Ch.02 → |
Edit: SunAe
Beta: hướng dương xanh
Ánh sáng lấp lánh, rực rỡ ở bên ngoài đại sảnh rạp chiếu phim khác hẳn với trong phòng chiếu chỉ có duy nhất một thứ ánh sáng mập mờ từ chiếc màn hình rộng lớn phát ra. Nhìn chung, hầu hết các chỗ ngồi đã đầy khán giả.
Diễn biến nóng bỏng, đầy kích tình của hai nhân vật chính trên màn hình khiến cho khán giả đang xem không thể rời đi tầm mắt, tay tự nhiên đưa vào miệng từng ngủm bỏng ngô nóng hỏi.
Ngay tại thời khác kịch tính nhất của phim, nam chính dẫn các đồng đội chạy thoát ra khỏi căn cứ đang đóng, ở phía sau lưng họ những quả bom đang được thả xuống một cách điên cuồng, liền tiếp sau đó là âm thanh thét chói tai của bom nổ phá vỡ các khu căn cứ đồ sộ thành những mảnh tro tàn khiến cho người xem khiếp đảm, đau lòng.
Hồi hợp cùng hấp dẫn, gây cấn cao trào ....
"Ha ha ha ha a, anh là đồ tồi."
Chết tiệt! Đó là âm thanh gì vậy? Giọng nói vừa nũng nịu lại đong đưa tán tỉnh so với diễn suất ở trong phim thì còn kích tình hơn.
Khấu San Dung mày khẽ nhíu bởi vì âm thanh mị hoặc này khiến cảm xúc của bản thân bị phá hư, không kiên nhẫn "Chậc" lưỡi một tiếng, nàng hai mắt híp lại, lộ ra biểu tình kỳ quái, miệng tiếp tục ăn bỏng ngô, đầu bắt đầu hướng ra mọi phía trong khán phòng để tìm kiếm chủ nhân của giọng nói kia.
Ngồi cách cô ba hàng ghế ở phía trước là một đôi nam nữ, người phụ nữ nghiêng đầu tựa vào bả vai của người đàn ông, cười đến run rẩy cả người.
Khấu San Dung phi thường không hiểu chuyện gì xảy ra, rõ ràng phim cô đang xem là vô cùng thê lương lại không phải là phim hài, mà người phụ nữ kia sao lại cười thật vui vẻ đến như vậy, không lẽ cô ta không được bình thường hay là người nam kia mới là kẻ không bình thường?
"Ngươi xấu lắm nha-"
Cô không thể kiềm chế chính mình để lộ ra biểu tình chán ghét, miệng phát ra tiếng "Xùy" lạnh nhạt, cô cảm thấy bất mãn, vô cùng khó chịu, vì không muốn để tâm trạng mình bị ảnh hưởng thêm nữa cô đành phải tiếp tục chuyên tâm mà xem phim.
Hồi kết phim nào cũng giống nhau, nam chính là nhân vật anh hùng, đẹp trai, dũng cảm, sau khi hoàn thành sứ mệnh của mình, trở lại bên cạnh người thân, cả nhà ba người cùng nhau sống hạnh phúc đến hết đời, kết cục viên mãn.
Khán giả không kiên nhẫn, ùn ùn đứng dậy mà rời đi trước khi màn hình kịp xuất hiện hai chữ thông báo hết phim. Bên ngoài hành lang, đèn đã được bật sáng cả lên để tránh cho mọi người vì vội vã ra về mà không nhìn thấy rõ đường đi, bị vấp ngã ở cầu thang.
Khấu San Dung vẫn ngồi yên chỗ cũ chưa chịu rời đi, nhìn xem mọi người vội vàng rời khỏi, trên màn ảnh phim đã ngừng hẳn, cầu thang ở phía trước được lót thảm đỏ có rất nhiều người đang xếp hàng ra về, cả khán phòng to như vậy giờ chỉ còn lại mình cô, cô thích nhất là cái loại cảm giác cô độc này.
Cô nhớ lại thước phim kích tình khi nãy của hai nhân vật chính mà xấu hổ, đây chính là thói quen khi cô xem phim điện ảnh, mọi diễn biến phim trong chốc lát tái hiện lại khiến cô cảm động không thôi.
