Vay nóng Tima

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 056

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 056
Ai là bạn gái chính thức?!
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Lazada


Sau khi cuộc họp kết thúc, Lãnh Nghị vừa trở về văn phòng thì đã thấy Từ Giai mừng rỡ chào đón: "Anh Nghị, sao đến giờ mới họp xong vậy? Em đã sắp đói chết rồi!"

Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị chợt bắn về phía Từ Giai, ngừng lại một lúc trên mặt cô rồi giọng lạnh như băng của hắn cất lên: "Anh còn có việc, em đói thì trở về ăn cơm trước đi!" Đôi mày đang nhíu chặt kia đã nói rõ tâm trạng không vui của hắn có thể bộc phát bất cứ lúc nào!

Từ Giai không dám hé môi, cô biết không thể chọc Lãnh Nghị vào những lúc như thế này. Từ Giai dè dặt nhìn sắc mặt Lãnh Nghị còn hắn thì mặc kệ cô, tự mình bước về phía bàn làm việc của mình ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Giai chằm chằm: "Anh bảo em trở về, có nghe được không?"

"Ân... Anh Nghị, vậy em về trước... " Từ Giai lúc này mới chậm rì rì xoay người đi về phía cửa, chân bước nhưng mắt không ngừng lén nhìn về phía Lãnh Nghị, không biết anh Nghị vì sao đột nhiên lại tức giận như thế, chẳng lẽ anh ấy đã biết chuyện hôm nay mình đến tìm Lâm Y nói những lời kia sao?

Chẳng lẽ cô nói gì sai sao?

Thấy Từ Giai đã rời đi, Lãnh Nghị mới mệt mỏi nhắm mắt tựa người vào ghế, một lúc lâu sau hắn mới mở mắt ra, lấy điện thoại ấn phím gọi... nhưng thật lâu cũng không có ai nghe máy, đáy mắt Lãnh Nghị càng thêm âm trầm, hắn hung hăng ném điện thoại xuống bàn, trầm tư suy nghĩ...

Rồi Lãnh Nghị lại cầm điện thoại lên, ấn một dãy số: "Ngãi Mỹ, lập tức đến văn phòng của tôi!"

Rất nhanh ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Lãnh Nghị chỉ lạnh lùng quát khẽ: "Vào đi!"

Người tiến vào là Ngãi Mỹ, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị ghim trên người cô khiến Ngãi Mỹ bất an nuốt nuốt nước bọt, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Lãnh tổng, ngài tìm tôi?"

Lãnh Nghị tiếp tục nhìn cô như dò xét, "Ngãi Mỹ, Lâm tiểu thư hai hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

Mắt Ngãi Mỹ chớp lên, cô bất an mấp máy cánh môi, nhìn Lãnh Nghị, rốt cuộc đem chuyện hôm qua cô với Lâm Y đi đến phòng hậu cần, ở hành lang nghe được những lời bàn tán ác ý kia cùng chuyện sáng nay Từ Giai đến tìm Lâm Y nói những gì, toàn bộ một năm một mười kể hết cho Lãnh Nghị.

Thì ra là vậy! Lãnh Nghị nhướng mày, sự âm trầm trong đáy mắt tản đi không ít, hắn trầm tư một lúc rồi mới nhàn nhạt nói với Ngãi Mỹ nãy giờ vẫn đứng im trước mặt hắn không dám thở mạnh: "Không có gì nữa, cô đi đi!"

Thấy Ngãi Mỹ rời đi rồi, Lãnh Nghị chậm rãi day day huyệt Thái Dương đang ẩn ẩn đau, tiếp tục trầm tư...

Ở bên này, trong một gian phòng bao karaoke, Lâm Y cùng các bạn cùng tổ của Trương Tiểu Mạn đang cùng nhau ca hát, ai nấy đều rất hào hứng, uống cũng không ít, Trương Tiểu Mạn cười híp mắt vỗ vai Hà Khả: "Hôm nay tổ trưởng hà thật đúng là rộng rãi nha, chẳng những mời chúng tôi ăn cơm mà còn mời chúng tôi hát karaoke nữa!"

"Tổ trưởng Hà, có phải lần này Lãnh tổng phát riêng bao lì xì cho anh không?" Một cô gái tóc ngắn nhìn Hà Khả trêu.

"Nào có, tiền thưởng của chúng ta đều là do trưởng phòng phát mà, Lãnh tổng cách chúng ta quá xa, chỉ có Lâm tiểu thư mới có thể lấy được bao lì xì của Lãnh tổng thôi!" Hà Khả cười híp mắt, cầm một ly rượu đưa cho Lâm Y, "Lâm tiểu thư, tôi lại kính cô một ly... "

Lãnh tổng? Cho mình bao lì xì? Mắt Lâm Y trong chớp mắt trở nên mờ mịt, hôm nay cô đã uống khá nhiều, mặt bắt đầu ửng hồng, trong đầu mờ mịt trống rỗng...

"Tổ trưởng Hà, đừng bảo Lâm Y uống nữa, bạn ấy uống không nổi nữa đâu!" Trương Tiểu Mạn vội đưa tay ngăn lại, "Tôi uống thay cô ấy!"

"Cạn ly!... Lâm tiểu thư là khách của chúng ta, khách dù sao cũng phải uống nhiều hơn!" Hà Khả đẩy tay Trương Tiểu Mạn ra, tiếp tục đẩy chiếc ly về phía Lâm Y.

"Ừ, khó có dịp Lâm tiểu thư đi chơi với chúng ta, uống nhiều một chút đi!" Cô gái tóc ngắn tên A Lan ngồi cạnh bên cười giật dây.

Lâm Y không nói gì, trong đầu thấp thoáng gương mặt anh tuấn phi phàm của Lãnh Nghị, còn có giọng nói lạnh lùng của Từ Giai, nụ cười khiêu khích của cô, đáy mắt thoáng chốc trở nên thất thần và đầy ưu thương, cô đưa bàn tay nhỏ nhắn đón lấy ly rượu từ tay Hà Khả, uống một hơi cạn sạch.

"Lâm Y... " Trương Tiểu Mạn muốn cản cũng không kịp nữa.

Một cơn choáng váng ập đến khiến Lâm Y chợt cảm thấy đầu rất nặng, thân thể cũng trở nên mềm nhũn phải tựa vào lưng ghế sofa, cô nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ chớp, cánh môi và gương mặt đều nhuộm một màu đỏ ửng... xinh đẹp, điềm tĩnh mà đầy ưu thương, như một bức tranh...

