Vay nóng Homecredit

Truyện:Ước Hẹn Phù Hoa - Chương 41

Ước Hẹn Phù Hoa
Trọn bộ 54 chương
Chương 41
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Shopee


Thời gian quấn quýt bên nhau dường như không bao giờ là đủ. Nụ hôn còn chưa chấm dứt thì xe đã dừng lại. Nhậm Tư Đồ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhanh thế mà đã tới nhà rồi sao?

Thời Chung bật cười, nắm tay cô cùng xuống xe. Nhậm Tư Đồ tưởng rằng anh sẽ dắt tay cô đi thẳng vào nhà như thế nhưng nào ngờ vừa xuống xe, anh đã dừng lại không chịu đi tiếp. Thời Chung nhìn cô, trong mắt tràn ngập những tình cảm mà cô không thể miêu tả rõ ràng. Anh cứ thế mà nhìn cô rồi đột nhiên bế thốc cô lên.

Nhậm Tư Đồ giật mình hét lên một tiếng rồi vội vã ôm lấy cổ anh. Anh cười vì sự ngạc nhiên của cô."Chẳng phải vợ chồng mới cưới đều thế này hay sao? Lần đầu tiên về nhà là phải ôm cô dâu bước vào cửa."

Nhậm Tư Đồ ngẫm nghĩ lại một chút: "Chẳng phải đêm tân hôn mới phải làm thế à?"

Thời Chung chẳng hề để tâm."Vậy thì bây giờ chúng ta tập trước vài lần."

Nói xong liền không phân trần gì nữa mà ôm cô, bước vào trong tòa nhà.

Nhậm Tư Đồ không có lòng dạ nào để nhìn xem bảo vệ đang ngồi trực trong đại sảnh của tòa nhà có phản ứng gì. Cô rụt cổ lại, vùi mặt vào vai và cổ Thời Chung. Dù sao thì người ta cũng không nhìn thấy mặt cô nên có mất mặt thì cũng là Thời Chung mất mặt, không liên quan gì tới cô...

Nhưng không ngờ anh lại ôm cô đi thẳng tới trước mặt của người bảo vệ."Đây là bà xã của tôi."

Có lẽ người bảo vệ cũng phải giật mình kinh ngạc nên cứ ngơ ngác nhìn Thời Chung, xong lại nhìn Nhậm Tư Đồ đang vùi mặt vào cổ anh. Chắc là chưa từng có người nào ôm vợ mình đi khắp nơi để giới thiệu với những nhân viên không liên quan như Thời Chung đâu nhỉ?

Nhậm Tư Đồ cắn răng, ngẩng đầu, ngoài việc xấu hổ mỉm cười với người bảo vệ ra thì không biết phải làm sao nữa.

Vì thế, cô và người bảo vệ nhìn nhau, cười gượng rồi gật đầu, xem như là chào hỏi. Thời Chung cũng không dừng lại quá lâu, tiếp tục ôm Nhậm Tư Đồ đi thẳng về phía thang máy.

Nhậm Tư Đồ có thể cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của người bảo vệ vẫn còn dõi theo sau hai người họ. Cô không nhịn được mà đấm một cái vào vai Thời Chung."Đang yên đang lành, anh chạy tới nói với bảo vệ câu đó làm gì chứ?"

"Đương nhiên là tuyên bố với cả thế giới em là hoa đã có chủ." Thời Chung không hề thấy xấu hổ, bộ dạng vẫn rất đường hoàng và tự nhiên."Em không biết sao? Trước đây mỗi khi em tới nhà anh thì gã bảo vệ ấy cứ nhìn em chằm chằm."

"Anh có cần nhỏ nhen thế không?" Tuy miệng thì đang quở trách anh, tuy vẻ mặt cô đang dở khóc dở cười nhưng thật ra trong lòng cô thì đang cảm thấy ngọt ngào như mật.

Thời Chung cũng không quan tâm cô đang chê anh nhỏ nhen thật hay chỉ là nói cho có mà thẳng thắn thừa nhận ngay: "Trước giờ anh vẫn nhỏ nhen thế mà." Thời Chung nhún vai tỏ vẻ chẳng có gì to tát."Đương nhiên, ngoại trừ chuyện ấy ra thì còn có một nguyên nhân khác. Đây là chuyện vui vẻ nhất trong đời anh từ khi sinh ra cho đến nay, không mang ra khoe khoang với mọi người thì anh cảm thấy khó chịu lắm."

