Truyện:Ước Hẹn Phù Hoa - Chương 39

Ước Hẹn Phù Hoa
Trọn bộ 54 chương
Chương 39
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Có điều, nghe hai chữ "chúc mừng" phát ra từ chính miệng của Tưởng công tử chẳng khác nào nghe thấy một tin tức đe dọa từ anh ta, khiến Nhậm Tư Đồ cảm thấy rất khó chịu và phải xóa bỏ tin nhắn ấy đi.

Ngoại trừ tin nhắn chúc mừng nhưng lại không làm cho người nhận cảm thấy vui vẻ kia thì còn có mấy tin nhắn do Tôn Dao gửi tới. Nhậm Tư Đồ quay đầu nhìn Thời Chung đang nằm trên giường ngủ ngon lành. Từ trước đến nay, dường như đây là lần đầu tiên cô dậy sớm hơn anh. Xem ra mấy ngày nay anh phải bôn ba nên mệt lắm rồi.

Nhìn những vết đỏ dọc ngang do mình tạo ra trên lưng anh, Nhậm Tư Đồ lại âm thầm bổ sung thêm một câu: Tối qua anh cũng bị giày vò đủ mệt rồi.

Không muốn đánh thức anh nên cô chuyển sang đến độ loa trong để nghe tin nhắn thoại của Tôn Dao."Đêm nay mình sẽ không sang quấy rầy hai người nhưng hai người cũng nên tiết chế một chút. Tối nay mình ngủ ở khách sạn, sáng mai sẽ về tìm các cậu. Nhớ bảo vị hôn phu của cậu trả tiền khách sạn cho mình, cộng thêm nhớ cho mình một bao lì xì trả công bà mối. Chín nghìn chín trăm chín mươi chín đồng, nếu thiếu một xu mình cũng sẽ không cho cậu đi lấy chồng đâu."

Nhậm Tư Đồ vừa nghe vừa cười. Nhưng cô vừa đặt điện thoại lên bàn thì đã rơi vào một vòng tay đang lặng lẽ vươn tới. Sau đó, một giọng nói khàn khàn ngái ngủ bỗng vang lên bên tai Nhậm Tư Đồ: "Một mình em trốn ở đây ngây ngô cười cái gì vậy?"

Nhậm Tư Đồ vừa quay lại đã bắt gặp đôi mắt hẹp dài của Thời Chung. Cô cười ngây ngô sao? Nhậm Tư Đồ đưa tay sờ lên môi...Cười ngây ngô thì nhận là cười ngây ngô vậy, dù sao thì cô cũng không cần giữ hình tượng ở trước mặt anh nữa.

Thời Chung vươn người qua định hôn cô lại bị cô đưa tay chặn vai lại."Anh mau đi tắm đi, Tôn Dao sắp đến đây rồi đấy."

"Cô ấy qua đây làm gì?" Rõ ràng là Thời Chung không được vui cho lắm.

"Tối qua cậu ấy chạy từ phim trường Hoành Điếm về đây, đáng tiếc là đã bỏ lỡ đoạn hay nhất. Cậu ấy bảo anh chuẩn bị một bao lì xì trả công bà mối để bù lại sự tiếc nuối kìa."

Thời Chung vui vẻ gật đầu đồng ý, nhưng nghĩ một lát rồi lại nói: "Vậy anh cho cô ấy hai bao lì xì luôn, em bảo cô ấy hôm nay đừng qua làm kỳ đà cản mũi nữa."

Nói xong, anh liền khom người định bế thốc cô lên."Đi tắm thôi."

Nhậm Tư Đồ vội vàng cười và né tránh. Bế cô vào phòng tắm chỉ đơn giản là để tắm rửa thôi sao? Nhậm Tư Đồ giơ tay ra chặn anh lại, không cho anh đến gần mình, tỏ vẻ sẽ không bị mắc lừa lần nữa."Anh không mệt sao?"