Hồi tưởng tình cảnh nam nhân vật chính vì không thể bỏ mặc đồng đội sống chết không quan tâm mà tiếp tục mạo hiểm tính mạng để mà tìm kiếm lòng cô cảm thấy ấm áp, trên vai còn cõng theo bạn mình xuất hiện trước mặt mọi người đang chờ đợi ở phía trước, hốc mắt cô bỗng nhiên nóng, mũi sụt xịt, nước mắt từ từ rơi xuống......
Cô rất nhanh lau khô nước mắt, thu dọn rác của chính mình, cả người đứng dậy chậm rãi đi ra cửa sau phòng chiếu.
Đi hơn chục bước, cô đã đến đại sảnh rạp chiếu, ở đây không khí ồn ào, đông đúc lại có thứ ánh sáng rạo rực, chói chang chiếu thẳng vào người làm cho cô rất khó chịu, không tự giác nheo lại mắt. Cô là cái người chỉ thích sự yên tĩnh, cuộc sống đơn giản vì vậy thay vì đi xem phim vào ngày lễ, dịp cuối tuần hay cùng với bạn trai đi xem cô lại chỉ muốn đi một mình, một người lặng yên mà thưởng thích phim điện ảnh mà mình yêu thích.
Nâng lên cánh tay để nhìn đồng hồ, đã là 4h50'chiều rồi ư!bụng cũng hơi có cảm giác đói, cô quyết định ăn một chút điểm tâm nhẹ rồi mới về nhà.
Cô đem chiếc túi xách mang lên vai, đang muốn bước ra khỏi rạp chiếu phim thì bên cửa hông xuất hiện cái vật cản khiến cô sửng sờ, ánh mắt đông cứng, miệng mở thật to phi thường bối rối "Hai người này sao lại...".
Chướng ngại vật nằm cản giữa đường ngăn cô rời đi thật ra là một đôi nam nữ đang nhiệt tình ôm hôn nhau say đắm, thân hình của cả hai dán chặt vào nhau không có khe hở muốn dứt họ ra để đi cũng không xong, khiến cho người khác nhìn thấy thật siêu chán ghét, mà ở đây chính là chỗ công cộng lại cố ý có hành vi ám muội thế kia thật sự rất đáng chê cười, không có liêm sỉ.
"Hai mắt của cô...... thật sự muốn mù rồi!"
Đã là người trưởng thành mà lại thiếu tự trọng, ở chỗ như thế này nam nữ cho dù có muốn bộc lộ tình cảm say mê yêu đương thì cũng phải biết tự kiềm chế, nhẫn nại một chút chứ, hai tay ôm lấy ngực vì xúc động, hai chân đổi hướng cô lấy hết sức mà vọt tới trước với tốc độ chóng mặt.
"Có thể cho đi qua một chút không?" Cô ngữ điệu bén nhọn nói, còn cố ý nhấn mạnh thanh âm khiêu khích. Đúng vậy, cô chính là đang cố ý.
Mà hai cái người kia cũng không tỏ vẻ xấu hổ, nghẹn ngùng mà vội buông nhau ra chỉ lên tiếng "Ân". Chính xác mà nói, người phụ nữ kia có phát ra thanh âm hờn dỗi rên nhẹ "Ai nha!", bộ dáng muốn bỏ chạy nhưng mà cái tên đàn ông biến thái kia cố tình nắm chặt lấy tay của cô gái không chịu buông ra, thái độ của hắn ta rất là kiên định.
"Đương nhiên có thể, mời qua."
Giọng nói kia có phần quen thuộc, hình như cô đã từng nghe qua?
Cô đối với cặp nam nữ này không có một chút hứng thú, còn có phần ghê tởm đừng nói đến việc cô chú ý đến diện mạo của họ nhưng mà giọng nói của hắn khiến cô rất tò mò, giờ phút này cô mới cẩn thận đánh giá nam nhân kia từ đầu đến chân.
Mặc trên người bộ tây trang màu trắng, hắn cao lớn, thân thể cường tráng, khuôn mặt tuấn tú, lãng tử đầy mị lực cô nhận thức được hắn là người nào nha.
" Không phải là cô đang ở trường sao, cớ gì lại nhàn rỗi mà đi xem phim?" Người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thẳng cô trên người chỉ có chiếc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, hướng cô cười nhẹ.
"Hôm nay là thứ năm nhà trường có quy định là phải mặc đồng phục, cô rất là tuân thủ nha!"
"Ai cần anh lo!" Cô vì tức giận mà xù lông so con nhím là giống nhau, bộ dáng hiện tại của cô thật không giống với thục nữ, nhân cơ hội hiếm có này sao cô có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn, hai đôi mắt to tròn vì tức giận mà trừng mắt với hắn, biểu tình không che đậy cô hoàn toàn rất chán ghét hắn.
Hắn mới không biết xấu hổ mà đi chất vấn cô, còn cô là kẻ xui xẻo nhất mới gặp phải hắn, không có tiết học vì sao không thể tới xem phim? Hành động của cả hai cũng đâu khác nhau, đang là buổi chiều đáng lẽ ra hắn nên ở công ty làm việc lại mang bạn gái đi xem phim là có lý do gì?
Mặc kệ hắn, bên người hắn lúc nào cũng có phụ nữ đi kèm, cô gái vừa mới cùng hắn thân mật trước ánh sáng chắc không phải là hạng phụ nữ tầm thường. Cô cật lực dùng ánh mắt của mình mà soi mói, đánh giá người phụ nữ trước mặt, còn cô ta vẫn ngang nhiên liếc mắt đưa tình với hắn ta.
Cái gì...... Hai người vẫn cứ như vậy ư?
"Làm ơn, anh có liêm sỉ hay không?" Cô nhịn không nổi mắt trợn trắng lên, đem túi xách đẩy ra phía trước, tách ra hai cái người đang án ở cửa, không có nói nhiều lời vô tình mà đi qua.
"Thái độ gì thế kia, anh có biết cô ta sao? Thực không có giáo dục mà......"
Hắn tuyệt đối nhận thấy được bạn gái mình có bao nhiêu cảm giác chán ghét, cô ta đang mở miệng phẫn nộ như quỷ khát máu.
Khấu San Dung không thèm để ý người khác nói xấu cô như thế nào. Cho cô là không lễ phép cũng có thể nhịn xuống, "Không giáo dục" ba chữ này khiến cho cô dừng lại cước bộ, quay đầu trừng mắt với người phụ nữ đanh đá đang nguých cô một cái dài, cô đem ánh mắt phẫn nộ nhìn người đàn ông đang ở bên cô ta lại vô cùng bình tĩnh, bộ dạng thong dong.
"Uy, Văn Nhân Chấn, chị gái của tôi hôm nay về nước anh có biết không?"
"Đương nhiên, tôi sẽ trực tiếp đến sân bay để đón cô ấy." Hắn lên tiếng trả lời thái độ vô cùng thản nhiên, rất giống với tình tiết của phim nọ bọn họ chính là ở trên đường vô tình gặp qua, giống như cô chưa từng gặp qua hắn đang ngoại tình.
Cô siêu khó chịu!
"A, sao cô có loại cảm giác này." Bởi vì khó chịu, làm cho cô đột nhiên có ý nghĩ khiêu khích người phụ nữ kia, cô hướng người phụ nữ lẳng lơ mà nhẹ nhàng nói."Cô đó ngay cả làm ngón chân của chị gái tôi cũng không bằng, thực không nghĩ cô có gì tốt, ngoại hình, vóc dáng như vậy làm sao mà thu hút đàn ông!"
Nói xong câu này, lòng tràn ngập thoải mái, hứng chí vì trả được thù, trong lời nói thực sự là có thuốc nổ mà, tâm tình cô rốt cục có một chút khá lên, cô kiêu ngạo xoay người rời đi, đầu hướng về phía trước đi một mạch không có quay lại.
"Cô đứng lại đó cho tôi, cô là có ý gì!" Cô vừa mới xoay người, người phụ nữ kia liền nổi điên.
"Đừng nháo." Văn Nhân Chấn ra sức ngăn cản bạn gái của hắn đuổi theo đánh cô.
"Hai người thật sự là có quan hệ như thế nào? Anh vì sao không mắng cô ta a?!"
Ai nha, thật sự là vấn đề đau đầu a! Văn Nhân Chấn tiếng tăm lừng lẫy cùng cô gái lưu manh kia, tướng mạo thì bình thường, cá tính lại hung bạo, đến tột cùng là có quan hệ như thế nào?
Hắn là ai ư - cô tức giận đến điên cả người, muốn tìm hắn để gây chuyện, đá mông hắn, phá hoại chuyện tốt của hắn, mà hắn chính là hôn phu tương lai của chị gái cô.
Chị gái xuất ngoại là đi công vụ, cô lại gặp được bạn trai của chị mình trong giờ làm việc lại mang phụ nữ khác đi xem phim, cô hội không tức giận a? Không tẫn hắn đã muốn khách khí với hắn lắm rồi.
"Tức chết mà, cô nhất định phải cùng chị mình nói cho rõ chuyện này!" Khấu San Dung tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, quyết định khi nào chị gái trở về liền lập tức hướng chị mình cáo trạng.
Cái loại đàn ông không chung thủy, một chút cũng không xứng với chị của cô!
Tâm tình không tốt, trong đầu cô chỉ có ý niệm muốn xử tử, lăng trì cái tên đàn ông xấu xa, bội bạc kia hoàn toàn không có để ý ở phía sau lưng đang có một đôi mắt đang chăm chú nhìn cô.
Thiệp cưới màu phấn hồng rất là khoa trương đã nhanh chóng có rồi..
Cô dâu Khấu Thiên Dung và chú rể Văn Nhân Chấn, hân hoan tuyên bố lễ đính hôn....
Khấu San Dung cầm trong tay thiếp cưới, không khắc chế bản thân đem hai hàng lông mày chau lại, vừa nhìn thiếp cưới, lại nhìn hai cái người ngồi sát bên nhau đối diện với cô, đang thấp giọng nói chuyện, thoạt nhìn cảm tình của hai người rất là tốt.
Cô cắn cắn môi dưới nếu không tận mắt thấy cảnh vừa rồi, cô xác định chị gái chắc chắn bị quỷ ám:"Chị thật sự phải gả cho người đàn ông phong lưu tình ái này sao? Chị cô không lẽ bị điên rồi?"
Nếu cô thật sự nói ra những lời này, mẹ xác định cũng không tha cho cô.
"Chỉ là đính hôn thôi, hẳn là không cần quá mức phô trương đi, bốn mươi bàn thật sự rất nhiều, mẹ chỉ cần mời vài người bạn tốt đãi khoảng hai, ba bàn là đủ rồi."
Người vừa lên tiếng giọng nói nhẹ nhàng, mềm mỏng, điệu bộ thục nữ, lại ôn nhu, là một cô gái xinh đẹp, đoan trang, thiện lương, hiện tại đang ngồi ngay ngắn, tư thái nhàn hạ, khí chất tao nhã, nói cho chính xác là một cô gái hoàn mỹ thiên kim, là chị gái của cô- Khấu Thiên Dung hơn cô sáu tuổi.
"Cái gì hai ba bàn! Ta là gả nữ nhi lần đầu sao có thể như vậy keo kiệt, cũng không phải tùy tiện mà chọn khách tham dự hôn lễ!"
Phản bác lại lời của chị là mẹ của cô - Khấu phu nhân, thân hình hơi đẫy đà, ngũ quan, tướng mạo đều vô cùng bình thường, cùng chị gái của cô có nhiều điểm bất đồng, ăn mặc lại màu mè, kiểu cách.
"Mẹ như vậy là có ý gì, bốn mươi bàn liền bốn mươi bàn đi." Mẹ của cô thật sự có ý muốn phô trương việc hỷ trong nhà cho bàn dân thiên hạ ai cũng biết, nói cho đúng hơn mẹ cô phi thường hài lòng về con rể tương lai.
Cô chúa ghét người đàn ông trăng hoa, phong lưu đa tình, gặp mỹ nhân xinh đẹp là chết mê chết mệt, cô lại càng không muốn có muốn chút quan hệ thân thiết nào với loại đàn ông này, cô thật sự rất là chán ghét, muốn cô thật lòng đi thích anh rể ư, điều đó là không thể ví như là hái sao trên trời vậy đó. (Tỷ tỷ ghét của nào trời trao của đó à nha...ủy khuất...)
Nhưng mà chị cô muốn cùng hắn đính hôn!? Chị lại là một cô gái vô cùng tốt...... Cô nên nói cái gì bây giờ.. chúc mừng ư? Thật có lỗi, cô thật sự nói không ra lời!
"Ai nha, xem ra cô cần phải ra tay nghĩa hiệp rồi, giở một chút trò là bản lĩnh của cô!"
Trên sô pha có một chồng tạp chí lớn đều bị Khấu San Dung một tay vờ đẩy ngã xuống đất phát ra một âm thanh lớn khiến cho mọi người xung quanh chú ý, cô cố gắng giữ ngữ khí bình thường vờ như hành động sơ ý đẩy ngã chồng tạp chí kia chỉ là vô tình thôi. Cô muốn mọi người chú ý đến đống tạp chí này là có lý do, trên đầu mỗi cuốn tạp chí đều có một tiêu đề rất lý thú, tương tự nhau cùng đề cập đến cùng một người. Đó chính là công tử đa tình danh tiếng lừng lẫy Văn Nhân Chấn.
Không phải xuất hiện trên trang nhất tạp chí kinh tế tài chính mà là xuất hiện ở tạp chí giải trí lá cải, tổng biên tập tờ báo còn ưu ái đăng hình nhân vật chính ngay tại trang bìa, nữ nhân vật chính là một vũ nữ xinh đẹp đang lên của một câu lạc bộ đêm, mà hắn chính là mỗi tối đều chơi đùa như vậy cho tới hai ba giờ sáng hôm sau.. Người đó không ai khác chính là anh rể tương lai của cô.
Cô ngồi xổm xuống đất, chậm rãi thu thập, cố ý đem tiêu đề tạp chí cùng với ảnh chụp mà đưa ra cho mọi người cùng xem.
"A, không có gì, phóng viên đều rỗi hơi viết bậy bạ đây mà, ta chỉ là tùy tiện nhìn xem mà thôi." Cô giả vờ cố ý nói khác đi, trong lòng âm thầm hướng ánh mắt khinh thường mà nhìn Văn Nhân Chấn.
Hắn tiếp nhận ánh mắt đầy oán khí của cô, lại tỏ vẻ bình tĩnh, bộ dáng làm ra vẻ không có biểu tình gì hướng phía cô mà tươi cười.
"Con còn nhỏ như vậy sao lại xem mấy tờ tạp chí lá cải nhảm nhí này ư? Loại tạp chí không có ích lợi này cũng xuất bản được sao? Mẹ cô vì kiềm nén thịnh nộ mà nhịn xuống nóng giận vào bụng, cả người đền run bần bật mở miệng trách cứ cô "A Chấn, không có làm mấy cái việc này nọ như tạp chí đã viết, tất cả là do phóng viên rỗi việc mà thêu dệt nên."
Các tin tức đó không đúng sự thật, tất cả là do phóng viên bịa đặt, muốn tìm cách tăng tỉ lệ người đọc mà nhào nặn ra, người nổi tiếng như Văn Nhân Chấn có cùng với các nữ người mẫu, ngôi sao ca nhạc có quan hệ chẳng qua là xã giao công việc mà thôi.
Mẹ cô chính là đang tự lừa mình dối người, vì hắn mà ra sức biện minh, bảo vệ, nói cho cùng thì chỉ có mẹ cô là một lòng một dạ tin tưởng hoàn toàn vào nhân cách của hắn. Khấu San Dung vẻ mặt phản đối bĩu môi.
"Bộ dạng của con như vậy là sao? Cậu ấy là anh rể tương lai của con đó, con như vậy là có giáo dục hay sao?"
Cô cố chấp không nghe lời, mẹ cô nhíu mày, ngón tay cái cùng ngón trỏ phối hợp trên cánh tay cô mà nhéo, làm cho cô bị ăn đau rên lên một tiếng.
"Mẹ — đau quá!"
"Còn biết đau sao? Dạy dỗ lẽ phải cho cô liền cố tình không nghe lời mà, cô có cho ta mặt mũi sao? Một chút bộ dáng của con gái đều không có, cô nhìn chị của cô xem, cô có xinh đẹp như chị mình sao? Không lôi thôi gì nữa, còn không mau ngồi xuống cho ta, có nghe chưa? Bộ dáng lúc ngồi cũng không có ngay ngắn, chỉnh tề mà!"
Cô hiểu mẹ vì quan tâm, yêu thương mình cho nên nói chuyện có hơi quá đáng, chuyên quyền. Cha mẹ nào cũng có cách hành xử như vậy, xem nhẹ ý kiến của con mình để giữ lấy tôn ngiêm của bản thân, dù biết vậy nhưng cô cũng có lòng tự trọng, không thích bị nói quá lên như vậy, lại càng không thích trước mặt người khác bị trách mắng.
Cô ghét nhất trên đời là cùng người ngoài ở chung một mái nhà.
Nhưng cô cá tính tự chủ rất cao nên làm sao bây giờ? Tranh luận sao? Tại trong nhà mình, kiên trì cùng mẹ tranh luận vấn đề nhỏ kia cho đến khi có kẻ thắng người thua ư, cô chắc chắn sẽ mang tội danh bất hiếu suốt cả cuộc đời.
Cô không phải không xinh đẹp, dịu dàng, từ nhỏ đến lớn mẹ đều mang cô ra so sánh với chị, nay cô cũng đã trưởng thành cũng có suy nghĩ riêng của bản thân mẹ sao lại thốt ra những lời xúc phạm cô đến vậy, cô phải muối mặt vào đâu bây giờ?
Không để lộ ra biểu tình tổn thương, cũng không thể tức giận, cho nên cô đành phải ngụy trang chính mình, lộ ra biểu tình đồng thuận, cố gắng khắc chế tâm trạng chán nản.
Khéo mắt phát ra lửa giận nhìn Văn Nhân Chấn cười vui vẻ, cô buộc bản thân không cần vì một người xấu xa như hắn mà làm cho bản thân bị tổn thương.
"Oa, mọi người đều ở đây, đừng có nóng quá nháo". Thanh âm theo cửa trước mà truyền vào, giọng nói càng ngày càng gần, bóng dáng của người đó rốt cuộc cũng xuất hiện
Đó là một người có cái dáng người ục ịch, tóc hoa râm, vẻ mặt trung hậu, thành thật, là một quý ông trung niên. Mặc trên người là bộ quần áo tây trang quý phái vẫn là không dấu được cái bụng bia, mặt mày hồng hào, nhìn ra được là mới vừa uống không ít rượu, ông nhếch môi cười, hàm răng to trắng sáng làm ông thoạt nhìn giống phật Di Lặc.
"Ai nha, như thế nào lại có nhiều như vậy tiểu thư xinh đẹp ở nhà của ta?" ngữ điệu trêu tức, ánh mắt trực tiếp chống lại biểu tình ủy khuất của Khấu San Dung, tiếp tục đến gần cô."A.. aa, tiểu mỹ nhân nào đây, bộ dạng của mình như vậy thật là xinh đẹp, như thế nào mặt của mình cũng không cười a? Cười một cái nào tôi mua quà tặng cho mình."
Ông càng lúc càng đến gần, thú vị là mặt của Khấu San Dung không vì vậy mà biến sắc, ngược lại làm cho biểu tình của cô đều hưng phấn lên.
"Cha đã về!" Dỡ xuống biểu tình che đậy nãy giờ, ai cũng không quản được cô, rất nhanh đứng dậy hướng người đàn ông trung niên làm nũng, để cho ông ôm cô một chút."Cha, con giúp papa lấy nước uống nha."