"Kết hôn với em mà vui đến thế sao?"

"Vui đến không thể tả."

"Vậy..."

Nhậm Tư Đồ đang định nói gì đó thì đúng lúc này, một giọng nói bất đắc dĩ vang lên ngắt lời cô...

"Hai người đừng làm tôi buồn nôn nữa có được không?"

Nhậm Tư Đồ ngẩn ra.

Cô vẫn được Thời Chung ôm trong lòng, nhưng kinh ngạc quay đầu về phía phát ra âm thanh kia...

Tôn Dao đang ngồi trên chiếc sofa đối diện với thang máy, nhìn Thời Chung và Nhậm Tư Đồ.

Nhậm Tư Đồ ngơ ngác hồi lâu mà vẫn không hiểu tại sao Tôn Dao lại xuất hiện ở đây vào lúc này. Cuối cùng cô đành hỏi Tôn Dao bằng vẻ mặt khó hiểu: "Chẳng phải cậu về lại phim trường Hoành Điếm rồi sao?"

Hiển nhiên là Thời Chung cũng đang nhìn Tôn Dao với ánh mắt không mấy vui vẻ, như muốn hỏi câu tương tự: Sao không ở Hoành Điếm đóng phim và chạy tới đây làm khách không mời mà đến?

Tôn Dao không hề để tâm đến gương mặt lạnh tanh của Thời Chung. Cô xách một đôi giày cao gót, chân trần đứng dậy khỏi sofa và đi đến trước mặt Nhậm Tư Đồ."Mình phải trốn ở chỗ cậu vài ngày."

Nhậm Tư Đồ đưa mắt nhìn Thời Chung, ra hiệu cho anh thả mình xuống. Nhưng có vẻ như Thời Chung đã quyết ý hơn thua với vị khách không mời mà đến trước mặt mình nên hoàn toàn không có ý định thả bà xã xuống. Cuối cùng Nhậm Tư Đồ đành phải giãy ra khỏi vòng tay anh, liếc nhìn gò má có mấy vết xước của Tôn Dao."Cậu bị sao thế này?"

Khó khăn lắm Nhậm Tư Đồ mới có thể thuyết phục được ông Thời nhỏ nhen kia sang phòng làm việc lánh mặt một chút để mình và Tôn Dao nói chuyện riêng trong phòng ngủ.

Bí mật đến độ không muốn để cho người thứ ba nghe được chuyện này, Nhậm Tư Đồ đã dự đoán được trước là nó nghiêm trọng đến mức nào. Nhưng khi Tôn Dao kể đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra thì Nhậm Tư Đồ mới phát hiện nó còn nghiêm trọng hơn những gì cô tưởng tượng nhiều.

"Mình có thai rồi."

Nhậm Tư Đồ phải im lặng mất năm phút đồng hồ mới có thể lên tiếng nói tiếp. Nhưng cô cũng chỉ có thể hỏi được một câu: "Với Từ Kính Nam à?"

Tôn Dao gật đầu.

"Cho nên cậu mới quay về đây tìm mình?"

Không ngờ Tôn Dao lại lắc đầu."Thật ra chuyện có thai cũng không quá nghiêm trọng, quan trọng nhất chính là Từ Kính Nam đã biết được chuyện này."

Câu này thực tế đến nỗi khiến cho Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không biết phải nói gì.

Tôn Dao cảm thấy hết sức phiền não, cô nhìn Nhậm Tư Đồ với vẻ van nài."Mình cần uống chút rượu."

Nhậm Tư Đồ vội vàng ngăn Tôn Dao lại."Cậu điên rồi à? Có thai làm sao uống rượu được?"

Tôn Dao nghĩ ngợi một chút rồi thôi, không nhắc đến chuyện uống rượu nữa, chỉ thở dài một hơi thật nặng nề."Đều tại mình hết. Sau khi dùng que thử thai xong lại không biết giấu cho kỹ mà để cho nhân viên vệ sinh nhìn thấy... Nhưng làm sao mình biết là chuyện này sẽ lọt vào tai Từ Kính Nam chứ?"

Tôn Dao càng nói càng cảm thấy căm phẫn. Thấy cô sắp không kiềm chế được mình, Nhậm Tư Đồ vội vã đè hai vai cô lại, bảo cô ngồi xuống sofa.

