← Ch.03 | Ch.05 → |
Ba ngày sau khi ăn trưa với Christian, Erica ngồi trên chiếc chuyên cơ riêng chở nàng đến Aspen. Thật lạ là nàng giải quyết mọi việc nhanh đến vậy. Erica xin nghỉ phép ở công ty, khóa cửa căn hộ và cho ô tô vào gara. Khi nàng gọi cho Christian Hanford thông báo về kế hoạch của mình, anh nhất định gửi chuyên cơ riêng của gia đình đến đón nàng. Nàng đương nhiên từ chối nhưng giờ ngồi nhìn quanh mình, nàng mừng vì anh đã không chấp nhận lời từ chối của nàng.
Nội thất trong máy bay lịch sự và tiện lợi. Tấm thảm màu xanh da trời dày cộp trải dưới sàn, hơn chục chiếc ghế da cũng màu xanh nhạt và thoải mái hơn bất kỳ ghế ngồi ở khoang hạng nhất nào mà nàng từng bay. Một chiếc TV màn hình phẳng treo trên vách treo trên vách cùng bộ sưu tập phim, đầu đọc DVD và dàn nghe nhạc với hàng chục đĩa CD. Một chiêu đãi viên mặc đồng phục phục vụ bữa sáng ngon tuyệt cho Erica rồi biến mất vào khoang trước với cơ trưởng và phi công.
Còn lại một mình, Erica thầm cảm ơn vì được nghỉ ngơi. Nàng đã suy nghĩ và cân nhắc quá nhiều trong mấy ngày vừa qua, đã nghe quá nhiều người khuyên đến mức được ở một mình lúc này chẳng khác nào được đi nghỉ.
Tuy vậy, đầu óc nàng lại bắt đầu quay cuồng với những suy nghĩ mới, tự hỏi mình đang đi đâu thế này. Christian đã nói rằng gia đình mới của nàng rất nóng lòng muốn gặp nàng.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại. Có lẽ anh chỉ nói lịch sự vậy thôi. Cớ gì họ lại đón nhận tình huống này tốt hơn mấy người anh nàng? Nàng gần như không gặp các anh nàng ngoại trừ những lần cả nhà họp mặt, nhưng mới hôm qua, cả ba cùng đến gặp nàng để khuyên nàng không đi Aspen.
Erica ngả người ra sau ghế, nhắm nghiền mắt lại. Nàng như vẫn còn nghe giọng nói của các anh nàng, lúc thì cầu khẩn, tranh luận, lúc lại như ra lệnh cho nàng đừng làm tổn thương người đàn ông đã luôn yêu thương và nuôi nấng nàng. Thật lạ tại sao tất cả đều đồng lòng quan tâm đến việc bảo vệ Walter trước một sự thật mà bản thân ông đã biết từ lâu. Không một ai trong số họ nghĩ đến việc nàng cảm thấy gì.
Nhưng đối mặt cùng lúc với cả ba người anh cũng không tệ bằng với mẹ kế của nàng. Angela, mẹ kế nàng, yêu Walter đến mức điên cuồng. Bà làm ông hạnh phúc, Erica biết điều đó, và trong thời gian đầu, bà thậm chí còn cố tìm cách gây thiện cảm với Erica.
Nhưng bà ta không có nhiều tình cảm của người mẹ và Erica đã đủ khôn lớn để ghét một người phụ nữ không phải là mẹ mình lại tìm cách kiểm soát cuộc đời nàng. Vì vậy họ chưa bao giờ thật sự gần gũi. Và điều đó giờ cũng sẽ không thay đổi, nàng nghĩ trong lúc nhớ về mẩu đối thoại cuối cùng với mẹ kế.
"Con đang làm ông ấy đau khổ, Erica ạ", Angela nói nhẹ nhàng, giọng nói và nét mặt bà biểu hiện sự không hài lòng thấy rõ, "Ông ấy không đáng bị con đối xử như thế".
"Angela, cháu chỉ muốn tìm thấy bản thân mình", nàng kiên nhẫn.
"Và con tin rằng cha con không hài lòng với lựa chon của con".
"Dì nghĩ như vậy ư?"
Angela thở dài. Cầm cái túi lên, bà kẹp dưới nách và chậm rãi lắc đầu, "Con chưa bao giờ chịu nhìn qua cái vỏ bọc lạnh lùng ấy để thấy người đàn ông bên trong đúng không?" Không đợi câu trả lời, bà nói, "Một ngày con sẽ thấy, con ạ. Và con sẽ biết là trái tim của Walter đau đớn vì con. Ông ấy yêu con, Erica. Dù cho Don Jarrod có là người đã sinhra con. Walter Prentice mới là cha con".
Liệu Angela có nói đúng? Hay dì ấy chỉ bảo vệ chồng mình như mọi khi? Erica không biết, nhưng nàng không thể để bất kỳ điều gì làm nàng dừng bước.
"Về cơ bản", Erica thầm nghĩ, "giờ mình đơn độc. Cũng đến lúc rồi", nàng thở dài.
Trời chứng giám đây là cuộc phiêu lưu lớn nhất nàng từng có. Không giống các bạn cùng trang lứa, nàng không đi du lịch bụi châu Âu sau khi tốt nghiệp đại học. Nàng cũng không để một năm ra để "tìm hiểu" bản thân. Thay vào đó, nàng làm đúng những gì cha nàng mong mỏi. Nàng vào làm một công ty tốt và bắt tay vào công cuộc xây dựng một cuộc sống đáng kính trọng. Trên thực tế Erica chưa bao giờ làm bất kỳ điều gì ngẫu hứng. Nàng luôn là đứa con gái ngoan ngoãn, làm những việc phải làm. Những việc đúng mực. Tất cả bởi vì nàng luôn cố gắng chứng tỏ bản thân cho người cha chưa từng để ý đến nàng. Nhưng bây giờ, dường như nàng đã giả vờ quá lâu.