"Mới sáng sớm mà bà Thời đã tỉnh táo và hăng hái như vậy, anh làm sao dám mệt?"

Chút sức lực chống chọi mong manh của cô bị anh hóa giải một cách nhanh chóng. Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh về phía mình. Cả người cô liền bị anh ôm vào lòng.

Còn tay kia của anh thì cầm điện thoại của cô lên, giơ tới trước mặt hai người, vừa mở khóa vừa hỏi cô: "Mật mã là gì?"

"0901."

Ngón tay đang bấm mật mã của Thời Chung lập tức khựng lại, nhìn cô với vẻ hơi ngạc nhiên."Chẳng phải là 1217 sao? Em đổi khi nào vậy?"

Nhậm Tư Đồ cũng nheo mắt lại với vẻ hoài nghi, không kìm được phải nhìn anh từ trên xuống dưới."Sao anh lại biết là 1217?" Vả lại."... Anh đã biết là 1217 rồi thì còn hỏi làm gì?"

Thời Chung nhún vai."Nghe Tôn Dao nói em lấy ngày mất của con chó do em và Thịnh Gia Ngôn cùng nuôi để làm mật mã. Nếu đã thế thì anh thà giả vờ là mình không biết chuyện này."

Đây là lần đầu tiên Nhậm Tư Đồ nghe người đàn ông này thẳng thắn thừa nhận sự nhỏ nhen của mình. Cô lập tức cảm thấy dở khóc dở cười.

Thời Chung không dừng lại lâu ở vấn đề khiến mình mất mặt này mà lập tức hỏi cô: "Vậy 0901 có ý nghĩa gì?"

Lần này đến lượt Nhậm Tư Đồ ngập ngừng không muốn nói. Cô dè dặt ngước mắt lên nhìn anh."Ừm... em không nhớ cái ngày tuyết rơi – ngày anh nhìn thấy em lần đầu tiên – là ngày nào. Nhưng sau đó nghĩ lại, ngày mà chúng ta chính thức quen biết nhau không phải là hôm ấy mà lẽ ra phải là ngày khai giảng năm hai trung học. Đó là ngày mùng Một tháng Chín, vô cùng dễ nhớ nên quyết định lấy ngày hôm đó làm ngày kỷ niệm quen nhau."

Thời Chung dở khóc dở cười, giả vờ tức giận cau mày."Có ai tùy tiện lấy ngày kỷ niệm như em không?"

Nhậm Tư Đồ dẩu môi lên.

Thôi được rồi, bây giờ không phải là lúc truy cứu chuyện này. Thời Chung lặng lẽ mở khóa điện thoại, vừa nói "lát nữa tính sổ với em sau" vừa mở hộp tin nhắn của cô ra, nhắn cho Tôn Dao một tin thoại."Bà mối, anh còn có rất nhiều món nợ chưa kịp tính sổ với Nhậm Tư Đồ, có lẽ cả ngày hôm nay cũng không tính hết nên hôm nay không tiện tiếp đãi em. Hôm khác anh sẽ cho em hai bao lì xì coi như là bồi thường."

Nói xong còn không quên liếc nhìn Nhậm Tư Đồ với ánh mắt đầy ẩn ý. Nhậm Tư Đồ bị anh ôm trong lòng nên đương nhiên nhìn thấy ánh mắt của anh ngay. Điều này khiến cho cô âm thầm khiếp đảm một trận: Cả ngày cũng không tính hết. Khẩu khí ghê thật...

Thời Chung chậm rãi đặt điện thoại lên bàn. Nhậm Tư Đồ đã đoán trước được là anh sẽ nhấc bổng mình lên như vác một cái bao bố. Khi cô đang khóc không ra nước mắt thì tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, kịp thời giải vây cho cô.

Là Tôn Dao nhắn trả lời.