"Sau đó thì sao?" Nhậm Tư Đồ cố dùng giọng nói bình tĩnh và ôn hòa nhất để dẫn dắt vấn đề.

"Với tính cách của anh ta, sau đó còn thế nào được nữa chứ? Tất nhiên là chạy thẳng tới phim trường Hoành Điếm, hỏi mình kết quả thử thai ra sao. Mình không nói cho anh ta biết thì anh ta định kéo mình đến bệnh viện, nhưng mình nhân lúc hỗn loạn đã trốn ra được." Tôn Dao nói đến đây thì tỏ vẻ rất đắc ý. Dù sao thì rơi vào tay Từ Kính Nam mà còn thoát ra được thì cũng coi như là một chiến tích đáng để khoe. Nhưng trong nháy mắt, chút đắc ý của Tôn Dao đã nhanh chóng bị sự ủ rũ, chán chường làm cho tan biến."Nhưng mình vừa về đến nhà thì phát hiện anh ta đã phái người chờ sẵn ở đấy để bắt mình. Lúc mình chạy trốn, ví tiền và di động đều bị mất nên thậm chí không có tiền đi taxi, đành phải mang giày cao gót mà lê lết tấm thân này tới đây tìm cậu, chân mình sắp gãy luôn rồi này."

*****

Chuyện này hoàn toàn khớp với phong cách làm việc của Từ Kính Nam. Lúc này, Nhậm Tư Đồ chỉ có thể lấy làm may mắn là Từ Kính Nam vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Thời Chung. Tôn Dao cũng giống với Nhậm Tư Đồ."May mà anh ta vẫn chưa biết là cậu đã kết hôn và chuyển nhà sang đây. Chỗ này của cậu còn an toàn hơn cả khách sạn nên cậu phải cho mình ở nhờ đấy."

Nhậm Tư Đồ gật đầu, sau đó đứng dậy định đi chuẩn bị đồ đạc cho Tôn Dao."Mình đi lấy đồ dùng tắm rửa cho cậu. Cậu tắm trước đã, áo ngủ thì mặc của mình. Hai tầng lầu, tầng nào cũng có phòng dành cho khách, tối nay cậu ngủ một giấc thật ngon đi. Ngủ đã rồi chúng ta sẽ thương lượng xem sắp tới nên làm thế nào."

Tôn Dao thì lại có vẻ mặt như "không cần thương lượng, mình đã có quyết định rồi." Cô kéo Nhậm Tư Đồ lại, nói chắc như đinh đóng cột: "Mình phải bỏ đứa trẻ này thôi."

Nhậm Tư Đồ bị những lời nói quả quyết này của Tôn Dao đóng đinh tại chỗ, cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Tôn Dao."Cậu chắc chứ?"

Năm đó, Tôn Dao phải trốn khỏi phòng phẫu thuật mới có thể giữ được Tầm Tầm. Nhậm Tư Đồ nghe được chuyện này trong một lần Tôn Dao nhắc lại chuyện xưa với giọng bỡn cợt như đang nói đùa. Nhưng hình ảnh Tôn Dao vừa cười, vừa khóc, vừa kể lúc ấy đã khắc sâu vào trí nhớ của Nhậm Tư Đồ, không thể nào xóa nhòa được...

"Mình biết là mình không thể giữ đứa trẻ ấy lại được cho nên mẹ mình đã tìm cho mình một bệnh viện tốt, định dẫn mình đến đó lấy nó ra. Mình cũng không suy nghĩ quá nhiều. Nhưng khi bước lên bàn phẫu thuật thì mình đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Những dụng cụ bằng kim loại lạnh toát ấy mà đưa vào cơ thể mình thì còn đáng sợ hơn cả Từ Kính Diên. Khi mình tỉnh táo lại thì phát hiện mình đã chạy ra ngoài. Nhưng mình dám chắc rằng vì sợ hãi mà mình mới trốn chạy chứ hoàn toàn không phải vì mình yêu thương gì đứa trẻ đó. Không chỉ không thương, mình còn căm hận nó. Nhưng Nhậm Tư Đồ à, như cậu đã nói đó, tình cảm của con người là thứ hết sức kỳ lạ. Sau khi sinh đứa bé ấy ra, thật ra chính mình đã ngầm đồng ý để mẹ mình đưa nó đi, nhưng sau đó thì mình lại hối hận. Mình đã tìm khắp năm mươi cô nhi viện nhưng vẫn không tìm thấy. Rõ ràng là mình hận nó nhưng khi mình không tìm được nó thì lại cảm thấy như đã để mất thứ gì đó quan trọng nhất cuộc đời. Nhậm Tư Đồ, cậu nói xem mình làm sao vậy?"