Không cần người khác nhắc nhở, cũng không cần nhờ người giúp việc, Khấu San Dung lập tức rời khỏi phòng khách, đi xuống nhà bếp vì papa mà rót ra một ly nước ấm, nhất quyết muốn ba ba yêu dấu của mình đem nước uống hết, lại sau đó lấy ra thuốc huyết áp đưa cho ông uống.
"Mình à." Xem ông xã vì con gái làm nũng mà ngoan ngoãn uống nước uống thuốc, Khấu phu nhân tức giận, mắt trợn trắng.
"Vợ yêu, đến, tôi ôm một chút." Khấu lão gia thấy sắc mặt vợ không tốt, liền mở lời ngọt ngào dụ dỗ "Vợ yêu", Khấu phu nhân tâm tính tốt lên đôi chút, ông xã không có nặng bên này nhẹ bên kia.
"Làm chi, có các con ở đây." Khấu phu nhân hai gò má ửng hồng, nhăn nhó kháng nghị, bộ dáng xấu hổ ngượng ngùng.
"Có sao đâu nào, tới tôi ôm một chút." Khấu lão gia không để ý tới vợ đang còn giãy dụa ngăn cản, liền kéo lại mà ôm, tương thân tương ái một chút.
Khấu San Dung nhìn cha đối đãi với mẹ mà thích thú, ánh mắt không khỏi say mê, khóe miệng giơ lên, khuôn mặt tươi cười như hoa không có biểu tình giống với khi nãy ẩn nhẫn ủy khuất.
Văn Nhân Chấn không khắc chế được biểu tình cứ như vậy ánh mắt ôn nhu mà nhìn sang Khấu San Dung, thấy cô đang cười thật tươi, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên, lông mi khẽ nhíu lại hắn đang suy ngẫm một điều gì đó, vẫn là không nhìn ra hắn thật đang nghĩ đến chuyện gì.
"A Chấn, cậu đến đây là để bàn bạc về hôn sự? Bọn các ngươi là lớp trẻ cùng nhau bàn bạc là tốt rồi, ta không ý kiến!" Buông ra vợ, Khấu lão gia mới đem lực chú ý phóng tới trưởng nữ nhà mình cùng con rể tương lai lên tiếng.
Cái gì không ý kiến, ông sao lại nói như vậy......" Nghe được ba từ "Không ý kiến" Khấu phu nhân vô cùng phật ý, bắt đầu muốn mở một bài thuyết giảng cùng chồng.
Thấy mẹ bắt đầu đối với cha thuyết giảng, có điều lần này là đem toàn lực chú ý chuyển dời lên người cha, Khấu San Dung nhìn cha mà cười ha ha, chu đôi môi nhỏ giọng nói một câu, "Cám ơn cha."
Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, chỉ cần mẹ bắt đầu la mắng, khiển trách cô, làm cho tâm trạng của cô không được tốt thì papa sẽ nghĩ ra biện pháp để mẹ dời đi lực chú ý, cho tai cô có thời gian mà từ từ thanh tĩnh một chút.
Cô ngồi bên cạnh papa, dò xét khuôn mặt tinh xảo của Văn Nhân Chấn, cũng đã hơn nửa tháng không thấy hắn ghé thăm nhà, cô chờ hắn quay đầu trả lời papa.
Cha thông cảm cho con, thật là có lỗi, ánh mắt sủng nịnh, thâm tình của chị gái hướng papa mà cầu tình khiến lòng cô ấm áp kỳ lạ.
Cha vợ cũng nên lượng thứ cho con!
Cô trong mắt của cha mình thủy chung là cô gái nhỏ hiền lương, thuần khiết nhất. Hơn nữa đối với ông cô là con bé rất thông minh, chính mình luôn đưa ra chủ kiến riêng, trên đời không có thanh niên nào xứng đôi với con gái bảo bối vô giá của ông.
Hào quang của chị gái không có làm cho cô tự ti, mặc cảm vì cả hai vốn là chị em ruột của nhau không có lý do gì để mà so đo cả, hơn tất cả là cô có papa yêu thương, thông cảm thì chịu đựng một chút ủy khuất cũng không sao cả.
Ch. 02 → |