Rời bỏ tất cả và đi nửa đất nước để đến sống với những người nàng chưa từng biết và cùng chung sức điều hành khu nghỉ dưỡng nàng chưa từng nhìn thấy.
***
Thật điên rồ. Vô lý. Đáng lẽ nàng phải phát hoảng.
Nhưng không.
Erica nhìn ra ngoài cửa sổ xuống mặt đất xa xa dưới kia và ngắm nhìn cảnh vật thay đổi từ thành phố sang đồi núi, rồi đồng bằng và cảm thấy sự phấn khích đang trào dâng trong mình. Thật mới mẻ. Sảng khoái. Nàng có cơ hội mà chỉ rất ít người có được. Một cơ hội để kiến tạo lại hoàn toàn bản thân. Nàng sẽ tận dụng tối đa cơ hội này. Nàng sẽ đi tìm con đường của riêng mình, tìm hiểu xem nàng là ai và khi đã thành công, nàng sẽ có thể đối mặt với cha nàng và ngẩng cao đầu.
Nàng nhấc ly cà phê và nhấp một ngụm. Nhưng ngoài tiếng gầm của động cơ, trong máy bay hoàn toàn tĩnh lặng. Nàng không muốn xem phim hay nghe nhạc. Thực tế nàng quá bồn chồn để có thể ngồi yên. Điều duy nhất giữ nàng ngồi yên trong cái ghế da mềm mại là nỗi sợ bay cố hữu của nàng. Và càng lúc, sự phấn khích trong nàng càng tăng, nó gần như chuyển thành sự lo lắng và nàng sợ mình sẽ không được chào đón khi tới nơi.
Bạn hay thù? Làm sao mà nàng biết được?
Giọng nói của cơ trưởng vang lên trong loa, đánh thức nàng khỏi dòng suy nghĩ, "Cô Prentice, xin hãy thắt đây an toàn. Chúng ta bắt đầu hạ cánh và sẽ đáp xuống Aspen trong khoảng 20 phút nữa".
Nàng gật đầu như thể cơ trưởng có thể nhìn thấy nàng, rồi mỉm cười.
Chỉ còn 20 phút nữa cuộc đời mới của nàng sẽ bắt đầu.
Đã sửa bởi lanyouxuan lúc 21. 11. 2014, 01:11, lần sửa thứ 5.
Anh đang đứng chờ trên mặt đường nhựa.
Trông Christian Hanford khác với lần ở San Francisco, Erica nghĩ trong khi trái tim nàng đập thình thịch. Anh không mặc complê. Và nếu khi ấy nàng đã từng nghĩ rằng trông anh rất đẹp trai trong bộ complê thanh lịch thì cảm giác đó không thể sánh được với những gì nàng cảm thấy ngay lúc này đây.
Anh mặc quần bò màu sẫm, áo thun đỏ có cổ và đi giày đen. Mái tóc ngắn sẫm màu của anh bay lên trong gió và dáng đứng trễ nải dựa vào chiếc BMW đen chỉ làm anh càng thêm "nguy hiểm".
Anh bước tới khi nàng bước suống thang. Anh hơi mỉm cười, dừng lại ở bậc thang cuối cùng và nhìn lên nàng, "Chuyến bay của cô thế nào?"
"Rất tuyệt", nàng nói nhanh, "Cảm ơn anh đã gửi máy bay đến đón tôi".
"Chuyện nhỏ thôi mà", anh nói và đưa tay đỡ nàng xuống những bậc thang cuối cùng. Ngón tay cái của anh xoa nhẹ lên mu bàn tay nàng làm nàng cảm thấy như có lửa đốt. Đôi mắt sẫm của anh nhìn vào mắt nàng và Erica cảm thấy như bị hút chặt vào người đàn ông này. Trong một khoảnh khắc, dường như họ là hai người duy nhất tồn tại trên trái đất. Cái cằm cương nghị của anh lấm tấm râu và đôi môi vẫn cong lên cười trong lúc anh nói, "Đây là chuyên cơ của gia đình Jarrod. Cô là thành viên gia đình".
Nàng đặt tay kia lên bụng như để xoa dịu ngọn lửa đang đốt cháy trong bụng. Chỉ vô ích. Càng phấn khích, nàng càng bồn chồn và nàng biết là không dễ gì bình tĩnh lại.
"Cô nghĩ thế nào nếu chúng ta đi một vòng Aspen trước khi về khu nghỉ dưỡng?"
"Nghe hay đấy", nàng nói, rời mắt khỏi đôi mắt tuyệt đẹp màu nâu sẫm của anh để có thể nhìn ra xung quanh. Và nàng há hốc miệng đầy kinh ngạc.
Nàng liếc nhìn sân bay nhỏ nhắn - so với San Francisco - và những rặng núi bao quanh họ. Bầu trời xanh đến mức gần như nhức cả mắt và những đám mây trắng lững lờ trôi như trong tranh, thật hoàn hảo. Không khí trong veo và sự im lặng khiến cô gái từng quen với những tiếng ồn của một thành phố lớn có cảm giác như mình vừa bị điếc.
