Vay nóng Tinvay

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 085

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 085
Hôn lễ
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Shopee


Lữ Thần thoáng ngừng lại, chừng như đang suy nghĩ nên nói thế nào thì phù hợp, lát sau hắn mới tiếp tục: "Tôi nghi ngờ cô ta chính là người cho loại chất gây tê liệt hệ thần kinh vào dịch truyền của Tịch Họa, tôi vừa mới bắt đầu nghi ngờ nên lén đặt camera theo dõi trong phòng của Tịch Họa, không ngờ cô ta lại mất tích... "

Lãnh Nghị cắn môi, hắn trầm tư giây lát rồi mới chậm rãi nói từng chữ một: "Lữ Thần, chuyện này hãy để phía cảnh sát theo dõi, một khi có tin tức về Tiểu Hồng thì lập tức báo cho tôi!... Ngoài ra, phải điều tra xem trước đây Tiểu Hồng có tiếp xúc mật thiết với ai hay không, có thể bắt đầu tra từ các cuộc gọi của cô ấy... lần này tuyệt đối không thể đánh động những người khác!"

"Được!" Lữ Thần nhẹ giọng đáp.

"Còn chuyện này nữa... " Lãnh Nghị chau mày, bồi thêm một câu, "... cậu nhanh chóng tìm cách cứu chữa cho Tịch Họa, cố hết sức để cô ấy tỉnh lại!"

"Được, tôi biết rồi... " Lữ Thần nhẹ giọng đáp, đầu bên kia đã truyên fđến tiếng Lãnh Nghị ngắt máy.

Lúc này trong căn biệt thự ngoài ngoại ô Milan, Lâm Y đã lên giường nhắm mắt, mơ màng ngủ thì ngoài hàng rào xuất hiện một bóng người, trên mặt người đó đeo một chiếc mặt nạ bạc, hắn nhẹ nhàng trèo qua hàng rào vốn không cao lắm, nhảy vào trong sân, nhanh nhẹn như một bóng ma, hắn cấp tốc dán mình vào một góc khuất, ngẩng đầu lên nhìn ban công nơi lầu hai rồi rút từ trong người ra một sợi dây thừng chuẩn xác ném về phía lan can của ban công rồi bóng người đó nhanh nhẹn như một chú khỉ bám theo sợi dây thừng đó trèo lên...

Bóng người mang mặt nạ bạc rút ra một cây súng, rón rén xâm nhập vào căn biệt thự, hắn nhẹ đẩy cửa từng phòng, rồi cũng đến phòng ngủ của Lâm Y, hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng người mảnh khảnh nằm trên giường, từ sau chiếc mặt nạ, đôi mắt đen thẳm lóe lên một tia sáng dị thường. Bóng đen đứng ở cửa một lúc rồi mới rón rén bước vào trong phòng ngủ, chậm rãi đi đến bên giường.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua chiếc rèm cửa mỏng soi ánh sáng mờ mờ vào trong phòng ngủ, nương theo bóng trăng, hắn nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh ngọt ngào của cô gái trong giấc ngủ, gương mặt trắng nõn dưới ánh trăng như phủ một lớp hào quang, người mang mặt nạ nhìn chằm chằm gương mặt đó, bàn tay cầm súng chậm rãi buông xuống, bước sát đến bên giường, tay kia chậm rãi vươn về phía mặt của cô gái...

Chính ngay lúc này, cửa phòng ngủ lần nữa bị đẩy ra, một người nước ngoài cao lớn tay cầm một cây súng ngắn chỉ thẳng về phía người mang mặt nạ, quát khẽ: "Buông súng xuống, đưa tay lên, úp mặt vào tường!"

Người mang mặt nạ cả kinh, hắn liếc về phía người nước ngoài đang đứng nơi cửa rồi liếc về phía cây súng trên tay mình, hắn nâng súng lên, chân đồng thời phóng về phía tường, chính ngay lúc hắn vừa đến gần tường thì chợt nhanh như chớp rút một cây dao găm phóng thẳng về phía người nước ngoài, người kia lập tức lách mình né tránh, cây dao cắm vào ván cửa phát ra một tiếng trầm đục, lúc người nước ngoài xoay lại cầm súng ngắm thì người đeo mặt nạ đã nhanh chóng đẩy cửa sổ ra nhảy xuống...

Tiếng động rốt cuộc cũng làm cô gái trên giường đột nhiên mở mắt, cô chỉ nhìn thấy chiếc rèm cửa bằng voan trắng phất phơ trong gió đêm, ngoài ra không có một bóng người. Lâm Y kinh ngạc chậm rãi ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng, trong phòng thực sự yên tĩnh, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì. Mình nằm mơ sao? Lâm Y nghi hoặc nghĩ rồi chậm rãi nằm trở lại...

Thật lâu sau, mãi đến khi tiếng thở đều đều của cô gái lần nữa vang lên thì một bóng người cao lớn nấp sau tủ áo mới chậm rãi bước ra, trên tay là cây dao găm lúc nãy anh ta vừa nhổ ra từ trên ván cửa, rồi bóng anh ta cũng lặng lẽ rời khỏi gian phòng...

Trưa hôm sau Lâm Y không đi đâu cả mà ở nhà đợi điện thoại, vừa mới ăn qua loa bữa trưa thì nghe điện thoại reo lên, Lâm Y vội vàng cầm lên xem, là Lãnh Nghị!

