết đâu... mẹ cháu giải nghệ từ rất sớm!"

Lãnh Thành cầm ly nước nhẹ nhấp một ngụm, "Tên mẹ cháu là... "

"Lâm Dung... Cháu theo họ mẹ!" Lâm Y điềm tĩnh nói.

"Ồ... " Lãnh Thành cúi đầu tiếp tục ăn, "Đúng là chú không biết thật!"

Ở trong nhà họ Lãnh hai ngày sau Lãnh Nghị vội vã dẫn Lâm Y đến Luân Đôn, hắn muốn đặt chiếc áo cưới đẹp nhất cho cô dâu của mình, xem cô mặc áo cưới xoay tròn... Lãnh Nghị đã nhờ một nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng giúp Lâm Y thiết kế chiếc áo cưới, lại nhờ một cửa hàng áo cưới lâu đời của nước Anh giúp chế tác chiếc áo.

Từ Luân Đôn quay về Paris nghỉ hơi hai ngày thì đã là cận kề cuối năm, Lãnh Nghị và Lâm Y lập tức bay về thành phố G, Trung Quốc. Khi chiếc máy bay tư nhân của Lãnh Nghị đáp xuống sân bay của thành phố G thì đã tối, khắp các đường phố bởi vì ngày tết mà càng thêm đông đúc, đèn hoa rực rỡ, bên tai không ngừng vang lên tiếng pháo, bầu không khí tết đã tràn ngập khắp mọi nẻo đường.

Dưới sự hộ tống cả các vệ sĩ, hai người đi rời khỏi sân bay, Lâm Y sớm đã đợi ở cửa, từ xa nhìn thấy Lãnh Nghị nắm tay con gái mình nói nói cười cười thật thân mật, trên mặt bà lộ ra vẻ an ủi.

Bên này Lâm Y cũng đã nhìn thấy mẹ mình, "Mẹ!", cô gọi, vành mắt nóng lên, buông tay Lãnh Nghị chạy về phía bà, hai mẹ con ôm nhau thật chặt.

Lại quay về căn nhà nhỏ của Lâm Dung trong tiểu khu, Lãnh Nghị và Lâm Y thu dọn đồ đạc xong thì cùng ra phòng khách nói chuyện với Lâm Dung, Lâm Dung nhìn con gái mặt tràn đầy hạnh phúc thì rốt cuộc thở phào một hơi.

Từ khi Lâm Y và Lăng Nhất Phàm đi ra nước ngoài, Lâm Dung vẫn luôn cảm thấy ngực mình nặng nề rất khó chịu, bà đi bệnh viện để bác sĩ khám lại thì bác sĩ nói có lẽ do trái tim được ghép có phản ứng đào thải, rồi đưa thuốc cho bà uống nhưng cảm giác khó chịu nơi ngực đó vẫn chưa từng giảm bớt... Bà loáng thoáng cảm thấy ngày tháng còn lại của mình không còn nhiều!

Nhưng vì sợ Lâm Y lo lắng nên bà vẫn luôn không nói cho con biết...

Hơn nữa lúc bà cảm thấy sức khỏe mình càng lúc càng không tốt thì lại nghe tin Lãnh Nghị quấy nhiễu hôn lễ của Lâm Y và Lăng Nhất Phàm sau đó lại còn trúng đạn bị thương, Lâm Y thì cùng Lãnh Nghị ở lại nước Ý điều trị thương thế, chuyện hôn nhân của con gái với Lăng Nhất Phàm cũng vì vậy mà lở dở thì trong lòng bà càng thêm bất an...

Hiện giờ bà nhìn thấy Lãnh Nghị thương thế đã khỏi lại dẫn Lâm Y trở về, sự thân mật giữa hai người rốt cuộc đã khiến trái tim thắc thỏm của bà an ổn lại.

*****

"Dì à, cháu định qua tết sẽ cùng Lâm Y cử hành hôn lễ... " Lãnh Nghị mỉm cười nhìn Lâm Dung đang ngồi đối diện mình nơi sofa nói, hắn nhìn sang Lâm Y, vừa hay bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn mình, hai người không hẹn mà cùng mỉm cười, hai bàn tay nắm chặt.

