Rối càng thêm rối
← Ch.39 | Ch.41 → |
Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không ngờ được rằng trong một tháng chuẩn bị cho hôn lễ thì công ty của Thời Chung đột nhiên trở nên dồn dập nhiều việc.
Ngay cả ngày hôm sau, công ty chuyển nhà đã chuyển gần hết đồ đạc của Nhậm Tư Đồ qua mà cô vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Anh vẫn nhắn tin về đều đặn, lúc đầu đại khái nói là sẽ tranh thủ về nhà ăn cơm nhưng cuối cùng đành phải đổi lại thành: "Em ngủ trước đi, có lẽ phải nửa đêm anh mới về nhà được."
Nhậm Tư Đồ nghỉ ngơi một lát rồi trả lời: "Em đưa đồ ăn khuya cho anh nha."
Đợi rồi đợi, Nhậm Tư Đồ chỉ đợi được một câu của anh."Anh không cần ăn khuya đâu."
Nhậm Tư Đồ không khỏi cảm thấy chán chường nhưng ngay sau đó cô lại nhận được tin nhắn của anh."Đưa bà xã của anh tới cho anh là được."
Nhậm Tư Đồ không kìm được bật cười một tiếng.
Lúc này Tầm Tầm đã đi ngủ. Trẻ con không biết lạ giường, vừa tới nhà mới là ngủ một cách say sưa. Nơi này là khu dân cư có trường học tốt nhất, rất gần với trường mẫu giáo và trường điểm mà Nhậm Tư Đồ đã chấm từ lâu. Như thế, mỗi ngày Tầm Tầm có thể ngủ thêm nửa tiếng. Một nguyên nhân khác khiến Tầm Tầm rất thích ngôi nhà mới này chính là nhà của cô bạn Lý Duệ Y ở cách đây một khu, Tầm Tầm đã dự tính là chiều mai, sau khi tan học sẽ hẹn với Lý Duệ Y cùng về nhà nên tối nay phải ngủ thật ngon để lấy sức. Vì thế, khi Nhậm Tư Đồ đột nhiên nghe thấy có tiếng người nói chuyện thì giật bắn cả mình...
"Cô chủ, khuya thế này mà còn chưa ngủ sao?"
Nhậm Tư Đồ giật mình quay đầu lại thì thấy cô giúp việc mà Thời Chung mới thuê đang đứng ngoài phòng khách cách đó không xa và nhìn cô.
Thật ra Thời Chung đã sắp xếp hết sức chu đáo. Căn phòng mà Tầm Tầm đang ngủ vốn chính là phòng dành cho khách, nay được sửa thành phòng trẻ con tràn ngập sắc màu. Anh còn thuê một cô giúp việc giỏi nấu ăn, có lẽ là để nịnh nọt cái miệng ham ăn của Tầm Tầm.
Nhưng trong lúc nhất thời, Nhậm Tư Đồ vẫn chưa thể quen với việc trong nhà có thêm một người lạ. Cô lịch sự gật đầu với cô giúp việc rồi nói: "Dì đi ngủ trước đi, cháu còn phải ra ngoài một chuyến." Nói xong cô liền đứng dậy, chuẩn bị về phòng mình thay quần áo, còn đầu óc thì đã bay sang nơi khác trước rồi.
Khi Nhậm Tư Đồ đến trước tòa nhà làm việc của Trung Hâm thì đã là một tiếng đồng hồ sau. Cô ngửa đầu nhìn khung cửa sổ sát sàn còn sáng đèn trên cao. Tuy ai đó nói chỉ cần đưa bà xã của anh ta tới là được nhưng Nhậm Tư Đồ vẫn mua một đống thức ăn khuya. Cô lo là có nhiều người bị ai kia buộc phải tăng ca với mình nên đã mua thức ăn đủ cho khoảng mười người.
Nhậm Tư Đồ xách một đống thức ăn, hì hục bước vào tòa nhà. Bảo vệ đang gác đêm cũng đã gà gật buồn ngủ nhưng Nhậm Tư Đồ lại hết sức tỉnh táo. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô đến với thân phận bà chủ nên trong lòng vẫn cảm thấy hơi hồi hộp.