Sóng mắt cô thoáng xao động, nhẹ nhàng ấn phím đón nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nói nhu hòa của Lãnh Nghị: "Y Y, em khỏe không?"

"Ân... khỏe!" Giọng Lâm Y nhỏ xíu, trong đầu không ngừng suy nghĩ xem nên nói với Lãnh Nghị chuyện của Lăng Nhất Phàm thế nào mới không làm hắn mất hứng bởi vì hôm qua Lãnh Nghị đã nói, hôm nay hắn sẽ gọi điện cho cục cảnh sát bảo họ thả người.

Thấy đầu bên kia trầm mặc, Lãnh Nghị chừng như sớm đoán được tâm tư của Lâm Y, hắn nhàn nhạt nói: "Y Y, anh đã gọi điện thoại rồi, cảnh sát chiều nay sẽ thả người... "

Mắt Lâm Y sáng lên, không kìm được một tiếng kêu mừng rỡ: "Thật sao Lãnh Nghị? Cám ơn anh!"

Lúc này đến lượt Lãnh Nghị trầm mặc, Lâm Y thu hồi nụ cười, cô mím môi, nhất thời không biết nên nói gì mới phải, lát sau giọng trầm thấp của Lãnh Nghị mới vang lên: "Y Y, anh thả Lăng Nhất Phàm không phải vì để em với hắn đoàn tụ, anh chỉ sợ em lo lắng!... Đừng quên em đã hứa với anh... "

"Em... " Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, theo kế hoạch, ngày cô và Lăng Nhất Phàm kết hôn là ba ngày sau! Nhanh như vậy rõ ràng Lãnh Nghị không nghĩ tới bằng không hắn tuyệt đối sẽ không để Lâm Y ở lại đây! Nghĩ đến đây đầu óc cô gái một mảnh hỗn loạn, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Em... anh giải quyết hết chuyện của anh đi rồi lại bàn tiếp, được không?"

Giọng Lãnh Nghị dần trở nên nhu hòa: "Ân, chuyện này anh sẽ giải quyết nhanh thôi... em đợi anh trở về... "

"Ân... " Hàng mi dài của Lâm Y chớp lên, lúc này đây cô nhất định không được để Lãnh Nghị phân tâm nên chỉ đành hàm hồ trả lời.

Lâm Y một mình đáp taxi đến cục cảnh sát, cô thật không dễ dàng mới giải thích được với phía cảnh sát mục đích của mình đến đây, người cảnh sát tra gì đó trên vi tính rồi ngẩng đầu nhìn cô, dùng tiếng Anh nói: "Cô à, Lăng tiên sinh mà cô muốn hỏi chúng tôi đã thả ra rồi!"

"Thả ra rồi?" Lâm Y kinh ngạc hỏi, "Sao... sao tôi không biết gì cả?"

Người cảnh sát cười hiền hòa: "Ân, hình như vừa mới thả đây thôi, chắc là vừa mới ra cửa... cô à, cô đến đại sảnh của khu tạm giam xem thử!"

"Ồ, cám ơn!" Cám ơn người cảnh sát xong rồi Lâm Y vội vã đi về hướng người đó chỉ.

Lúc Lâm Y vội vội vàng vàng chạy đến đại sảnh của khu tạm giam thì cô nhìn thấy Lăng Nhất Phàm đang từ đại sảnh bước ra, bên cạnh hắn là hai người, một người là đại sứ Từ Nhất Hạo còn người kia là Mễ Lệ, ngoại trừ Lăng Nhất Phàm hai người kia trên mặt đều là ý cười, nhất là Mễ Lệ, vẻ mặt cô thật hưng phấn.

Ba người cũng đồng thời nhìn thấy Lâm Y vừa xuất hiện nơi cửa đại sảnh, sóng mắt Từ Nhất Hạo thoáng xao động, ánh mắt mang theo chút dò xét nhìn Lâm Y, ông không biết vì sao cô lại biết chuyện Lăng Nhất Phàm được thả ra; nụ cười trên mặt Mễ Lệ hơi cương lại, không phải đã nói là Lâm Y không biết sao? Thế nào cô ấy còn đến đây?

"Y Y!" Đáy mắt Lăng Nhất Phàm phút chốc tràn đầy ý cười, vừa lúc nãy khi hắn được thả ra lại không nhìn thấy gương mặt thân quen mà hắn muốn thấy nhất, trong lòng vốn tràn đầy thất vọng, khi hắn hỏi Mễ Lệ vì sao Lâm Y không đến, cô chỉ ấp úng đáp mấy câu qua loa, lúc đó trong nội tâm hắn bắt đầu thắc thỏm phập phồng... nhưng không ngờ vừa bước ra cửa khu tạm giam thì đã nhìn thấy Lâm Y!

