Vay nóng Tima

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 055

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 055
Sóng gió
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Lazada


Ngày qua như tên bay, chớp mắt đã một tuần trôi qua, Lâm Y trở thành cái bóng đúng nghĩa của Lãnh Nghị, cũng may là có Ngãi Mỹ giúp đỡ giấu diếm, mọi chuyện coi như bình yên vô sự...

Hôm đó vừa dùng xong cơm trưa, trong phòng tổng giám đốc, nhìn thấy Lâm Y vừa đẩy cửa phòng, khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, hắn vẫy tay ra hiệu cô đi về phía mình.

Lâm Y rất nghe lời đi đến bên cạnh hắn, đôi tay kia lập tức siết lấy eo cô, kéo nhẹ cô gái vào lòng mình, môi nhẹ đặt một nụ hôn âu yếm lên tóc cô...

Cô gái cũng mỉm cười, trong đáy mắt một niềm hạnh phúc dâng lên, trong lòng người đàn ông nũng nịu: "Anh đã nói vị trí này của anh là để em ngồi, thế nào cho đến giờ chỉ thấy anh ngồi, em chỉ được ngồi trong lòng anh thôi vậy?"

"Ồ... " Người đàn ông như bừng tỉnh, "Anh quên mất.. mà em không thấy ngồi trong lòng anh càng thoải mái hơn sao?"

"Hừm... em vẫn thích ngồi riêng hơn... " Cô gái nghiêm mặt.

"Được được được, em ngồi đi!" Đáy mắt người đàn ông tràn đầy sủng nịch, hắn đứng dậy để cô gái ngồi nơi chiếc ghế tổng giám đốc rộng rãi của mình còn bản thân thì đi đến chiếc ghế đối diện bàn tổng giám đốc ngồi xuống, "Khụ khụ... Lâm tổng, xin hỏi có gì sai bảo?"

Đang lúc hai người nói nói cười cười, cửa chợt bị đẩy ra, một cô gái xông vào, phía sau cô là Ngãi Mỹ đang đuổi đến, gọi với theo: "Từ tiểu thư... Lãnh tổng đang nghỉ trưa, cô không thể vào được... "

Cô gái được gọi là Từ tiểu thư gương mặt tươi tắn, khóe môi câu lên, đôi mắt đen láy sinh động, làn da trắng nõn, vẻ mặt hoạt bát, cô vừa nhìn thấy Lâm Y ngồi phía sau bàn tổng giám đốc thì nhất thời ngẩn người, nụ cười trên mặt đông cứng lại...

Ngãi Mỹ phía sau cô nhìn thấy cảnh tượng này cũng ngây người, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

Lâm Y cũng giật mình vội đứng dậy rời khỏi ghế tổng giám đốc, mắt vẫn nhìn cô gái xa lạ trước mặt, Lãnh Nghị xoay lại nhìn thấy hai cô gái đang đứng nơi cửa, ánh mắt dừng lại ở cô gái đứng trước, mặt chợt lạnh xuống ...

"Anh Nghị... " Cô gái được gọi là Từ tiểu thư cuối cùng cũng phản ứng lại, mắt cô nhìn về phía Lãnh Nghị, nụ cười lại nở trên môi, cô vừa gọi vừa tung tăng chạy đến bên cạnh Lãnh Nghị, níu lấy cánh tay hắn không buông.

"Sao em lại đến đây?" Lãnh Nghị thoáng nhíu mày, nhàn nhạt hỏi cô gái đang làm nũng trước mặt hắn.

"Dì Lý bảo em về gặp anh... " Giọng cô gái kia ngọt như mật, cũng mặc kệ sự lạnh nhạt của Lãnh Nghị, tay vẫn níu cánh tay hắn, "Anh Nghị, em cũng muốn gặp anh... Nếu như không phải anh không cho, em sớm đã về đây gặp anh rồi!"

Nói rồi đôi mắt đen láy chuyển về phía Lâm Y: "Anh Nghị, đây là thư ký mới của anh sao?"

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn liếc Lâm Y một cái, còn chưa kịp trả lời thì đã nghe giọng nhỏ nhẹ của Lâm Y, lúc này đã đi đến trước bàn, vang lên: "Tôi là trợ lý của Ngãi Mỹ tiểu thư... "

"Ồ, là trợ lý của Ngãi tiểu thư sao!" Cô gái kia như bừng tỉnh, lại quay đầu nhìn Ngãi Mỹ nãy giờ vẫn đang đứng ngây người sau lưng mình, mỉm cười, giọng nói có chút sắc bén, "Ngải tiểu thư, trợ lý của cô sao lại ở đây?"

"Tôi... " Ngãi Mỹ nuốt một ngụm nước bọt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, ánh mắt có chút ngượng ngập nhìn cô gái thoạt nhìn rất linh lợi hoạt bát nhưng thực ra bụng đầy tâm cơ kia, cô biết ý ngầm trong câu hỏi đó là: Cô ta là ai? Có quan hệ thế nào với Lãnh Nghị?

"Từ Giai, đây là chuyện của công ty, không cần em xen vào!" Lãnh Nghị sầm măt xuống, ánh mắt sắc bén quét về phía Từ Giai, giọng thật xa cách: "Em mau chóng trở về châu Âu thôi!"

"Anh Nghị, sao em mới vừa dến thì đã vội đuổi em đi chứ? Từ Giai chu môi, đôi mắt chợt phiếm hồng, lắc lắc cánh tay hắn, "Từ trước đến giờ anh đều không có hung dữ với em như vậy... Anh đã hứa với dì Lý... "

"Từ Giai!" Lãnh Nghị lạnh giọng quát, đáy mắt càng thêm âm trầm ngắt lời cô: "Đây là phòng làm việc của anh, không được nhắc lại chuyện trước đây ở đây, bằng không em lập tức ra ngoài!"

Nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Lãnh Nghị, Từ Giai chừng như biết mình đã lỡ lời, vội vàng im bặt nhưng vẫn đứng tại chỗ kéo tay Lãnh Nghị, mắt thì lại nhìn về phía Lâm Y, rõ ràng cô gái này có quan hệ không bình thường với anh Nghị... "

Hàng mi dài của Lâm Y chớp lên, đôi mắt đen láy nhìn Lãnh Nghị đăm đăm, vừa hay bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình, một cảm giác rầu rĩ chợt dâng lên trong lòng, cô vội né tránh ánh mắt của Lãnh Nghị, điềm tĩnh nói: "Lãnh tổng, chuyện của tôi đã làm xong rồi, tôi... ra ngoài trước!"