Tay của Thời Chung vẫn đang cầm di động, chưa kịp rút về. Anh hơi do dự không biết có nên nghe hay không. Nghĩ ngợi một lát, anh quyết định mở tin nhắn của Tôn Dao ra. Ngay sau đó, Thời Chung liền nghe thấy một "tin dữ": "Ừm... Thật ngại quá, em đã đến trước cửa rồi."

Tôn Dao vừa nói xong, Thời Chung và cô gái trong lòng mình đều đưa mắt nhìn nhau. Nhưng cả hai chỉ vừa nhìn nhau được một giây thì tiếng chuông cửa vui tai đã vang lên.

"Kính coong!"

Tôn Dao đứng bên ngoài đợi một lúc mới có người ra mở cửa, nhưng rõ ràng là sự xuất hiện của cô không được hoan nghênh cho lắm. Tôn Dao đứng ngoài, Thời Chung đứng phía trong cửa, cô nhìn gương mặt không biểu cảm của Thời Chung, đã biết mà còn cố hỏi: "Xem ra em đến không đúng lúc phải không?"

Những lúc người đàn ông này đanh mặt lại không nói chuyện thì đúng là hơi đáng sợ thật. Ánh mắt ấy đang thẳng thừng cảnh cáo Tôn Dao rằng: Biết điều thì lập tức ra về cho tôi.

Nhưng Tôn Dao hoàn toàn không sợ hãi trước dáng vẻ của anh, cứ ung dung lấy từ trong túi xách của mình ra một cuốn sổ hộ khẩu, quơ qua quơ lại trước mặt Thời Chung."Em mang cái này đến cho anh nè..."

Thời Chung nhận lấy cuốn sổ hộ khẩu, vừa mở ra xem thì hơi ngẩn người, sau đó ngước mắt nhìn Tôn Dao. Mặc dù anh vẫn không nói chuyện nhưng ánh mắt đã lễ độ hơn cả trăm lần.

Tôn Dao cười đắc ý rồi cởi giày, thay dép đi trong nhà không chút khách khí. Cô loẹt quoẹt đi vào phòng khách, đặt mông ngồi xuống sofa, vừa quay đầu qua thì thấy Nhậm Tư Đồ từ phòng ngủ đi ra.

Nhậm Tư Đồ còn chưa tới gần Tôn Dao thì cô bạn đột nhiên giả vờ cau mày lại, sau đó đưa tay che mắt mình."Mau mau tháo cái nhẫn của cậu ra đi, mắt mình sắp bị nó làm cho chói lóa rồi."

Không hổ là diễn viên, mỗi một hành động cử chỉ đều rất giống, cứ như là cô bị chiếc nhẫn của Nhậm Tư Đồ làm cho chói mắt thật vậy. Nhậm Tư Đồ bật cười rồi bước về phía cô.

Tôn Dao ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương kia, đột nhiên thay đổi ý định, hét to về phía Thời Chung đứng ngoài cửa, đưa lưng về phía họ, đang lật coi thứ gì đó: "Em hối hận rồi, bao lì xì cho bà mối em nhất định phải thêm vào một con số không, thành chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín đồng."

Nhậm Tư Đồ vội vàng bảo Tôn Dao dừng lại.

Thời Chung vốn đã mất hứng vì sự xuất hiện bất ngờ của Tôn Dao, Nhậm Tư Đồ không dám chắc rằng anh còn có thể chịu đựng cái miệng huyên thuyên lắm điều của cô.

Tôn Dao thấy Nhậm Tư Đồ lo lắng đến nỗi đưa mắt ra hiệu cho mình đừng đùa giỡn quá trớn thì cố ý tỏ vẻ hết sức thất vọng, nhìn cô từ đầu đến chân."Không phải chứ, vẫn chưa gả cho người ta mà đã mắc chứng sợ chồng thế kia à? Hơn nữa tuy lần này mình tới lấy bao lì xì nhưng mục đích thực sự chính là đưa hộ khẩu đến, anh ấy phải niềm nở bưng trà rót nước cho mình để tỏ lòng biết ơn mới phải chứ."