Lăng Nhất Phàm rõ ràng là gầy đi, trên gương mặt tuấn tú lộ rõ sự tiều tụy, cằm dưới lún phún râu... lòng Lâm Y ẩn ẩn đau, cô không có thời gian truy cứu vì sao Từ Nhất Hạo và Mễ Lệ cùng xuất hiện ở sở cảnh sát còn cô thì lại không biết gì! Lâm Y chỉ lo bước nhanh đến trước mặt Lăng Nhất Phàm, nghẹn ngào gọi: "Nhất Phàm... "

"Y Y!" Trên gương mặt tiều tụy của Lăng Nhất Phàm lộ ra nụ cười rạng rỡ, hắn bước nhanh đến siết chặt cô gái trước mặt vào lòng, chiếc cằm lún phún râu cọ nhẹ lên mái tóc cô gái, Lâm Y cũng vòng tay ôm lấy hắn, mặt dịu ngoan dán vào ngực hắn, nhắm mắt lại, run giọng nói: "Xin lỗi... "

"Ngốc, xin lỗi gì chứ!" Lăng Nhất Phàm mỉm cười hôn nhẹ lên mái tóc cô gái, "Là anh không tốt, bị giam mấy ngày nay, không có cách nào chăm sóc cho em!" Lăng Nhất Phàm rõ ràng sợ trong lòng Lâm Y áy náy, không muốn đem chuyện đổ lên người Lãnh Nghị; Lâm Y làm sao không hiểu suy nghĩ này của hắn chứ, cô cắn môi, không nói một lời.

"Được rồi, chúng ta rời khỏi đây trước đã!" Không biết từ lúc nào Từ Nhất Hạo đã đứng sau lưng hai người, điềm tĩnh nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau trước mặt, lên tiếng nhắc nhở; Mễ Lệ thì đứng sau lưng ông, trầm mặc không nói.

Lâm Y lúc này mới vội vàng buông Lăng Nhất Phàm ra, cô xoay người lại, nhìn về phía Từ Nhất Hạo và Mễ Lệ rồi lại nhìn sang Lăng Nhất Phàm, mỉm cười nói: "Nhất Phàm, chuyện lần này, Từ tiên sinh và Mễ tiểu thư đều giúp đỡ rất nhiều!"

"Từ tiên sinh, Mễ Lệ, cám ơn hai người!" Lăng Nhất Phàm mỉm cười nhìn hai người.

Mễ Lệ chỉ cười nhẹ, vẫn lặng im không nói, Từ Nhất Hạo thì ánh mắt thâm trầm, giống như tùy ý hỏi: "Lăng tiên sinh, nghe Mễ tiểu thư nói hai người rất nhanh sẽ kết hôn, không biết là đã quyết định ngày tháng chưa? Tôi có thể đến tham dự hôn lễ của hai người không?"

Trên mặt Lăng Nhất Phàm lộ ra nụ cười rạng rõ, giọng nói cũng đầy hưng phấn: "Sắp rồi, Từ tiên sinh, vốn chúng tôi dự tính là là ba ngày sau, ân, giờ xem ra vẫn còn kịp... Tôi với Y Y định cử hành hôn lễ trước, khi trở về nước mới đãi tiệc cưới sau... đến lúc đó tôi rất hân hạnh đón tiếp Từ tiên sinh đến tham gia!"

"Được, tôi nhất định sẽ đến!" Từ Nhất Hạo cười.

Lăng Nhất Phàm cũng cười, nắm tay Lâm Y, mấy người cùng cất bước rời khỏi cục cảnh sát.

"Tôi đi lấy xe, mọi người chờ một chút!" Bên ngoài cục cảnh sát Mễ Lệ nhìn ba người nói rồi vội vã đi về phía bãi đỗ xe, không lâu sau xe đã dừng lại bên cạnh ba người, Mễ Lệ hạ kiếng xe ra hiệu cho mọi người lên xe.

"Tôi lái xe đến, tôi tự đi được rồi, tạm biệt!" Từ Nhất Hạo liếc nhìn sang Mễ Lệ, điềm nhiên cười rồi vẫy tay về phía Lâm Y và Lăng Nhất Phàm như tạm biệt rồi xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc một câu, "Hôn lễ của hai người đừng quên báo tôi một tiếng!"

*****

"Chúng tôi nhất định sẽ báo, tạm biệt Từ tiên sinh!" Vẻ rạng rỡ trên mặt Lăng Nhất Phàm đã xóa đi phần nào sự tiều tụy, hắn vẫy tay về phía Từ Nhất Hạo.

Trong xe, Mễ Lệ liếc nhìn Lâm Y như dò xét rồi mỉm cười, giọng nói mang theo chút châm chọc mà chỉ có Lâm Y nghe hiểu, "Lâm tiểu thư, hôn lễ của cô với Lăng tổng, cô có chắc chắn là cử hành đúng ngày sao?"

Lâm Y né tránh ánh mắt của Mễ Lệ, ho khan một tiếng, nhìn sang Lăng Nhất Phàm nhưng không lên tiếng.

Sóng mắt Lăng Nhất Phàm thoáng xao động, hắn nhìn sang Lâm Y, cười nhẹ: "Đương nhiên sẽ cử hành đúng ngày rồi... ", hắn nhẹ nắm tay Lâm Y, nhu hòa nói, "Tuy rằng thời gian hơi gấp một chút, có vài thứ có lẽ sẽ không chuẩn bị kịp... Y Y, lúc này hơi thiệt thòi cho em, đợi đến khi về nước anh sẽ bù đắp lại cho!"

"Sao lại nói thế chứ? Đơn giản một chút thì tốt hơn!" Lâm Y gượng cười nói, rồi cô vội vã chuyển đề tài, "Nhất Phàm, buổi trưa anh đã ăn gì chưa? Hay là chúng ta đi ăn gì đó trước, thuận tiện coi như chúc mừng cho anh, được không?"