Trong lúc đi thang máy, Nhậm Tư Đồ nghĩ chắc họ đang họp trong phòng họp lớn nên xách đồ đạc trên tay đi tìm phòng họp. Thật ra phòng họp không hề khó tìm. Đi tới căn phòng có ánh sáng hắt ra, Nhậm Tư Đồ khó nhọc đưa tay gõ cửa.
Không lâu sau, có người mở cửa ra.
Là Trợ lý Tôn.
Trợ lý Tôn thấy Nhậm Tư Đồ thì hơi ngạc nhiên, ngẩn người, sau đó cúi đầu nhìn thấy những thứ trên tay Nhậm Tư Đồ thì vội vàng đưa tay xách giúp cô."Sao bà chủ lại đến đây?"
Trợ lý Tôn sửa miệng gọi rất nhanh. Ai mà không thích nghe lời ngon tiếng ngọt, Nhậm Tư Đồ cũng vậy nên không khỏi mỉm cười với anh ta."Tôi mang thức ăn khuya đến cho mọi người."
Có lẽ thường ngày Trợ lý Tôn đã quen với việc bị áp bức nên thấy bà chủ ân cần niềm nở như vậy thì lập tức cảm động đến độ khóe mắt cay cay, vội vàng mời bà chủ mới vào trong phòng họp, cao giọng thông báo với mọi người bên trong: "Bà chủ mang thức ăn khuya đến cho chúng ta này!"
Đi theo Thời Chung đều là những người trẻ tuổi nên khi nghe có cái ăn thì căn phòng vốn đang hết sức căng thẳng, ngột ngạt bỗng trở nên tràn ngập sức sống. Mọi người lao nhao đứng dậy chạy về phía Trợ lý Tôn để lấy thức ăn. Còn một người, thường ngày rất thân thiết với Trợ lý Tôn thì lại cứ nhìn Nhậm Tư Đồ từ đầu đến chân rồi kề sát vào tai Trợ lý Tôn, thì thầm: "Chẳng phải thường ngày anh hay đánh cược với tôi là ông chủ thích đàn ông ư? Sao tự nhiên bây giờ lại xuất hiện một bà chủ vậy?"
Trợ lý Tôn bày ra vẻ "chuyện đã qua thì đừng nhắc lại". Đó là những lời mà anh lỡ dại nói ra trong lúc tức giận vào mấy năm trước, khi bị Thời Chung "áp bức" đến nỗi không thể nhẫn nhịn được nữa mà thôi. Trợ lý Tôn quay đầu nhìn Nhậm Tư Đồ bằng ánh mắt xin lỗi, dù rằng lúc này Nhậm Tư Đồ đứng cách anh ta vài bước, chắc là không nghe thấy bọn họ đang nói gì.
Còn những người khác, vừa chia đồ ăn khuya vừa đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cũng đều đang tò mò: Người thường ngày không thèm liếc mắt nhìn phụ nữ một cái mà cũng có vợ ư?
Nhưng không tiện bàn tán chuyện này trước mặt người trong cuộc nên họ đành nhân lúc chia đồ ăn khuya, đưa mắt nhìn nhau để trao đổi. Thỉnh thoảng Nhậm Tư Đồ lại bắt gặp những ánh mắt nhìn về phía mình với vẻ tò mò nên ít nhiều cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Cô nhìn quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thời Chung đâu thì càng không muốn ở đây nữa, liền đi về phía Trợ lý Tôn, hỏi: "Thời Chung đâu?"
Trợ lý Tôn nghe thấy thế thì không nhịn được phải vỗ vào đầu mình một cái. Mục đích thực sự khi bà chủ mang đồ ăn khuya đến đây chính là để tìm ông chủ, sao bây giờ anh ta mới nhớ ra nhỉ? Vì thế, Trợ lý Tôn vội vàng trả lời: "Lúc nãy sếp đột nhiên tuyên bố tạm dừng cuộc họp, về lại phòng làm việc của mình rồi."
"Tạm dừng cuộc họp?"