Lâm Dung nhìn thấy, bà ôn hòa cười, trong giọng nói có chút cảm khái: "Tốt, dì vẫn luôn hy vọng những ngày mình còn sống có thể nhìn thấy được Y Y mặc áo cưới gả đi... Ân, tốt lắm... "

"Mẹ, đương nhiên là mẹ sẽ nhìn thấy rồi!" Lâm Y quay lại nhìn mẹ, đôi mắt đen láy sáng lên, cô buông tay Lãnh Nghị ra sà vào lòng mẹ, nhìn bà có chút nghi hoặc, "Mẹ, mẹ sao vậy? Thân thể có gì không ổn sao?"

"Không sao!" Lâm Dung nhẹ vuốt mái tóc dài của con, cố che dấu, "Giờ mẹ khỏe lắm... chính là đang nghĩ xem lúc con làm cô dâu sẽ thế nào... Ân, người lớn tuổi đều là thế cả mà!"

Lâm Y lúc này mới yên lòng cười, cô thân thiết ngả đầu vào vai mẹ; Lãnh Nghị mỉm cười nhìn hai mẹ con, "Cháu định tổ chức hôn lễ một lần ở trong nước sau đó lại về Paris cử hành hôn lễ trong nhà thờ; cha mẹ và bà nội sẽ tham dự hôn lễ ở Paris, đến lúc đó mong là dì cũng có thể đến đó cùng gia đình cháu!"

"Paris?" Sóng mắt Lâm Dung thoáng xao động, bà thoáng ngẩn người nhưng rất nhanh trên môi lại lộ ra nụ cười, "Bên đó xa quá, cũng lạnh nữa, dì không đi đâu. Dì tham gia hôn lễ của Lâm Y lần này là được rồi... "

"Bên đó ở trong nhà cũng không lạnh!", Lâm Y vội nói, cô lại cọ đầu lên vai mẹ, "Mẹ, từ lúc nào mà mẹ sợ lạnh vậy?"

"Ân, giờ mẹ rất sợ lạnh... con xem, giờ mẹ đang thấy lạnh lắm đây!" Lâm Dung làm một động tác rùng mình.

Mắt Lãnh Nghị lóe lên, hắn cười cười đề nghị: "Nếu như dì thật sự sợ lạnh, hay là chúng ta đến đảo Tam Á Hải Nam đón năm mới có được không?"

"Được đó!" Mắt Lâm Y sáng lên, vội vàng phụ họa, "Đảo Tam Á rất ấm áp, mẹ nhất định sẽ thích!"

"Được, vậy ngày mai chúng ta đi... " Lãnh Nghị cười cười.

Mùa đông ở đảo Tam Á quả thực rất ấm áp, nơi đây ánh mặt trời rực rỡ, trời xanh, biển cũng rất xanh, Lâm Dung ngồi trên bờ cát lặng lẽ nhìn hai người trẻ tuổi, Lãnh Nghị dẫn Lâm Y chơi lướt sóng, tiếng cười của hai người không ngừng vang vọng khắp mặt biển trong vắt, hòa theo từng lớp sóng cuộn...

Lâm Dung mỉm cười nhìn xem, đáy mắt một mảnh nhu hòa, hạnh phúc của con gái cũng chính là hạnh phúc của bà... Đột nhiên nơi ngực truyền đến cảm giác nhoi nhói khó chịu, Lâm Dung thoáng chau mày, không kìm được đưa tay ôm ngực, một cảm giác lo lắng bất chợt dâng lên trong lòng... Nếu như bà không còn, một mình Y Y trên đời biết làm thế nào? Lâm Dung rốt cuộc vẫn không yên lòng!