"Đẹp quá", nàng thì thào, nhìn ra những rặng nuí đang vươn lên quanh họ như những thiên thần hộ vệ.
"Cô biết không", anh nói, và nàng quay lại, thấy anh đang ngắm nàng, "đúng là rất đẹp". Rồi anh quên hết tất cả, kéo tay nàng, "Đi thôi, cô gái thành phố. Hãy để tôi chỉ cho cô xem".
Nàng quá đẹp; vấn đề là ở chỗ đó, Christian tự chủ. Anh đã hy vọng trí nhớ của mình về nàng cường điệu. Rằng đôi mắt nàng không thật sự có màu nâu nhạt của rượu whisky lâu năm. Rằng nàng không có mùi hương của một trái đào. Rằng mái tóc dày mềm mại của nàng không thật sự tung bay trong gió như một vòng hào quang quanh đầu nàng. Anh đã hy vọng rằng ham muốn của anh với nàng là một cái gì đó anh có thể giũ bỏ và lờ đi.
Nhưng chỉ cần chạm tay vào nàng là những gì trong anh lại bùng nổ và giờ Christian biết đích xác anh lại đang phải đối mặt với cái gì.
Sự quyến rũ.
Anh cầm tay dẫn nàng ra xe. Anh để xe mui trần và hôm nay là một ngày tuyệt hảo để đưa nàng đi tham quan quê hương mới của mình. Mở cửa xe cho nàng, anh dừng thêm một giây nữa để ngắm nhìn. Nàng mặc quần vải thô trắng, áo sơ mi tím than và đi đôi giày bệt đen, nàng gần như không có quyền được đẹp như vậy. Thôi, thế là anh kể như đi tong rồi.
Anh đóng cửa xe và nói, "Chúng ta sẽ lái xe vào thành phố, để cô xác định phương hướng".
"Thế còn hành lý của tôi?"
"Họ sẽ chuyển đến khu nghỉ dưỡng cho cô".
"Vậy thì đi thôi". Nàng gật đầu.
Anh nhảy vào sau tay lái, cho xe nổ máy và lái ra khỏi sân bay.
"Tôi không thể tin được là những rặng núi lại có thể gần đến thế", nàng nói, gạt mái tóc bị gió hất tung lên mặt.
"Tôi đã sống ở đây cả đời vì thế tôi sợ là tôi không để ý đến chúng mấy".
"Sao lại thế được nhỉ" nàng thú thực.
Anh liếc mắt dõi theo hướng nàng nhìn, cho phép bản thân chiêm ngưỡng những mảng xanh trên triển núi bao quanh Aspen. Cũng giống như phần lớn người dân Aspen, anh ít nhiều cho rằng vẻ đẹp tự nhiên của nơi này là điều dĩ nhiên. Khi bạn lớn lên trong một bức tranh, bạn có xu hướng nghĩ rằng ai cũng sống trong khung cảnh như vậy.
Christian cười nhìn nàng, "Tôi cho cô hai tuần để cô thôi không để ý nữa, như tất cả chúng tôi".
Nàng nhìn anh và lắc đầu, "Tôi cá với anh là tôi vẫn sẽ để ý".
Anh lái xe vào trong thành phố, qua những thương hiệu nằm san sát nhau trên các phố. Trên đường Galena anh chỉ cho nàng những ngôi nhà gạch cũ, vài cửa hàng và Erica để ý có những chậu hoa chạy dọc theo những con hẻm giữa các cửa hàng. Dọc phố Main, anh chỉ cho nàng xem Thời báo Aspen, một trong những tờ báo của thành phố, và nàng mỉm cười nhìn một ngôi nhà nhỏ màu xanh dương, trước cửa trang trí bằng những chữ vàng khác kiểu cổ.
Anh biết nàng đang nhìn thấy gì, nhưng anh phải thừa nhận là cũng như những rặng núi, anh đã quá quen thuộc với sự duyên dáng của thành phố nơi anh lớn lên.
Thành phố giờ đương nhiên đã hiện đại, với rất nhiều cửa hàng cao cấp phục vụ những người siêu giàu và nổi tiếng đến đây nghỉ hàng năm. Nhưng đây cũng vẫn là một thành phố mỏ cũ. Những ngôi nhà gạch, các con phố hẹp, hoa đủ sắc màu trong chậuvà những cột đèn đường cổ mang tính trang trí hơn là hữu dụng. Đó chính là sự pha trộn của 3 thế kỷ, anh nghĩ.
"Ở Aspen, chúng tôi vẫn giữ những thứ cũ, đồng thời đón nhận những cái mới".
"Tôi yêu nơi này", nàng nói, quay hết bên nọ qua bên kia để có thể tận hưởng tất cả.
Anh liếc nhìn nàng, thấy sự hân hoan tràn ngập trong mắt nàng và tự hỏi làm sao anh có thể giữ mối quan hệ hoàn toàn công việc với cô con gái út của Don. Trong lúc để tâm trí tranh đấu với những đòi hỏi của cơ thể, anh cố tập trung vào lái xe và không nhìn vào đôi chân nàng đang vắt qua nhau một cách trễ nải.
"Lớn quá", nàng nói sau một phút trầm ngâm.
"Aspen ư?", anh đưa mắt nhìn nàng. Đến từ một thành phố tầm cỡ như San Francisco, anh ngạc nhiên khi thấy nàng nói Aspen lớn, "Thực ra không to lắm đâu. Dân số chỉ khoảng năm ngàn nhưng đến mùa đông thì nhiều hơn nhiều vì người ta đến trượt tuyết và mùa hè thì đến vì lễ hội ẩm thực".