Mắt Lãnh Nghị vẫn nhìn cô không thôi, một lúc sau mới lên tiếng: "Được... "

Nhìn theo bóng Lâm Y đi về phía cửa, hắn bồi thêm một câu: "Tối nay cùng tôi đi ăn cơm, có khách!"

"Được!" Lâm Y xoay lại, mỉm cười rồi khom người chào sau đó rời đi. Ngãi Mỹ lúc này mới bừng tỉnh vội chào Lãnh Nghị rồi theo chân Lâm Y rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Lâm Y trở về phòng làm việc nhỏ của mình, kéo ghế ngồi chuẩn bị nghỉ ngơi một lát nhưng hoàn toàn chẳng có chút buồn ngủ nào, mắt cô mở trân trân nhìn mông lung ngoài cửa sổ, trong đầu một mảnh trống rỗng...

Lát sau nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Lâm Y mới thu hồi tầm mắt, nói khẽ: "Mời vào!" Vào lúc này đến gõ cửa chỉ có thể là người làm việc ở tầng lầu này!

Quả nhiên, người bước vào là Ngãi Mỹ, Lâm Y vội ngồi dậy, mỉm cười gọi: "Ngãi Mỹ... "

"Cô cứ nghỉ ngơi đi!" Ngãi Mỹ mỉm cười ngồi đối diện với Lâm Y, nhìn cô một lúc sau mới thấp giọng hỏi: "Cô không muốn hỏi gì sao?" Ngãi Mỹ biết Lâm Y lúc này đang nghĩ gì.

Lúc cô nhìn thấy Lâm Y ngồi ở ghế của Lãnh Nghị thì Ngãi Mỹ đã biết Lãnh Nghị không phải là đùa bỡn với cô gái này, cô rất hiểu Lãnh Nghị, cô biết ngài ấy đối với cô gái này có mối quan tâm đặc biệt...

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô cắn môi, hỏi khẽ: "Vừa nãy Từ Giai kia là ai?"

Ngãi Mỹ mỉm cười: "Cô ấy là con gái của một người bạn rất thân của mẹ Lãnh tổng, từ nhỏ đã thích đi theo sau lưng ngài ấy... Nghe nói cha cô ấy là một viên chức ngoại giao... " Ngãi Mỹ thoáng dừng lại một lát rồi nói tiếp, "Lần trước khi Lãnh tổng về nước không lâu thì mẹ ngài ấy có trở về nước thăm con, dẫn theo Từ Giai cùng vè... "

Thì ra bọn họ là thanh mai trúc mã! Tim Lâm Y chợt thắt lại, cô không tự chủ được rũ hàng mi dài, nhất thời không nói tiếng nào. Ngãi Mỹ thấy biểu tình này của cô, cười nhẹ giọng nói: "Cô yên tâm, Lãnh tổng chỉ xem cô ấy như em gái ... "

Lâm Y bồi hồi nhìn Ngãi Mỹ, thấy trên mặt cô là nụ cười nhu hòa, nỗi khổ sở trong lòng cũng dịu đi không ít. Ngãi Mỹ đứng dậy bước ra ngoài, khi đi đến cửa, cô nghe giọng Lâm Y nhỏ xíu vang lên sau lưng: "Cám ơn cô, Ngãi Mỹ!"

***

Giờ tan tầm, đoàn người rời khỏi tòa nhà, Lãnh Nghị đi trước, Từ Giai thì dán sát bên người hắn, cũng mặc kệ sắc mặt tối sầm của hắn, cô cứ níu chặt tay áo Lãnh Nghị, liên mồm kêu "Anh Nghị..." khiến cho các nhân viên đang tan tầm khác ai nấy không khỏi ngoái đầu nhìn lại, chậc chậc, đúng là nàng dâu tương lai của Lãnh tổng...

Lâm Y trầm mặc đi ở phía sau, Ngãi Mỹ thì đi bên cạnh cô, ngoài cửa tòa cao ốc, xe đã đợi sẵn, Lãnh Nghị thoáng dừng bươc chân, nhìn Từ Giai nãy giờ vẫn dán sát bên người mình, lạnh nhạt nói: "Từ Giai, em về nhà trước... Anh còn việc phải làm!"

Từ Giai chu môi, lắc tay hắn không ngừng: "Anh Nghị, hôm nay em mới vừa đến, dù sao anh cũng phải dẫn em đi ăn một bữa cơm... "

"Anh đang vội, có khách!" Lãnh Nghị chau mày, từ nhỏ bị cô gái này bám riết hắn đã phiền lắm rồi, gỡ bàn tay đang bám nơi cánh tay mình ra, hắn rảo bước về xe của mình, ngồi vào.

Nhưng Từ Giai không hề có ý buông tha, cô vội đuổi theo, giọng nũng nịu: "Vậy... Anh Nghị, em đi với anh ... " Lãnh Nghị chỉ xem như không nghe thấy, thân hình cao lớn chui vào trong xe sập cửa lại, thấy vậy Từ Giai vội vàng chạy đến cửa trước kéo cửa ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn Lãnh Nghị cười. Lãnh Nghị xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đáy mắt không giấu được phiền chán...

Buổi tối hôm đó Lãnh Nghị nhận được điện thoại của mẹ mình, Lý Uyển, "Nghị, Từ Giai lần này trở về nước thăm con, con phải chăm sóc nó đàng hoàng ... Đừng quên con đã hứa gì với mẹ đó... "

"Biết rồi, mẹ!" Phiền chán buông điện thoại xuống, mày Lãnh Nghị thít chặt lại, hắn đã hứa với bà nội, cho dù hắn không kết hôn nữa cũng sẽ cho bà bồng cháu, tiếp tục hương khói của nhà họ Lãnh; Hắn cũng hứa với mẹ mình, nếu như hắn không tìm được người thích hợp sinh con cho mình, hắn sẽ suy nghĩ lựa chọn Từ Giai, hoàn thành sứ mệnh nối dõi tông đường...

Nhưng nếu như không có kết hôn, liệu Lâm Y có còn muốn ở bên cạnh hắn, giúp hắn sinh con sao? Trong ba năm qua, lần đầu tiên Lãnh Nghị có cảm giác lo lắng và mơ hồ thế này...

Giấy dù sao cũng không thể gói được lửa, vào một buổi chiều của mấy ngày sau, lúc gần giờ tan tầm, bởi vì chuyện cong, Ngãi Mỹ dẫn theo Lâm Y đi đến phòng hậu cần, hai người bước chậm trên hành lang vắng ngắt, bất chợt nghe từ văn phòng kiểu mở truyền đến một giọng thì thầm: "... Ân, cô ta từ lúc ở trường đại học H liền bám theo Lãnh tổng!"