Trên bàn ăn của gian khách sạn xa hoa, Lâm Y đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, trên bàn chỉ còn lại Lãnh Nghị và Lâm Dung, Lâm Dung nhìn Lãnh Nghị đang ngồi cạnh bên mình, cầm ly nước nhấp một ngụm, đăm chiêu thật lâu rốt cuộc lên tiếng: "Lãnh Nghị, có một chuyện dì muốn nói với cháu... "

Lãnh Nghị nhìn sang Lâm Dung mỉm cười: "Dì, có chuyện gì xin cứ nói!"

"Chính là... nếu như có một ngày dì không còn trên đời... " Lâm Dung chau mày, gian nan nói, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn nhìn Lâm Dung nghe bà nói tiếp, "Nếu như... ba của Y Y vẫn còn quan tâm nó... Vậy nhờ con và Y Y đón nhận ông ấy... "

"Dì... " Lãnh Nghị mím môi, đang do dự định nói thì Lâm Dung đã đưa tay ngăn hắn lại, bà chau mày nhắm mắt, thấp giọng nói: "Dì chỉ mong ngoại trừ dì, Y Y còn có một người thân... những chuyện khác dì không muốn biết!" Giọng nói đó mang theo vô hạn thê lương...

Trên bàn ăn im lặng như tờ, "Sao vậy? Không có con bàn ăn sao lại yên lặng thế này?" Lúc này tiếng của Lâm Y chợt vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng, Lãnh Nghị và Lâm Dung gần như là đồng thời nhìn cô mỉm cười...

Ở đảo Tam Á năm ngày, trong năm ngày này, Lâm Dung và Lãnh Nghị để cho Lâm Y hưởng thụ đầy đủ sự tốt đẹp của tình thân và tình yêu... Nghỉ tết xong, Lãnh Nghị và Lâm Y đưa Lâm Dung trở về thành phố G rồi hai người trở về thành phố H.

Ngày về đến thành phố H đó, trời thật âm u, chiếc xe màu đen chầm chậm lái vào cửa biệt thự nhà họ Lãnh, Lâm Y nhìn cảnh vật quen thuộc qua cửa kính xe, hình ảnh Tịch Họa an tĩnh nằm trong khuỷu tay Lãnh Nghị, tóc dài, váy trắng phiêu dật lại đột ngột hiện lên trong đầu, tâm trạng đang vui vẻ của Lâm Y lại bắt đầu trở nên nặng nề, ánh mắt dần trở nên trống rỗng.

Xe dừng lại trước cửa chính, quản gia và người hầu đã đứng trước cửa chờ, Lãnh Nghị nắm tay Lâm Y bước xuống xe đi về phía cửa, một nỗi lo sợ chợt dâng lên trong lòng cô gái, cô nhớ đến Tịch Họa đang nằm trong căn biệt thự này, nhớ đến những mô hình nho nhỏ được bài trí khắp nơi, thân thể bất giác cứng đờ, bước chân không tự chủ được hơi chậm lại, nhất thời không theo kịp người đàn ông.

Lãnh Nghị cũng phát hiện ra sự dị thường của cô gái, hắn ngừng bước chân quay lại nhìn cô, khóe môi lộ ra một nụ cười nhu hòa, "Sao vậy? Đi không nổi sao? Có muốn anh bế em đi vào không?"

"Không, không cần!" Cô gái cố lấy lại tinh thần, vội vàng cất bước đi tiếp, người đàn ông nhìn biểu cảm của cô gái, sóng mắt thoáng xao động nhưng chỉ cười cười không nói gì.

Lãnh Nghị mang theo Lâm Y đi thẳng vào phòng ngủ, người đàn ông cởi áo khoác rồi đi đến bên tủ áo lấy quần áo đi tắm, "Y Y, lấy quần áo rồi đi tắm đi!"

"Ờ!" Cô gái vừa trả lời vừa không tự chủ được ngẩng đầu nhìn về phía tủ pha lên, tim chợt đập dồn, nơi vị trí bắt mắt nhất trong tủ đã không còn thấy mô hình nhỏ kia nữa!

Sóng mắt cô gái thoáng xao động, chầm chậm cất bước đến gần chiếc tủ đó, cô đứng trước tủ, từ trên xuống dưới nhìn hết một lần vẫn không thấy mô hình kia, hai chân cô gái như bị dính cứng ở đó, không động đậy được.