Ánh mắt Hà Khả vẫn luôn nhìn Lâm Y chằm chằm, đáy mắt có thể thấy sự ái mộ rất rõ ràng...

Một cô gái tóc dài uốn xoăn tên Văn Di cười nói, vẻ mỉa mai: "Tổ trưởng Hà, Lâm tiểu thư là đệ nhất mỹ nữ của LS quốc tế chúng ta... anh nha, cóc đừng có mơ ăn thịt thiên nga... ừm, làm sao mà tới lượt anh được!"

Sóng mắt Tiểu Mạn thoáng xao động, cô trừng mắt nhìn Văn Di, Văn Di cũng không cam lòng yếu thế trừng lại: "Sao hở, tôi nói gì sai sao?"

"Không có chứng cứ thì đừng có nói lung tung!" Trương Tiểu Mạn tức tối nói.

"Được rồi được rồi, đừng cãi nữa! Chúng ta đi ra ngoài chơi, phải vui lên mới được!" A Lan vội ngăn hai người lại, bởi vì không khí chợt trở nên có chút kỳ quá, trong phòng bao chợt trở nên thật yên lặng.

Đúng lúc này điện thoại của Lâm Y chợt vang lên, trong phòng bao yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại nghe rất rõ ràng, Trương Tiểu Mạn vội đẩy Lâm Y: "Lâm Y, bạn không sao chứ? Điện thoại reo kìa... " Nhưng Lâm Y không hề có chút phản ứng nào, cô dựa vào ghế sofa, giống như đã ngủ rồi.

Tiếng chuông điện thoại lại tiếp tục reo không ngừng, Tiểu Mạn khẽ căn môi, rốt cuộc mở túi xách của Lâm Y ra, cầm điện thoại lên, nhìn thấy cái tên đang hiện lên trên màn hình, tay cô chợt run lên, ánh mắt trong thoáng chốc thất thần.

Cái tên vừa xuất hiện trên màn hình là "Lãnh Nghị"! Chẳng lẽ lời đồn đãi đều là thật sao? Trương Tiểu Mạn mím chặt môi, bất an nhìn những ánh mắt tò mò của những người đang vây quanh nhìn cô nghe điện thoại, lại nhìn chiếc điện thoại trong tay, cho đến khi tiếng chuông ngừng lại, cô mới thở phào một hơi thật dài, vội vàng đặt điện thoại trở lại trong túi xách.

Nhưng điện thoại vừa bỏ vào túi thì lại reo lên lần nữa, dọa Trương Tiểu Mạn sợ đến giật mình, suy nghĩ một chút rồi cô lại nhặt điện thoại lên, bất chấp ánh mắt của mọi người, chạy ra ngoài phòng bao vừa đi vừa nói: "Alo... "

Đầu bên kia im lặng một lúc, rõ ràng Lãnh Nghị cũng nghe được giọng nói kia không phải chủ nhân chiếc điện thoại, Trương Tiểu Mạn vội vã giải thích: "Tôi... tôi là bạn của Lâm Y... Trương Tiểu Mạn... "

"Lâm Y đâu?" Một lát sau Tiểu Mạn mới nghe đầu bên kia truyền lại một giọng lạnh như băng, giống hệt phong cách thường ngày của Lãnh tổng.

"Bạn ấy... cùng đi chơi với người của tổ chúng tôi... ở karaoke, uống hơi nhiều... ngủ rồi... " Trương Tiểu Mạn lắp bắp nói.

"Ở đâu?" Vẫn là giọng nói lạnh như băng mang theo cảm giác bức người kia.

"Quán karaoke XXX!"

Vừa dứt lời thì Trương Tiểu Mạn đã nghe một tiếng "cạch" từ đầu bên kia, cô ngẩn người đứng đó thật lâu. Trong trí nhớ của Tiểu Mạn, Lâm Y trước giờ không phải là người vì tiền bán đứng bản thân, nhưng... tình huống này là sao? Điều chỉnh tốt cảm xúc của mình rồi Trương Tiểu Mạn mới đẩy cửa, bước vào lại phòng bao kia.

"Tiểu Mạn, điện thoại của Lâm Y vì sao phải ra ngoài nghe?" Khóe môi Văn Di câu lên một nụ cười châm chọc, ánh mắt dò xét, "Có chuyện gì không thể cho mọi người nghe sao?"

"Nhà bạn ấy có chuyện!" Tiểu Mạn tìm cách dấu giếm, cô ngồi xuống bên cạnh Lâm Y, đặt điện thoại trở lại túi xách rồi đẩy nhẹ bạn: "Lâm Y, thức dậy đi, chúng ta phải về rồi... "

"Ừ, không sao đâu Tiểu Mạn, cô để cô ấy ngồi dựa vào ghế nghỉ ngơi một lát, đợi lát nữa tôi đưa cô ấy về, cô cứ yên tâm!" Gương mặt Hà Khả tràn đầy ý cười, đưa tay đón lấy micro, "Chúng ta chơi thêm một lúc nữa, hát thêm mấy bài... "

"Á ... cóc muốn ăn thịt thiên nga kìa... " Văn Di trừng mắt nhìn Hà Khả, khóe môi nhếch lên, giọng châm chọc. Hà Khả chỉ mỉm cười trừng mắt nhìn cô, cũng không buồn so đo. Hắn thích Lâm Y, cho dù cô ấy là tình phụ dấu mặt của Lãnh tổng thì hắn cũng thích!

Bầu không khí trong phòng bao lại bắt đầu trở nên sôi động, ai nấy giành nhau hát, high vô cùng. Tiểu Mạn thì không có tâm tình chơi đùa cùng mọi người, cô tràm mặc ngồi bên cạnh Lâm Y, suy nghĩ về cuộc điện thoại lúc nãy. Chẳng trách tối nay Lâm Y có vẻ khác thường, lại còn uống nhiều như vậy nữa, chẳng lẽ là có liên quan đến những tin đồn của Lãnh tổng hay sao?

Ngay lúc bầu không khí đang cực kỳ hưng phấn thì cửa phòng bao chợt bị đẩy ra, tất cả mọi người trong chớp mắt đều sửng sốt đến ngây người, mọi âm thanh trong chớp mắt chợt im bặt.

Bọn họ thế nào cũng không thể tưởng tượng được, đứng ở cửa của gian phòng bao nho nhỏ của quán karaoke lại là người bọn họ không dám nghĩ được gặp trực diện, ngày thường chỉ dám đứng xa xa mà nhìn --- Lãnh tổng!