Nhậm Tư Đồ vẫn chưa hiểu."Hộ khẩu gì?"

Cô vừa nói xong thì thấy Thời Chung xoay người đi về phía phòng khách và đúng như những lời dự đoán của Tôn Dao, tuy trên mặt không có vẻ gì là ân cần niềm nở nhưng giọng nói lại hết sức lễ độ: "Em uống gì? Cà phê hay trà?"

Nhậm Tư Đồ nhìn Thời Chung với ánh mắt kinh ngạc, còn Tôn Dao thì đắc ý nháy mắt với Nhậm Tư Đồ rồi trả lời Thời Chung: "Cà phê."

Không ngờ Thời Chung lại làm thật. Anh quay đầu đi thẳng vào trong bếp, pha cà phê cho vị khách mà lúc nãy mình hoàn toàn không hoan nghênh.

*****

Mãi đến khi bóng Thời Chung khuất hẳn sau cánh cửa nhà bếp, Tôn Dao mới ung dung giải thích cho Nhậm Tư Đồ: "Mình cảm thấy với hiệu suất cầu hôn của anh ấy thì chắc hẳn sẽ nhanh chóng cần đến sổ hộ khẩu nên sau khi máy bay hạ cánh ở Bắc Kinh, mình đã tranh thủ tới nhà cậu một chuyến, tiện thể mang sổ hộ khẩu đến cho hai người."

"..."

Rõ ràng trong chuyện này, Nhậm Tư Đồ là người duy nhất bị chậm nửa nhịp. Cô còn chưa kịp phát biểu bất cứ suy nghĩ nào của mình thì Tôn Dao đã cất cao giọng hỏi Thời Chung: "Đúng rồi, anh định khi nào thì đi đăng ký kết hôn?"

Thời Chung đang đứng trong bếp pha cà phê, không quay đầu lại mà trả lời ngay: "Ngày mai."

Ngày mai?

Thế cũng nhanh quá đi!

Nhậm Tư Đồ nghe anh nói thế thì đầu óc cứ mụ mẫm cả ra.

Nhưng anh Thời không chỉ làm việc có hiệu suất trong chuyện đăng ký kết hôn mà còn trong cả việc pha cà phê. Chỉ một lát sau, Thời Chung đã bưng hai ly cà phê ra, lần lượt đặt chúng trên chiếc bàn trước mặt Tôn Dao vào Nhậm Tư Đồ.

Nhậm Tư Đồ vẫn đang trợn tròn mắt nhìn anh, dùng mắt để hỏi: Ngày mai? Anh chắc chứ?

Thấy cô dâu tương lai vẫn đứng bên ngoài câu chuyện ngơ ngác không hiểu gì, Thời Chung không nhịn được bật cười. Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Nhậm Tư Đồ, một tay rất tự nhiên vòng qua eo cô, tay kia điểm nhẹ lên chóp mũi cô như đùa một đứa trẻ."À đúng rồi, anh quên nói với em, hai tiếng nữa sẽ có người đến lấy số đo cho em. Ngày mai sau khi đăng ký kết hôn xong thì khoảng một tháng nữa sẽ tổ chức hôn lễ. Số đo của em sẽ được gửi sang Paris, một tháng sau là có thể may xong áo cưới."

"..."

"..."

"Anh đúng là..." Điều duy nhất Nhậm Tư Đồ có thể nói vào lúc này dường như cũng chỉ có câu ấy: "... Làm việc quá hiệu quả."

"Thế nào? Không muốn nhanh chóng danh chính ngôn thuận làm bà Thời à?" Thời Chung cười trêu ghẹo cô.