Lãnh Nghị đã lấy xong quần áo, hắn quay lại nhìn cô gái vẫn đang đứng ngẩn người trước chiếc tủ pha lên, dường như đã biết xảy ra chuyện gì, khóe môi hắn lộ ra một nụ cười bước nhanh đến ôm ngang cô gái lên: "Đi tắm trước đi!"

Tắm xong, ăn cơm tối rồi Lãnh Nghị một mình đi đến thư phòng, công việc tích lũy lâu như vậy giờ hắn phải tập trung xử lý cho xong... Lâm Y thì đứng ngồi không yên, cô đi lên đi xuống khắp biệt thự, tìm từ lầu trên xuống lầu dưới, đôi mắt đen láy không ngừng dò xét xung quanh.

"Lâm tiểu thư, cô tìm gì sao?" Quản gia Trần Thế nhìn thấy Lâm Y đi lên đi xuống không ngừng tìm kiếm gì đó thì không nhịn được tiến đến dè dặt hỏi.

"Ồ, không... không có... tôi chỉ muốn... tản bộ... không có gì!" Cô gái vội vàng dấu diếm, bước chân lần nữa vội vội vàng vàng chạy lên lầu, lần này cô không đi lòng vòng nữa mà đi thẳng vào phòng ngủ, chậm rãi ngồi xuống sofa, mày chau thật chặt: Tịch Họa không phải vẫn luôn ở trong căn biệt thự này sao? Sao lần này lại không thấy cô ấy? Chẳng lẽ... Lãnh Nghị đã mang cô đến nơi khác? Đi đâu chứ?

Suy nghĩ miên man hồi lâu rốt cuộc cô gái đứng dậy đi về phía phòng sách, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Lâm Y vừa nhìn đã thấy người đàn ông anh tuấn đang nghiêm cẩn ngồi sau bàn làm việc xử lý công vụ; thấy người đẩy cửa vào là Lâm Y, khóe môi hắn nhẹ câu lên một nụ cười.

Lâm Y chậm rãi đi đến trước bàn làm việc của Lãnh Nghị ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đôi mắt đen láy không tự chủ được quét về phía bàn làm việc chính và phụ, mô hình nho nhỏ vốn vẫn bày trên bàn giờ cũng không thấy, mắt cô gái thoáng xao động, chậm rãi nhìn sang Lãnh Nghị, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Trên gương mặt tuấn mỹ của Lãnh Nghị thoáng lộ nụ cười, đáy mắt một mảnh thâm toại: "Y Y, em định nói gì?"

"Cái kia... " Cô gái ngập ngừng, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Tịch Họa đâu?"

Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị lóe lên, quan sát cô gái một hồi mới bình thản nói: "Tịch Họa đang ở chỗ Lữ Thần, anh nhờ cậu ấy giúp anh chăm sóc... "

Lâm Y thoáng ngẩn người, lát sau mới nhẹ giọng hỏi: "Chuyện lúc nào?"

"Khoảng hai ngày trước!" Giọng Lãnh Nghị vẫn thật bình thản.

Chuyện hai ngày trước? Lãnh Nghị rõ ràng là vì suy nghĩ đến tâm trạng của cô nên mới đưa Tịch Họa đến chỗ của Lữ Thần! Trong lòng cô gái không khỏi dâng lên một cảm giác bất an, cô chợt thấy mình thật quá tàn nhẫn, Tịch Họa chỉ là một người thực vật, vậy mà cô còn liều mình ghen tuông với cô ấy...

Nhìn thấy Lâm Y im lặng không nói, Lãnh Nghị mỉm cười, dường như đang an ủi cô: "Lữ Thần là bác sĩ, ở chỗ cậu ấy tiện quan sát và điều trị hơn!"

Chính lúc này quản gia tiến vào thông báo: "Thiếu gia, Lữ Thần tiên sinh đến rồi!"

Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị chợt lóe lên, ánh mắt đó quét về phía Lâm Y rồi lại dời sang quản gia, trầm giọng nói: "Để cậu ấy vào!". Hắn vừa mới trở về nước Lữ Thần đã vội vã đến tìm hắn, nhất định là đã phát hiện ra được manh mối gì mới!

"Vậy em ra ngoài trước!" Lâm Y rất hiểu chuyện vội đứng dậy, cô biết Lữ Thần đến tìm Lãnh Nghị rất có khả năng là liên quan đến Tịch Họa.

"Ừ, được, em nghỉ ngơi trước đi, anh xử lý xong công việc sẽ trở lại!" Lãnh Nghị dịu giọng nói.

"Ân... " Lâm Y trả lời hắn rồi chậm rãi đi về phía phòng sách, lúc đi đến cửa, cô lại không tự chủ được quay lại nhìn Lãnh Nghị, nhưng thấy Lãnh Nghị cũng không có ý lưu cô lại nên Lâm Y mím môi, đẩy cửa bước ra.

Quả nhiên Lữ Thần tìm đến là mang theo tin tức mới, Charlie, bác sĩ chủ trị của Tịch Họa khi ở Paris đã có nhiều lần sử dụng đến loại thuốc làm tê liệt thần kinh, rõ ràng việc Tịch Họa vẫn luôn được cho dùng loại thuốc kia là bắt đầu từ Charlie mà ra, bởi vì tích lũy trong thời gian dài khiến cho trung khu thần kinh của Tịch Họa bị tổn hại rất nặng nề;

Lãnh Nghị chau chặt mày, trầm giọng nói: "Vậy, là ai sai khiến ông ta làm như vậy chứ? Đã có điều tra xem trước khi Tịch Họa xảy ra chuyện, người có liên hệ mật thiết với Charlie là ai chưa?"

Lúc này, cánh cửa vốn đang khép hờ của phòng sách loáng thoáng xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh đang ghé tai sát vào khe hở lắng nghe....

*****

"Lãnh thiếu, chúng tôi đã bí mật tra khảo Charlie, theo lời khai của ông ta, người lúc đầu nhờ ông ta làm bác sĩ chủ trị cho Tịch Họa là chú của anh, Lãnh Thành; nhưng người sai khiến ông ta bỏ thuốc cho Tịch Họa là Từ Nhất Hạo và Vương Khiết! Mà người trước đó cùng bác sĩ Charlie có quan hệ mật thiết chính là Từ Nhất Hạo!"

"Từ Nhất Hạo?" Mắt Lãnh Nghị sáng quắc, "Sao lại là ông ta?"

Lữ Thần do dự một lát rồi mới nói: "Phải đó, Lãnh thiếu, tôi đang nghĩ Từ Nhất Hạo làm như vậy chắc là vì con gái ông ta Từ Giai, cho nên mới cố ý làm cho Tịch Họa không tỉnh lại!"

Lãnh Nghị không lên tiếng, chỉ đăm chiêu suy nghĩ, có lẽ là trước đây Từ Nhất Hạo cũng từng nghĩ gán ghép Từ Giai cho hắn? Về sau khi biết được Lâm Y cũng là con gái mình, ông lại quyết định tác hợp cho hắn với Lâm Y? Lãnh Nghị chỉ có thể giải thích như vậy...

"Lãnh thiếu!" Lữ Thần ngắt dòng suy nghĩ của Lãnh Nghị, "Nếu như là vậy, vậy cô hộ lý Tiểu Hồng nhất định là cũng bị Từ Nhất Hạo mua chuộc, mà cái chết của cô ấy, kẻ đứng sau màn rất có khả năng là Từ Nhất Hạo hoặc Vương Khiết!"

Tiểu Hồng chết rồi? Có người hãm hại Tịch Họa? Lâm Y ngoài cửa kinh ngạc trừng lớn mắt không thể tin vào những gì vừa nghe được, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, cô bỗng vì sự hiểu lầm, trách móc và giận dỗi Lãnh Nghị trước đây mà thấy áy náy vô cùng.