Trợ lý Tôn nhớ lại gương mặt lạnh lùng đáng sợ của Thời Chung khi đột nhiên tuyên bố tạm dừng cuộc họp, không có dũng khí để suy đoán xem rốt cuộc do đâu mà gương mặt anh đột nhiên trở nên sắc lạnh, cho nên đành phải lẳng lặng gật đầu với Nhậm Tư Đồ.
Nhậm Tư Đồ cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ chào tạm biệt mọi người rồi sang phòng làm việc của Thời Chung để tìm anh.
Khi đẩy cửa bước vào, Nhậm Tư Đồ chỉ có duy nhất cảm giác: căn phòng làm việc này rất yên tĩnh, đến nỗi không có bất cứ âm thanh nào. Đèn ở gian phòng ngoài cũng không bật lên, mọi ánh sáng đều được phát ra từ ánh đèn hắt qua khe cửa gian phòng bên trong.
Nhậm Tư Đồ cứ thế mà đẩy cửa bước vào.
Cô nhìn thấy Thời Chung đang chống tay lên trán, cúi đầu ngồi trước bàn làm việc. Chiếc máy tính trước mặt anh đang mở, ánh sáng trên màn hình chiếu lên một bên mặt anh hắt xuống nền nhà tạo thành một cái bóng, in trên mặt sàn.
Lẽ nào anh ngủ rồi sao?
*****
Bước chân của Nhậm Tư Đồ vốn đã rất nhẹ, cộng thêm tấm thảm dày có hoa văn phức tạp dưới chân đủ để hút âm nên cô lặng lẽ đến gần mà không hề quấy rầy đến Thời Chung.
Nhậm Tư Đồ đưa tay ra, chuẩn bị vỗ vào vai anh thì lúc này ánh mắt vô tình nhìn lướt qua màn hình máy tính.
Không ngờ anh đang xem một tin lá cải được đăng lúc vừa sang ngày mới.
Nữ ca sĩ bị tung clip sex, tình nghi là có dính dáng tới quan chức vừa bị cách chức để điều tra.
Nhậm Tư Đồ không hề xa lạ gì với cô ca sĩ này, còn từng dẫn Tầm Tầm đi xem buổi biểu diễn ca nhạc của cô ấy. Có điều Thời Chung hoàn toàn không giống người sẽ quan tâm đến loại tin tức giải trí nhảm nhí này, sao tự nhiên anh lại quan tâm tới nó?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi cô chìm vào suy tư thì Thời Chung đã phát hiện ra có người đến gần nên lập tức mở mắt ra.
Nhậm Tư Đồ dời mắt khỏi màn hình máy tính, quay sang thì thấy anh đã mở mắt nhìn mình. Cô lập tức mỉm cười."Em còn tưởng là anh đang ngủ chứ."
Trong mắt anh có vẻ mệt mỏi và cả điều gì đó nhưng Nhậm Tư Đồ không nhìn rõ. Nó lướt nhanh qua trong mắt anh rồi biến mất khi anh nở nụ cười với cô, vẫn dịu dàng như mọi khi.
Anh đang ngồi nên Nhậm Tư Đồ có thể nâng mặt anh lên để ngắm nghía thật kĩ."Có phải là mệt quá không? Anh xem anh kìa, sắp thành mắt gấu trúc rồi."
Thật ra mắt Thời Chung không đến nỗi như Nhậm Tư Đồ nói, trông anh chỉ hơi mệt mỏi một chút thôi, nhưng so với chiến tích lẫy lừng, cả đêm không ngủ mà hôm sau vẫn có thể phấn chấn tinh thần của anh trước kia thì đúng là hôm nay trông anh tiều tụy hơn hẳn.
Thời Chung mệt thì có mệt thật nhưng sức lực vẫn đủ mạnh. Anh đưa tay kéo Nhậm Tư Đồ ngồi lên đùi mình, vòng hai tay qua ôm chầm lấy cô rồi vùi đầu, cọ mũi vào cổ cô."Em đưa bà xã của anh đến thật đấy à?"