Tôn Dao ngồi bên cạnh, phải xoa xoa cánh tay để giảm bớt cơn ớn lạnh vì nhìn thấy hai người này dành cho nhau những cử chỉ thân mật, cứ như đang ở chốn không người. Cô đứng dậy: "Hai người coi tôi như không khí có phải không? Haizz, thôi vậy, tôi sang phòng Tầm Tầm thăm nó, không ở đây chịu ngứa mắt nữa, hai người cứ từ từ mà anh anh em em đi."

Có nhiều lúc, Nhậm Tư Đồ không thể không cảm thán rằng có một anh chồng làm việc có hiệu suất đúng là khiến người ta thấy thật thoải mái, dễ chịu.

Thời Chung sắp xếp tất tần tật mọi thứ đâu vào đấy. Anh cảm thấy cô dâu của anh cần một chiếc áo cưới có thể khiến cô trở nên lộng lẫy như tòa hào quang thì liền có nhân viên của công ty áo cưới tới phục vụ. Họ đo số đo của Nhậm Tư Đồ thật tỉ mỉ xong thì nói với cô rằng chỉ cần vui vẻ đợi, một tháng sau là sẽ có áo cưới đưa đến trước mặt cô đúng hẹn.

Anh không muốn cô dâu của anh kêu than vì khổ sở xếp hàng chờ đợi khi đăng ký kết hôn nên đã sắp xếp sẵn mọi chuyện, Nhậm Tư Đồ chỉ việc ngủ một giấc thật ngon, đến khi nào muốn dậy thì dậy, nhận được điện thoại của anh thì chỉ việc mang hộ khẩu đi là được. Không cần cô phải xếp hàng, đến phòng tư pháp là có thể đi thẳng lên lầu điền vào đơn, chụp ảnh, ký tên, đóng dấu.

Khoảnh khắc cầm giấy chứng nhận kết hôn trong tay, Nhậm Tư Đồ nhìn gương mặt cười hơi đơ của mình trong bức ảnh rồi nhìn lại gương mặt tươi cười tự nhiên rạng rỡ của Thời Chung ở ngoài và trong ảnh, vẫn cứ cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến cô đột nhiên có cảm giác chuyện này không thật cho lắm.

Vì phải đi đăng ký kết hôn nên hôm nay Nhậm Tư Đồ đã xin nghỉ phép. Tầm Tầm hôm nay vốn phải đi học nhưng thằng nhóc khoe là đã tận mắt chứng kiến quá trình yêu đương của hai người lớn kia nên đương nhiên là kêu gào, khăng khăng không chịu về Bắc Kinh đi học mà đòi theo họ đến phòng tư pháp. Cuối cùng, không địch lại được Tầm Tầm, Nhậm Tư Đồ đành dẫn cu cậu tới phòng tư pháp thật.

Khi Nhậm Tư Đồ và Thời Chung cầm giấy chứng nhận kết hôn từ trong văn phòng đi ra thì Trợ lý Tôn và Tầm Tầm đang ngồi trên băng ghế dài bên ngoài để đợi họ. Tôn Dao không tiện đến những nơi có nhiều người như chỗ này, Tầm Tầm lại nhất quyết đòi theo, Nhậm Tư Đồ sợ lúc đăng ký sẽ bận rộn không thể trông nom Tầm Tầm nên liền nghĩ tới việc tìm ai đó để trông Tầm Tầm giúp. Cô hoàn toàn không nghĩ tới việc sẽ nhờ Thịnh Gia Ngôn giúp đỡ nhưng bạn nhỏ Tầm Tầm đã ngây thơ đề nghị với Thời Chung: "Gọi chú Gia Ngôn tới giúp không được sao?" Ông bố chân dài nhân cơ hội này hỏi rõ xem rốt cuộc thì chú Gia Ngôn có địa vị thế nào trong lòng Tầm Tầm. Tầm Tầm nghĩ cả buổi trời, cuối cùng cũng nghĩ ra nên trả lời thế nào: "Dì Tôn Dao nói chú Gia Ngôn giống như người bạn gái thân thiết của Nhậm Tư Đồ nên đương nhiên chú ấy chính là... dì của con." Nhậm Tư Đồ chưa kịp bày tỏ quan điểm gì trước những lời nói của Tầm Tầm thì anh Thời nhà ta – người sắp danh chính ngôn thuận trở thành một thành viên của gia đình – đã nói với vẻ nửa đùa nửa thật, tuy nói với Tầm Tầm nhưng thật ra là cho Nhậm Tư Đồ nghe: "Có chồng thì làm người bạn trai thân thiết ấy có thể biến mất khỏi vũ đài lịch sử được rồi đấy." Sau đó, Thời Chung liền gọi Trợ lý Tôn tới để làm bảo mẫu trong nửa ngày.