Lãnh Nghị chau mày, vẫn không lên tiếng, Lữ Thần nhìn sắc mặt của hắn, dè dặt hỏi ý kiến; "Chúng ta có nên bắt Từ Nhất Hạo và Vương Khiết không?"

Lãnh Nghị vẫn không nói một lời, mày chau càng lúc càng chặt như đang suy nghĩ gì đó, thật lâu sau hắn mới nhẹ lắc đầu, vẻ mặt dường như đang quyết định điều gì khiến hắn đau đầu lắm vậy;

Lữ Thần khó hiểu nhìn Lãnh Nghị, tác phong của anh ta trước giờ đều là cương nghị quyết đoán, làm việc gãy gọn nhưng sao hôm nay lại do dự bất quyết thế này? Hơn nữa biểu tình như rất khó xử vậy! Hắn không nhịn được hỏi lại: "Vì sao không bắt ông ta?"

Trầm tư một hồi lâu rồi Lãnh Nghị mới nhẹ giọng nói: "Từ Nhất Hạo là cha ruột của Lâm Y!" Hắn nhớ lúc ở đảo Tam Á, Lâm Dung đã dặn dò thế nào...

"Ông ta là cha của Lâm Y?" Lữ Thần chấn động cả người, giọng không tự chủ được cao lên mấy phần.

Lâm Y đứng ngoài cửa cũng ngây ngẩn cả người, cha cô? Từ Nhất Hạo? Ông hại Tịch Họa? Bàn tay đang đặt nơi tay nắm cửa nhẹ run lên, đầu óc trống rỗng, hai chân như không chống đỡ nổi thân mình, một cái lảo đảo, cả người ngã về phía trước khiến cửa thư phòng bật ra...

Hai người đàn ông trong phòng gần như là đồng thời nhìn ra, Lâm Y hoảng loạn cố đứng vững lại, sắc mặt tái nhợt nhìn Lãnh Nghị và Lữ Thần, đáy mắt tràn ngập hoảng hốt và mê mang...

Rõ ràng cô gái đã nghe được những gì họ vừa nói, Lãnh Nghị vụt đứng bật dậy bước nhanh đến trước mặt cô gái đưa tay ôm cô vào lòng, trong vòng tay hắn cô gái vẫn còn run rẩy, Lãnh Nghị nhẹ vỗ vỗ vai cô, dịu giọng nói: "Không sao, không sao đâu! Yên tâm!"

"Nghị!" Thật lâu sau cô gái mới gian nan thốt ra mấy chữ, "Từ Nhất Hạo... thực sự là... ba em sao?"

"Đúng vậy!" Lãnh Nghị cố làm ra vẻ thoải mái nói, "Ông ấy là ba em cũng là chuyện bình thường thôi mà, ai mà chẳng có ba!"

Cô gái cắn môi, đáy mắt tràn đầy đau xót: "Là ông ấy hại Tịch Họa không tỉnh lại được sao?"

Trầm mặc một chút rồi Lãnh Nghị cười nhẹ: "Cũng không nhất định là ông ấy, có lẽ là do Vương Khiết giở trò... " Rồi Lãnh Nghị nhẹ nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào hắn, nhẹ giọng nói: "Y Y, nhớ kỹ, có một số chuyện không hề có liên quan đến em, Từ Nhất Hạo không phải đã rời khỏi hai mẹ con từ lâu rồi sao?"

Lâm Y nhìn ngũ quan cương nghị của người đàn ông trước mặt, trên gương mặt ấy tràn đầy sự quan tâm, cô rốt cuộc hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Em hiểu rồi, anh yên tâm!"

Trong phòng ngủ tối mờ mờ, Lãnh Nghị vẫn còn đang bận việc ở thư phòng, Lâm Y một mình trở lại phòng ngủ nhưng nằm trên giường thật lâu cũng không làm sao ngủ được, từ nhỏ cô vẫn luôn cố tưởng tượng xem ba mình rốt cuộc là người như thế nào, hôm nay mới biết được, thì ra Từ Nhất Hạo là ba cô; chẳng trách ông ấy cứ luôn hỏi về mẹ, mẹ là người ở đâu, mẹ là ai; chẳng trách ông ấy lại luôn sẵn sàng giúp cô.