*****

Trên mặt Lãnh Nghị vẫn một loại lạnh lùng và cao ngạo như trước giờ cùng với một loại khí thế bức nhân, đôi mắt sắc bén của hắn rơi trên người cô gái đang an ổn ngủ trên sofa, sóng mắt khẽ động.

"Lãnh... Lãnh tổng!" Hà Khả có thể coi như là người đầu tiên bừng tỉnh, hắn vội bước đến chào hỏi.

Mắt Văn Di sáng lên, cô nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ phi phàm mà ngay cả trong mơ cũng muốn gặp kia, mấp máy cánh môi nhưng không nói được tiếng nào...

Lãnh Nghị không thèm để ý đến bất cứ ai, hắn sải những bước dài đến bên sofa, ánh mắt ngừng lại vài giây trên gương mặt xinh đẹp đang ngủ say sưa kia, hơi cúi người, ôm lấy cô vào lòng xoay người rời đi.

"Đợi đã!" Tiểu Mạn cũng coi như đã hoàn hồn lại, cô vội vàng cầm lấy túi xách của Lâm Y đang ném trên sofa, chạy theo Lãnh Nghị, không dám nhìn thẳng mắt hắn mà chỉ dám cúi đầu nói hỏ: "Túi của Lâm Y!"

Lãnh Nghị đón lấy túi rồi cứ thế ôm Lâm Y bước nhanh ra khỏi phòng bao để lại trong phòng bao một đám người ai nấy nhìn nhau im lặng, xem ra lời đồn là thật rồi, chỉ có điều không giống... xem ra không phải là tình phụ dấu mặt đơn giản như vậy...

"Thực ra tôi cũng muốn làm tình phụ của ngài ấy, cho dù là chỉ gặp mặt thôi cũng đủ rồi... " Có người nhỏ giọng cảm thán.

Xe rất nhanh đã dừng ở căn biệt thự nơi ngoại ô của Lãnh Nghị, hắn ôm Lâm Y bước xuống xe, đi thẳng vào cửa.

Từ Giai nghe tiếng xe, sớm đã chạy ra tận cửa nghênh đón, cô vừa nhìn thấy trong tay Lãnh Nghị ôm một cô gái thì nhất thời ngẩn người, lo lắng gọi: "Anh Nghị!", thế nào Từ Giai cũng không thể ngờ Lãnh Nghị sẽ đem một phụ nữ về nhà.

Lãnh Nghị mặc kệ cô ta, trực tiếp bế Lâm Y lên lầu. Từ Giai ngẩn người thoáng chốc rồi lập tức chạy theo chân hắn, cùng theo vào phòng ngủ. Cô nhìn thấy Lãnh Nghị nhẹ nhàng đặt Lâm Y xuống chiếc giường lớn của mình.

Hàng mi Từ Giai khẽ chớp lên, cô chu môi, nhẹ giọng kháng nghị: "Anh Nghị, không được... " Nơi đây có nhiều phòng trống như vậy, sao có thể để một phụ nữ ngủ trên giường của anh Nghị được chứ!

Lãnh Nghị mặc kệ cô, chỉ lo kéo chăn nhẹ nhàng đắp lên người Lâm Y, đáy mắt thoáng xao động. Từ Giai bấp chấp tất cả chạy qua, níu cánh tay Lãnh Nghị: "Anh Nghị, anh quên chị Họa Nhi... ??"

Lãnh Nghị chợt xoay người, ánh mắt sắc như đao chặt đứt lời nói của Từ Giai, giọng trầm mà uy nghiêm: "Anh cảnh cáo em, đừng đến làm phiền anh! Ra ngoài!"

Từ Giai kinh hãi im bặt, cô biết mình lại phạm đến điều cấm kỵ của Lãnh Nghị, trong chớp mắt đáy mắt dâng lên một nỗi khiếp sợ, nước mắt cũng bắt đầu tràn ra, cô nhìn gương mặt nghiêm nghị của Lãnh Nghị, chậm rãi rời khỏi căn phòng... cửa đóng sầm lại sau lưng Từ Giai...

Tiếng sập cửa thật mạnh kia rốt cuộc đã làm Lâm Y đang mơ màng ngủ tỉnh giấc lại, cô mờ mịt mở mắt, nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, một nỗi lo sợ lập tức ập tới. Đây là đâu? Theo bản năng cô ngồi bật dậy nhưng thân thể dường như không nghe sai khiến, rất vất vả mới chống hai tay lên giường nâng người ngồi dây.

Nhưng thân thể vừa nhỏm lên thì đã bị một đôi tay to ấn trở lại xuống giường, gương mặt tuấn mỹ của Lãnh Nghị bỗng xuất hiện trước mặt cô, trong mắt Lâm Y chớp mắt tràn đầy kinh ngạc và vui mừng, cô thấp giọng thì thầm: "Nghị... "

Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, giọng dịu dàng hỏi: "Em đỡ hơn chút nào chưa?"

Lâm Y lúc này mới nhớ ra, vừa nãy cô cùng nhóm của Tiểu Mạn đi ăn cơm, ca hát, nhưng bây giờ sao lại tới chỗ này? Nghi hoặc nhìn Lãnh Nghị, Lâm Y hỏi, giọng yếu ớt: "Ừm... đây là đâu? Sao em lại ở chỗ này?"

"Nhà anh... Em uống nhiều rồi ngủ mất nên anh đưa em trở về đây!" Lãnh Nghị điềm đạm cười.

"Nhưng anh... sao lại đi cùng với bọn em?" Lâm Y nhớ rất rõ, Lãnh Nghị từ đâu không có đi cùng các cô.

Lãnh Nghị mỉm cười: "Là anh chạy đến quán karaoke mang em về đây!"

Lâm Y thoáng nhíu mày, gương mặt vốn đã đỏ hồng vì rượu bỗng đỏ hơn, cô bất an thì thầm: "Anh... dẫn em về ngay trước mặt họ sao?"

"Ừ... " Lãnh Nghị nói rất thoải mái nhưng Lâm Y thì không được như vậy, cô trợn to mắt nhìn đôi mắt đầy ý cười của người đàn ông, đưa tay day day chiếc đầu nhỏ đang phát đau, tiêu rồi, cảnh tượng như vậy qua miệng của bọn họ, ngày mai nhất định lại là tin tức nóng hổi nhất tòa nhà!

Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô gái, khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, hắn chống một tay lên giường, cúi đầu nhìn kỹ cô gái, một tay kia nhẹ lướt qua gò má đỏ ửng của cô, nửa đùa nửa thật: "Y Y, sớm muộn gì cũng phải để người khác biết! Chẳng lẽ em thật sự chỉ muốn làm tình phụ dấu mặt của anh sao?"

Tình phụ dấu mặt? Mình có phải không?" Hình như là vậy! Hàng mi dài của Lâm Y chớp nhanh, đáy mắt một mảnh mờ mịt, quay cuồng, cô mấp máy cánh môi nhưng không nói được tiếng nào, hốc mũi ê ẩm, chua xót.

Lãnh Nghị không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của cô gái, hắn mỉm cười cúi xuống đặt một nụ hôn âu yếm lên trán cô: "Đừng suy nghĩ nhiều quá, sau này anh sẽ không để em bị mang tiếng tình phụ gì đó... "

"Nghị... " Đôi mắt trong veo của Lâm Y nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc, trong đầu lại bởi vì tác dụng của rượu mà vẫn phát đau, choáng váng từng cơn.

"Ừm, hôm nay không nói nữa, em cần nghỉ ngơi... " Lãnh Nghị ngắt lời cô, đáy mắt mang theo một tia ái muội, "Y Y, anh dẫn em đi tắm trước!"

Tắm? Lâm Y cuống quýt ngăn lại: "Đừng... em tự mình tắm... " Lãnh Nghị chỉ cười không nói, hắn vươn tay ôm lấy cô gái đi thẳng về phía phòng tắm. Trên tay hắn cô gái giãy dụa không thôi nhưng bởi vì rượu mà thân thể mềm nhũn, yếu ớt chẳng có chút sức nào, rốt cuộc cô gái đành bỏ cuộc...

Trong bồn tắm nước nóng có tạo sóng khổng lồ đã mở đầy nước, Lãnh Nghị cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, gương mặt cô gái vì rượu lẫn thẹn thùng mà đỏ ửng, đôi mắt đen láy khép hờ, lóe lên những tia ngượng ngùng, lại mơ màng như phủ một tầng sương mù...

Đáy mắt người đàn ông lóe lên những tia sáng, hắn nhẹ nhàng dựa cô gái vào chiếc giường ngọc thạch, một tay nhẹ nhàng giải trừ nút áo của cô gái... tấm thân ngọc nữ dưới ánh đèn nhu hòa như phủ lên một vầng hào quang, lung linh huyễn hoặc, tiếng hít thở của người đàn ông bỗng trở nên gấp hơn...

Người đàn ông điều hòa lại hơi thở, ôm thân thể trơn bóng của cô gái bước vào trong bồn tắm, hai thân thể chìm trong làn nước ấm áp, làn da màu ngọc bạch của cô cùng làn da rám nắng khỏe mạnh của hắn như một sự đối lập hoàn mỹ nhất...

Cô gái nhắm mắt lại, tùy ý người đàn ông đùa bỡn thân thể xinh đẹp của mình, "Y Y... ", người đàn ông thấp giọng thì thào, hắn tựa vào thành bồn tắm, giữ chặt cô gái trong ngực mình, vùng đầy đặn ấm áp ấy dán sát vào hắn, như một loại lửa trêu chọc hắn khiến hô hấp Lãnh Nghị dần trở nên khó khăn....

Bàn tay đang đặt nơi eo cô gái bắt đầu trượt xuống, nhẹ tách hai chân cô gái rồi nhẹ nhàng trầm người xuống...

"Ưm... " Nép người vào thân thể cường tráng của người đàn ông, cô gái nhẹ ngâm nga...

"Y Y... " Người đàn ông gọi dịu dàng, bờ môi với những đường nét rõ ràng áp xuống đôi môi anh đào của cô gái, dịu dàng mà mạnh mẽ ngấu nghiến, đôi cánh tay mạnh mẽ ôm chặt thân thể cô gái nhẹ nhàng luận động...

Tiếng thở dốc, tiếng than nhẹ, tiếng nước dập dềnh tạo thành một bản giao hưởng êm ái nhất...

Khi Lâm Y từ trong giấc ngủ trầm trầm tỉnh lại đã là ngày hôm sau, cô vừa mở mắt đã nhìn thấy sườn mặt tuấn mỹ như điêu khắc bên cạnh mà cô thì đang nằm nghiêng người gác đầu lên khuỷu tay hắn, cánh tay trắng nõn vòng qua thắt lưng người đàn ông, hơi thở ấm áp của hắn như vây phủ lấy cô...

Thoáng đỏ mặt, Lâm Y bất an nhẹ nhàng động đậy thân mình, cánh tay mảnh khảnh rời khỏi thắt lưng người đàn ông, vừa chạm vào thân thể chính mình mới phát hiện trên người không một mảnh vải lại dán sát vào người hắn.

Mặt càng đỏ hơn, cô gái len lén kéo chăn lên cao như muốn che đi cơ thể đang lộ ra trọn vẹn ở ngoài...

Người đàn ông hơi mở mắt, khóe môi lộ ra một nụ cười, hắn nghiêng người, một tay kia vòng qua thân thể trơn bóng như ngọc của cô gái, ngón tay thon dài phủ lên vùng đầy đặn mềm mại của cô gái, giọng vừa tỉnh ngủ khàn khàn mang theo từ tính mê người: "Tỉnh rồi?"

"Ừ... " Giọng cô gái nhỏ như muỗi kêu mang theo chút thẹn thùng, người đàn ông nhìn hàng mi dài đang chớp động của cô gái, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng nhuận ướt át, gò má trắng nõn như ngọc lúc này đang nhuốm một màu đỏ ửng như ráng chiều mỹ lệ tuyệt luân...

Ngón tay đang phủ nơi mềm mại no đủ kia chậm rãi dừng lại, lặng lẽ trèo lên đỉnh núi nhẹ nhàng giữ lấy ... tim cô gái đập càng mạnh hơn, cô nỗ lực khống chế hô hấp của mình, không muốn để người khác nhận ra có chút khác thường nào, bàn tay với những ngón thon dài nắm lấy tay người đàn ông, kéo xuống.

Khóe môi người đàn ông câu lên, xoay người lại áp cô gái dưới thân, từ trên cao nhìn xuống cô gái. Dưới thân cô gái như một nụ hoa muốn nở nhưng còn thẹn thùng, đôi mắt sáng long lanh như hai vì sao lại thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt với dục vọng không giấu diếm của hắn...