Trợ lý Tôn và Tầm Tầm rất hợp cạ nhau, không biết anh ta đang nói gì mà khiến cho Tầm Tầm ôm bụng cười lăn cười bò, đến nỗi hai mắt híp tịt lại. Đúng lúc này, Tầm Tầm liếc thấy bóng của Thời Chung. Nói thì chậm mà làm thì nhanh, cu cậu lập tức quên mất Trợ lý Tôn đang dốc hết tâm sức để chọc cười mình, sung sướng nhảy khỏi chiếc ghế dài, chạy nhanh về phía Thời Chung: "Chuyện ổn rồi chứ?"

Thời Chung đón được Tầm Tầm, một tay ôm cậu nhóc vào lòng, tay kia giơ giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực lên. Tầm Tầm nhận lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn xem xét kĩ lưỡng, sau đó hài lòng gấp nó lại, thở dài một hơi giống hệt người từng trải khuyên bảo người trẻ tuổi: "Cuối cùng thì con đã có thể yên tâm rồi."

"..."

Nhậm Tư Đồ còn tưởng rằng Tầm Tầm sẽ nói những lời đao to búa lớn lắm, không ngờ trong đầu cậu nhóc vẫn chỉ nhớ tới mấy chuyện thế này: "Sau này hằng ngày con đều có thể được ăn ngon rồi. Còn nữa, còn nữa, sau này con sẽ có bố đi họp phụ huynh cho mình. Còn nữa, còn nữa, còn nữa, bố chân dài à, hôm nay con muốn ăn món thịt viên thủy tinh, bố nhất định phải nấu cho con ăn đó!"

Thằng bé này sợ tay nghề nấu nướng của Nhậm Tư Đồ đến thế sao?

Thời Chung trả lời rất vui vẻ: "Không thành vấn đề."

Tầm Tầm nghe thấy thế thì dùng hành động thực tế để bày tỏ sự hài lòng một trăm phần trăm của mình đối với bố chân dài. Cu cậu ôm chầm lấy cổ Thời Chung, không chịu buông tay.

Thời Chung tay trái bế Tầm Tầm, tay phải dắt tay Nhậm Tư Đồ ra khỏi nơi đăng ký kết hôn. Trợ lý Tôn nhìn theo bóng dáng hăm hở của ông chủ nhà mình rồi nhìn lại, thấy mình vẫn lẻ loi cô độc thì không khỏi cảm thấy lạc lõng. Anh ta điều chỉnh lại tâm trạng một chút rồi vội vàng đuổi theo sau.

Trên đường về nhà, Trợ lý Tôn ngồi ở bên cạnh ghế lái, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn gia đình ba người vui vẻ hạnh phúc đang ngồi trên băng ghế sau kia, rồi lại nhớ tới tình cảnh lẻ loi, cô độc của mình, lòng tràn ngập sự ngưỡng mộ và ghen tị.

Đúng lúc Trợ lý Tôn đang âm thầm thở dài thì chiếc di động dùng cho công việc của Thời Chung mà anh đang giữ bỗng đổ chuông. Trợ lý Tôn không khỏi thầm than cuối cùng thì cũng có chuyện để làm rồi và vội vàng bắt máy.