Lăng Nhất Phàm mỉm cười khoác tay lên vai cô, "Chúc mừng thì không cần đâu, có em ở bên anh chính là sự chúc mừng tốt nhất rồi... ", hắn hơi ngừng lại rồi nhìn Mễ Lệ nói, "Mễ Lệ, chiều nay em giúp anh xem chừng tình hình của công ty sau hai ngày tạm ngưng hoạt động thế nào rồi thông báo cho các nhân viên, ngày mai chúng ta bắt đầu trở lại làm việc... "

Ngày hôm sau Lăng Nhất Phàm bận bịu suốt cả ngày thì tình hình Lăng thị mới coi như bắt đầu hoạt động bình thường trở lại, gần đến giờ tan tầm thấy mọi việc đã ổn Lăng Nhất Phàm mới thở phào một hơi, ngả lưng vào ghế dựa định nghỉ ngơi một chút; lúc này ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ, người bước vào là Mễ Lệ, cô đưa xấp văn kiện trên tay cho Lăng Nhất Phàm: "Lăng tổng, những văn kiện này tôi đã sửa sang xong, xin anh coi lại!"

"Được... " Lăng Nhất Phàm đón lấy xấp văn kiện lật xem.

Mễ Lệ yên lặng đứng bên cạnh nhìn hắn, rồi như rất vô tình nói: "Lăng tổng, vì chuyện lần này của anh Lâm tiểu thư có thể coi như tốn rất nhiều công sức!", thấy nụ cười hạnh phúc trên môi Lăng Nhất Phàm, Mễ Lệ lại tiếp tục: "Cô ấy không chỉ đi tìm Từ tiên sinh giúp đỡ, hôm đó tôi còn nhìn thấy cô ấy cùng một vị Lãnh tiên sinh ăn cơm... tôi đoán chắc cũng là vì chuyện này mà đi nhờ vả!"

Bàn tay đang lật văn kiện chợt dừng lại, Lăng Nhất Phàm ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp Mễ Lệ đang nhìn mình, thoáng suy nghĩ rồi hắn cười nói: "Cám ơn sự nhắc nhở của em, Mễ Lệ... anh tin tưởng Y Y chỉ là vì muốn giúp anh nên mới đi tìm Lãnh tiên sinh!"

Mễ Lệ nhìn Lăng Nhất Phàm lát sau mới mỉm cười: "Lâm tiểu thư được anh yêu đúng là phúc phần của cô ấy!"

Lăng Nhất Phàm chỉ cười cười, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện trong tay, xem xong trang cuối cùng rồi hắn đưa lại cho Mễ Lệ, nhìn cô nói: "Mễ Lệ, hai ngày nữa là ngày hôn lễ của tôi với Y Y, hai ngày này công ty vừa mới bắt đầu vận hành trở lại, công việc tương đối nhiều, chỉ đành nhờ em cố gắng thêm một chút, đợi sau khi anh bận xong hôn lễ, nhất định sẽ sắp xếp cho em mấy ngày nghỉ bù!"

Mễ Lệ đón lấy phần văn kiện Lăng Nhất Phàm đưa, né tránh ánh mắt của hắn, khàn giọng nói: "Em biết rồi!" Nói rồi vội vã xoay lưng rời đi, Lăng Nhất Phàm chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng cô...

Hai ngày tiếp theo quả thực rất bận rộn, việc chuẩn bị cho hôn lễ cũng đã ổn thỏa, ngày mai chính là ngày kết hôn của Lăng Nhất Phàm và Lâm Y...

Tối hôm đó, trong biệt thự của Lăng Nhất Phàm, Lâm Y đang ngồi nơi sofa xem tivi, Lăng Nhất Phàm tắm xong bước ra ngồi xuống bên cạnh cô, tay khoác lên vai cô, Lâm Y mỉm cười, dịu ngoan tựa đầu vào ngực hắn tiếp tục xem tivi; Lăng Nhất Phàm hôn nhẹ lên tóc cô, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc tựa lưng vào sofa, "Y Y, ngày mai chúng ta đã kết hôn rồi, hôm nay em còn nguyện vọng gì không?", người đàn ông nhẹ giọng hỏi.

"Nguyện vọng?" Cô gái thoáng ngẩn người rồi cười nhẹ, "Không có nguyện vọng gì!"

Lúc này điện thoại của Lâm Y đặt trên bàn chợt reo lên, cô hơi lùi ra khỏi vòng tay của Lăng Nhất Phàm nhớm người cầm điện thoại lên, cái tên "Lãnh Nghị" đập vào mắt khiến Lâm Y sửng sốt, không kìm được quay đầu nhìn sang Lăng Nhất Phàm đang tựa người vào sofa, vừa lúc bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình.

Lâm Y hốt hoảng thu hồi tầm mắt, chút khác thường đó của cô gái không thoát khỏi mắt người đàn ông, hắn nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đang reo không ngừng trên tay cô, lát sau mới nhẹ giọng hỏi: "Y Y, nghe điện đi!"

Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, cô nhìn sang người đàn ông lần nữa, "Là điện thoại của Lãnh Nghị... không nhận thì hơn!" Rồi cô quả quyết ấn phím từ chối cuộc gọi, đặt điện thoại trở lại bàn trà.

Nhưng điện thoại vừa đặt xuống thì lại bắt đầu đổ chuông, đầu bên kia Lãnh Nghị ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an, Lâm Y ngắt điện thoại! Hắn chau mày, nhìn về phía phòng họp, nơi khe cửa lộ ra một góc phòng họp bên trong, người trong đó vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, Lãnh Nghị quay đầu lại, thoáng suy nghĩ một chút rồi lại tiếp tục gọi điện.