Nhậm Tư Đồ bị anh làm thế thì thấy hơi ngứa nên phải nhấc đầu anh dậy, để anh khỏi cọ cọ lung tung như chú cún con. Cô hất cằm về phía màn hình máy tính."Anh dừng cuộc họp lại là để trốn vào đây, lên mạng đọc tin giải trí lá cải này sao?"
Vẻ mặt của Thời Chung không thay đổi quá nhiều, anh chỉ tiện tay gập màn hình máy tính xuống."Không có gì." Nói xong liền ôm Nhậm Tư Đồ đứng dậy, nắm lấy tay cô, đi nhanh về phía cửa."Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Về nhà."
"Không họp nữa à?"
"Em cảm thấy sau khi ngắm nghía dung nhan của em xong thì anh còn muốn quay lại phòng họp nhìn mặt mấy đứa già nua ấy nữa à?"
"..." Nhậm Tư Đồ ngoan ngoãn im lặng không lên tiếng.
Những lời nịnh nọt này quả thật khiến người ta cảm thấy thoải mái, vì thế Nhậm Tư Đồ quên mất là còn một đám già nua đang đợi ông chủ của họ quay lại phòng họp.
Nói ra thì cũng thật trùng hợp. Khi Thời Chung dắt tay Nhậm Tư Đồ đi nhanh qua phòng họp thì cánh cửa đang đóng chặt bỗng nhiên được đẩy ra. Trợ lý Tôn xuất hiện trước mặt hai người bọn họ với nửa cái bánh sủi cảo còn ngậm trong miệng. Khi mở cửa ra, anh ta vẫn đang quay đầu nhìn vào phòng họp và cười nói nên không phát hiện ra Thời Chung và Nhậm Tư Đồ đang đứng trước cửa. Còn trong phòng họp thì đang diễn ra một cuộc đối thoại, và nó đã rơi vào tai Thời Chung lẫn Nhậm Tư Đồ không sót một chữ nào...
"Trợ lý Tôn, bây giờ anh qua tìm ông chủ, không sợ phá hỏng chuyện tốt của ông chủ và bà chủ sao?"
Một người khác lại trêu chọc: "Trợ lý Tôn đang ghen với bà chủ đấy mà. Không nhân lúc này sang quấy rầy thì đúng là có lỗi với tấm chân tình của Trợ lý Tôn dành cho ông chủ của chúng ta."
Trợ lý Tôn cũng không vừa, đáp trả ngay: "Mấy người đó, nói năng sạch sẽ một chút giùm tôi. Tôi đã nói cả ngàn lần rồi mà, tôi là chuẩn men đến không thể chuẩn hơn! Hơn nữa, cho dù tôi có thích đàn ông thì tuyệt đối cũng không thích kiểu người như ông chủ của chúng ta."
"Ha ha, Trợ lý Tôn không thèm ông chủ kìa!"
Trợ lý Tôn kiêu ngạo trả lời: "Nói thừa, tôi..."
Trợ lý Tôn vừa nói đến đây thì đột nhiên im bặt. Những người trong phòng họp vẫn đang chờ anh ta trả lời nhưng lúc này anh ta đã sợ đến nỗi mặt mày tái mét, hai mắt thì nhìn chằm chằm vào Thời Chung đang đứng trước mặt mình. Còn Thời Chung thì chỉ thờ ơ nhìn Trợ lý Tôn, nhướng mày với thái độ rất mập mờ khiến cho Trợ lý Tôn không dám thở mạnh.
Hồi lâu sau Trợ lý Tôn mới lấy lại được giọng nói: "Ông... ông... ông... chủ! Tôi đang chuẩn bị sang tìm anh đây!"
Trợ lý Tôn cũng rất thông minh, khi nói câu này anh ta cố ý nói thật lớn. Có lẽ những người trong phòng họp cũng đã nghe thấy nên lập tức im bặt.
Tất cả nhân viên trong Trung Hâm đều biết tính khí của ông chủ nhà mình, vì thế trong nháy mắt cả phòng họp trở nên âm u, tĩnh lặng, nhất là Trợ lý Tôn đang đứng trước mặt Thời Chung kia. Anh ta dự đoán trước là mình sẽ không có kết quả tốt, nhưng Trợ lý Tôn đợi mãi mà vẫn không thấy ông chủ nổi cơn thịnh nộ...