"Y Y... " Sự nhu hòa trong đáy mắt người đàn ông như sóng triều cuồn cuộn dâng lên, cánh môi nhẹ nhàng áp xuống đôi môi anh đào kia...

"Đừng, Nghị... phải đi làm... " Cô gái có chút ngượng ngùng cùng lo lắng né tránh cánh môi người đàn ông.

"Ừm, ... trễ chút... " Người đàn ông vươn một tay giữ chặt sau ót cô gái, cánh môi áp sát môi cô gái, nhẹ nhàng tách ra hai chân cô gái, nhanh chóng xâm nhập...

Cô gái thẹn thùng ngâm nga một tiếng, hai thân thể kịch liệt giao triền, hoàn mỹ dung hợp nhau trong một buổi sáng tươi đẹp như thế này...

*****

Lâm Y ăn mặc chỉnh tề ngồi bên giường chờ Lãnh Nghị đang tắm, đôi mắt đen láy nhìn quanh một vòng sau cùng ánh mắt rơi trên một mô hình nho nhỏ đặt trong một ngăn tủ pha lê, vẫn là cô bé mặc váy dài màu trắng, vẫn là động tác nhảy xoay tròn... Mô hình của cô bé chiếm lấy góc dễ thấy nhất trong tủ...

Mắt Lâm Y chớp lên, trong thư phòng của Lãnh Nghị ở căn biệt thự như cung điện ở ngoại ô của hắn cũng có một mô hình giống như vậy... Cô chậm rãi bước đến gần tủ pha lê đó...

"Y Y!" Lúc này Lãnh Nghị cũng đã ăn mặc chỉnh tề từ phòng tắm bước ra, hắn nhìn Lâm Y mỉm cười: "Chúng ta đi!"

"Ồ!" Lâm Y ngừng bước chân, xoay người lại, Lãnh Nghị kéo bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Y cùng bước ra ngoài, đi qua hành lang, xuống lầu, phòng khách rộng rãi mà sang trọng đã hiện ra trước mắt, Lâm Y vừa nhìn đã thấy Từ Giai ngồi sẵn ở sofa, thấy cô ta, bước chân của Lâm Y không tự chủ được chậm lại.

"Y Y... " Lãnh Nghị rõ ràng cảm nhận được sự bất an của cô gái, bàn tay đang nắm tay cô càng thêm dùng sức, hắn xoay đầu ôn nhu nhìn cô: "Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng trước sau đó đến công ty!"

"Được!" Lâm Y lúc này mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu để mặc Lãnh Nghị kéo mình đi đến phòng ăn...

Tầm mắt Từ Giai rơi trên chỗ hai bàn tay đang nắm chặt kia rồi chuyển sang người Lâm Y, lại nhìn sang Lãnh Nghị nhưng Lãnh Nghị dường như chẳng hề nhìn thấy cô vậy, chỉ lo kéo Lâm Y đi về hướng phòng ăn.

"Anh Nghị!" Từ Giai rốt cuộc nhịn không nổi đứng dậy từ sofa, nhìn theo bóng lưng Lãnh Nghị mà gọi với theo, giọng nói đó mang theo chút chua xót và nghẹn ngào.

Lãnh Nghị vẫn lờ đi Từ Giai, hắn dẫn Lâm Y bước vào phòng ăn, nơi có người hầu sớm đã đợi sẵn để đưa lên bữa sáng...

"Uống cái này trước rồi hãy ăn sáng!" Lãnh Nghị chu đáo đẩy đến trước mặt Lâm Y một chung nhỏ, "Uống lúc bụng đói!"

Lâm Y nhướng mắt nhìn Lãnh Nghị mỉm cười, cô dè dặt mở nắp chung, màu đỏ của nước canh đập vào mắt Lâm Y, cô biết đó là huyết yến cao cấp, trước đây cô cũng có uống, lúc đó Lãnh Nghị cũng dặn là phải uống lúc bụng đói... một cảm giác ấm áp tràn vào nội tâm, cô cầm chiếc thìa nhỏ nhẹ múc một muỗng đưa vào miệng...

Cảm giác ngọt ngào khuếch tán khắp châu thân, Lâm Y ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của Lãnh Nghị, khóe môi cô cũng câu lên một nụ cười. Lâm Y mím môi, lại múc một muỗng nữa, đôi mắt đen láy nhìn Lãnh Nghị, chiếc thìa nhỏ đã đưa đến bên môi hắn: "Anh cũng uống một muỗng... "

"À... " Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, hắn nghiêng đầu, "Những thứ này thích hợp phụ nữ hơn, anh thì miễn đi thôi!"

"Không được!" Giọng cô gái mang theo chút làm nũng, "Anh cũng phải uống, ừm... em đút cho anh... "

Lãnh Nghị vẫn chỉ cười không nói, Lâm Y nhẹ rướn người vê phía trước, chiếc thìa nhỏ đã đưa đến sát bên môi người đàn ông, "Được được được, anh uống... " Người đàn ông không biết làm sao, chỉ đành há miệng uống chất lỏng trong muỗng, khóe môi cô gái ý cười càng sâu...

Sau bữa sáng ấm áp và ngọt ngào, Lãnh Nghị vẫn như cũ nắm lấy tay Lâm Y đi về phía cửa chính, hai chiếc xe màu đen sớm đã đợi sẵn ở ngoài.

Lâm Y ngừng bước, thấy vậy Lãnh Nghị cũng đứng lại, xoay đầu nhìn cô: "Sao vậy?"

"Anh đi trước đi... em đón taxi đi đến công ty... " Lâm Y mỉm cười nhưng sự bất an trong đáy mắt có thể thấy rất rõ ràng, cùng Lãnh Nghị đi làm, sau lưng không biết còn bao nhiêu lời ra tiếng vào nữa đây?

"Đi thôi, chúng ta cùng đến công ty!" Giọng Lãnh Nghị thật kiên quyết, hắn vừa dứt lời thì tay càng thêm dùng sức, mặc kệ sự phản đối của Lãnh Nghị, cứ kéo cô đi thẳng đến chiếc xe phía sau, Lâm Y chỉ đành loạng choạng bước theo...

Từ Giai đứng ở cửa, nhìn thấy hai chiếc xe nối đuôi nhau rời đi, trên mặt tối sầm xuống, cô không dám tin, Lãnh Nghị thật sự còn yêu được người khác sao? Vốn cô còn tưởng trái tim Lãnh Nghị đã chết rồi...