"Y Y, nghe đi, anh biết em vì chuyện của anh mà đến tìm anh ta nhờ giúp đỡ... " Lăng Nhất Phàm cười thản nhiên, "... chuyện này anh phải cám ơn em mới đúng!"

Mặt Lâm Y thoáng đỏ lên, cô gượng cười, lẩm bẩm: "Đúng là em có đi tìm anh ta... nhưng... sau này cũng không cần tiếp tục liên lạc!" Cô gái lần nữa quả quyết ấn phím từ chối cuộc gọi, rốt cuộc điện thoại không reo lên lần nào nữa.

Lâm Y buông điện thoại xuống đứng dậy, dịu ngoan tựa vào ngực Lăng Nhất Phàm, an tĩnh xem tivi. Khóe môi Lăng Nhất Phàm nhẹ câu lên, cánh tay đang ôm cô gái bất giác siết chặt một chút, thái độ của cô gái quả thật khiến hắn yên tâm rất nhiều.

Đêm khuya, phòng họp của trung tâm chống khủng bố quốc tế ở Geneva vẫn sáng đèn, Lãnh Nghị nhìn chiếc điện thoại trên tay, đáy mắt một mảnh âm trầm, hắn cắn môi, rốt cuộc đẩy cửa bước vào...

Rạng sáng cuộc họp rốt cuộc kết thúc, Lãnh Nghị nhìn ông Smith đang đứng dậy chuẩn bị rời đi, trực tiếp thẳng thắn nói: "Ngài Smith, sáng mai tôi muốn nghỉ một buổi, đi Milan một chuyến!"

"Không được đâu Lãnh tiên sinh, trước mắt thân phận của cậu đã bị lộ, chúng ta còn chưa biết chính xác đối tượng ra tay tấn công cậu là ai hoặc là tổ chức nào đã biết thân phận của cậu --- vào lúc này nếu như cậu xuất hiện ở Milan là rất nguy hiểm!" Ông Smith nghiêm túc phân tích cho Lãnh Nghị nghe cục diện hiện tại, ông thật sự không muốn mất đi người trợ thủ đắc lực, thanh gươm sắc của tổ chức hình cảnh quốc tế này.

"Tôi không thể mỗi ngày đều trốn chui trốn nhủi không xuất hiện, tôi có việc riêng của mình phải làm... Ngài Smith, tôi có thể xuất hiện để dụ kẻ địch lộ diện... " Lãnh Nghị vẫn cố gắng thuyết phục ông ta.

"Tôi không thể đem cậu làm mồi nhử!" Ông Smith nhìn Lãnh Nghị, "Lãnh tiên sinh, chuyện này không thể giải quyết bằng cách này được!" Thấy Lãnh Nghị còn định lên tiếng, ông mỉm cười đưa tay ngăn lại, nửa đùa nửa thật nói, "Lãnh tiên sinh, nếu như cậu bị thương lúc này thì không có nội tạng để thay thế đâu, quả tim dự bị dành cho cậu, cậu đã dùng trước rồi!"

Quả tim dự bị mà ông Smith nhắc tới chính là quả tim mà Lãnh Nghị kiên trì dùng cho Lâm Dung, lúc đó Lãnh Nghị nói với ông để hắn "tạm ứng" trái tim dự bị đó, sau này nếu như hắn có bị thương thì không cần dùng đến quả tim đó là được; nghe vậy ông Smith mới đồng ý đưa quả tim dự bị đó đến Trung Quốc...

Nhìn theo bóng ông Smith xa dần, mày Lãnh Nghị càng lúc càng chau chặt...

Sáng hôm sau, bên ngoài một nhà thờ ở Milan, mấy chiếc xe sang trọng chầm chậm dừng lại rồi ngừng trước một quảng trường rộng rãi bên cạnh nhà thờ, cửa xe mở ra rồi mọi người lần lượt xuống xe; Lăng Nhất Phàm bước xuống từ một trong những chiếc xe đó, hôm nay hắn mặc một bộ lễ phục màu đen, anh tuấn tiêu sái hơn nữa trên mặt luôn treo nụ cười hạnh phúc, hắn xoay người, lịch sự đưa tay vào trong xe.

Từ trong xe một bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, nhẹ nhàng đặt vào bàn tay hắn rồi Lâm Y trong chiếc áo cưới màu trắng thánh khiết từ trong xe bước ra, mái tóc đen dài của cô được vấn lại sau đầu lộ ra vùng gáy trắng nõn, trên gương mặt thanh thuần, xinh đẹp pha thêm chút sắc thái mê ly như phủ một lớp sương; cô nhìn người đàn ông ngũ quan anh tuấn trước mặt, khóe môi dần gợi lên một ý cười, cô bước đến gần, rất tự nhiên khoác tay hắn, trong ánh đèn flash và tiếng hoan hô của mọi người, bước theo Lăng Nhất Phàm đi vào nhà thờ...

Mễ Lệ lặng lẽ đi theo phía sau, Từ Nhất Hạo nhìn đôi tân nhân trước mặt, đôi môi mím chặt, đáy mắt lộ ra một tia phức tạp, ông thỉnh thoảng nhấc tay xem đồng hồ...