"Không, không phải chỉ Aspen", nàng chữa lại, "Colorado. Tất cả thật... rộng mở. Trời ơi, bầu trời như bất tận". Nàng bật cười khe khẽ và nhún vai, "Tôi quen với những mảng trời nhỏ bé lộ ra giữa các tòa nhà chọc trời rồi"
"Cô thích cái nào hơn?"
"Thật ra thì", nàng nói khi anh dừng đèn đỏ, "khó nói thật nhỉ. San Francisco rất đẹp, nhưng theo kiểu khác. Ở đây tôi thấy mình hơi lạc lõng".
Đèn chuyển sang xanh, anh nhấn ga. Chăm chú nhìn vào đường, anh nói, "Cô là con gái của Don Jarrod, vì thế Colorado có trong máu của cô. Gia đình cô bắt nguồn ở đây từ rất lâu rồi"
"Anh kể cho tôi đi", nàng nói, quay vào tập trung nhìn anh.
"Để tôi thử xem", anh nói, nghĩ lại về những điều anh đã được nghe Don kể trong từng ấy năm, "Kị của Don dựng khu nghỉ dưỡng. Ông đến đây vào thời sốt mỏ bạc và bắt đầu xây thành phố năm 1879. Ông mua vài mảnh đất và xây ngôi nhà mà ông gọi là ngôi nhà to nhất, đáng nguyền rủa nhất ở Colorado"
Erica mỉm cười, "Không thiếu tính tự tôn trong gia tộc Jarrod nhỉ?"
"Không thiếu chút nào", Christian cười, "Để tôi kể tiếp, đến năm 1893, Aspen đã có ngân hàng, rạp hát, bệnh viện và đèn điện"
"Thật ấn tượng", nàng nói, quay cả người sang nhìn anh kể chuyện.
"Đúng vậy. Rồi thị trường bạc bắt đầu tụt dốc, mỏ đóng cửa và hàng trăm người đi khỏi đây. Nhưng Eli Jarrod thì không. Ông tiếp tục mở rộng căn nhà, và biến nó thành một khách sạn. Vẫn còn rất nhiều người từ miền Đông muốn đến đây câu cá và đi săn và Eli sẵn sàng đón tiếp họ".
"Rất thông minh"
"Trong gia tộc Jarrod cũng không thiếu đầu óc", anh nói với nàng, "Nói gì thì nói, Eli vẫn trụ được. Thời kỳ Đại khủng hoảng không dễ dàng với bất cứ ai, nhưng rồi vào năm 1946, khu nghỉ dưỡng thật sự ăn nên làm ra. Rồi người ta phát hiện ra có thể trượt tuyết trên núi và nhà Jarrod đã sẵn sàng bước vào ngành du lịch"
"Đúng chỗ, đúng thời điểm?"
"Tôi nghĩ thế", anh nói, "tuy vậy họ đã trụ lại qua những năm tháng khó khăn khi ai cũng nói rằng dựng một khách sạn giữa "đồng không mông quạnh" là một ý tưởng tồi. Vì thế có lẽ cô có thể nói thành công của họ dựa vào sự cứng đầu nữa"
Anh tăng tốc cho xe vượt qua một chiếc xe tải, đi qua hết phố này sang phố khác. Các cửa hàng nhường chỗ cho những ngôi nhà nhỏ nằm xa xa sau những rặng thông. Để lại thành phố đằng sau, họ đi vào con đường nằm giữa những rặng cây và không gian mở.
"Hãy nói cho tôi nghe về khu nghỉ dưỡng".
Christian gật đầu, "Như tôi đã kể, từ đầu tất cả chỉ là một ngôi nhà, tuy vậy cụ tổ cô muốn đó là ngôi nhà to nhất trong vòng hàng dặm. Khi cụ tổ cô biến nó thành khách sạn, ngôi nhà còn to hơn nhiều. Rồi những dãy nhà được xây nối tiếp và thế là khu nghỉ dưỡng Jarrod ra đời". Anh quặt trái và lái chiếc xe qua cây cầu bắc ngang sông Roaring Fork, "Và khu nghỉ dưỡng cứ thế lớn lên. Khách sạn chính nằm ở đằng trước và tầng trên cùng là nơi ở của gia đình. Cô sẽ ở trên đó".
Nàng hít một hơi dài và gật đầu, "Vậy à? Còn gì nữa không?"
"Ở dưới cũng có nhiều nhà nhỏ, một số được xây dọc theo triền núi. Có những ngôi nhà xây theo chuẩn bình thường, có ngôi nhà xây bằng đá. Phần lớn các ngôi nhà ở đây nhỏ và ấm cúng, dành cho gia đình, nhưng cũng có những ngôi nhà to hơn, có đầy đủ quản gia, người hầu và nấu bếp".
Nàng nhướn lông mày, "Chà!"
"Đúng vậy đấy". Anh lái chiếc xe dọc một con đường hẹp có vối những hàng cây hai bên mọc dày đến mức nàng khó có thể nhìn qua, "Tôi nghĩ là cô sắp sửa kinh ngạc đấy, Erica Prentice ạ".
Nàng bật cười, "Sao anh vẫn nghĩ là tôi chưa đủ kinh ngạc nhỉ?"
"Còn kinh ngạc hơn nữa kia", anh cam đoan.