Tim Lâm Y chợt đập mạnh, không tự chủ được dừng bước chân, Ngãi Mỹ cũng dừng lại, mấy giọng thì thào kia tiếp tục vọng đến...

"Phải đó, nghe nói Lãnh tổng chính bởi vì cô ta nên mới giữ lại trường đại học H... "

"Nghe nói, cô ta vốn là ngọc nữ giáo sư gì đó ở trường đại học H, nghe thật là buồn cười... "

"Nghe nói, cô ta còn từng vì Lãnh tổng mà phá thai... "

"Nhưng mà, tình nhân dù sao cũng chỉ là tình nhân, giờ thì cô ta khó sống rồi ... Cái vị Từ tiểu thư kia, là nàng dâu mà mẹ Lãnh tổng đã chọn... "

Đầu Lâm Y không ngừng vang lên những tiếng ong ong, mặt cũng trở nên trắng bệch không chút huyết sắc, mồ hôi tươm từng giọt trên trán, Lâm Y nghe không nổi nữa, cô mặc kệ Ngãi Mỹ, chạy nhanh trở về...

*****

Đầu Lâm Y không ngừng vang lên những tiếng ong ong, mặt cũng trở nên trắng bệch không chút huyết sắc, mồ hôi tươm từng giọt trên trán, Lâm Y nghe không nổi nữa, cô mặc kệ Ngãi Mỹ, chạy nhanh trở về...

Ngãi Mỹ ngẩn người, trầm tư chốc lát rồi vội đuổi theo Lâm Y... Lâm Y không đợi thang máy mà chạy thẳng lên cầu thang bộ, chạy một hơi lên tầng 22...

Cửa văn phòng của Lãnh Nghị đang đóng chặt, Lâm Y ngẩn người nhìn, trong đáy mắt có chút chần chừ, một lúc sau như đã hạ quyết tâm, cô đẩy cánh cửa kia...

"Lâm tiểu thư!" Lâm Y còn chưa kịp chạm đến tay nắm cửa thì sau lưng đã vang lên một giọng nữ lạnh lùng, cô xoay người lại nhìn, thì ra là Từ Giai. Trên mặt cô gái tươi cười nhưng đáy mắt thật lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Y: "Cô tìm anh Nghị của tôi có việc sao? Giờ anh ấy đang ở trong văn phòng tiếp khách! Xin cô đừng quấy rầy anh ấy!"

Mấy ngày qua Từ Giai ngày nào cũng theo Lãnh Nghị di làm, tan tầm, nghiễm nhiên trở thành người phát ngôn của hắn, vì để tránh hiềm nghi, Lâm Y đã tận lực không đến văn phòng của Lãnh Nghị, hơn nữa mỗi buổi trưa đều cự tuyệt lời mời của Lãnh Nghị, không đến phòng nghỉ của hắn nghỉ trưa nữa.

Lâm Y nỗ lực trấn định lại tâm tình của mình, bình tĩnh nhìn Từ Giai, không nói một lời, khóe môi Từ Giai câu lên một nụ cười lạnh, ngạo mạn mở cửa phòng tổng giám đốc, trước khi bước vào, đóng cửa lại còn không quên ném cho Lâm Y một cái nhìn khiêu khích.

Ngãi Mỹ lúc này vừa đuổi kịp tới, đứng ở phía sau lẳng lặng quan sát tất cả, Lâm Y rũ mi, thoáng suy nghĩ một giây rồi xoay người bước trở lại văn phòng của mình.

Lâm Y chậm rãi dọn dẹp bàn làm việc, cầm túi xách lên rồi ngẩng đầu nhìn Ngãi Mỹ đang đứng nơi cửa, cô cố gắng nặn ra một nụ cười, tận lực dùng giọng bình tĩnh nói: "Ngãi Mỹ, tôi thấy không khỏe lắm, tôi muốn về trước nghỉ ngơi... "

Ngãi Mỹ nhìn cô, lát sau mới mỉm cười, gật đầu: "Ân, được thôi, cô cứ về nghỉ ngơi, tôi sẽ nói với Lãnh tổng!"

"Đừng nói với anh ấy... tôi không muốn anh ấy biết... " Lâm Y nói thật nhỏ, cô cầm lấy túi xách lách người qua Ngãi Mỹ đi ra khỏi cửa.

Thẫn thờ bước ra khỏi cửa tòa cao ốc, vừa mới bước ra thì chợt nghe có người gọi: "Lâm tiểu thư!" Lâm Y ngẩng đầu lên nhìn, thấy trước mặt là một người thanh niên deo kính, dáng vẻ nho nhã, chính là tổ trưởng của Trương Tiểu Mạn.

Lâm Y thoảng ngẩn người, không ngờ anh ta còn nhớ mình, cô gượng cười, lịch sự chào hắn rồi vội vã bước đi.

"Lâm tiểu thư, hôm nay cô tan sở sớm thể?" Người thanh niên họ Hà ngừng bước nhìn Lâm Y vừa bước đi, hỏi với theo.

Lâm Y ngừng bước, tận lực tỏ vẻ bình thản: "Ân, hôm nay thấy không thoải mái nên xin phép về trước... Tổ trưởng Hà, tôi... đi trước đây!"

"Ồ... " Hà Khả mỉm cười đáp lời, đưa mắt nhìn theo bóng Lâm Y đi xa rồi mới xoay người đi vào tòa cao ốc.

Lâm Y một người đi lang thang không mục đích trên đường, "Vị Từ tiểu thư đó là con dâu mà mẹ Lãnh tổng đã chọn", câu nói này cứ văng vẳng bên tai cô...

Lúc này một chiếc xe chậm rãi dừng bên cạnh Lâm Y, cô ngẩn người, vội ngừng bước, cửa xe hạ xuống, một gương mặt tuấn tú tươi cười lộ ra: "Lâm Y, trùng hợp vậy?"

Lâm Y nhìn gương mặt quen thuộc kia, khóe môi câu lên một ý cười: "Lăng Nhất Phàm, anh trở về từ bao giờ?"

"Vừa mới về được mấy ngày!" Lăng Nhất Phàm mỉm cười nhìn Lâm Y: "Còn em, sao lại một mình lang thang trên đường thế này?... Không đi làm sao?" Hắn vừa về đã nghe nói Lâm Y đã chính thức được điều đến LS Quốc tế làm việc...

"Ân... đi dạo thôi... " Lâm Y cười, hơi ngừng một chút rồi nói tiếp: "Anh đi lo việc của anh đi... em... tiếp tục đi dạo... "

"Anh không bận... Lâm Y... " Lăng Nhất Phàm thoáng do dự, cuối cùng vẫn nói: "Đã lâu không gặp, nếu như em không bận, chúng ta cùng ăn cơm, tâm sự, được không?"

"Em... " Lâm Y ngần ngừ...

"Lên xe đi... cứ xem anh như anh trai!" Ánh mắt Lăng Nhất Phàm nhu hòa nhìn Lâm Y đang do dự.

"Ừm... được!" Lâm Y cười với hắn, Lăng Nhất Phàm là người tốt, rất thân thiện dễ gần, luôn cho người khác một cảm giác trầm ổn chân thật, thực ra nếu ai gả cho hắn, chắc chắn sẽ hạnh phúc cả đời...

Trong xe, Lăng Nhất Phàm nghiêng đầu nhìn Lâm Y nãy giờ vẫn yên lặng bên cạnh mình, mỉm cười hỏi dò: "Lâm Y, em đi làm ở LS Quốc tế có vui không?"

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô bối rối như vừa làm chuyện xấu bị người bắt gặp vậy, mặt thoáng hồng nói: "Ân, tốt lắm!"

"Vậy thì tốt rồi!" Giọng nói của Lăng Nhất Phàm có chút thả lỏng nhưng đáy mắt không giấu được có chút thất lạc... Sau khi bị Lâm Y cự tuyệt tình yêu, trong lòng hắn mơ hồ đoán được có liên quan đến Lãnh Nghị...

Khoang xe phút chốc thật yên tĩnh, để phá vỡ sự ngượng ngùng, Lâm Y mỉm cười hỏi: "Anh... chuyện phát triển ra hải ngoại của công ty thế nào rồi? Tốt không?"

"Ân, tốt lắm!" Lăng Nhất Phàm mỉm cười, có vẻ rất hào hứng: "Hai ba tháng nay anh ở nước ngoài kết quả rất tốt, cũng đã chọn được địa điểm, trong năm nay anh sẽ thành lập một văn phòng ở nước ngoài, từ năm sau bắt đầu phát triển quy mô hơn... "

***

Ở bên ngoài văn phòng tổng giám đốc của LS Quốc tế, Từ Giai đang chơi trò chơi trên máy vi tính, mắt không ngừng liếc về phía cửa phòng... Rốt cuộc cô cũng đợi được đến lúc mấy vị trưởng phòng bước ra ngoài, mắt Từ Giai thoáng lộ vẻ vui mừng, cô buông máy tính chạy vào trong phòng.

Lãnh Nghị đang dọn dẹp lại hồ sơ trên bàn, chuẩn bị tan tầm, liếc mắt nhìn thấy Từ Giai xông vào, trên mặt hắn không có chút biểu cảm nào.

"Anh Nghị, anh có thể tan tầm rồi sao?" Từ Giai mừng rỡ chạy đến, vẫn như thường ngày níu chặt cánh tay hắn, "Chúng ta đi ăn cơm được không?... Ân, hôm nay chúng ta đi ăn hải sản nhé!"

"Từ Giai, em định lúc nào thì trở về?" Lãnh Nghị không nhìn cô, chỉ lạnh nhạt hỏi, "Em ở đây cũng đã hơn một tuần rồi, cũng nên trở về đi!"

"... Không muốn đâu... Em không muốn trở về.. " Từ Giai chu môi, "Anh Nghị, em đã hứa với anh, sẽ không quấy nhiễu công việc của anh... "

Lãnh Nghị thoáng chau mày, hắn không nói thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng rũ tay cô ra, đi đến giá áo lấy áo vest, Từ Giai vội chạy theo đoạt lấy chiếc áo trong tay Lãnh Nghị, nũng nịu nói: "Anh Nghị, em giúp anh!"

Lãnh Nghị còn chưa kịp nói gì thì cô đã cầm áo đứng trước mặt hắn, đợi hắn đưa tay ra... Lãnh Nghị nhìn gương mặt tươi cười trước mặt, thoáng chần chừ nhưng rồi vẫn đưa tay để cô khoác áo lên...

Đi ra khỏi cửa văn phòng đã thấy Ngãi Mỹ đứng chờ sẵn, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị quét qua một vòng, không nhìn thấy Lâm Y hắn hơi chau mày, lúc này không phải Lâm Y nên đứng ở đây chờ hắn sao?

Ngãi Mỹ sớm đã hiểu tâm tư của Lãnh Nghị, cô nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng nói: "Lâm Y nói hôm nay không khỏe lắm nên xin phép về trước rồi... " Nghe vậy sóng mắt Từ Giai thoáng xao động, mắt nhìn Lãnh Nghị chằm chằm...

Mắt Lãnh Nghị chợt xẹt qua một tia hà ý, hắn mím chặt môi, không khỏe nên muốn về trước? Sao không nghe Lâm Y nói gì với hắn?

"Lãnh tổng, vừa nãy ngài ở trong văn phòng bận việc nên Lâm tiểu thư không tiện quấy rầy ngài... " Ngãi Mỹ vội giải thích thêm.

"Ừ... " Lãnh Nghị chỉ nói một tiếng rồi sải bước về phía thang máy, Từ Giai và Ngãi Mỹ vội đuổi theo...

Ở một nhà hàng phong cảnh ưu nhã trong nội thành, Lăng Nhất Phàm và Lâm Y đang ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa nói chuyện...

"Sau này có lẽ anh sẽ ở nước ngoài nhiều hơn... tập trung phát triển sự nghiệp... "

"Ân... ở nước ngoài cũng tốt, hoàn cảnh tốt không khí sạch sẽ, nghe nói trời cũng xanh hơn ở Trung Quốc có phải không?" Lâm Y nói đùa.

"À, đúng là ô nhiễm ít hơn nhiều... " Đáy mắt Lăng Nhất Phàm chợt lóe lên một tia sáng, hắn nhìn Lâm Y, nói có vẻ tùy ý: "Lâm Y, em có thích châu Âu không?"

"Ừ, châu Âu tốt lắm... " Lâm Y cười cười.

"Em... " Lăng Nhất Phàm dè dặt mở lời, "Có muốn đi với anh không?"

Lâm Y ngẩn người nhìn Lăng Nhất Phàm, hàng mi nhẹ chớp lên sau đó thu hồi tầm mắt, mỉm cười: "Châu Âu đúng là rất tốt... chỉ là em vẫn thích ở trong nước hơn... "

Lăng Nhất Phàm không nói thêm nữa, đáy mắt dâng trào một nỗi thất vọng...

Trên bàn ăn bỗng chốc thật yên lặng, lát sau Lâm Y đặt dao nĩa trong tay xuống, nhìn Lăng Nhất Phàm cười nói: "Nhất Phàm, anh ăn no chưa? Hay là chúng ta đi thôi!"

"Ừ, được!" Lăng Nhất Phàm ôn nhu đáp lời.

Hai người thong thả đi ra cửa nhà hàng, bên ngoài nhà hàng cây cối xanh um, rất nhiều phòng riêng được xây dựng dưới những tán cây, rất có phong vị. Lúc này cửa một gian phòng bao dưới tán cây chợt mở ra, vừa lúc Lăng Nhất Phàm cùng Lâm Y đi đến...

Hai bên thoáng có chút ngẩn người, không hẹn mà cùng dừng bước, đôi mắt đen trong trẻo của Lâm Y nhìn người đàn ông đi sau cùng, anh ta cao lớn đỉnh đạc, nơi cánh tay dán sát một cô gái nhỏ, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô gái kia tràn đầy hạnh phúc... Lòng cô rất rõ ràng đau đến không thở nổi...

Ánh mắt Lăng Nhất Phàm rơi trên mặt Lâm Y rồi lập tức quay về phía người đàn ông kia, sau đó rơi trên cô gái đang níu cánh tay hắn, ánh mắt lành lạnh mang theo chút dò xét, sau đó khóe môi nhẹ câu lên một ý cười, thoải mái lên tiếng chào hỏi: "Lãnh thiếu, trùng hợp vậy... "

Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị nãy giờ vẫn ghim trên mặt Lâm Y, đáy mắt dần trở nên âm trầm, hắn chỉ cười nhạt một tiếng đáp lời chào của Lăng Nhất Phàm, giọng sắc bén: "Đúng là rất trùng hợp!"

*****

Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị nãy giờ vẫn ghim trên mặt Lâm Y, đáy mắt dần trở nên âm trầm, hắn chỉ cười nhạt một tiếng đáp lời chào của Lăng Nhất Phàm, giọng sắc bén: "Đúng là rất trùng hợp!"

Sóng mắt Ngãi Mỹ khẽ xao động, âm thầm quan sát sắc mặt của Lãnh Nghị rồi lại nhìn Lâm Y sau đó lại nhìn người đàn ông điển trai bên cạnh cô, mày cũng chau lại ...

"Lâm tiểu thư, nghe nói hôm nay cô không khỏe nên về nhà sớm nghỉ ngơi, giờ cô đã thấy đỡ hơn chưa?" Từ Giai lén nhìn sắc mặt sầm xuống của Lãnh Nghị, trên môi nở nụ cười đắc ý khi thấy người khác gặp họa. Xem đó, anh Nghị, cô gái này lén lút đi hẹn hò với người đàn ông khác...

"Lâm Y, em không khỏe sao?" Lăng Nhất Phàm nhìn cô gái sắc mặt có chút tái nhợt bên cạnh, đáy mắt tràn đầy quan tâm.

"Ồ, không sao... giờ đã đỡ nhiều rồi... " Lâm Y cười nhàn nhạt nhìn Lăng Nhất Phàm, "Chúng ta đi thôi... "

"Ừ!" Lăng Nhất Phàm nhẹ giọng đáp.

"Tạm biệt Lãnh tổng!" Lâm Y nhìn Lãnh Nghị chào một câu rồi cất bước đi tiếp, Lăng Nhất Phàm theo sát sau cô...

Lãnh Nghị không đi, hắn đứng yên nhìn theo bóng hai người khuất dần nơi cửa nhà hàng, đáy mắt vẫn một mảnh âm trầm...

"Lãnh tổng... " Khách hàng cùng đi với Lãnh Nghị nhìn thấy sắc mặt tối đen của hắn, tuy không biết vì sao nhưng đại khái cũng có thể đoán được, anh ta dè dặt lên tiếng.

Nghe vậy Lãnh Nghị mới nói một tiếng "Đi!", đoàn người tiếp tục rời khỏi nhà hàng...

Ngồi trên xe Lăng Nhất Phàm, Lâm Y không nói một lời, Lăng Nhất Phàm nhìn cô, dè dặt hỏi: "Lâm Y, còn muốn đi đâu không?"

"Không đi, muốn về nhà nghỉ ngơi... " Lâm Y hời hợt nói.

"Ân, vậy anh đưa em về nhà!" Lăng Nhất Phàm nói thật nhu hòa, ngừng một chút rồi hắn nghiêng đầu nhìn sang Lâm Y, chừng như đã hạ quyết tâm, dè dặt nói, "Lâm Y, có thể hỏi em một chuyện không?"

"Anh hỏi đi!" Hàng mi dài của Lâm Y khẽ chớp, cô gượng cười nói.

"Em yêu Lãnh Nghị, đúng không?

Đôi mắt đen láy của Lâm Y nhìn mông lung ngoài cửa sổ, mấp máy cánh môi, mãi vẫn không nói được lời nào, Lăng Nhất Phàm nhìn vẻ mặt của cô, đáp án không cần phải nói cũng đã biết. Hắn thầm thở dài một tiếng, một lúc sau mới nhìn Lâm Y cười: "Vậy anh làm anh trai của em... sau này bất kể chuyện gì em đều nhớ phải cho anh biết!"

Tiếng cười đó, giọng nói đó mang theo một chút chua xót không che dấu được...

"Cám ơn... " Lâm Y xoay đầu nhìn sườn mặt anh tuấn của Lăng Nhất Phàm, giọng có chút nghẹn ngào...

Lâm Y vừa trở về ký túc xá, còn chưa kịp đặt túi xuống thì điện thoại đã reo lên, không cần nghĩ, nhất định là Lãnh Nghị gọi đến! Lâm Y chậm rãi mở điện thoại lên, thấy bên kia không nói tiếng nào, cô chỉ đành nhẹ giọng gọi: "Nghị... "

"Anh muốn nghe em giải thích!" Giọng Lãnh Nghị có chút lạnh lùng, giống như rất lâu trước đây, khi Lâm Y vừa biết hắn, trong giọng nói có thêm chút cao ngạo, đã lâu lắm rồi cô không nghe hắn nói với mình bằng giọng lạnh lùng như vậy.

Lâm Y chậm rãi đặt túi xách xuống, mím môi, lát sau mới nhẹ giọng nói: "Em... buổi chiều thấy không khỏe cho nên về nhà trước... trên đường về tình cờ gặp được Lăng Nhất Phàm, anh ta mới từ nước ngoài về... cho nên cùng ăn một bữa cơm!"

"Em không khỏe sao không nói với anh?" Đầu bên kia giọng Lãnh Nghị đã hòa hoãn đôi chút.

"Anh... trong văn phòng có người, em không muốn quấy rầy!" Sóng mắt Lâm Y khẽ động, trong đầu bất giác lại hiện ra gương mặt Từ Giai lúc đóng cửa phòng, ánh mắt và nụ cười khiêu khích kia...

"Chú Ngô đâu? Vì sao em không dùng xe?" Giọng của Lãnh Nghị nhu hòa hơn nhiều, cách nói này của Lâm Y cũng giống với lời của Ngãi Mỹ đã nói.

"Ân, em muốn tản bộ một mình, tiện đường mua ít đồ... " Lâm Y nói qua loa.

Đầu bên kia lại trầm mặc thật lâu rồi giọng nói kia mới vang lên: "Y Y, anh muốn gặp em, anh đang ở hội sở, em qua đây đi!" Một tuần lễ này, một phần là vì bận, một phần là bởi vì Từ Giai xen vào nên hai người tuy gần trong gang tấc nhưng thời gian đơn độc chung đụng lại thiếu đến đáng thương.

Lâm Y thoáng sửng sốt, cô liếc mắt về phía đồng hồ, trầm tư một lúc rồi mới nhẹ giọng nói: "Nghị, tối nay em không đến đâu... muốn nghỉ ngơi sớm... "

"Em còn chưa đỡ hơn sao?" Lãnh Nghị ngắt lời Lâm Y, thoáng chau mày, "Nếu như thật sự thấy không khỏi, anh bảo Lữ Thần đến khám cho em!"

"Không cần đâu, em ngủ một giấc là được rồi... Ngày mai gặp!" Lâm Y nói rồi liền ngắt điện thoại, cô đứng ngẩn người nơi cửa sổ hồi lâu, câu nói "Từ Giai là con dâu tương lai mà mẹ Lãnh tổng đã chọn" lại vọng đến trong đầu khiến lòng cô vừa khổ sở vừa đau đớn...

Ngày hôm sau lúc Lâm Y đến căn phòng làm việc nhỏ của mình thì phát hiện cửa phòng Lãnh Nghị đã mở... Anh ta, hôm nay sao lại đến sớm thế này? Hơi do dự một chút rồi Lâm Y nhẹ bước về phía đó.

Trong văn phòng tổng giám đốc, Lãnh Nghị đang đứng trước giá áo, đứng bên cạnh thân thể cao lớn đĩnh đạc của hắn, Từ Giai trông thật nhỏ bé, cô đang giúp hắn cởi áo vest, sau đó nhón chân treo áo vest của hắn lên giá...

Cái cảm giác thân thiết và ăn ý kia khiến nỗi chua xót chợt dâng lên trong lòng Lâm Y...

Trên gương mặt tuấn mỹ của Lãnh Nghị vẫn là vẻ lạnh lùng thường thấy, nhưng hắn không cự tuyệt hành động của Từ Giai, từ nhỏ Từ Giai đã bám theo hắn, hắn sớm đã quen... Vừa xoay người định đi về phía bàn làm việc thì Lãnh Nghị chợt nhìn tháy Lâm Y đang đứng ngoài cửa.

Bắt gặp ánh mắt của Lãnh Nghị, Lâm Y chừng như bị giật mình, vội thu hồi tầm mắt, chân không tự chủ được lùi về sau mấy bước sau đó vội vàng xoay người rời đi, giống như cô vừa thấy được điều gì không nên thấy vậy...

Nhìn thấy Lâm Y đi như chạy trốn khỏi văn phòng mình, bước chân Lãnh Nghị chợt dừng lại, sóng mắt khẽ động, chừng như hiểu ra điều gì, hắn suy nghĩ một chút rồi quả quyết đi về phía cửa, theo hướng Lâm Y vừa mới rời đi...

Trở về căn phòng làm việc nhỏ của mình, Lâm Y hoang mang đóng cửa lại, trong đầu một mảnh trống rỗng, cô đứng thẫn thờ trong phòng, nhất thời không biết nên làm gì mới phải.

Cánh cửa vừa đóng lại bị đẩy nhẹ ra, nghe tiếng động, Lâm Y vội quay đầu thì thấy Lãnh Nghị đang đứng đó, ánh mắt có chút thất thần của Lâm Y trong nháy mắt sáng lên nhưng rất nhanh lại tối lại, cô trầm mặc nhìn người đàn ông đang đi về phía mình.

Đôi mắt đen thâm thúy của Lãnh Nghị vẫn không rời khỏi Lâm Y, trong đáy mắt rõ ràng mang theo chút dò xét, sắc mặt cô gái hơi xanh xao, đôi mắt có quầng thâm rất rõ ràng... hiển nhiên tối qua ngủ không được ngon!

Lòng ẩn ẩn se thắt lại, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng động, đôi tay không tự chủ được duỗi ra ôm lấy thân thể mảnh mai của cô gái vào lòng, có chút đau lòng nói: "Y Y, em còn chưa khỏe sao?"

Vòng tay ấm áp của Lãnh Nghị khiến trái tim băng giá đầy sợ hãi của Lâm Y dần bình tĩnh lại, cô hít sâu một hơi ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn bức người của Lãnh Nghị, dịu dàng nở một nụ cười: "Em đỡ hơn nhiều rồi!"

"Ừm!" Lãnh Nghị cúi đầu nhìn cô gái, khóe môi cũng câu lên, trìu mến đặt lên trán cô một nụ hôn, bàn tay dịu dàng vuốt ve những sợi tóc rối, "Đừng có suy nghĩ lung tung, Từ Giai ... từ nhỏ đã như vậy rồi, anh chỉ xem cô ấy như em gái mình thôi!"

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô mấp máy cánh môi, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe "cách" một tiếng, cửa đã bị mở ra, Từ Giai đang đứng nơi cửa, Lâm Y thoáng sửng sốt rồi vội đẩy Lãnh Nghị ra, đi sang một bên...

Từ Giai nhìn hai người vừa nhanh chóng tách ra kia, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng, cô chu chiếc miệng nhỏ, vẫn giọng nũng nịu mè nheo: "Anh Nghị... "

"Từ Giai, tiến vào chỗ của người khác phải gõ cửa trước, điều đơn giản này chẳng lẽ em cũng không biết sao?" Mày Lãnh Nghị thít chặt lại, ánh mắt bức người quét về phía Từ Giai đang đứng nơi cửa rồi hắn sải những bước dài đi nhanh ra khỏi phòng.

"Anh Nghị ... " Vừa bước qua Từ Giai thì bị cô bám vào cánh tay, Lãnh Nghị lạnh lùng rũ tay ra, bước nhanh ra ngoài mặc kệ Từ Giai đang chân thấp chân cao đuổi theo, giọng nói đầy ủy khuất: "Anh có điện thoại, em đến là để bảo anh tiếp điện thoại... "

"Từ Giai, tốt nhất em trở về châu Âu đi... " Lâm Y loáng thoáng nghe được giọng nói bực dọc của Lãnh Nghị rồi giọng nói ấy xa dần...

Tâm tình tựa hồ cởi mở hơn rất nhiều, Lâm Y đi đến bàn làm việc ngồi xuống, mở vi tính lên bắt đầu làm việc...

Từ Giai bị Lãnh Nghị đuổi ra khỏi phòng làm việc đang ngồi tức giận nơi văn phòng của Ngãi Mỹ, giọng nói đầy vẻ không phục: "Ngãi Mỹ, cô nói xem anh Nghị có phải thực sự thích cô trợ lý Lâm kia của cô hay không?"

Ngãi Mỹ nhướng mắt nhìn Từ Giai đang tức đến xanh mặt ngồi kia, điềm đạm cười: "Không biết nữa... "

"Cái gì mà không biết chứ?" Từ Giai tức tối ngắt lời Ngãi Mỹ, đôi mắt nhìn mông lung nhưng giọng nói cực kỳ khẳng định: "Anh Nghị của tôi không thể nào động tâm thật sự với cô ta được, lòng anh Nghị thế nào... tôi biết!"

Sóng mắt Ngãi Mỹ thoáng xao động, yên lặng nhìn Từ Giai không dám lên tiếng nữa...

Từ Giai nhíu chặt đôi mày xinh đẹp, cắn môi như đang suy nghĩ điều ì, rốt cuộc cô đứng bật dậy đi ra ngoài, Ngãi Mỹ thoáng sửng sốt, không kìm lòng được nhấc chân chạy theo.

*****

Quả nhiên vừa bước ra khỏi văn phòng của Ngãi Mỹ, Từ Giai liền xông thẳng vào căn phòng làm việc nhỏ của Lâm Y, cô đẩy mạnh cửa, dọa Lâm Y vốn đang tập trung xem tư liệu trên máy vi tính giật nảy mình, đôi mắt đen láy của cô rơi trên gương mặt đầy tức giận của Từ Giai lúc này đang đứng trước cửa phòng mình.

Lâm Y chỉ nhìn cô không nói, Từ Giai đó từ nhỏ đã được ba mẹ xem như hòn ngọc nhỏ trên tay, cưng chiều hết mực, trước giờ tính tình bướng bỉnh hơn nữa trong nhận thức của cô, Lãnh Nghị không thể nào động tâm thật sự với Lâm Y này, bằng không vì sao anh Nghị lại không chịu công khai quan hệ giữa hai người chứ?

Nghĩ đến đây, gương mặt vốn đầy tức giận của Từ Giai trong chớp mắt lại trở nên tươi cười, "Lâm tiểu thư, chúng ta nói chuyện... "

"Cô nói... " Khóe môi Lâm Y nhẹ câu lên một nụ cười, có vẻ bao dung nhìn cô gái bướng bỉnh trước mặt.

Từ Giai nghênh ngang bước đến chiếc ghế đối diện với Lâm Y ngồi xuống, mắt vẫn nhìn cô chằm chằm, môi nở một nụ cười khiêu khích: "Lâm tiểu thư, cô đừng tự đánh giá mình tốt quá, anh Nghị của tôi sẽ không thật sự động lòng với cô đâu, cùng lắm thì cô chỉ có thể làm tình phụ dấu mặt của anh ấy mà thôi... "

Đáy mắt Lâm Y thoáng xao động, cô nhìn Từ Giai, nụ cười mang theo chút châm chọc: "Ý của Từ tiểu thư là... cô mới là phu nhân của Lãnh tổng sao?"

Từ Giai sụ mặt xuống, lạnh giọng "hừm" một tiếng: "Tương lai một ngày nào đó, có lẽ tôi sẽ là... nhưng mà cô... thì chỉ có thể là tình phụ dấu mặt mà thôi!"

Lâm Y lạnh lùng nhìn cô gái cao ngạo trước mắt, Từ Giai cũng không chút yếu thế trừng lại cô, trong phòng phủ một bầu không khí nặng nề, một lúc lâu sau Lâm Y mới lạnh giọng nói: "Từ tiểu thư, nếu như cô không còn chuyện gì khác, xin mời cô ra ngoài... tôi còn việc phải làm!"

"Sao bây giờ con gái trong nước đều không biết hổ thẹn như vậy? Nếu không mộng tưởng gả vào hào môn thì chính là cam tâm tình nguyện làm món đồ chơi của người có tiền... " Từ Giai cười lạnh, giọng châm chọc.

"Ra ngoài!" Giọng Lâm Y lạnh như băng mang theo một chút phẫn nộ.

Từ Giai "hừ" lạnh một tiếng rồi xoay người rời khỏi căn phòng, khi đi đến cửa, cô ta lại quay lại, cười: "Lâm tiểu thư, đừng vọng tưởng ở bên tai anh Nghị nói cái gì, tình phụ chính là tình phụ, không thể thay đổi được cái gì!"

Lâm Y cắn môi không nói tiếng nào... đứng ở ngoài cửa nghe tiếng Ngãi Mỹ vội vàng rời đi...

Giờ cơm trưa, Lâm Y không đi ăn, cô ngồi một mình nơi căn phòng nhỏ của mình thẫn thờ, chỉ đến khi Trương Tiểu Mạn gọi điện thoại đến: "Lâm Y, xuống chỗ mình một chút, một bạn học của chúng ta kết hôn, nhờ mình chuyển thiệp mời cho bạn!"

"Ừ!" Vừa khéo tâm trạng không được tốt, xuống dưới tâm sự một chút nói không chừng có thể quên đi những chuyện không vui kia! Lâm Y cầm lấy túi xách, đi xuống tầng hai...

Vừa bước vào phòng làm việc của Trương Tiểu Mạn liền đụng phải tổ trưởng Hà Khả của cô, tổ trưởng Hà nét mặt kinh ngạc lẫn vui mừng thốt: "Lâm tiểu thư, đến tìm Tiểu Mạn sao?"

"Phải đó, xin chào tổ trưởng Hà!" Lâm Y mỉm cười chào anh ta, "Giờ nghỉ trưa chắc là có thể tâm sự một chút chứ?"

"Đương nhiên có thể!" Hà Khả cười có chút ngại ngùng.

"Lâm Y, mau đến đây!" Sớm đã nghe động tĩnh, Trương Tiểu Mạn đứng dậy vẫy tay về phía Lâm Y. Lâm Y vội gật đầu chào Hà Khả rồi vội vàng đi về phía bạn...

Trương Tiểu Mạn dè dặt cẩn trọng nhìn Lâm Y: "Lâm Y, sắc mặt của bạn tệ quá... không có chuyện gì chứ?" Một ít tin đồn kia Tiểu Mạn cũng nghe được, thực ra hôm nay cô gọi Lâm Y xuống đây cũng chính là vì lo lắng Lâm Y nghe được những điều ác ý kia, không chịu nổi.

"Ồ, không sao... tối qua ngủ không được ngon thôi... " Lâm Y bình thản che dấu rồi tìm cách chuyển đề tài: "Bạn nói có bạn học của chúng ta kết hôn, thiệp mời của mình đâu?"

"Ồ... " Trương Tiểu Mạn vội lấy từ trong ngăn kéo ra một phần thiệp mời màu đỏ sậm đưa cho Lâm Y, "Haizz, không biết đến bao giờ mới tới lượt chúng ta đây... "

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô gượng cười, không nói gì...

Đang lúc hai người đang thì thầm to nhỏ thì bóng dáng cao gầy của Hà Khả xuất hiện trong văn phòng, anh ta tươi cười tuyên bố: "Các vị, tối nay tổ chúng ta tổ chức liên hoan... ừm, lần trước những tư liệu tuyên truyền mà tổ chúng ta làm được thưởng, tôi mời khách, coi như là cổ vũ mọi người!"

"A, tổ trưởng mời ăn!" Nghe thế này, những nhân viên khác đang nghỉ trưa đều ngẩng đầu lên, trong văn phòng chớp mắt trở nên sôi sục hẳn lên:

"Tổ trưởng Hà, muốn mời chúng tôi đến đâu ăn đây? Sẽ không phải là quán ăn nhỏ lần trước chứ? Như vậy quá cấp thấp rồi, nào có thể hiển lộ thân phận của anh chứ?" Có người lên tiếng ghẹo, mọi người ai nấy đều bật cười, cái quán nhỏ tối tăm, vách tường ám khói, không gian nhỏ hẹp, lại còn có ruồi bọ, lúc đó ăn xong, tổ trưởng Hà còn cẩn thận đối chiếu giá cả, lại còn để hắn phát hiện ra một món đồ ăn sai giá...

Tiểu Mạn mím môi cười: "Khó được một lần trưởng Hà của chúng ta rộng rãi như vậy, chúng ta còn dám kén cá chọn canh sao?"

Hà Khả cũng không để ý đến sự trêu chọc của mọi người, hắn nhìn về phía Lâm Y: "Lâm tiểu thư, bữa cơm tối nay mời cô cùng tham gia nhé!"

"Ồ, không cần không cần đâu... Tổ trưởng Hà, tổ của mọi người liên hoan, tôi tham gia không quá thích hợp... " Lâm Y vội lắc đầu từ chối.

"Không sao đâu, mọi người đều biết nhau cả mà. Cô với Tiểu Mạn lại là bạn tốt... " Hà Khả vẫn như cũ nhiệt tình mời.

"Vậy thì cùng đi đi, Lâm Y!" Tiểu Mạn cũng hào hứng cổ vũ.

"Mình... "

Lâm Y còn chưa lên tiếng thì một vị nữ đồng nghiệp khác đã nhiệt tình ngắt lời cô: "Lâm tiểu thư, nếu như tối nay bên Lãnh tổng không có xã giao gì thì cô đi chơi cùng chúng tôi đi, bảo tổ trưởng Hà của chúng tôi hát cho cô nghe... ừm anh ấy hát hay lắm đấy!"

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, câu nói "bên Lãnh tổng không có xã giao gì" đó khiến cô, vốn đã có chút chột dạ, càng thấy chói tai hơn, cô mím môi, cố gượng cười nói: "Vậy... tôi đi với mọi người... "

"Ân, chiều nay lúc tan tầm mọi người tập trung ở cổng lớn nhé... " Hà Khả tươi cười tuyên bố, vẻ mặt có chút kiêu ngạo...

Rất nhanh đã đến giờ tan tầm, Lãnh Nghị còn đang ở trong phòng họp nhỏ, cuộc họp của các quản lý cấp cao vẫn chưa kết thúc, Trương Tiểu Mạn đã gọi điện giục mấy lần, Lâm Y suy nghĩ một chút rồi cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn cho Lãnh Nghị: "Tối nay em với Tiểu Mạn và tổ của bạn ấy cùng đi ăn liên hoan!" Sau đó vội thu dọn đồ đạc, cầm lấy túi xách rời đi...

Lúc đi qua văn phòng tổng giám đốc, Lâm Y nhìn thấy cửa đang mở, Từ Giai đang thoải mái ngồi nơi sofa chơi gì đó trên điện thoại, Lâm Y cũng không nhìn lâu, cất bước lặng lẽ rời đi...

Trong phòng họp, Lãnh Nghị đang ngồi uy nghiêm nơi vị trí chủ tọa nơi chiếc bàn họp nhỏ, những vị chủ quản cấp cao của LS quốc tế ngồi quanh hắn đang sôi nổi thào luận gì đó, Ngãi Mỹ thì đang cắm cúi ghi chép...

Điện thoại trong túi áo nhẹ rung lên, Lãnh Nghị mặt không chút biểu tình lấy ra, ấn vào màn hình mở xem, tin nhắn của Lâm Y đập vào mắt hắn khiến Lãnh Nghị thoáng nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia âm trầm, cô gái này, mấy hôm nay dường như có không ít vấn đề...

Chỉ thoáng suy nghĩ một giây rồi Lãnh Nghị khoác tay, những vị chủ quản cấp cao phía dưới lập tức im bặt, mọi người đều hướng mắt về phía hắn đợi chỉ thị. Đáy mắt Lãnh Nghị thoáng qua một tia lạnh lùng, giọng cũng lạnh như băng: "Tạm nghỉ một lát!", rồi thân hình cao lớn của hắn đã đứng dậy sải bước về phía cửa phòng họp...

Mắt Ngãi Mỹ đảo một vòng sau đó vội bước theo chân hắn...

Lãnh Nghị bước thẳng về phía phòng làm việc nhỏ của Lâm Y nhưng cửa đã khóa, hắn đẩy một cái, không mở! Lâm Y đã đi rồi! Lãnh Nghị cắn môi, đáy mắt càng lộ rõ vẻ âm trầm.

Ngãi Mỹ đứng cách đó không xa nhìn hắn, mặt Lãnh Nghị sầm xuống, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Ngãi Mỹ sau đó cất bước trở lại phòng họp.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-156)