"Hôm nay dừng tại đây, có gì mai nói tiếp."
Thời Chung chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu như vậy, thậm chí giọng nhỏ đến độ không thể bay vào phòng họp. Sau khi nói xong, anh liền dắt Nhậm Tư Đồ đi ngay, không thèm quay đầu lại.
Trợ lý Tôn nhìn hai người đi khỏi đó, mãi cho đến khi bóng họ khuất hẳn sau cánh cửa lớn của công ty thì ba hồn bảy vía đi lạc nãy giờ mới tìm về với chủ. Những người trong phòng họp vẫn chưa biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, sao tự nhiên lại không nghe thấy động tĩnh gì nữa. Người to gan lớn mật nhất trong đó liều lĩnh bước ra cửa phòng họp, ngó trái ngó phải nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của ông chủ đâu thì nhìn Trợ lý Tôn bằng ánh mắt ngơ ngác, ý nói cần anh ta giải thích.
*****
Trợ lý Tôn nghĩ thầm như thế, nhưng ngay sau đó, trong đầu lại nảy lên một ý nghĩ khác: Lỡ như ông chủ chỉ giả vờ rộng lượng trước mặt bà chủ thôi, hôm sau quay lại tính sổ với bọn họ thì phải làm sao đây? Vừa nghĩ đến điều này, Trợ lý Tôn cảm thấy hết sức nhụt chí."Biết đâu ngày mai lại tìm chúng ta tính sổ thì sao?"
Anh đồng nghiệp kia thì lại rất lạc quan, thậm chí còn vỗ vai Trợ lý Tôn như an ủi."Dự án này của chúng ta đột nhiên trở nên rất thuận lợi, cộng thêm giám đốc đang trong giai đoạn tân hôn, tuy anh ấy không thể hiện ra ngoài nhưng chắc chắn tâm trạng đang rất vui vẻ. Yên tâm đi, chúng ta chỉ nói đùa thôi, chắc ông chủ sẽ không để bụng đâu."
Trợ lý Tôn nhín vai. Chỉ mong là thế...
Thật ra ngay cả Nhậm Tư Đồ cũng hết sức ngạc nhiên vì Thời Chung bị cấp dưới mang ra đùa giỡn như thế mà lại không hề tức giận. Trên đường về nhà, anh chỉ lặng lẽ nắm tay cô, nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết trong đầu đang nghĩ gì. Nhậm Tư Đồ nhìn anh hết lần này đến lần khác, cuối cùng không kìm được, phải quấy rầy anh."Anh sẽ không quay lại tìm Trợ lý Tôn để tính sổ đấy chứ?"
Thời Chung vẫn đang nhắm mắt nhưng miệng thì không nhịn được phải bật cười. Anh nắm chặt bàn tay cô, sau đó mới từ từ mở mắt ra."Anh giống kẻ tiểu nhân, thích để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt ấy lắm sao?"
Nhậm Tư Đồ gật đầu một cách hết sức thành thật.
Thời Chung gõ vào đầu cô một cái, khi ấy cô mới chịu sửa câu trả lời: "Không giống, không giống chút nào hết."
Lúc ấy, Thời Chung mới hài lòng thả tay cô ra, nhưng người thì thuận thế nghiêng qua rồi gối lên đùi cô."Anh chỉ thấy hơi mệt thôi."
Nhậm Tư Đồ khẽ nhích hai chân lại gần nhau để Thời Chung nằm thoải mái hơn. Cô vừa xoa hai bên thái dương cho anh, vừa nói: "Tiền thì kiếm lúc nào chẳng được, đừng dốc sức như thế có được không?"
Nhờ có bàn tay cô nhẹ nhàng xoa bóp hai bên huyệt thái dương đau nhức mà đôi mày đang nhíu lại của Thời Chung cũng dần dãn ra, thế nhưng giọng của anh vẫn không thể nhẹ nhõm hơn được: "Anh đã dốc hết toàn bộ tâm huyết của mình vào dự án này nên chỉ có thể thành công, không thể thất bại."