Thật ra câu trả lời rất đơn giản... Đó là tình mẹ!

Nếu không vì tình thương của người mẹ thì sau khi Tôn Dao tìm được Tầm Tầm nhưng không thể nhận lại nó vì hàng loạt nguyên nhân, cô đã không khóc đến nỗi khản cả cổ, lả cả người khi cầu xin Nhậm Tư Đồ giúp đỡ mình.

Khi Tôn Dao tìm được Tầm Tầm thì có một vợ chồng giàu có đã có ý định nhận nuôi Tầm Tầm. Nếu không vì tình mẹ bao la, Tôn Dao sẽ không quỳ xuống trước mặt đôi vợ chồng ấy trong phòng làm việc của cô nhi viện, dập đầu đến nỗi trán chảy máu mới có thể khiến đôi vợ chồng kia chịu nhượng bộ.

Sau này, từ miệng của Tầm Tầm, Nhậm Tư Đồ biết rằng thật ra hôm ấy Tầm Tầm đã đứng bên ngoài phòng làm việc nghe lén Tôn Dao khóc. Có điều lúc ấy Nhậm Tư Đồ cũng ở trong phòng nên Tầm Tầm cứ tưởng rằng người khóc chính là Nhậm Tư Đồ, và cứ luôn cho rằng Nhậm Tư Đồ chính là mẹ ruột của mình.

Vì thế, cho dù bây giờ Tôn Dao có quyết ý bỏ đứa trẻ này thì Nhậm Tư Đồ cũng không mấy tin tưởng.

Tôn Dao vẫn không ý thức được điều này nên cứ nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm: "Vấn đề nan giải lúc này là mình phải làm sao mới có thể tránh được tai mắt của tên họ Từ kia để làm phẫu thuật."

Thật ra Nhậm Tư Đồ biết rất rõ tình cảm mà Tôn Dao dành cho Từ Kính Nam. Đó chính là cảm giác vừa yêu vừa hận. Sự xuất hiện của đứa trẻ này biết đâu không phải là một tai nạn mà là một bước ngoặt thì sao. Dù sao thì hai người đã dằn vặt, giày vò nhau bao nhiêu năm nay, có lẽ cũng đã đủ... Nhậm Tư Đồ không kìm được tiếng thở dài, cắt ngang lời lẩm bẩm của Tôn Dao: "Dù sao nó cũng là một sinh mạng, cậu chắc là mình sẽ nỡ bỏ chứ?"

Tôn Dao nghe thấy thế thì sững người ra.

Nhìn vẻ mặt của Tôn Dao, Nhậm Tư Đồ cảm thấy yên tâm. Đồng thời với việc thoáng thở phào nhẹ nhõm, cô không tiếp tục truy hỏi Tôn Dao nữa mà đổi giọng ôn hòa hơn: "Cậu cứ ngủ một giấc trước đi, có chuyện gì để mai dậy rồi hẵng nói."

Khi Nhậm Tư Đồ sắp xếp cho Tôn Dao ở phòng dành cho khách xong thì Thời Chung đã đợi cô trong phòng ngủ.

Tân hôn ngọt ngào mà trong nhà lại đột nhiên xuất hiện một vị khách tới trọ, có lẽ anh sẽ không được vui cho lắm. Nhậm Tư Đồ thấy anh đưa lưng về phía mình, lục lọi thứ gì đó trong tủ quần áo thì nhẹ nhàng bước tới, ôm chầm lấy anh từ phía sau. Cô nhẹ nhàng dán mặt vào lưng anh, nói với giọng hết sức dịu dàng: "Em đã đồng ý cho Tôn Dao ở lại đây vài ngày, anh sẽ không để bụng chứ?"

Nói tới nước này, làm sao anh có thể nói ra hai từ "để bụng"? Thời Chung cúi đầu nhìn hai bàn tay đang ngoan ngoãn lồng vào nhau, đặt trên bụng mình, không nhịn được phải bật cười. Nhưng khi quay đầu nhìn cô thì anh lại cố ý sa sầm nét mặt."Để bụng. Cực kỳ để bụng."

Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không ngờ được là anh sẽ nói thế nên trong lúc nhất thời không biết phải nói tiếp thế nào."Vậy..."

"Vậy..." Thời Chung nói tiếp theo lời của cô."Phải chăng bà Thời nên dùng hành động thực tế để bày tỏ sự áy náy của mình."

Nhậm Tư Đồ không nói gì, chỉ nhìn anh với vẻ nghi ngờ, im lặng để xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Anh cũng rất nhàn nhã, một mặt thì tiếp tục nhìn cô, một mặt đưa tay vào tủ quần áo tìm kiếm thứ gì đó và nhanh chóng dùng ngón tay móc ra một chiếc áo ngủ mỏng đến nỗi không thể mỏng hơn, giơ tới trước, nhẹ nhàng quơ qua quơ lại trước mặt cô.

Nhậm Tư Đồ nhíu mày nhìn chiếc áo ngủ gần như là trong suốt được treo trên ngón tay anh."Đây là cái gì?"

"Áo ngủ."

"Cho em à?"

"Tất nhiên rồi."

Nhậm Tư Đồ đành nhận lấy chiếc áo ngủ kia ướm thử lên người mình."Anh chuẩn bị cái này từ khi nào vậy?" So với việc anh có bắt mình mặc chiếc áo ngủ này thật không, Nhậm Tư Đồ càng tò mò về vấn đề mà mình vừa hỏi.

"Sau buổi họp lớp hồi cuối năm ngoái không lâu." Dường như Thời Chung nhớ rất rõ chuyện này, không cần nghĩ ngợi mà trả lời cô ngay."Chẳng phải khi đó anh đã làm rách đồ của em sao? Vì thế anh đã đến cửa hàng nội y để dạo một vòng, cuối cùng phát hiện ra chiếc áo này và mua nó về vì cảm thấy có lẽ sẽ có cơ hội khiến em mặc nó."

Sau lần họp lớp hôm đó...

Đó là chuyện đã xảy ra rất lâu rồi mà. Thật vất vả cho anh vì đã giấu tới giờ mới chịu lấy ra.

Nhậm Tư Đồ hoàn toàn hết cách với anh nhưng anh thì lại chẳng màng đến. Tay trái thì cầm chiếc áo ngủ nhẹ tênh, tay phải thì dắt cô đi thẳng ra khỏi phòng thay quần áo, vừa đi vừa nói giọng tỉnh bơ: "Tắm chung cộng với mặc chiếc áo ngủ này, điều kiện anh đưa ra không quá khó chứ?"

Cứ thế, Nhậm Tư Đồ đành nhắm mắt đưa chân theo anh đi đến trước cửa phòng tắm. Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình cần phải nói rõ một chuyện trước, vì thế vội vã kéo tay của anh lại."Đừng nói là Tôn Dao ở đây bao lâu thì chúng ta sẽ chơi trò "tắm chung cộng thêm áo ngủ" bấy lâu nha?"

Khóe môi Thời Chung khẽ giần giật, giống như là sắp không nhịn được nữa mà phải bật cười thành tiếng. Nhưng ngay sau đó, anh liền mím môi lại, cố ý giả vờ như vừa được nhắc tỉnh."Sao anh không nghĩ ra chuyện này nhỉ? Ý kiến hay, cứ làm như thế đi."

Không đợi Nhậm Tư Đồ phản kháng, anh đã khom người nhấc bổng cô lên, vác vào trong phòng tắm, tiện thể đưa chân đóng sập cửa lại.

Nhưng rõ ràng là Nhậm Tư Đồ đã lo xa. Tôn Dao rầu rĩ trốn ở đây một tuần thì ông Thời cũng không hề "trừng phạt" bà Thời một tuần bởi vì suốt một tuần nay, anh bận tới nỗi tối tăm mặt mũi. Một tuần có bảy ngày mà hết năm ngày Nhậm Tư Đồ không nhìn thấy bóng dáng anh đâu. Hai ngày còn lại, mới sáng sớm, cô vừa chuẩn bị đưa Tầm Tầm đi học thì đúng lúc nhìn thấy anh về nhà sau một đêm tăng ca.

Nhậm Tư Đồ nhìn anh mà đau lòng."Anh ngủ một giấc trước đã rồi hãy đi làm được không? Ngủ vài tiếng cũng được mà."