Nhưng vừa nghe được vài câu thì sắc mặt của Trợ lý Tôn càng lúc càng nặng nề. Anh ta quay lại liếc nhìn ba người đang ngồi đằng sau, cảm thấy hơi khó xử nhưng cuối cùng vẫn phải cắt ngang sự vui vẻ của họ."Giám đốc, có điện thoại."

Nói xong anh ta liền đưa điện thoại cho Thời Chung.

*****

Thời Chung nhận lấy điện thoại. Tầm Tầm đang dựa vào lòng Thời Chung cũng vểnh đôi tai nhiều chuyện lên nghe lén. Có lẽ Tầm Tầm nghe không hiểu lắm, lúc cu cậu định đưa tai lại gần hơn một chút thì Thời Chung đã cúp máy, áy náy nói với nó: "Bây giờ bố phải về Bắc Kinh ngay, lần sau bố nấu thịt viên thủy tinh cho con được không?"

"Hả?" Đối với Tầm Tầm thì đây đúng là một tin sét đánh nên cậu nhóc không nhịn được phải la lên một tiếng, hỏi với vẻ tiếc nuối: "Bố vội về đó để làm gì?"

Nhậm Tư Đồ gần như là đồng thanh với Tầm Tầm: "Anh vội về đó để làm gì?"

"Công ty đột nhiên xảy ra chút chuyện, anh phải về giải quyết." Thời Chung không hề lo lắng hay phiền muộn như Trợ lý Tôn, chỉ trả lời Nhậm Tư Đồ bằng một câu rất nhẹ nhàng và đơn giản.

Tuy lúc này trong lòng Nhậm Tư Đồ cũng rất muốn được như Tầm Tầm, mặc kệ mọi thứ để ôm cổ Thời Chung, sống chết cũng không chịu buông tay, quấn lấy Thời Chung không cho anh đi nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi. Dù sao thì chuyện công ty vẫn quan trọng hơn, cho nên Nhậm Tư Đồ chỉ cười cười."Anh đi đi, không sao đâu."

Nhậm Tư Đồ vừa nói vừa kéo Tầm Tầm đang leo lên người Thời Chung không chịu xuống qua chỗ mình, Tầm Tầm ấm ức bĩu môi, ra điều kiện: "Vậy lần sau con không chỉ muốn ăn thịt viên thủy tinh mà còn muốn ăn đầu cá nấu hạt tiêu."

Thời Chung lập tức đồng ý, sau khi căn dặn lái xe một câu "đưa bà Thời về nhà" thì bảo lái xe dừng lại bên đường, chuẩn bị xuống xe với Trợ lý Tôn, bắt taxi về lại Bắc Kinh.

Bà Thời...

Cách gọi này được thốt ra từ miệng của Thời Chung hết sức tự nhiên, giống như là nước chảy mây trôi. Nhưng đối với Nhậm Tư Đồ thì nó vẫn không thuận miệng cho lắm. Trong lúc cô còn đang thất thần, lẳng lặng nghiền ngẫm cách xưng hô khiến cô cảm thấy ngọt ngào đến tận tim gan này thì Thời Chung đã xuống xe, đứng bên ngoài nói vọng vào trong: "Đúng rồi, anh đã gọi cho công ty chuyển nhà, ngày mai em về lại Bắc Kinh thì dọn đồ đạc sang nhà anh."

Trước đây, Nhậm Tư Đồ cũng đã nghe qua những câu đại loại như vậy nhưng chưa đầy một trăm tám mươi ngày ngắn ngủi, ý nghĩa của câu nói này đã hoàn toàn khác trước. Bọn họ không còn đơn thuần là ở chung với nhau nữa mà đã chính thức bắt đầu cuộc sống hôn nhân...

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)