Cô dâu khoác tay chú rể bước từng bước vào nhà thờ rồi tiếp tục đi về phía cha xứ, cô gái liếc nhìn nụ cười hiền hòa trên môi cha xứ, bên tai tiếng vỗ tay càng lúc càng xa xăm, cô dâu biết, mình đang từng bước từng bước rời xa người đàn ông kia, một khi cánh cửa kia khép lại, thì từ đây cũng không còn dây dưa gì nữa...

Trái tim đang run rẩy không ngừng nhưng bước chân cô gái thật kiên định, vẻ mặt thật điềm tĩnh, cô biết mình làm vậy là đúng, chú rể của cô là một người tốt! Cô muốn làm vợ của hắn, từ giờ sống một cuộc sống bình đạm, yên ổn...

Bước chân rốt cuộc dừng lại trước mặt cha xứ...

"Ngừng lại!" Đang lúc mọi người đều tưởng rằng ván đã đóng thuyền thì bất ngờ từ cửa nhà thờ truyền đến một tiếng quát lớn, tiếng quát đó mang đầy phẫn nộ lẫn đau xót, vang vọng khắp gian nhà thờ tĩnh lặng...

Trong chớp mắt đó, ánh mắt kinh ngạc lẫn nghi hoặc của mọi người đều cùng nhìn về phía cửa nhà thờ, đáy mắt Từ Nhất Hạo thoáng xao động, một ý cười lướt qua trên môi ông rồi lập tức biến mất không tăm tích, ông yên lặng đứng nhìn Lãnh Nghị, người vừa đột ngột xuất hiện nơi cửa, sóng mắt Mễ Lệ xao động dữ dội, đôi mắt đen láy cũng nhìn chằm chằm bóng người cao lớn ngoài cửa...

Lãnh Nghị mặc một chiếc áo bành tô màu đen, bên trong cũng là bộ Tây trang màu đen cùng áo sơ mi trắng, thân hình cao lớn đĩnh đạc, gương mặt tuấn mỹ như tạc lúc này đầy mây đen lẫn sát cơ, hai mắt như đao, khí thế bức người nhìn về phía đôi tân nhân...

Cô gái mặc chiếc áo cưới thật sự xinh như mộng! Chỉ tiếc là chiếc áo cưới đó không phải vì hắn mà mặc!

*****

Lãnh Nghị sải bước vào trong nhà thờ mang theo một khí thế không ai cản nổi, theo sát sau lưng hắn là mấy người vệ sĩ mặc Tây trang màu đen, ánh mắt sắc bén quét một vòng chung quanh nhà thờ, tay đặt nơi thắt lưng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể rút súng ra.

Sáng hôm nay Lãnh Nghị nhận được một cuộc điện thoại nặc danh thì hắn mới biết tin tức về hôn lễ của Lăng Nhất Phàm và Lâm Y, lòng hắn trong chớp mắt trống rỗng, hắn không kịp suy nghĩ gì thêm, cũng không kịp xin ý kiến của ông Smith mà đi thẳng về Milan, hắn phải đến đó trước khi hôn lễ diễn ra, cướp lại cô dâu vốn thuộc về hắn.

Lâm Y kinh ngạc nhìn người đàn ông khí thế bất phàm đang sải bước về phía mình, trong đầu trống rỗng, ý thức chớp mắt bay đi mất; Lăng Nhất Phàm thì chau mày, đáy mắt một mảnh âm trầm, chuyện hắn lo lắng quả nhiên đã xảy ra!

Lãnh Nghị dừng bước trước mặt đôi tân nhân, ánh mắt âm trầm rơi trên người cô gái, dường như ngoài cô không còn ai tồn tại, cánh tay dài vươn ra, bấy chặt cánh tay cô gái như gọng kìm, không nói một lời kéo cô ra ngoài.

"Không, Lãnh Nghị!" Cô gái kêu thất thanh, cô dùng sức rũ tay Lãnh Nghị ra, một tay cô nắm lấy cánh tay Lăng Nhất Phàm, bấu chặt.

Một tay Lăng Nhất Phàm vòng qua eo Lâm Y siết chặt, một tay kia vươn về phía bàn tay Lãnh Nghị đang giữ cánh tay Lâm Y, tức giận quát: "Buông tay!". Ánh mắt như đao của Lăng Nhất Phàm lúc này mới nhìn sang Lăng Nhất Phàm, hắn ngừng động tác, khóe môi câu lên một ý cười lạnh, một bàn tay kia đột nhiên cho vào trong áo, nhanh như chớp rút ra một cây súng, họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào đầu Lăng Nhất Phàm!

Đám đông thở rút một hơi, đột nhiên đứng cả dậy, trong nhà thờ im lặng như tờ, ai nấy đều ngơ ngẩn xem một màn đầy kịch tính trước mắt; sóng mắt Từ Nhất Hạo thoáng xao động rồi trở lại vẻ lạnh mạc nhìn khẩu súng trong tay Lãnh Nghị; mắt Mễ Lệ thì trừng lớn, mặt cô tái đi, mấp máy môi nhưng không phát ra được âm thanh gì ngay cả cha xứ cũng không khỏi trợn mắt há mồm...

"Đừng! Lãnh Nghị!" Lâm Y khóc rống, cô buông tay Lăng Nhất Phàm, bổ về phía họng súng của Lãnh Nghị nhưng bàn tay kia cũng bị hắn giữ chặt, eo lại bị Lăng Nhất Phàm siết lấy, Lâm Y không làm được gì cả! Mấy người vệ sĩ vây quanh Lãnh Nghị thì tản ra xung quanh, đôi mắt như chim ưng đầy cảnh giác quét về phía đám đông...

Khóe môi Lăng Nhất Phàm lộ ra một ý cười lạnh, hắn nhìn Lãnh Nghị vẻ kinh thường: "Lãnh Nghị, có bản lĩnh anh nổ súng thử xem!"

Trên môi Lãnh Nghị ý cười càng rõ ràng, bàn tay đang nắm Lâm Y lại không hề có ý thả lỏng, giọng nói lạnh như băng: "Lăng Nhất Phàm, nếu tôi muốn giết cậu thì lý do thật sự rất nhiều, cậu sẽ chết không đáng một đồng tiền! Có muốn thử hay không?"

"Đừng mà, Lãnh Nghị! Anh bình tĩnh một chút, chúng ta nói chuyện... " Lâm Y dùng sức giãy dụa, không ngừng khuyên lơn nhưng vào lúc này, tiếng nói của cô đối với hai người đàn ông mà nói không có chút tác dụng nào!

Lăng Nhất Phàm nheo mắt, cười lạnh nói: "Anh có thể giết tôi, nhưng rồi anh sẽ mất Y Y mãi mãi, không tin anh thử xem!"

Nụ cười bên môi Lãnh Nghị cứng đờ, đáy mắt càng trở nên âm trầm. Đúng vậy! Nếu như hắn giết Lăng Nhất Phàm, chỉ sợ đời này Lâm Y cũng sẽ không tha thứ cho hắn, từ nay về sau, cả đời Lâm Y sẽ sống trong đau khổ và dằn vặt...

Khóe môi Lăng Nhất Phàm ý cười càng sâu, Lãnh Nghị cắn môi càng chặt, ánh mắt như dao, đột nhiên bàn tay cầm súng móc lên, báng súng đập thẳng vào gáy của Lăng Nhất Phàm, Lăng Nhất Phàm không kịp đề phòng, rên lên một tiếng, bàn tay đang giữ nơi eo của Lâm Y cùng bàn tay đang nắm tay Lãnh Nghị cùng lúc buông ra, ngã nhào xuống đất.

Bị Lăng Nhất Phàm buông ra, thân thể Lâm Y lập tức bị Lãnh Nghị kéo qua, hắn giữ chặt cánh tay cô, bước nhanh về phía cửa nhà thờ, Lâm Y kêu thất thanh như chỉ đành loạng choạng bước theo chân người đàn ông...

Sự dãy dụa của cô gái khiến người đàn ông vô cùng tức giận, hắn cắn răng xoay người, một cái cất tay, trực tiếp bế bổng cô gái lên tay, hai chân cô gái rời khỏi mặt đất, chỉ đành vô lực đá loạn nhưng chỉ vô dụng, cứ thế bị người đàn ông mang rời đi nhà thờ; mấy người vệ sĩ theo sát sau lưng hắn.

"Y Y... " Lăng Nhất Phàm sờ chỗ đau sau ót, muốn đứng dậy đuổi theo hai người nhưng nhất thời thân thể không chống đỡ được... Mễ Lệ đứng ở chỗ dành cho khách mời kinh ngạc trừng mắt nhìn một màn kinh hồn vừa diễn ra, rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, cô vội bổ về phía Lăng Nhất Phàm đang cực kỳ đau đớn lẫn tức giận kia, những người khác cũng vội vàng chạy đến...

"Lăng tổng, anh không sao chứ? Có cần em gọi bác sĩ không?" Mễ Lệ vừa đưa tay nâng Lăng Nhất Phàm lên vừa hỏi, mọi người đều luống cuống tay chân đỡ Lăng Nhất Phàm ngồi dậy.

"Mễ Lệ, lấy túi của tôi lại đây!" Lăng Nhất Phàm đứng dậy, lắc lắc đầu cho đỡ đau, đáy mắt một mảnh âm trầm.

"Được!" Mễ Lệ do dự một chút rồi vẫn chạy đi lấy túi của Lăng Nhất Phàm cầm đến cho hắn, Lăng Nhất Phàm đón lấy, soạt một tiếng, kéo túi ra, rút từ trong đó ra một khẩu súng rồi ném túi đi, xoay người đuổi ra ngoài cửa nhà thờ.

"Lăng tổng!" Mễ Lệ cả kinh thất sắc, vội vàng chạy đuổi theo, các khách mời cũng theo sát sau lưng, Từ Nhất Hạo trầm tư giây lát rồi cũng cất bước đuổi theo....

Bên ngoài nhà thờ, Lý Tân dẫn theo mấy vệ sĩ nữa đã chờ ở trong xe, khi Lãnh Nghị bế cô gái đang mặc áo cưới giãy dụa không thôi sải bước khỏi nhà thời đi đến, trên gương mặt lạnh lùng của cô không tự chủ được thoáng nở nụ cười, chuyện này, vẫn luôn chỉ có thiếu gia của cô dám làm!

Lãnh Nghị ném cô gái trên tay vào trong xe, chính mình cũng chui vào trong xe, đóng sầm cửa lại, mấy chiếc xe nối đuôi nhau tung bụi rời đi...

Lúc này Lăng Nhất Phàm mới từ trong nhà thờ chạy ra, nhìn theo bóng mấy chiếc xe đã chạy thật xa, mắt hắn càng thêm âm trầm, xoay người chạy nhanh về phía xe của mình mở cửa chui vào, Mễ Lệ cũng vội vàng kéo cửa bên kia ngồi vào, Lăng Nhất Phàm thấy vậy lạnh giọng quát: "Xuống xe!"