Con đường dài dẫn vào khu nghỉ dưỡng mở ra trước mắt họ. Một thảm cỏ được cắt tỉa cẩn thận bao quanh bởi những hàng hoa đầy màu sắc và mùi hương nằm trước một tòa nhà thật sự nguy nga.
Erica cảm thấy nàng đang há hốc miệng, "Đây là một tòa lâu đài", nàng thì thào, mắt nhìn lên tòa nhà chính bằng đá, rồi nhìn vào những cánh nhô ra từ hai phía. Những bụi hoa xanh nhấp nhô dưới chân nhà và các ô cửa ánh lên trong nắng như những viên ngọc. Mái nhà nhọn, ban công có rào sắt và tường gạch lâu năm có màu của những cánh hồng.
Sẽ đúng là là một tấm bưu ảnh nếu không có những nhân viên đang hối hả đi lại trên con đường vòng làm nơi này trở nên sống động. Người gác cửa trong chiếc áo khoác màu tím than và vàng đang ra lệnh như một vị tướng và những anh bê vác đồ hối hả tuân lệnh. Những chiếc xe xa xỉ trả khách dưới mái vòm đá che lối vào rải sỏi và các vị khách bước ra được hộ tống để đi lên khách sạn.
"Thật..." nàng thì thầm, vẫn bàng hoàng.
"Tôi đã nói rồi mà", Christian nói."Đáng kinh ngạc"
"Từ đó chưa đủ mạnh", nàng nói với anh khi anh cho xe vào dưới mái vòm và bước ra khỏi xe. Một lát, Christian vòng sang phía bên kia, giúp nàng ra khỏi xe. Nàng đứng lên và chậm rãi quay một vòng, cố thu thập tất cả cùng một lúc.
Đó là điều không thể. Nàng nghĩ nàng phải mất tất cả hàng tuần để nhớ được toàn bộ bức tranh của khu nghỉ dưỡng Jarrod. Nhưng những gì nàng nàng nhìn thấy, nàng rất thích. Erica chưa từng nhìn thấy một nơi nào như vậy. Như thể nàng vừa bước vào thế giới truyện cổ tích vậy. Chỉ còn thiếu duy nhất một chàng hoàng tử điển trai cưỡi trên con ngựa chiến đen.
Rồi mắt nàng nhìn qua Christian. Một anh chàng điển trai lái chiếc BMW đen. Một chuyển thể hiện đại của câu truyện cổ tích, nàng vừa nghĩ vừa cười thầm. Nhưng anh không phải là hoàng tử và nàng cũng không phải là nàng công chúa đang lâm nạn. Hay nàng đang lâm nạn?
Đưa mắt nhìn qua khu vườn, rồi hé nhìn qua khung cửa lớn vào tiền sảnh, Erica không tránh khỏi cảm giác nao nao trong ruột gan. Cuối cùng nàng đã đến đây. Sắp sửa gặp mặt gia đình mà nàng chưa từng biết và không còn đường tháo lui.
"Cô đang nghĩ lại à?"
Nàng quay nhìn Christian và thấy anh đang ngắm nàng, nét mặt đầy kinh ngạc. Thật buồn cười, nàng gặp anh chưa đầy một tuần mà bây giờ anh là người thân quen duy nhất trong một thế giới đang thay đổi điên cuồng.
"Không", nàng nói chắc nịch, thở vào thật sâu, "Không nghĩ lại. Tôi đã quyết định đến đây và tôi sẽ giữ vững lập trường."
Đôi mắt sẫm của anh ánh lên sự ngưỡng mộ và điều đó làm cho Erica cảm thấy ấm lòng.
"Tốt", anh nói, rồi chỉ vào phía khách sạn, "Đã sẵn sàng đi tham quan nhà mới chưa?"
"Chưa bao giờ sẵn sàng hơn", nàng nói với anh và bắt đầu bước đi.
Những bức tường gỗ và sàn nhà màu nâu nhạt ánh lên như một hộp trang sức trong ánh nắng. Những bức ảnh vùng núi chụp qua mỗi mùa được đóng khung tô điểm cho bức tường, bàn ghế bày trong sảnh thi thoảng mỗi nơi một bộ. Tiếng những người đi qua sảnh nói chuyện lúc to lúc nhỏ, bầu không khí nơi đây thật sôi động.
Erica quay đầu hết bên này tới bên kia, nhìn tất cả mọi thứ Christian chỉ cho nàng trong sảnh rồi nhìn tới thang máy, "Đây là thang máy riêng để lên nhà", anh nói với nàng và rút một cái thẻ từ trong túi ra cho vào khe khóa.
Cửa mở và họ bước vào trong. Màu nâu nhạt của gỗ lại là màu chủ đạo, làm Erica không chỉ tưởng tượng ra một căn phòng trên núi mà cả sự ấm cúng và sang trọng.
"Chìa khóa của cô được để sẵn trong phòng", Christian nói.
"Vâng".
"Còn có bếp ở trên tầng nếu cô muốn nấu ăn. Nhưng nhà hàng của khách sạn đưa đồ ăn đến tận nơi nên cô không cần phải lo lắng nếu cô không muốn"
"Ồ, tôi thích nấu ăn", cô nói với anh khi thang máy dừng lại và cửa bật mở.
