Đêm đẫm máu
← Ch.085 | Ch.087 → |
Hàng mi dài của cô gái chớp lên, nhìn gương mặt tuấn tú gương mặt, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Lãnh Nghị, có một số chuyện không phải anh muốn thế nào thì được thế ấy... Em nợ Nhất Phàm một ân tình... cũng giống như anh nợ Tịch Họa một lời hứa vậy... Em không thể làm gì có lỗi với Nhất Phàm!"
Mắt người đàn ông phát ra những tia sáng lạnh, nhìn như bức về phía cô gái: "Vậy nên em có thể có lỗi với anh sao?" Câu nói này không biết hắn đã nói bao nhiêu bận rồi.
"Em không làm gì có lỗi với anh hết! Lãnh Nghị!" Câu nói này, cô gái cũng không biết đã nói bao nhiêu bận. Lúc này cô gái thật bình tĩnh nhìn người đàn ông, vẫn câu nói đó, "Em không nợ anh bất cứ điều gì!"
"Không có sao?" Bàn tay đang giữ sau gáy cô gái bất giác siết lại, người đàn ông thoáng chau mày, giọng u buồn, "Em cũng nợ anh một ân tình, Y Y!"
Tim cô gái đập dồn, cô mím môi, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, tận lực để cho giọng nói của mình thật bình đạm nhưng thật khó khăn, "Từ trước đến giờ em không nợ anh gì hết... "
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô gái, nói từng chữ một: "Anh phản bội lại lời hứa với Tịch Họa, là anh nợ cô ấy --- nhưng anh vì em mà phản bội lời hứa của mình... em nợ anh tất cả tình cảm mà anh đã trả giá... "
"Nhưng mà anh... ", đôi mắt đen láy của cô gái nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, lát sau giọng nói lạnh lùng của cô mới lại vang lên, "... trong đêm sinh nhật đó đã bỏ lại em, anh bỏ em lại một mình dưới con mắt của bao nhiêu người để đi gặp Tịch Họa của anh.... bắt đầu từ lúc đó em đã biết em bị bỏ lại!", đây là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cô gái, là một cửa ải mà cô không thể vượt qua! Vừa nghĩ đến chuyện này thì vành mắt cô gái lại bắt đầu phiếm hồng.
Người đàn ông nhìn vành mắt đỏ lên của cô gái, lòng lại ẩn ẩn đau, hắn mím môi không nói, lại nghe tiếng cô gái lần nữa vang lên: "Hôm đó Hạ Tịch Họa từ châu Âu trở về, lúc anh ôm cô ấy xuống xe đi vào trong nhà, em ở bên ngoài cửa sắt nhìn thấy, lúc em nhìn thấy mái tóc dài của cô ấy, làn váy trắng của cô ấy dập dờn trên tay anh, anh biết lòng em đau đến thế nào không?" Nói đến câu cuối, nước mắt cô gái rốt cuộc đã tràn mi.
Sóng mắt người đàn ông thoáng xao động, hắn thật sự không biết thì ra lúc đó cô gái đang đứng ở ngoài cửa sắt! Lòng hắn chợt thắt lại, kìm lòng không được cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt trong suốt của cô gái...
"Mà khi em bị người ta nhốt ở trong căn phòng tối tăm đó, suýt nữa là bị người ta làm nhục anh thì lại ở trong núi cùng Tịch Họa của anh, khi hai tên khốn kia nói, "đừng trông mong Lãnh đại thiếu gia đến cứu cô, anh ta đã có tình mới rồi, nếu như anh ta còn lo cho cô, cô sẽ không rơi đến bước đường này...", từ lúc đó Lãnh Nghị, em bắt đầu hận anh!" Cô gái nghẹn ngào nói.
Người đàn ông mạnh mẽ kéo cô gái trở vào lòng mình, siết chặt, tim hắn vỡ thành từng mảnh vụn đau đớn, hắn nhắm mắt thì thào: "Xin lỗi, xin lỗi Y Y, là lỗi của anh, anh biết sai rồi! Anh thề, từ nay về sau sẽ không để chuyện tương tự xảy ra nữa!"