Xe dừng lại trước cửa tòa cao ốc tổng bộ của LS quốc tế, sớm đã có vệ sĩ xuống xe mở cửa cho họ, thân hình cao lớn của Lãnh Nghị bước ra khỏi xe trước rồi hắn xoay lại, hơi cúi người vươn tay vào trong xe.

Ánh mắt Lâm Y rơi trên bàn tay đang duỗi vào trong xe rồi lại chuyển đến gương mặt anh tuấn của chủ nhân bàn tay đó lại nhìn một đám người đến tòa nhà đi làm đang ở gần đó... cô nuốt nuốt nước bọt, nghi hoặc gọi: "Lãnh... tổng... ", lại không dám nắm lấy tay hắn, cô không biết Lãnh Nghị đang định làm gì.

Đang lúc giờ cao điểm, rất nhiều nhân viên vừa đến công ty đi làm kinh ngạc nhìn thấy Lãnh tổng thường ngày cao ngạo hơn người lúc này lại đứng khom lưng nơi cửa xe, chừng như đợi người nào đó trong xe bước ra...

Người này là ai chứ? Lại dám để Lãnh tổng của chúng ta khom lưng đứng đợi? Ai nấy đều không hẹn cùng bước chậm lại, người lớn mật thì nhìn chằm chằm vào chiếc xe bên đường, những người nhát gan hơn thì chỉ dám dùng khóe mắt lén lút liếc nhìn mọi chuyện...

Trong xe một lúc lâu vẫn không có động tĩnh, Lãnh Nghị rốt cuộc không còn kiên nhẫn, hắn lại khom người sâu hơn, cánh tay dài duỗi ra nắm lấy cánh tay Lâm Y kéo cô đi ra.

"Aaa... " Kèm theo tiếng thét chói tai, Lâm Y lảo đảo thân người bị Lãnh Nghị cứng rắn kéo ra khỏi xe, khi cô kích động đứng vững lại, đã thấy quả nhiên như dự đoán của cô, tất cả những bước chân vội vã đi làm đều dừng lại, tất cả ánh mắt đều nhìn cô chằm chằm, đủ loại thần thái khác nhau...

Lâm Y muốn rũ bàn tay kia ra nhưng đành bất lực bởi nó cứng như gọng kìm, giữ chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, người đàn ông bên cạnh cô thì vẫn như thường ngày, lạnh lùng sải bước vào cổng lớn của tòa nhả, chỉ có khác là lần này tay hắn đang giữ chặt tay một cô gái!

Lâm Y mặt đỏ bừng chỉ đành bước thấp bước cao theo chân hắn cùng đi, cô không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt quan sát của những người xung quanh...

Lãnh Nghị bước vào thang máy, Lâm Y cũng bị kéo đi vào thang máy, đứng vững rồi Lâm Y mới nhướng mắt nhìn Lãnh Nghị, một tay bất an kéo góc áo hắn, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Lãnh Nghị... "

Lúc này khóe môi Lãnh Nghị mới câu lên một nụ cười, hắn liếc mắt nhìn cô gái đang kinh hoảng lẫn nghi hoặc trước mặt, giọng nói có chút trêu chọc: "Anh muốn em, cô tình phụ dấu mặt này, lộ ra dưới ánh mặt trời ... "

Lâm Y trừng to mắt ngây ngẩn nhìn gương mặt tuấn mỹ phi phàm kia, mím chặt cánh môi, một lúc lâu sau vẫn chưa nói được nên lời, đợi đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo lại, muốn nói gì đó thì thang máy đã ngừng. Cửa mở, Lãnh Nghị tiếp tục nắm tay Lâm Y sải bước về phía trước, đi qua văn phòng của Ngãi Mỹ rồi dừng lại trước văn phòng tổng giám đốc.

Ngãi Mỹ và trợ lý của cô đã đến đầy đủ, đang xếp hàng chờ tổng giám đốc, bọn họ nhìn thấy Lãnh Nghị đang kéo Lâm Y, mặt đỏ rực, hoảng hốt không thôi đi đến thì há hốc mồm, Lãnh Nghị thì vẫn lạnh lùng như cũ, chân vẫn sải những bước dài...

Mắt ai nấy đều ghim chặt nơi giao nhau của hai bàn tay, sóng mắt Ngãi Mỹ thoáng xao động, tất cả những điều này sớm đã nằm trong dự đoán của cô...

"Ngãi Mỹ, lát nữa đến văn phòng của tôi!" Đi ngang qua Ngãi Mỹ, Lãnh Nghị cất giọng lạnh như băng nhưng ánh mắt không dừng lại trên người Ngãi Mỹ một giây, bàn tay đang nắm tay Lâm Y thì lại không buông lỏng chút nào.

"Dạ, Lãnh tổng!" Ngãi Mỹ vội đáp lời.

Lãnh Nghị một hơi kéo Lâm Y vào văn phòng tổng giám đốc, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, "phanh" một tiếng sập cửa lại, văn phòng rộng lớn giờ chỉ có hai người, lúc này Lãnh Nghị mới buông tay Lâm Y ra, khóe môi câu lên, bước thẳng đến giá áo, cởi áo vest ra treo lên để lộ áo sơ mi màu đen của hắn...

Lâm Y xoa nhẹ bàn tay bị Lãnh Nghị nắm đến đau kia, thoáng nhíu mày, vẫn đứng yên tại chỗ bất động, cô tin lúc này cả tòa nhà LS quốc tế đều đang sôi sùng sục, mà cô thì chính là miếng thịt trong nồi nước đang sôi sùng sục kia...

Lãnh Nghị quay đầu nhìn cô gái vẫn còn đang đứng giữa phòng ngây người kia, khóe môi ý cười càng sâu, hắn đi đến chiếc bàn làm việc rộng rãi của mình ngồi xuống, ánh mắt đen thâm thúy nhìn Lâm Y: "Em định đứng mãi thế này, không ngồi sao?"

"Nghị... " Lâm Y vẫn mặt ủ mày chau đi đến chiếc ghế đối diện với hắn ngồi xuống, trong đáy mắt nỗi phiền muộn có thể thấy thật rõ ràng.

Mắt Lãnh Nghị nhìn cô chằm chằm, cười: "Chẳng lẽ em lại thích làm tình phụ sao? Không muốn làm bạn gái chính thức của anh sao?"

"Không phải... " Lâm Y cũng nói không được, không hiểu vì sao sâu thẳm trong nội tâm cô luôn cảm thấy có chút bất an, cô cũng không biết mình đang lo lắng cái gì.