"Vậy thì cô và anh trai Guy của cô chắc sẽ thích nhau đấy. Anh ấy là đầu bếp mà". Christian bước ra và giữ cửa cho nàng, "Hay đã từng thì đúng hơn. Anh ấy có một nhà hàng ở New York trước khi quay về Aspen và bây giờ anh ấy gần như đang tiếp quản các nhà hàng của khu nghỉ dưỡng"
"Đầu bếp", nàng mỉm cười nói, "Thế thì tôi không thể đọ với anh ấy được rồi. Tôi nói là tôi thích nấu ăn không có nghĩa là tôi giỏi nấu ăn"
"Hôm nào đó cô nấu bữa tối cho tôi nhé", anh nói, rồi dừng lại cau mày khó chịu với bản thân như thể anh hối hận vì đã nói lên điều đó.
Nhìn vẻ mặt của anh, Erica lờ đi như không nghe thấy, bước vào sảnh và thở dài khi nàng nhìn xung quanh, "Ngày càng đẹp hơn"
Hành lang mà họ vừa bước vào rộng lớn, có hai hướng đi, . Sàn gỗ, tường màu sương mù và một cái bàn hẹp có bày một chiếc bình màu xanh thẫm đựng hoa hồng và tú cầu đang chào đón nàng. Cứ đi vài mét lại có một cửa sổ có mái vòm để ánh nắng tràn vào và nhìn ra một quang cảnh đẹp đến nín thở. Nhưng nàng không có đủ thời gian để nhìn quanh và tận hưởng.
Christian chỉ sang bên trái."Dưới kia có bốn phòng, và ngay cạnh đó, dọc hành lang là phòng của gia đình"
"Vâng.." Nàng thấy rằng khu của gia đình cũng có phong cách bài trí của khách sạn, chỉ khác là những ô cửa sổ trông ra một cái bể bơi lộng lẫy. Vài vị khách đang thả mình trên mặt nước xanh biếc, vài người khác tha thẩn xung quanh bể bơi, bàn ghế với những chiếc ô màu như mời chào người ta ngồi xuống nói chuyện. Một quán bar nằm trong góc và những người bồi bàn mặc đồng phục đang hối hả ngược xuôi để làm hài lòng khách
Rõ ràng là nàng vừa bước vào một thế giới hoàn toàn khác với nơi nàng từng biết. Rồi nàng nhận ra rằng Christian vẫn tiếp tục nói, nàng quay lại nhìn và lắng nghe anh.
"Qua căn phòng này trước đây là khu của gia đình. Phòng ngủ chính và các phòng ngủ dành cho anh chị em của cô khi họ còn nhỏ."Nàng cố hình dung được lớn lên ở một nơi như thế này, nhưng thật khó tưởng tượng. Quá rộng lớn. Quá nhiều nơi cho một đứa trẻ có thể chạy nhảy. Mỉm cười, nàng nhớ lại hồi mình còn nhỏ, nàng đã từng nghĩ công viên mà nàng và người vú thường ra là cả một cánh rừng.
"Khi các con trưởng thành ", Christian nói, "Don sửa lại chỗ này, xây cho mỗi người một phòng riêng và thêm vài phòng dành cho khách".
Nghe có vẻ như Don Jarrod đã làm mọi điều để giữ các con ở nhà. Vậy mà ai cũng chạy khỏi Coloradol. Nàng không khỏi băn khoăn vì sao.
Erica thở sâu và gật đầu, "Họ có sống cả ở đây không?"
Như đọc được sự băn khoăn của nàng, anh mỉm cười nói, "Không. Hiện tại chỉ có Guy ở trong một phòng và anh trai sinh đôi của Guy, Blake và người trợ lý của anh ấy sống trong hai phòng khác. Những người còn lại ở nơi khác."
Vậy là chỉ có cặp sinh đôi để phải lo chạm mặt hàng ngày. Tốt thôi. Erica muốn ổn định cuộc sống một chút trước khi buộc phải gặp gỡ anh em nhà Jarrod. Nhưng nếu Guy và Blake cùng trợ lý của anh ấy sống sống ở đây, bây giờ là lúc nên gặp họ.
"Thế bây giờ họ có ở đây không?", Erica cố vững vàng cho buổi gặp gỡ đầu tiên với gia đình mình. Tuy nhiên, thế giờ nghĩ về điều đó, nàng ước gì mình có một phút để chải lại mái tóc rối bù vì gió và trang điểm lại một chút và....
"Không", Christian nói, cắt ngang dòng suy nghĩ rối tinh của nàng, "Blake đi mấy ngày nữa mới về. Anh ấy và Samantha bay tới bay lui giữa Las Vegas và Colorado, thu xếp công việc ở đó để có thể sẵn sàng tiếp quản ở đây. Blake và anh trai Gavin của cô xây khách sạn, phần lớn ở Las Vegas và họ rất thành công ở đó".
"Và họ từ bỏ tất cả để quay về đây?"
"Đúng", Christian nói, "Cũng giống cô, các anh chị cô từ bỏ cuộc sống cũ và về đây để bắt đầu lại từ đầu"
Nhưng ít ra họ cũng quay trở lại nơi chốn cũ. Nàng thì khác, nàng có cảm giác mình vừa từ trên trời rơi xuống. Cảm giác bồn chồn lại dâng lên trong nàng, nhưng nàng kiên quyết làm cho nó lắng xuống.
"Thế còn Guy?"
"Giờ này chắc anh ấy đang ở dưới nhà hàng chính"
Nàng hít một hơi thật sâu, "Còn Gavin? Anh ấy đang ở Vegas với Blake à?"