Nhưng ông lại là hung thủ hại Tịch Họa vẫn luôn hôn mê bất tỉnh sao?! Còn muốn Lãnh Nghị bao che cho hành vi phạm tội của ông?! Mà Từ Giai kia lại là em gái của mình! Lâm Y vừa phiền loạn vừa đau lòng trăn trở không ngừng, đôi mắt đen láy vẫn mở to, không hề có chút buồn ngủ nào.

Lại qua thật lâu, cửa phòng ngủ bị đẩy nhẹ ra rồi Lãnh Nghị bước vào, hắn nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trên giường, một cảm giác an lòng chậm rãi dâng lên trong lòng, khóe môi cũng nhẹ câu lên, hắn rõn rén đi đến bên sofa cởi áo khoác ra rồi đi vào phòng tắm, chỉ chốc lát trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rạt.

Khi người đàn ông lần nữa rón rén từ phòng tắm bước ra, lật chăn lên nằm xuống mới phát hiện cô gái vốn là chưa ngủ, hắn kéo cô gác đầu lên khuỷu tay mình, giọng nói mang theo chút ý cười: "Sao vẫn chưa ngủ?"

"Chưa", cô gái nhẹ giọng đáp, cô vòng tay qua cổ người đàn ông, vùi đầu vào ngực hắn, người đàn ông nhẹ nhàng vỗ về sóng lưng cô gái.

Thật lâu giọng nói yếu ớt của cô gái mới vang lên: "Ông ấy biết em là con gái ông ấy, vì sao... không nhận lại em?"

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, môi nhẹ câu lên trong bóng tối: "Có lẽ ... ông ấy cảm thấy thẹn với mẹ con em, không dám nhận lại em!"

Cô gái chừng như nhẹ nhõm thở phào một hơi, giọng rầu rĩ của cô lại vang lên: "Vậy năm đó ông ấy vì sao lại rời bỏ em và mẹ?"

Lãnh Nghị im lặng như đang suy nghĩ xem nên nói với cô thế nào mới không làm cô đau lòng, sự trầm mặc của hắn lại khiến cô gái trong lòng không khỏi nghi ngờ, cô ngẩng đầu lên, trong bóng tối bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, "Lãnh Nghị, nói cho em sự thật, em có thể chịu được!"

"Ông ấy... " Lãnh Nghị ngập ngừng rồi nhẹ giọng nói, "Năm đó vì Vương Khiết mà bỏ lại em với mẹ em, chính ngày mà ông ấy kết hôn với Vương Khiết, mẹ em biểu diễn sơ sót mới té từ trên sân khấu xuống; sau đó mẹ em dẫn theo em trở về quê cũ của mình, bắt đầu làm công việc văn phòng... Có lẽ chính bởi vì như vậy nên mẹ em từ đó về sau không muốn bước đến thành phố H nửa bước... "

Lâm Y im lặng lắng nghe, mẹ thật tội nghiệp, vành mắt cô phiếm hồng, thì ra ba cô là một người đàn ông không chịu trách nhiệm như vậy, cũng khó trách ông không dám nhận lại cô!

"Được rồi Y Y, ngủ đi... " Lãnh Nghị ấn đầu cô trở lại nơi khuỷu tay mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, "Chuyện đã qua rồi, đừng giữ mãi trong lòng... ân, hiện giờ em có anh rồi... ừm, anh có thể cho em tình thương của cha... "

"Gì chứ?" Cô gái khóc không được, cười cũng không xong, huých vào ngực người đàn ông, "Nói lung tung gì vậy?"

Sáng hôm sau, khi Lãnh Nghị đến công ty, Lâm Y tự mình lái xe đến bệnh viện tư nhân của Lữ Thần, bệnh viện không lớn nhưng rất sạch sẽ, trang trí rất ấm áp, các bác sĩ làm việc ở đây cơ bản đều là bác sĩ nổi tiếng ở các bệnh viện lớn thay nhau đến đây khám chữa bệnh, có một số là giống như Lữ Thần vậy, từ các bệnh viện nước ngoài trở về làm việc trường kỳ ở đây...