"Đừng lo lắng, Y Y, anh sẽ thu xếp ổn thỏa!" Lãnh Nghị nói rồi ấn điện thoại bàn: "Ngãi Mỹ, cô qua đây!"

Rất nhanh Ngãi Mỹ đã gõ cửa rồi tiến vào, cô mỉm cười nhìn Lãnh Nghị rồi lại nhìn Lâm Y, gật đầu: "Lãnh tổng, ngài tìm tôi... "

*****

Lãnh Nghị nhướng mắt, giọng vẫn lạnh lùng: "Cô lập tức thông báo tất cả trưởng phòng của các bộ phận, đúng chín giờ có một cuộc họp khẩn, nếu như trưởng phòng bận việc thì phó phòng đến họp thay, tóm lại, nhất định phải đảm bảo lãnh đạo cao nhất của các phòng ban đều đến họp!"

"Được, Lãnh tổng!" Sóng mắt Ngãi Mỹ thoáng xao động, cô liếc về phía Lâm Y đang ngồi đối diện bàn tổng giám đốc rồi nhanh chóng rời đi sắp xếp...

Lâm Y nhìn Lãnh Nghị, nhất thời không biết nói gì, Lãnh Nghị chỉ mỉm cười nhìn cô chừng như đang thưởng thức một bức tranh vậy. Đón lấy ánh mắt kiên định của Lãnh Nghị, lòng Lâm Y dần bình tĩnh lại, thật lâu sau cô mới đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Em đi làm việc đây... "

"Đừng đi, lát nữa em cùng anh đi họp!" Vẫn là giọng điệu không cho phép cự tuyệt.

"Vậy em cũng phải đi chuẩn bị một chút, giấy viết gì đó... " Đang chuẩn bị rời đi, Lâm Y quay đầu nhìn Lãnh Nghị.

"Không cần đâu. Không cần chuẩn bị gì cả, em đi là được rồi... Bây giờ, nhiệm vụ của em là ở đây cùng anh!" Đôi mắt Lãnh Nghị nhìn Lâm Y dịu dàng như nước.

"Em cũng không thể ở suốt bên này... " Rốt cuộc Lâm Y cũng nở nụ cười.

"Công việc của em chính là ở bên cạnh anh!" Giọng người đàn ông vừa bá đạo lại có chút sủng nịch...

Điện thoại trên bàn reo lên, Lãnh Nghị ấn nút sau đó giọng Ngãi Mỹ vang lên: "Lãnh tổng, người đã đến đủ, cuộc họp có thể bắt đầu rồi!"

"Ừ, được!" Lãnh Nghị buông điện thoại xuống, đứng dậy, kéo tay Lâm Y đang ngồi đối diện rồi xoay người bước ra khỏi văn phòng, "Đi, chúng ta đi họp!"

"Này này, đi họp thì đi họp, anh đừng có nắm tay em nữa mà!" Lâm Y hoảng hốt kêu lên, thế nào mà đi họp lại còn nắm tay nữa chứ? Như vậy... như vậy cũng quá khoa trương rồi!"

Nhưng Lãnh Nghị mặc kệ lời kháng nghị của cô, bàn tay to vẫn nắm tay cô không buông bước nhanh về phía phòng họp hệt như lúc sáng bước vào công ty vậy, Lâm Y vẫn chỉ có thể loạng choạng theo chân hắn cùng vào...

Trong phòng họp, nơi chiếc bàn bầu dục dài đã ngồi đầy người, tất cả ánh mắt đều đồng loạt quét về phía hai người vừa xuất hiện nơi cửa, rồi lại chuyển xuống nơi giao nhau của hai bàn tay...

Lãnh Nghị kéo tay Lâm Y cùng đi đến vị trí chủ tọa, Ngãi Mỹ rất hiểu chuyện vội đứng dậy, nhường vị trí bên cạnh Lãnh Nghị cho Lâm Y còn mình thì lùi về phía sau tìm một chiếc ghế khác ngồi xuống.

Lãnh Nghị mặt vẫn lạnh lùng ngồi xuống chiếc ghế dành cho mình, tay khẽ dùng sức, Lâm Y liền không tự chủ được cùng ngồi xuống bên cạnh hắn, cô ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn mọi người gật đầu chào, cố nặn ra một nụ cười.

Ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Nghị quét một vòng quanh phòng họp mang theo một khí thế bức người, phòng họp một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe tiếng hô hấp của nhau...

Lát sau giọng lạnh lùng của Lãnh Nghị mới vang lên: "Hôm nay triệu tập mọi người đến dự cuộc họp khẩn cấp này chỉ là muốn tuyên bố với mọi người một chuyện: Lâm Y tiểu thư ngồi bên cạnh tôi đây, là bạn gái chính thức của tôi!"

Trái tim Lâm Y đập dữ dội, đôi mắt đen láy vội nhìn sang phía Lãnh Nghị, Lãnh Nghị cũng đang ngoảnh đầu nhìn cô, khóe môi câu lên một nụ cười, cánh tay dài duối về phía cô, bàn tay vỗ nhẹ lên bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô như trấn an.

Bốn phía chợt im phăng phắc, chừng như ngay cả tiếng hô hấp cũng không có...

Cửa phòng họp bị người đẩy nhẹ ra rồi bóng Từ Giai xuất hiện nơi cửa...

Giọng nói từ tính mê người nhưng đầy uy nghiêm của Lãnh Nghị tiếp tục vang lên trong phòng họp: "Từ đây về sau, các vị chủ quản có mặt ở đây quản lý cho tốt nhân viên của mình, nếu như còn để tôi nghe được ai ở sau lưng xuyên tạc, soi mói cuộc sống riêng của tôi với Lâm tiểu thư, người đó lập tức cuốn gói khỏi LS quốc tế cho tôi!"

"Lãnh Nghị... " Lâm Y bất an nhỏ giọng gọi.

"Các vị ở đây truyền đạt lại cho cấp dưới của mình... Tan họp!" Lãnh Nghị nói xong câu cuối cùng thì cũng đứng dậy, mắt nhìn về phía Lâm Y, một tay duỗi ra trước mặt cô.

Lâm Y nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt, lại nhìn sang bàn tay đang vươn ra kia, cô mím môi, từ từ đặt tay mình vào tay hắn.

Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một ý cười, hắn thu tay, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn kia trong tay mình, giọng thật nhu hòa: "Đi!"