"Vì thế Lãnh Nghị, em không nợ anh bất cứ thứ gì... em chỉ nợ Nhất Phàm!" Cô gái đã ngừng thút thít, lặng lẽ nằm trong ngực người đàn ông thì thào.
"Đừng, Y Y, cho anh một cơ hội!" Người đàn ông lướt môi trên mái tóc mềm mại của cô gái, "Anh đã sai một lần, anh không muốn lại sai lần thứ hai!"
"Muộn quá rồi... " Cô gái nhẹ lắc đầu, "Nếu như em quay trở lại bên cạnh anh, em không có cách nào đối mặt với Nhất Phàm, em sẽ áy náy cả đời... "
"Y Y, em không quay về, anh cũng sẽ đau khổ cả đời!" Lòng người đàn ông đau như dao cắt, hắn mạnh mẽ kéo cô gái ra, cúi đầu nghiến ngấu đôi cánh môi hồng nhuận của cô gái, nụ hôn có chút thô bạo, sít sao cầm cố cô gái trong vòng tay mình, cô gái không có cách nào kháng cứ, chỉ đành mặc cho người đàn ông cuồng nhiệt hôn mình.
Hô hấp của người đàn ông dần trở nên dồn dập, thật lâu sau hắn mới rời môi cô gái ra, cánh môi sau nụ hôn thô ráp kia càng trở nên hồng nhuận ướt át...
Người đàn ông không kìm được luồn tay xuống dưới chiếc áo bành tô, lướt trên bả vai trần thon thả của cô gái, "Y Y, anh yêu em, thực sự rất yêu em!", người đàn ông lẩm bẩm, mắt hắn dán chặt trên gương mặt trắng nõn của cô gái, đáy mắt dâng lên một sự ham muốn rõ rệt, rồi hắn nhìn về phía tài xế: "Ngừng xe, gọi người mang đến cho Lâm tiểu thư một bộ quần áo!"
"Dạ, thiếu gia!" Tài xế nhẹ giọng đáp lời, lúc này xe đã chạy đến ngoại ô Milan, tài xế rất hiểu chuyện dừng xe dưới một tán cây rậm rạp gần một bãi cỏ rộng ven đường, thuận thế ấn nút kéo rèm xe lại, mở đèn xe còn mình thì bước xuống...
Những chiếc xe phía sau vây thành một vòng quanh chiếc xe của Lãnh Nghị, tài xế chạy đến chiếc xe của Lý Tân truyền lại lời dặn của Lãnh Nghị, Lý Tân gật đầu rồi lấy điện thoại ra...
Mấy chiếc xe lặng lẽ chờ mệnh lệnh tiếp theo từ người ngồi trên chiếc xe màu đen.
Trong khoang xe, cô gái rõ ràng cảm nhận được sự khác thường của người đàn ông, nhìn thấy rèm xe được kéo lại rồi đèn trong xe mở lên, không khí bỗng trở nên cực kỳ ái muội, đáy mắt cô thoáng xẹt qua một tia hoảng loạn, vội vàng đẩy người đàn ông ra, run giọng: "Lãnh Nghị, vì sao lại dừng xe... "
"Đợi họ mang quần áo lại cho em... " Giọng người đàn ông thật dịu thật nhẹ, hệt như một lời thì thàm: "Y Y, tha thứ cho anh, chúng ta làm hòa, được không?" Lời vừa dứt thì cánh môi lần nữa áp xuống cô gái, lần này thật dịu dàng, trìu mến, hắn đưa tay nhẹ nhàng nhấc chiếc áo bành tô lên, ngón tay thon dài thành thục tháo nút cài của chiếc áo ngực để đôi gò đầy đặn không chút che dấu lộ ra trước mắt hắn ...
Sự ôn nhu quá đỗi của người đàn ông khiến cô gái gần như không thở nổi.