Lữ Thần không có trong bệnh viện, nghe Lâm Y nói rõ thân phận của mình, trợ lý của Lữ Thần liền dẫn cô đến phòng bệnh của Tịch Họa, căn phòng đó ở đầu hành lang của tầng ba. Lâm Y nhẹ đẩy cửa vào, vừa nhìn đã thấy cô gái đang nằm trên giường, mái tóc dài của cô xõa tung trên gối, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt xanh xao, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, đầu giường bày đầy các loại máy móc ý tế, bên giường có một hộ lý ngồi trực...

Lâm Y chậm rãi đi vào, cô gái đang nằm kia đã từng cứu Lãnh Nghị, lại bởi vì Lãnh Nghị mà bị xe đụng phải, lại để mình cướp đi người yêu, để Từ Nhất Hạo, người mà được cho là ba cô hại đến không thể tỉnh lại? Giờ cô ấy yếu ớt cô độc như thế nằm ở một nơi xa lạ cũng là bởi vì mình không cho phép mà ra!

Trong lòng cô nỗi áy náy càng lúc càng nhiều lên... cuối cùng, khi Lâm Y chuẩn bị rời đi, trong khoảnh khắc mà cửa sập lại đó, khoảnh khắc mà cô nhìn thấy bóng người cô độc gầy gò nằm trên giường đó, Lâm Y đã quyết định nói chuyện với Lãnh Nghị, mang cô gái tội nghiệp này về nhà!

Tối hôm đó khi Lãnh Nghị nghe Lâm Y nói rằng muốn đem Tịch Họa trở lại biệt thự để chăm sóc, hắn thoáng nhíu mày nhìn cô gái như dò xét, muốn từ vẻ mặt cô nhìn ra xem câu nói kia có thật sự hay không, đã từng, bởi vì chuyện của Tịch Họa mà hắn gần như mất đi cô gái này, giờ hắn làm theo ý cô đưa Tịch Họa đi thì cô lại nói với hắn muốn đón trở về? Lãnh Nghị bán tín bán nghi hỏi lại: "Vì sao vậy Y Y?"

"Em... cảm thấy Tịch Họa nằm một mình ở đó cô độc quá!" Lâm Y nhẹ giọng nói, cô nhìn vẻ nghi hoặc trên mặt người đàn ông, nuốt nuốt nước bọt, lại bồi thêm một câu: "Sau này em sẽ không ghen tuông với cô ấy nữa đâu... "

Lãnh Nghị nhìn Lâm Y thật lâu rốt cuộc cười cười, dịu giọng nói: "Em suy nghĩ thêm vài ngày nữa đi, suy nghĩ xong lại nói với anh!" Hắn biết cô gái này tuy bề ngoài quật cường thật ra lòng dạ rất thiện lương, nhưng hắn vẫn muốn cô suy nghĩ kỹ hơn, miễn cho đến lúc đó lại cảm thấy hối hận.

Hai hôm sau, Lâm Y vẫn quyết định đón Tịch Họa về nhà! Vì vậy Lãnh Nghị cho người đón Tịch Họa trở lại biệt thự của hắn, vẫn sắp xếp cho cô ở căn phòng ở tầng ba, Lữ Thần còn đưa đến một cô hộ lý Tiểu Lâm chăm sóc cho cô.

Lúc mọi việc xong xuôi đã là chiều hôm đó, Lãnh Nghị và Lâm Y đứng trước đầu giường của Tịch Họa, Lâm Y chăm chú nhìn, ánh mắt từ trên người Tịch Họa dời đến những máy móc y tế đặt nơi đầu giường rồi lần nữa quay lại trên người Tịch Họa --- cô ấy xanh xao là vậy, yếu ớt là vậy, cô ấy đã từng cứu Lãnh Nghị, Lãnh Nghị cứu cô ấy cũng là lẽ đương nhiên thôi...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-156)