"Không! Em muốn đi với anh!" Giọng Mễ Lệ thật kiên định, Lăng Nhất Phàm không kịp cùng cô tranh luận, hắn cắn môi, nổ máy, đạp mạnh chân ga đuổi nhanh về phía đoàn xe vừa rời đi, chỉ lưu lại một đám khách đứng ngoài nhà thờ ngơ ngẩn nhìn nhau.

Trong xe Lâm Y đã thôi giãy dụa, mặt cô tái mét, môi cắn chặt, nhắm mắt không thèm nhìn người đàn ông bên cạnh một lần; đôi mắt sắc như chim ưng của người đàn ông chỉ liếc về phía cô một lần rồi đưa tay cởi áo bành tô, tháo cà vạt, lạnh lùng nói: "Cởi áo cưới ra!"

Mí mắt cô gái giật giật, nhưng vẫn nhắm chặt mắt không thèm để ý đến hắn; Lãnh Nghị nghiêng đầu nhìn cô gái quật cường bên cạnh, đáy mắt càng thêm u ám, hắn kéo cô gái về phía mình, giữ chặt trên đùi, bắt đầu động thủ cởi đi chiếc áo cưới trên người cô gái, "Lãnh Nghị, anh ngừng tay!", cô gái vừa sợ vừa giận nhưng bị người đàn ông giữ chặt không thể nhúc nhích, cô nắm lấy cơ hội, nhắm ngay cổ tay đang để trước mặt mình cắn mạnh.

Một mùi máu tươi lan trong khoang miệng cô gái, Lãnh Nghị ngừng tay, lạn lùng nhìn cô gái, đáy mắt càng thêm u ám, cứ để mặc cô cắn; sự im lặng của người đàn ông khiến cô gái có chút sợ, hàm răng bất giác nhả ra, hơi ngẩng lên nhìn người đàn ông, vừa lúc bắt gặp đôi mắt u ám của hắn đang nhìn mình, trong ánh mắt ấy là nỗi đau xót không cách nào che lấp, cô gái cắn môi, né tránh ánh mắt của người đàn ông, trong khoang xe chớp mắt yên lặng như tờ.

"Em đã hứa với anh những gì?", lát sau giọng lạnh lùng pha lẫn tức giận của người đàn ông mới vang lên, "Em chính là lợi dụng anh xong rồi ném đi, sau đó vui vẻ đi làm cô dâu mới sao? Luôn miệng nói chuyện em đã hứa với Lăng Nhất Phàm em không thể không làm! Vậy chuyện em đã hứa với anh thì sao? Sao em có thể coi nó không ra gì chứ?"

"Chuyện này không giống!" Cô gái rốt cuộc cũng lên tiếng, "Là anh bắt Lăng Nhất Phàm, anh thả anh ấy ra cũng là lẽ đương nhiên thôi! Chuyện này không liên quan gì đến hứa hẹn hay không!"

"Anh cũng có thể không thả hắn!" Ánh mắt tràn đầy bi thương nhìn cô gái chằm chằm, trong nét bi thương có mang theo một tia rét lạnh, "Hiện giờ anh cũng có thể bắt hắn trở lại, không tin em cứ thử xem!". Sóng mắt cô gái thoáng xao động, cắn môi không nói, khoang xe lần nữa rơi vào trong im lặng.

Rốt cuộc người đàn ông cũng thu hồi tầm mắt, lần nữa đưa tay xé rách chiếc áo cưới trên người cô gái, lần này cô gái cắn răng không nói một lời, để mặc người đàn ông chừng như đang dùng động tác ấy để phát tiết cơn giận, dưới bàn tay của người đàn ông, chiếc áo cưới rất nhanh chỉ còn lại những mảnh vụn lả tả rơi khỏi người cô gái.

Trên người cô gái giờ chỉ còn một bộ nội y bằng ren trắng sít sao bao lấy đôi gò đầy đặn, những đường cong hoàn mỹ kia thật chói mắt! Người đàn ông nhìn chằm chằm thân thể mạn diệu đang bị hắn giữ chặt trên đùi kia...

Độ ấm trong khoang xe tựa hồ không đủ sưởi ấm cho cô gái, một luồng hơi lạnh đột ngột vây lấy cô gái khiến cô rùng mình, né tránh ánh mắt khác thường của người đàn ông, cô vòng tay ôm lấy bờ vai trần của chính mình, người co rúm lại, run giọng nói: "Đưa quần áo cho em! Em lạnh!"

Sóng mắt người đàn ông thoáng xao động, cõi lòng ưu thương dần trở nên mềm mại, hắn rốt cuộc đưa tay kéo cô gái đang nằm trên đùi mình vào lòng, dùng độ ấm của chính mình sưởi ấm cho cô, lại kéo chiếc áo bành tô của mình phủ lên người cô, cô gái ủ trong vòng tay ấm áp của người đàn ông, an tĩnh không chống cự.

Đôi mắt đen thẳm của người đàn ông lóe sáng, hắn chậm rãi nhấc đầu cô gái rời khỏi ngực mình, giữ chặt sau ót để cô nhìn thẳng vào hắn, giọng trầm nhưng thật rõ ràng: "Anh chẳng thà em không mặc gì cũng không muốn nhìn thấy em mặc áo cưới của người khác!"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-156)