Lâm Y gật đầu, đứng dậy, theo sát sau thân hình cao ngất của Lãnh Nghị cùng đi về phía cửa, sau lưng chợt vang lên một tràng tiếng vỗ tay, khóe môi cười gợi lên một nụ cười thẹn thùng mà ngọt ngào...

Hai người đi ngang qua Từ Giai vẫn còn đứng nơi cửa rồi đi về phía văn phòng tổng giám đốc. Đóng cửa lại sau lưng, Lãnh Nghị dừng bước chân, xoay người nhìn Lâm Y, cả gương mặt tràn đầy ý cười.

"Nghị!" Giọng Lâm Y nghèn nghẹn.

Lãnh Nghị ôm Lâm Y vào lòng, dịu dàng nói: "Giờ còn khổ sở nữa không?"

"Không!" Mắt cay xè, mũi cũng ê ẩm, Lâm Y nghẹn ngào nghĩ, tất cả những gì người đàn ông này làm đều là bởi vì mấy ngày nay cô không vui đây mà! Cánh tay mảnh khảnh của Lâm Y vòng qua thắt lưng Lãnh Nghị siết chặt, mặt dán sát vào lồng ngực rắn rỏi của người đàn ông...

Lãnh Nghị hôn nhẹ lên mái tóc như tơ của cô gái, hơi thở ấm áp phất qua mặt cô: "Hôm nay không đi làm, chúng ta ra ngoài chơi... Ừm, em muốn chơi gì?"

Cánh tay cô gái trong lòng vẫn siết chặt nơi thắt lưng Lãnh Nghị không buông, cô khẽ khàng nhắm mắt lại cảm thụ tất cả những điều tốt đẹp này. Lãnh Nghị mỉm cười, bàn tay vỗ nhẹ lên sóng lưng cô gái, giọng dịu dàng: "Muốn chơi gì?"

Cô gái rốt cuộc thì thào lên tiếng: "Em không muốn gì cả, chỉ muốn cứ thế này ở bên cạnh anh!"

Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu: "Ngốc à, sau này chúng ta mỗi ngày đều sẽ ở bên nhau thế này!" Hắn cúi đầu đặt một nụ hôn lên tóc cô gái, "Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một ngày... ừm, em muốn cưỡi ngựa? Hay muốn bơi? Hay ra ngoại ô chơi?"

"Tùy anh thôi... " Cô gái vẫn dán mặt vào ngực người đàn ông, giọng nhẹ như gió thoảng.

Ngay lúc này ngoài cửa chợt vang lên một tràng tiếng gõ cửa, Lâm Y mở mắt sau đó vội vàng thoát khỏi vòng tay của Lãnh Nghị. Thấy vậy Lãnh Nghị hơi nhíu mày, hắn biết, lúc này không thông qua Ngãi Mỹ gọi điện thông báo mà dám tự tiện gõ cửa, ngoại trừ Từ Giai thì còn ai?

Mày vẫn vặn chặt, Lãnh Nghị nhìn về phía cửa quát: "Vào đi!", còn mình thì bước ra sau bàn làm việc ngồi xuống, vừa đi vừa lấy điện thoại ra.

Cửa bị đẩy nhẹ ra, quả nhiên là Từ Giai, lúc này trên mặt cô đã không còn nụ cười tươi tắn và vẻ kiêu ngạo như trước mà mang theo chút ưu thương, ánh mắt quét qua Lâm Y rồi lại nhìn sang Lãnh Nghị.

"Anh Nghị ... " Đáy mắt Từ Giai phủ lên một tầng sương mù, cô hơi chu môi nhưng giọng nói có chút lo lắng, trước đây chỉ cần cô dùng vẻ mặt đáng thương này với Lãnh Nghị thì cho dù có tức giận hơn nữa Lãnh Nghị cũng ch qua, cho dù là lúc Hạ Tịch Họa ở bên cạnh hắn, cũng như vậy.

Nhưng lần này Lãnh Nghị lại mặc kệ cô, hắn ấn phím điện thoại: "Gọi Tiểu Vương và Tiểu Lý lập tức đến phòng làm việc của tôi!" Buông điện thoại xuống, Lãnh Nghị nhìn Từ Giai nhưng không lên tiếng, cả căn phòng rộng lớn im phăng phắc.

Thoáng suy nghĩ rồi Lâm Y nhìn gương mặt lạnh như băng của Lãnh Nghị, lên tiếng trước: "Em... đi làm việc... "

"Đừng đi!" Mắt Lãnh Nghị dời từ Từ Giai sang người Lâm Y, giọng nói nhu hòa đôi chút. Lâm Y nhìn hắn rồi lại nhìn sang Từ Giai, mấp máy cánh môi rốt cuộc lại không nói được câu nào, chỉ đành đứng yên bất động.

Ngoài cửa vọng đến một tràng tiếng gõ, theo câu "Tiến vào!" của Lãnh Nghị, cửa bị đẩy ra, hai người đàn ông trong bộ tây trang màu đen tiến vào, người đi trước khom người chào Lãnh Nghị: "Lãnh tổng, có gì sai bảo?"

Lãnh Nghị nhìn sang Từ Giai, lát sau mới gằn giọng nói từng chữ một: "Hai người các ngươi, lập tức tiễn Từ Giai tiểu thư trở về châu Âu!"

Lâm Y cả kinh nhìn Từ Giai, Từ Giai cũng ngẩn người, sau đó bật khóc nức nở: "Anh Nghị, em không muốn về... em không có làm gì xấu mà... "

Lãnh Nghị ngắt lời Từ Giai, giọng lạnh như băng: "Từ Giai, em đã hứa với anh sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của anh... nhưng những lời đồn đãi ác ý mấy hôm nay từ chỗ nào truyền ra, đừng tưởng rằng anh không biết!"

"Nhưng mà... anh Nghị, em nói đều là lời nói thật... " Từ Giai có chút nói năng lộn xộn, "Anh đã quên anh đã hứa với chị Họa Nhi là sẽ chăm sóc em ... chẳng lẽ anh thật sự quên Họa Nhi rồi... "

"Câm miệng!" Lãnh Nghị lạnh giọng quát, ngắt đi lời nói lộn xộn của Từ Giai, mặt thoáng chốc tối sầm, đáy mắt chợt trở nên âm trầm, "Tiểu Vương, lập tức dẫn Từ tiểu thư đi, bắt chuyến bay sớm nhất về châu Âu!"

Mắt Lâm Y thoáng xao động, Họa Nhi là ai... ???


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-156)