Tầm Tầm nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi, uể oải của Thời Chung thì cũng vội vàng gật đầu theo."Đúng vậy đó bố. Bố không sợ mình biến thành con gấu trúc sao?"

Thời Chung chỉ còn biết vỗ đầu Tầm Tầm vài cái."Yên tâm đi, bố không sao đâu, bố đi tắm, thay quần áo rồi đi ngay."

Nhậm Tư Đồ không thể khuyên được anh nghỉ ngơi thì chỉ có thể dối lòng để tự an ủi mình. Xem ra dự án này của công ty anh ấy đang bước vào giai đoạn nước rút, cho dù có mệt thì chắc anh ấy cũng cảm thấy yên lòng.

*****

Về chuyện tổ chức hôn lễ, Thời Chung đã giao hết cho công ti tổ chức sự kiện nên coi như là tiết kiệm được không ít thời gian. Sau khi thấy anh tăng ca suốt một tuần, Nhậm Tư Đồ cũng trở nên khôn lanh hơn. Mỗi tối cô đều hầm một nồi canh, khi thì đưa đến công ti cho anh ngay trong đêm, khi thì hâm ở trong nồi, hôm sau anh về nhà tắm, thay quần áo xong là có thể ăn vài bát.

Anh không có thời gian để nghỉ ngơi, ăn thêm vài bát canh dinh dưỡng cũng đỡ hơn.

Có điều công việc của Nhậm Tư Đồ cũng không rảnh rỗi là mấy. Có nhiều lúc hầm một nồi canh phải mất mấy tiếng đồng hồ. Có lần, cô gọi điện cho Thịnh Gia Ngôn để hỏi cách nấu món canh bát tiên nhưng khi ngồi chờ hầm những nguyên liệu đợt đầu, Nhậm Tư Đồ đã gục lên bàn chợp mắt một chút. Nhưng vừa nhắm mắt lại thì cô đã ngủ say tới khi trời sáng mà không hay biết gì. Khi Nhậm Tư Đồ mở mắt ra, nhìn thấy ánh mặt trời chói chang thì giật mình, vội vã từ trên giường bật dậy.

Cô vốn định hầm xong nồi canh, hâm nóng trong nồi đợi sáng sớm Thời Chung về tắm, thay quần áo xong thì ăn, không ngờ ngủ một giấc đã sang tới ngày hôm sau. Về phần nồi canh của cô thì...

Nhậm Tư Đồ lập tức nhảy xuống giường, chạy vội vào trong bếp.

Không ngờ cô vừa xông vào bếp thì đã nhìn thấy Thời Chung đang ngồi ở đó và ăn canh.

Thời Chung cũng không ngờ vợ anh lại xông đến trước mặt anh với bộ mặt ngơ ngác chưa tỉnh ngủ như thế. Anh nhìn Nhậm Tư Đồ với ánh mắt hơi ngạc nhiên, sau đó liền mỉm cười."Em dậy rồi à?"

"Canh này..." Nhậm Tư Đồ liếc nhìn canh trong bát của anh, hương thơm có lẫn vị thuốc bắc của canh bay vào mũi cô.

Thời Chung đặt bát xuống."Tay nghề của vợ anh tiến bộ nhanh thật. Nồi canh này ngon hơn những lần trước rất nhiều."

Nhưng vấn đề là... canh này không phải do cô nấu.

Hay là cô ngủ đến mụ mị đầu óc rồi? Thật ra cô đã nấu canh xong rồi mơ mơ màng màng chạy về phòng, leo lên giường ngủ một giấc ư?

Nhậm Tư Đồ cứ thế mà ngơ ngác nhìn Thời Chung ăn canh xong, cho đến khi anh đặt thìa xuống, nhìn cô với vẻ mặt đầy áy náy."Đợi qua khoảng thời gian bận bịu này, khi đi hưởng tuần trăng mật, anh sẽ bám lấy em không rời một tấc."

Nói xong anh còn nhoài người qua, làm mẫu xem thế nào là "không rời một tấc".

Nhậm Tư Đồ bị anh ôm vào lòng. Cô đã quen với cái ôm chặt đến nỗi sắp hòa làm một với anh thế này. Cô vừa điều chỉnh lại hơi thở vừa để mặc cho anh hôn lên cổ và cằm mình. Khi môi anh sắp chạm vào môi cô, chuẩn bị cho một nụ hôn thật nồng nàn thì Nhậm Tư Đồ vội vàng bịt miệng mình lại, nói qua kẽ tay: "Em chưa đánh răng."

Thời Chung bật cười rồi nhìn cô đầy vẻ bịn rịn lưu luyến. Anh cố nén dục vọng đang trào dâng trong người, thả cô ra: "May mà em ngăn cản anh chứ nếu không anh sẽ không muốn đi nữa."

"..."

Nghe Thời Chung nói thế, Nhậm Tư Đồ cảm thấy hơi hối hận vì đã ngăn cản anh. Nếu không thì ít nhất anh đã có thể ở bên cô thêm một lúc.

Nhậm Tư Đồ đành cố nén ý định nhỏ nhen trong lòng xuống, giả vờ rộng lượng."Anh mau đi tắm đi. Sáng nay vẫn phải bận bịu nhiều chuyện đúng không?"

Thời Chung hôn lên chóp mũi cô."Tối nay anh sẽ tranh thủ về nhà ăn cơm với em."

Nói xong, anh liền đứng dậy rời khỏi đó, đi thẳng về phía phòng ngủ.

Nhìn bóng dáng vội vã của anh, Nhậm Tư Đồ nhất thời có cảm giác của một oán phụ trong cung đình thời xưa, đau khổ mà không nói nên lời.

Trong lúc Nhậm Tư Đồ còn đang âm thầm buồn bã thì Tôn Dao đã lặng lẽ bước ra từ phòng dành cho khách từ lúc nào. Cô vỗ mạnh vào vai Nhậm Tư Đồ."Làm gì mà ngẩn ra đó vậy?"

Nhậm Tư Đồ giật thót, suýt nữa là làm rơi chiếc bát trên bàn ăn.

Nhìn thấy Tôn Dao, Nhậm Tư Đồ mới hoàn hồn lại. Tôn Dao lướt qua người cô, đi thẳng vào trong, nhanh chóng đến trước nồi canh vẫn đang đặt trên bếp, cầm muỗng lên đảo mấy vòng rồi lại cúi xuống hít vài hơi, có vẻ thèm thuồng."Thơm quá, tiếc là bây giờ mình không thể ăn canh dinh dưỡng lung tung được."

"Nồi canh này là do cậu nấu giúp mình sao?"

Tôn Dao vừa lắc đầu vừa lưu luyến dùng muỗng khuấy vài cái, không quay đầu lại mà nói với Nhậm Tư Đồ: "Mình làm gì có bản lĩnh ấy. Là Thịnh Gia Ngôn hầm đó."

"Cậu nói cái gì?!!!"

Lúc ấy Tôn Dao mới chịu thả cái muỗng ra, ung dung quay trở lại trước mặt Nhậm Tư Đồ."Nửa đêm mình ngủ không được nên sang phòng cậu tìm cậu để tám chuyện giết thời gian. Kết quả cậu không ở đấy còn điện thoại thì cứ rung lên không dứt. Mình thấy là Thịnh Gia Ngôn gọi tới nên nghe máy giùm cậu luôn. Anh ấy nói có thể cậu đang ở trong bếp nên mình vào đó tìm, không ngờ cậu ở đó thật. Thấy cậu đang ngủ, mình nói lại với anh ấy. Mình định gọi cậu dậy nhưng anh ấy không cho. Ai ngờ cuối cùng anh ấy lại hầm canh và mang qua..."

"... Sau đó thì sao?" Giọng của Nhậm Tư Đồ bất giác trở nên căng thẳng.

"Sau đó?" Ngược lại, Tôn Dao cảm thấy chuyện này đâu có gì đáng để kinh ngạc đến thế."Sau đó anh ấy đưa cậu về giường ngủ, còn mình thì về phòng."

Ngày hôm ấy mọi thứ đều diễn ra hết sức bình thường. Thời Chung về nhà tắm rửa, thay quần áo xong là lại vội vàng chạy tới công ty. Nhậm Tư Đồ đưa Tầm Tầm đến trường xong liền tới phòng khám làm việc. Tôn Dao thì vẫn trốn trong nhà Thời Chung, di động thì tắt máy, không nghe điện thoại của người quản lý, trợ lý hay bất cứ ai.

Nếu Nhậm Tư Đồ muốn liên lạc với cô thì cứ gọi thẳng tới máy bàn trong nhà là được. Khoảng hơn bốn giờ chiều, lúc Nhậm Tư Đồ còn đang làm việc thì điện thoại bàn nhà Thời Chung bỗng reo lên. Đang trong thời gian làm việc nên Tôn Dao không nghĩ Nhậm Tư Đồ sẽ lại gọi cho mình. Nhưng khi cô giúp việc nhấc máy lên, nghe được vài câu thì liền nhét điện thoại vào tay Tôn Dao lúc ấy vẫn đang ngồi xem phim Hàn Quốc."Cô Tôn, tìm cô này."

Tôn Dao nhận lấy điện thoại, "a lô" một tiếng, không ngờ người trả lời cô lại chính là Nhậm Tư Đồ."Tối nay Thời Chung sẽ về nhà ăn cơm nên mình đến siêu thị mua ít thức ăn. Cậu đón Tầm Tầm tan học giúp mình được không?"

"Hôm nay cậu đích thân xuống bếp sao?"

Tôn Dao hơi ngạc nhiên. Thứ nhất là vì trước này đều do cô giúp việc đi chợ, nấu cơm. Hai là... tay nghề nấu nướng của Nhậm Tư Đồ không được tốt lắm, cô lấy đâu ra tự tin để nấu một bữa tối có thể khiến Tôn Dao, Tầm Tầm và Thời Chung được no nê đây?

Nhậm Tư Đồ lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói: "Mình cúp máy trước đây, cậu nhớ đón Tầm Tầm đúng giờ đấy."

Tuy có chút ý kiến với tay nghề của Nhậm Tư Đồ nhưng Tôn Dao vẫn chuẩn bị ra ngoài đón Tầm Tầm tan học.

Có điều Tôn Dao tuyệt đối không thể ngờ được là khi cô vừa bước ra khỏi tòa nhà chung cư, đang chuẩn bị sang bên kia đường bắt taxi thì bỗng có một chiếc Rolls Royce màu đen từ từ dừng lại trước mặt cô.

Tôn Dao vô thức nhíu mày lại, thụt lùi một bước.

Cửa xe từ từ được mở ra, người trên xe bước xuống lại chính là... Tầm Tầm.

Tầm Tầm vừa xuống xe liền nhìn thấy Tôn Dao, nên mừng rõ chạy tới trước."Dì Tôn Dao!"

Tôn Dao đón lấy cái ôm nồng nhiệt của Tầm Tầm nhưng tay thì đã trở nên cứng đờ, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào chiếc xe mà cô đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Dưới ánh mắt của cô, Từ Kính Nam chống chiếc gậy, ung dung bước ra khỏi xe.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt của Từ Kính Nam rất lạnh lùng."Tôi đã nói rồi mà, em trốn không thoát đâu!"

Nhậm Tư Đồ xách một đống đồ đạc về tới nhà. Lần này cô mua rất nhiều thứ, như thể dù lát nữa có làm hỏng món nào đó thì ít nhất vẫn còn đủ nguyên liệu cho cô thực hành vài lần. Cứ thế, Nhậm Tư Đồ xách ba cái túi thức ăn thật to lên nhà, vừa đi vừa thở hổn hển. Khó nhọc lắm mới kéo được mấy thứ ấy ra khỏi thang máy, cô thực sự không còn sức đâu mà mang nó vào trong bếp nữa nên mới cất cao giọng gọi cô giúp việc đang ở trong nhà ra giúp mình một tay: "Dì Triệu ơi, ra giúp cháu mang mấy thứ này vào nhà với!"

Không lâu sau, cô giúp việc liền vội vã chạy ra giúp cô. Thấy một mình Nhậm Tư Đồ mà xách được nhiều thứ như thế về nhà thì dì Triệu hết sức ngạc nhiên."Cô chủ, chẳng phải cô chỉ nấu một bữa cơm thôi sao, sao lại mua nhiều đồ thế?"

Nhậm Tư Đồ vừa xoa xoa bàn tay đã trở nên tê dại vừa nói: "Hiếm khi cháu mới đi siêu thị một chuyến nên thấy gì cũng muốn mua. Nói thật cháu cũng không biết anh ấy thích ăn gì nên thấy gì thì mua đó."

Tân hôn ngọt ngào có khác, lúc nào cũng nghĩ cho một nửa của mình. Cô giúp việc hiểu ý nên chỉ mỉm cười, xách từng túi thức ăn to đùng đi về phía phòng bếp.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-54)