Đây là lần đầu tiên anh nhắc đến chuyện công ty với cô. Đáng tiếc, nghề nghiệp của hai người khác nhau quá nhiều, nếu bảo anh giải thích rõ ràng với cô từng chi tiết của dự án này như thế nào thì chắc mất cả đêm cũng không đủ. Nhậm Tư Đồ cũng không hỏi đến cùng đây rốt cuộc là dự án gì, chỉ hỏi: "Dự án tiến hành không được thuận lợi sao?"
Thời Chung mỉm cười, không nói chuyện nữa. Anh im lặng một lúc lâu mới chịu lên tiếng nói tiếp, nhưng lại lảng sang chuyện khác: "Tầm Tầm có hài lòng về phòng của nó không?"
"Chỉ cần là do anh chuẩn bị thì nó sẽ hài lòng trăm phần trăm."
"Vậy em thì sao?"
"Em?"
Thời Chung gật đầu.
Anh đang hỏi cô có hài lòng về phòng tân hôn của bọn họ không ư? Nhưng phòng tân hôn của bọn họ đâu đã được tân trang tu sửa gì, mọi thứ đều giống như lúc trước. Nhậm Tư Đồ không hiểu tại sao tự nhiên Thời Chung lại hỏi cô vấn đề này. Nhưng anh đang ngửa đầu, lẳng lặng nhìn cô, khiến Nhậm Tư Đồ đành phải nói những lời trái với lương tâm để lấy lòng anh: "Em cũng rất hài lòng về phòng của mình."
Thời Chung ngẩn ra một chút. Rõ ràng là suy nghĩ của ông Thời và bà Thời hoàn toàn không ăn khớp với nhau."Anh đang muốn hỏi em có hài lòng về ông chồng của mình không?" Anh đính chính lại.
Nhậm Tư Đồ ra sức gật đầu thật mạnh, nhưng rồi cảm thấy chỉ gật đầu không thôi thì không đủ sức thuyết phục nên liền cúi đầu hôn anh.
Khi ấy, Thời Chung mới thỏa mãn và nhắm mắt lại.
"Bà xã..."
Khi hai từ này đột nhiên được thốt ra từ miệng Thời Chung, lúc đầu Nhậm Tư Đồ vẫn chưa kịp phản ứng lại. Phải mất vài giây sau cô mới giật mình nhớ ra và trả lời: "Hả?"
"Bà xã." Anh lại gọi thêm lần nữa.
Nhậm Tư Đồ ngơ ngác trả lời: "Có chuyện gì không anh?"
"Không có gì." Có vẻ như Thời Chung không hề cảm thấy hành động này của mình hơi ấu trĩ, anh chỉ bật cười."Anh chỉ muốn gọi em một tiếng "bà xã" mà thôi, để xác định rằng chúng ta đã thực sự kết hôn rồi. Dù sao thì... hạnh phúc đến quá nhanh, có chút không chân thật cho lắm."
Nhậm Tư Đồ trêu chọc anh."Đợi tổ chức hôn lễ, hưởng tuần trăng mật xong, sinh thêm một đứa con, ngày ngày con cứ gọi anh tới thay tã lót, còn em thì biến thành một bà nội trợ vừa già vừa xấu thì anh sẽ cảm thấy cảm giác hạnh phúc không chân thật này chỉ tồn tại trong một tháng đầu sau khi kết hôn."
"Nói bậy không à!"
Anh ngồi dậy, ôm lấy cổ cô, cắn lên đôi môi đang nói xằng nói bậy kia. Tài xế không liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu mà luôn giữ nguyên tắc của riêng mình, lẳng lặng bấm nút nâng vách chắn giữa hai hàng ghế trước và sau lên.
Trong khoảnh khắc đó, bên tai Nhậm Tư Đồ vang lên tiếng rè rè phát ra từ vách chắn đang được nâng lên. Cô hoàn toàn không ngờ được rằng sẽ có ngày câu nói đùa của mình lại trở thành một lời tiên tri...
← Ch. 39 | Ch. 41 → |