Bàn tay to nhanh chóng ấn một nút bên sườn ghế, lưng ghế liền tự động ngả về phía sau, băng ghế biến thành một chiếc giường rộng rãi, trong khoang xe nho nhỏ, cô gái không có đường trốn, chỉ trơ mắt nhìn người đàn ông tự thoát quần áo của mình... hơi thở quen thuộc, sự ấm áp quen thuộc, nụ hôn cuồng nhiệt quen thuộc rốt cuộc khiến cô gái buông tha cho chống cự... thân thể tráng kiện của hắn nhẹ nhàng áp xuống, trong tiếng kêu thảng thốt "Đừng... Lãnh Nghị... " của cô gái, cứng rắn xâm nhập, rất nhanh, tiếp thở dốc, tiếng ngâm nga kiều mị không khống chế được vang khắp không gian nho nhỏ kia...
Cô gái cắn chặt môi, nhắm mắt thừa nhận sức nặng đang áp trên người nhưng mặt không thể che dấu được đỏ rực, tiếng ngâm nga cố nén vẫn khe khẽ bật ra...
"Y Y, anh đã nói, em chỉ có thể là vợ anh, em hiểu không?" Khi mọi thứ đã trở về bình tĩnh, người đàn ông vẫn như cũ áp cô gái dưới thân, cắn nhẹ chóp mũi, vành tai, cánh môi cô gái...
Lúc này ngoài xe hoàng hôn đỏ như màu máu...
Lăng Nhất Phàm điên cuồng lái xe khắp nơi tìm kiếm, rốt cuộc hắn cũng phát hiện ra mấy chiếc xe đang đỗ dưới một tán cây rậm rạp ven một con đường ngoại ô, hắn nhanh chóng chạy xe qua, dừng lại trước mấy chiếc xe đó rồi không chờ kịp nhảy vội xuống xe, Mễ Lệ cũng vội vàng đuổi theo sau hắn.
Nhìn thấy chiếc xe đến gần, vệ sĩ từ những chiếc xe kia cùng lúc mở cửa bước xuống, chặn trước mặt Lăng Nhất Phàm không để hắn đến gần chiếc xe sang trọng màu đen kia.
"Lãnh Nghị đâu? Gọi hắn ra đây?" Lăng Nhất Phàm thấp giọng rống, nhưng không ai để ý đến hắn, những vệ sĩ ngoài việc ngăn chặn hắn đến gần chiếc xe màu đen kia, còn lại không có động tác gì hết, mặc kệ tiếng rống giận của hắn.
Rốt cuộc cửa chiếc xe màu đen được bảo vệ chặt chẽ kia cũng được mở ra rồi thân hình cao lớn của Lãnh Nghị từ trên xe bước xuống, hắn vẫn quần áo chỉnh tề như lúc xuất hiện ở nhà thờ nhưng sự vui vẻ sung sướng trong đáy mắt là không dấu được.
Lập tức có một người vệ sĩ đến đưa cho hắn một túi giấy đựng quần áo vừa mới được đưa đến không lâu, Lãnh Nghị cũng không nhìn Lăng Nhất Phàm lấy một lần, chỉ đón lấy túi giấy từ tay vệ sĩ, mở cửa xe đưa cho cô gái, đóng cửa lại rồi mới chuyển ánh mắt về phía Lăng Nhất Phàm mặt đầy tức giận đứng đó, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh, trầm giọng nói: "Cậu tìm tôi?"
Lăng Nhất Phàm nhìn chằm chằm vẻ sung sướng trên mặt Lãnh Nghị, là đàn ông hắn biết vừa nãy trong xe xảy ra chuyện gì, đáy mắt Lăng Nhất Phàm càng thêm âm trầm, tức giận quát: "Lãnh Nghị, Lâm Y đâu?"
Trái với vẻ nóng giận của Lăng Nhất Phàm, ánh mắt Lãnh Nghị lạnh băng quét về phía hắn, giọng cũng thật lạnh: "Lăng Nhất Phàm, tôi đã nói với cậu, Lâm Y là vợ tôi, không phải là vợ cậu, cậu không hiểu sao?"
Nói thì chậm làm thì nhanh, Lăng Nhất Phàm đột nhiên rút súng ra, chỉ thẳng họng súng vào Lãnh Nghị... gần như là đồng thời, các vệ sĩ đứng chung quanh cũng rút súng ra, nhiều họng súng đen ngòm đều chỉ thẳng vào đầu Lăng Nhất Phàm, đồng thời quát lên: "Lập tức buông vũ khí xuống!"
"Đừng nổ súng!", Mễ Lệ đứng bên cạnh vội bước đến chắn trước mặt Lăng Nhất Phàm, mắt nhìn Lãnh Nghị cầu xin: "Lãnh tiên sinh, đừng nổ súng, có gì từ từ nói... ", Lãnh Nghị chậm rãi vẫy tay ra hiệu cho các vệ sĩ đừng nổ súng.
Trên mặt Lăng Nhất Phàm lại không có vẻ gì là sợ hãi, hắn đẩy Mễ Lệ đang đứng trước mặt mình ra, tay cầm súng vẫn chỉ về phía Lãnh Nghị, lạnh giọng nói: "Lãnh Nghị, tôi muốn gặp Y Y, cô ấy muốn làm vợ ai, chúng ta để cô ấy lựa chọn!"
Đáy mắt Lãnh Nghị gợn sóng, "Đã quá muộn!", những lời Lâm Y vừa nãy mới nói trên xe chợt nhảy vào trong đầu hắn, hắn cắn môi không lên tiếng. Đối diện hắn, Lăng Nhất Phàm cười ha hả: ""Lãnh Nghị, anh không dám sao? Y Y nguyện ý làm vợ tôi, không phải làm vợ anh, anh mới là người không chịu hiểu!"
Lúc này cửa xe sau lưng Lãnh Nghị mở ra, Lâm Y mặc một chiếc váy trắng từ trong xe bước ra, tất cả ánh mắt trong chớp mắt đều dừng trên người cô. Trên người Lâm Y không còn bộ áo cưới khiến đáy mắt Lăng Nhất Phàm càng thêm u ám, hắn vẫn nhìn cô, không nói một lời.
"Nhất Phàm!" Lâm Y nhìn khẩu súng trên tay Lăng Nhất Phàm đang nhắm về phía Lãnh Nghị, lần nữa nhìn sang những khẩu súng đang nhắm về phía hắn, kinh hoảng chạy về phía hắn, "Đừng nổ súng... ", câu nói của cô là nói với Lăng Nhất Phàm, cũng là nói với những vệ sĩ, cô không muốn bất cứ ai trong số họ bị thương.
*****
"Đứng lại, Y Y!" Nhìn Lâm Y chạy về phía Lăng Nhất Phàm, đáy mắt Lãnh Nghị giăng đầy mây đen, hắn thấp giọng rống.
Lâm Y không kìm được dừng bước, quay lại nhìn Lãnh Nghị rồi lại nhìn về phía Lăng Nhất Phàm, khóe môi Lăng Nhất Phàm nhẹ câu lên, hắn nhìn Lâm Y nhẹ giọng nói: "Y Y, qua đây!"
Lâm Y nhìn nụ cười ôn hòa của Lăng Nhất Phàm, cô nuốt nuốt nước bọt, lại quay nhìn sang gương mặt u ám của Lãnh Nghị, thoáng suy nghĩ nhưng rốt cuộc cũng cất bước tiếp tục đi về phía Lăng Nhất Phàm...
Lăng Nhất Phàm chậm rãi buông súng xuống, nhìn cô gái đang đi về phía mình, đáy mắt một mảnh nhu tình, Lâm Y rốt cuộc vẫn lựa chọn hắn!
Đáy mắt Lãnh Nghị mây đen dày thêm một tần, hắn cắn răng nói: "Y Y, nếu như em muốn hắn chết, em cứ tiếp tục đi về phía hắn!" Cô gái cả kinh, bước chân không tự chủ được dừng lại, nhìn sang Lãnh Nghị. Lãnh Nghị cắn răng, quát khẽ: "Trở lại!"
Ánh mắt sắc bén của Lăng Nhất Phàm dời về phía Lãnh Nghị: "Lãnh Nghị, để Y Y tự lựa chọn! Anh không có quyền ngăn cản cô ấy!" Rồi hắn nhìn sang Lâm Y đang đứng ở giữa, dịu giọng nói: "Y Y, em có quyền được lựa chọn, em có thể chọn anh, cũng có thể chọn Lãnh Nghị!"
"Em... " Lâm Y nhìn Lăng Nhất Phàm, lại nhìn Lãnh Nghị, trong mắt đầy hoảng loạn, rồi cô lại nghe giọng nói ôn hòa của Lăng Nhất Phàm lần nữa vang lên: "Y Y, chỉ cần em hạnh phúc, anh sẽ luôn ủng hộ em!". Lâm Y nhìn vào mắt Lăng Nhất Phàm, nỗi khát vọng viết trong đó thật rõ ràng, cô biết, chỉ cần cô cảm thấy hạnh phúc, Lăng Nhất Phàm có thể hy sinh hạnh phúc của chính mình vì cô!
Từ trước đến nay Lăng Nhất Phàm luôn đối xử với cô như vậy, lúc cô vui vẻ, hắn lẳng lặng ở sau lưng cô, lúc cô không vui, hắn luôn kịp thời đứng bên cạnh cô --- người đàn ông như vậy, cô có thể làm tổn thương anh ta sao?
Lâm Y rốt cuộc kiên định bước về phía Lăng Nhất Phàm, "Y Y!", giọng Lãnh Nghị cao vút vang lên sau lưng cô, hốc mũi Lâm Y ê ẩm, chỉ làm như không nghe thấy vẫn bước về phía trước, mãi đến khi đứn trước mặt Lăng Nhất Phàm mới dừng lại, trong mắt Lăng Nhất Phàm chớp mắt tràn đầy tình yêu và sự thỏa mãn, hắn vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Y.
Lâm Y né tránh ánh mắt gần như tuyệt vọng của người đàn ông sau lưng, ngẩng đầu gượng cười với Lăng Nhất Phàm, nhẹ giọng nói: "Nhất Phàm, chúng ta đi thôi!"
"Ân!" Khóe môi Lăng Nhất Phàm ý cười càng sâu, hắn nhẹ giọng đáp rồi nắm lấy tay cô gái, xoay người rời đi...
Lãnh Nghị nhắm chặt mắt lại, dấu đi sự u ám trong đáy mắt...
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng quát của Lý Tân: "Thiếu gia cẩn thận!", gần như là đồng thời, một tràng tiếng súng nổ chấn động cả màn đêm, Lãnh Nghị vụt mở mặt, nhanh chóng lách sang bên rồi rút súng ra, nhắm về phía rừng cây bắn trả; Lý Tân và những vệ sĩ nhanh chóng tản ra, ai nấy tự tìm chỗ nấp, dùng hình thức hiệu quả nhất vây quanh Lãnh Nghị, bảo đảm hắn sẽ không bị thương.
Đang xoay lưng rời đi, Lăng Nhất Phàm, Lâm Y cùng Mễ Lệ cả kinh, theo bản năng vội dừng bước, xoay người nhìn lại, tiếng đạn xé gió sượt qua bên cạnh ba người, "Y Y, Mễ Lệ chạy mau!", Lăng Nhất Phàm vừa kéo tay Lâm Y, vừa gọi Mễ Lệ.
"Lãnh Nghị... " Lâm Y kinh hoàng xoay người tìm kiếm bóng dáng của Lãnh Nghị! Lúc này trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ, Lãnh Nghị đang bị nguy hiểm! Lòng Lâm Y hoảng loạn vô cùng nhưng tiếng cô vừa bật thốt thì tay đã bị Lăng Nhất Phàm nắm kéo chạy về phía khu rừng...
Nhưng mới chạy vài bước họ nhìn thấy nấp trong bóng tối của khu rừng có một họng súng đang nhắm về phía ba người, rõ ràng họ cũng bị bao vây! Chân mang giày cao gót, Mễ Lệ sợ đến nỗi loạng choạng rồi ngã nhào xuống. "Mễ Lệ... " Lăng Nhất Phàm vội khom người đỡ lấy cô lên, lại một loạt đạn quét qua bên sườn ba người, sượt qua cánh tay Lăng Nhất Phàm, tay hắn trong chớp mắt nhuộm đỏ máu.
"Nhất Phàm... " Màu máu đỏ tươi khiến Lâm Y sợ hết hồn, cô hoảng loạn nắm lấy cánh tay Lăng Nhất Phàm.
"Y Y, mau nằm sấp xuống!", cách đó không xa Lãnh Nghị lớn tiếng quát, hắn nâng súng nhắm về phía khu rừng, "phanh" một tiếng, một tên nấp trong rừng ngã xuống nhưng lại có bóng của một tên khác lướt qua, Lãnh Nghị cắn môi, vùng dậy nhắm hướng cô gái chạy nhanh đến, không ngừng rống giận, "Nằm xuống!"
Lãnh Nghị còn chưa kịp đuổi đến bên cạnh Lâm Y thì đôi mắt vốn đã quen với bóng tối của hắn nhìn thấy rõ ràng có một bóng người nhấp sau thân cây đang cầm súng nhắm thẳng về phía Lâm Y; mắt Lãnh Nghị tối lại, định nâng súng lên nhưng rõ ràng đã không kịp, hắn chỉ đành nhảy bổ về hướng cô gái, hung hăng đẩy cô ra rồi mới nổ súng.
Tiếng súng vang rền khắp khu rừng, Lãnh Nghị và tên nấp trong rừng gần như đồng thời trúng đạn... một đóa hoa máu nở rộ trên ngực Lãnh Nghị rồi nhanh chóng lan ra, bộ tây trang màu đen của hắn ướt đẫm máu tươi, thân hình cao lớn chậm rãi ngã xuống...
"Lãnh Nghị!", bị đẩy xuống đất Lâm Y sợ ngây người, thân thể không ngừng run lên, trái tim như bị ai đào đi, cô giãy dụa bò về phía người đàn ông vừa trúng đạn, đôi cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy thân hình cường tráng của Lãnh Nghị, máu tươi từ trên người hắn phút chốc nhuộm đỏ cả người cô.
Đã khóc không thành tiếng, Lâm Y cắn môi đến trắng bệch, nức nở gọi: "Lãnh Nghị... đừng rời xa em, đừng rời xa em... ", lúc này, cô cỡ nào hy vọng lần này lại là một lần sốt cà chua! Nhưng rõ ràng là không phải!
"Y Y... anh không sao!" Lãnh Nghị cố hết sức mới hơi nhỏm dậy được, hắn vòng tay ôm lấy cô gái.
Mắt Lý Tân tối sầm, cô cắn răng quát: "Bảo vệ thiếu gia!", nương theo màn đêm, các vệ sĩ nhanh chóng vây quanh Lãnh Nghị, Lý Tân thì rút điện thoại ra gọi cho ai đó, tiếng súng vẫn vang không ngừng, chừng như bốn bề đều có tiếng súng.
Tiếng súng vang khắp trời đêm, chợt Lâm Y nghe thấy một tiếng cười khàn khàn vang lên trong rừng, lòng cô quặn lên, tiếng cười đó rất quen thuộc! Nó khiến cô nhớ đến đêm trong rừng ở thành phố H, là tiếng cười của người giả mạo thiếu gia!
"Lãnh Nghị, rốt cuộc cũng giết được ngươi!", giọng nói đầy khủng bố vọng khắp khu rừng nhỏ, Lý Tân cắn môi, nhìn quanh như nhận định phương hướng mong tìm được dấu vết của người đeo mặt nạ.
"Lý Tân, cô không cần tìm đâu, các người đã bị chúng ta bao vây, ai cũng không thể chạy thoát!" Lại một tràng tiếng cười âm hiểm đầy khủng bố vang lên, sau đó là một giọng âm u, "Lâm Y, nếu cô không muốn chết thì qua đây cho ta!"
"Ngươi là ai?" Lâm Y ngẩng đầu lên, tiếng quát mang theo tiếng khóc xé lòng vang lên, "Ra đây cho tôi!"
"Hahaha... ", lại là một tràng cười điên cuồng, bất chợt "phanh" một tiếng súng vang lên, tiếng cười điên cuồng bỗng ngừng lại sau đó lại là một loạt đạn nổ vang, rõ ràng là đối phương lại bị tấn công!
"Tấn công!" Lý Tân vừa thốt thì những vệ sĩ đã nâng súng, nhanh chóng chạy vào trong rừng, phối hợp với đội chi viên vừa mới đến hợp thành thế nội ngoại tấn công, riêng Lý Tân thì nhanh chóng quay trở lại bên người Lãnh Nghị, đẩy Lâm Y ra, "Tránh ra, tôi băng bó tạm cho thiếu gia, đội cấp cứu sắp đến rồi!", cô nhanh chóng lấy trong túi sau lưng ra thuốc sát trùng và băng gạc...
Lý Tân kiểm tra vết thương rồi chau mày vừa rủa thầm mấy câu, vừa bôi thuốc sát trùng lên miệng vết thương; Lâm Y trên người đầy vết máu, run rẩy quỳ xuống bên cạnh, tay cô nắm chặt tay Lãnh Nghị giống như chỉ sợ vừa buông tay thì người đàn ông này sẽ rời cô mà đi vậy.
Lăng Nhất Phàm chậm rãi dời đến, quỳ sau lưng Lâm Y, khoác tay lên vai cô như trấn an, mắt hắn nhìn Lãnh Nghị lúc này toàn thân đầy máu tươi, trong mắt lộ vẻ phức tạp, Mễ Lệ thì khiếp sợ đứng ở bên cạnh.
Cuộc chiến rất nhanh đã kết thúc, Đằng Duệ nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lãnh Nghị, khuỵu chân xuống, sau lưng hắn còn có năm sáu bộ đội đặc chủng, toàn thân võ trang đầy đủ, mày chau chặt lại: "Lãnh thiếu, thực xin lỗi, tôi đến trễ một bước! Nhưng cậu yên tâm, toàn bộ bị tiêu diệt!"
Mí mắt Lãnh Nghị khẽ động, cánh môi đã mất đi huyết sắc, nói không thành lời, lúc này hai người bộ đội đặc chủng và vài vệ sĩ kéo lê hai người toàn thân đẫm máu đi đến ném trước mặt Lãnh Nghị, thủ lĩnh đội vệ sĩ cúi xuống gần hắn báo cáo: "Thiếu gia, người mang mặt nạ trọng thương, đồng bọn đã tử vong!"
Lâm Y ngẩng lên liền nhìn thấy một trong hai người mang mặt nạ bạc, mắt cô dại ra trong vài giây, hắn chính là người mang mặt nạ đã từng bắt cóc cô!
Lúc này Lãnh Nghị, người đã suy yếu đến nỗi nói không thành tiếng chợt giãy dụa lật người ngồi dậy, hắn thật sự muốn nhìn xem người luôn muốn đối địch với hắn là ai! Lâm Y vội vươn tay đỡ hắn, mặt Lãnh Nghị tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như thường quét về phía hai thân thể đang nằm trên đất rồi dừng lại nơi chiếc mặt nạ bạc!
Lãnh Nghị thoáng nheo mắt, bàn tay dính đầy máu vươn về phía chiếc mặt nạ, dùng hết sức kéo nó ra...
Gương mặt dưới chiếc mặt nạ quen thuộc là thế! Lâm Y quên cả khóc, gương mặt vốn tái nhợt lúc này càng không có chút máu! Mắt cô dại ra, môi run rẩy nhưng không phát ra được âm thanh nào, thế giới quanh cô như chìm trong bóng đêm.
Lăng Nhất Phàm cũng chau mày, nghi hoặc nhìn gương mặt quen thuộc kia...
"Y Y... " Gương mặt dưới chiếc mặt nạ tái nhợt, yếu ớt gọi, bàn tay thấm đầy máu tươi vươn về phía cô.
Thân thể Lâm Y run càng lợi hại, sức lực toàn thân như bị rút đi hết, tay cô như nặng ngàn cân run run, nặng nề vươn về hướng bàn tay kia;
Bàn tay đẫm máu ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, trên gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười yếu ớt: "Y Y, anh đã giúp em báo thù... rốt cuộc anh đã giết được Lãnh Nghị!"
"Cao Lăng", Lâm Y rốt cuộc cũng thốt được thành lời, nước mắt tràn ra, cô làm sao cũng không ngờ được người mà cô ghét hận sâu như vậy lại chính là Cao Lăng! Cao Lăng đó, đã từng tràn đầy ánh mặt trời! Cao Lăng đó, vẫn luôn truy sát Lãnh Nghị!
← Ch. 085 | Ch. 087 → |