"Không, anh ấy ở đây. Nhưng anh ấy sống ở khu nhà ở dưới". Christian nhún vai, "Anh ấy không thích dọn vào ở trên này"
Erica bắt đầu hiểu ra rằng tất cả các anh chị nàng đều không muốn về lại Aspen. Nhưng tất cả họ đều đã quay trở về và tiếp quản khu nghỉ dưỡng của gia đình. Điều đó có nghĩa là cho dù họ có cảm nhận thế nào về cha họ và nơi này, sự trung thành với gia đình của họ có ý nghĩa hơn sở thích của họ. Và điều đó không hiểu vì lẽ gì khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn. Nếu gia đình là tất cả với những người này, thì có nghĩa là cuối cùng nàng cũng sẽ có được mối quan hệ tốt với họ.
"Vậy còn những người khác?", nàng hỏi, "Họ sống ở đâu"
Anh đưa nàng đi dọc hành lang và nói tiếp
"Như tôi đã nói, Trevor có nhà riêng ở Aspen, nhưng phần lớn thời gian anh ấy ở đây. Guy ở đây chủ yếu bởi vì anh ấy làm việc ngay trong ngôi nhà này. Và Melissa..." Anh ngừng lại, "Cô ấy sống ở Willow Lodge. Đó là ngôi nhà xa nhất nhưng ai cũng có thể chỉ cho cô đường đến đó. Cô ấy cũng quản lý spa, và thường thì cô ấy ở đấy"
"Khu nhà ở của gia đình rộng từng nào?", nàng bất chợt hỏi, kinh ngạc bởi chiều dài của hành lang.
"To bằng tầng trên cùng của toàn bộ khách sạn, cộng thêm cả hai cánh nhà nữa", Christian mỉm cười đáp.
"Thật kinh ngạc", nàng vừa lẩm bẩm vừa bước theo anh.
"Vâng, đúng vậy đấy. Đây là phòng của cô, cộng với hai phòng nữa. Cuối hành lang cô sẽ thấy có bếp, phòng lớn và phòng làm việc trước kia của Don. Văn phòng của tôi ở dưới tầng, nhưng tôi chủ yếu làm việc ở nhà"
"À, thế là anh không sống trong tòa nhà này. Vậy anh ở đâu?"
Anh đưa nàng tới khung cửa sổ cao có mái vòm ở hành lang và chỉ tay, "Cô có nhìn thấy cái mái nhà màu đỏ ngay sau cây thông to kia không?"
Nàng có nhìn thấy. Ngôi nhà cách nơi nàng đứng chắc chỉ 5 phút đi bộ, "Thật gần"
"Vâng. Vì thế nếu cô có cần gì.."
Anh đứng ngay cạnh nàng, nàng cảm thấy hơi nóng tỏa từ cơ thể anh sang nàng. Anh thật thơm tho, nàng muốn hít vào thật sâu và khi nàng ngước lên nhìn đôi mắt ấy nâu ấy, nàng mong ước một cách kỳ lạ được dựa vào và... Nàng đang nghĩ gì vậy? Lúc này cuộc đời nàng chẳng phải đã có quá đủ những thứ mới rồi sao?
"Cám ơn", nàng nói nhanh lùi 1 bước cách xa anh cho an toàn, "Tôi sẽ nhớ"
Anh ngắm nàng vài giây và Erica tự hỏi liệu anh có đoán được nàng đang nghĩ gì không, liệu anh có thấy rằng nàng đang tưởng tượng đến anh, tự hỏi môi anh có mềm và ấm như nàng nghĩ không.
Nhưng nếu như anh biết thì anh cũng như nàng kiên quyết không chú ý tới điều đó. Anh đưa tay lên chùi mặt, rồi chìa tay ra trước im lặng mời nàng tiếp tục đi dọc hành lang. Anh bước bên cạnh nàng và tiếng gót giày của nàng nghe như tiếng súng trong tĩnh lặng.
Khi anh cuối cùng đứng trước một cánh cửa và mở ra, Erica bước qua anh và đứng chết lặng ở ngưỡng cửa.
Quá đẹp! Lẽ ra điều này không còn làm nàng ngạc nhiên nữa mới phải. Ở khu nghỉ dưỡng Jarrod Ridge mọi thứ đều ngoạn mục. Nhưng vì 1 lẽ nào đó, nàng không nghĩ là phòng của nàng lại.... tuyệt đến vậy. Suy cho cùng, ở đây nàng là người lạ và từ những gì nàng biết, anh chị nàng cũng không thích thú gì với sự tồn tại của nàng, cũng như nàng với sự tồn tại của họ. Nàng đã nửa nghĩ rằng phòng của mình sẽ là một căn phòng khách sạn bình thường, đẹp nhưng không có gì đặc biệt. Căn phòng này, nàng tự nhủ khi bước tiếp vào phòng, không thể nói là bình thường.
Phòng khách được sơn bằng nhiều sắc xanh. Tường xanh nhạt, bàn ghế xanh sẫm, bình hoa xanh đầy hoa ngát hương và rèm cửa sổ cũng có màu xanh thẫm. Sàn gỗ được tô điểm bằng những tấm thảm tua rua có tông màu xanh và be, và thậm chí cả sàn trước lò sưởi trông cũng như 1 bức tranh bằng gốm.
"Trời", nàng nói và ngay cả từ đó cũng không diễn tả hết được.
"Rất mừng là cô thích", anh nói, bước vào phòng sau cô.
"Làm sao mà không thích được chứ?", nàng quay người chậm rãi, cố nhìn tất cả cùng một lúc. Rồi ánh mắt nàng dừng lại ở Christian, " Nói thật, tôi không nghĩ sẽ có 1 căn phòng như thế này".
Anh cười và trong nàng một cái gì đó lại quặn lên. Thật sự người đàn ông này có nụ cười như ma thuật. May là anh ta không sử dụng mấy.
"Thế cô tưởng thế nào? Một gian hầm à?"
Nàng cười và nhún vai, "Không, không đến mức thế, nhưng không..."
"Melissa chọn phòng này cho cô. Cô ấy nghĩ cô sẽ thích nó và các anh cô không phản đối"
"Không phản đối". Thật là hay, nàng nghĩ, "Melissa thật tử tế"
"Cô sẽ thích cô ấy. Cô ấy rất mong được gặp cô"
"Thế còn các anh trai tôi?"
Anh ngừng lại 1 lúc lâu rồi nói, "Họ sẽ gặp cô"
"Như 1 đại gia đình hạnh phúc, phải không?" Thật buồn cười, từ phấn khích, các dây thần kinh của nàng đã chuyển qua đầy lo lắng chỉ trong nháy mắt. Có lẽ tất cả đều phải trải qua quá nhiều cảm xúc thăng trầm trước khi có thể bắt đầu thân thiện với nhau.
"Cô cũng có quyền ở đây như tất cả mọi người", anh nói với nàng.
"Thật vậy sao?" Erica lắc đầu và vừa cau mày vừa đưa hai tay ra trước như thể muốn ôm vào cả khu nghỉ dưỡng, "Họ lớn lên ở đây. Còn tôi là người xâm phạm quyền lợi của họ. Đây là nhà của họ"
"Ngôi nhà mà tất cả bọn họ đều chạy trốn một mạch ngay khi có thể"
Nàng thả hai tay xuống, "Tại sao? Don Jarrod là 1 người cha tồi ư?"
"Không tồi", anh nói, bước qua phòng để đứng cạnh nàng, "Chỉ quá bận rộn và bảo thủ". Christian cười buồn, "Ông ấy chẳng phải là bố tôi mà còn suốt ngày can dự vào cuộc sống của tôi, ra lệnh, bắt tôi phải làm thế này, thế nọ"
"Nghe có vẻ giống nhau", Erica trầm ngâm, đi về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài bể bơivà rặng núi đằng xa, "Tôi lớn lên với một người cha giống thế. Thật buồn cười, phải không?"
"Có lẽ chính điều đó sẽ giúp cô hiểu anh chị mình hơn"
"Tôi nghĩ còn phải xem đã. Thật lạ là một nơi đẹp như thế này lại gần như trống vắng. Đáng buồn. Không 1 ai trong số những người mang họ Jarrod muốn sống trong ngôi nhà của gia đình mình"
"Như tôi đã nói với cô", Christian công nhận, "Don là người cha khó tính nhất trên thế gian. Họ phần lớn đều có vấn đề với nơi này và không thích bị cha ép phải quay về Aspen"
Nàng khẽ thở dài, "Thế là tất cả chúng ta đều có vấn đề với cha"
"Cũng có thể nói vậy". Anh đút tay vào túi quần sau và nhìn nàng bước tới chiếc ghế sô pha của căn nhà mới, "À, còn về bố cô, ông nói gì khi cô nói với ông tất cả truyện này?"
Erica nhìn anh, "như tôi dự đoán. Ông không muốn tôi đi",
"Thế sao cô vẫn đi?"
Nàng dừng lại, cúi xuống nhặt 1 chiếc gối lên. Nàng đưa ngón tay lướt qua hình thêu trên vải, rồi lại đặt chiếc gối xuống, "Tôi phải đi. Tôi phải đến xem và...."
"Tìm bản thân?" Anh tiếp.
Nàng cười khẽ, "Nghe có vẻ rỗng tuếch nhỉ?"
"Không hẳn. Tôi đã từng bị lạc. Không phải lúc nào cũng dễ tìm lại được bản thân"
Erica nghiêng đầu nhìn anh. Nom anh thật tự tin. Như đang ở nhà mình vậy. Vấn đề là không để những lúc như thế này hủy hoại mình.
Nàng quay nhìn quanh và để mắt lướt qua căn phòng sẽ là nhà nàng trong thời gian chẳng biết là bao lâu. Có 1 dãy hành lang cạnh phòng khách mà nàng nghĩ chắc dẫn đến phòng ngủ và..."Anh nói rằng có bếp à?"
"Đúng thế", anh chỉ, "Ngay ở đằng kia kìa".
Nàng đi vào tìm và cuối hành lang, nàng thấy một bếp đôi, một cái tủ lạnh nhỏ và vài cái tủ bếp. Tủ lạnh có nước, rượu vang và soda cùng với rau quả tươi. Có một đĩa hoa quả bày trên bàn và nàng để ý thấy cửa sổ của bếp trông ra một khu vườn bài trí theo phong cách Anh.
"Cô có đói không?", giọng nói của Christian vang lên phía sau nàng.
Nàng quay lại nhìn anh và thừa nhận.
"Có, thực ra là khá đói"
"Thế thì chúng ta cùng xuống nhà ăn trưa? Tôi có thể trả lời các câu hỏi của cô và cùng lúc cô có thể gặp anh trai mình"
Người anh trai đó là Guy, nàng nhắc mình. Đầu bếp. Buổi gặp mặt này chắc sẽ khiến nàng chẳng còn bụng dạ nào ăn uống, nhưng nàng đánh liều trả lời, "Cho tôi một phút để sửa sang lại và tôi sẽ sẵn sàng"
Sẵn sàng cho mọi thứ, nàng tự nhủ.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |