← Ch.07 | Ch.09 → |
Quan Tử Ngâm là bị đói nên mới tỉnh.
Bữa tối hôm qua ăn không nhiều lắm, không ngờ Hoắc Duyên ôm cô rời khỏi nhà ăn xong lại coi cô thành bữa tối của hắn, quá trình không chỉ có nhiệt tình, thân mật, còn kéo dài làm hao hết khí lực của cô.
Cô còn tưởng rằng hắn nói dối chân cô đau chỉ là vì thoát khỏi Hồng Môn Yến, không ngờ là vì mục đích khác.
Nam nhân này thật sự là .......
Nên nói như thế nào đây? Căn bản là không coi ai ra gì, làm theo ý mình!
Hắn rốt cuộc có biết tối hôm qua trong nhà ăn, những người đó, từ đầu đến cuối không thấy hắn xuất hiện sẽ thế nào a? Nhất là hai nữ nhân nghiến răng nghiến lợi đến hận không thể cắn chết cô kia.
Ai, cô cảm thấy tính mạng của chính mình thật sự là khó bảo toàn mà!
Nhưng cũng phải nói, sao cô phải để ý những người đó nghĩ thế nào, sao phải sợ hai nữ nhân khó hiểu kia?
Một người đã phản bội hôn ước, rời bỏ Hoắc Duyên, một người đã kết hôn, có lão công, hai người này đều có vấn đề, mà đều là bệnh không nhẹ.
Lúc ra ngoài mấy người đó không mang theo mắt, theo tai sao? Không nhìn thấy Hoắc Duyên từ đầu tới đuôi cũng chưa liếc nhìn họ một cái sao, trong mắt chỉ có cô sao? Hoắc Duyên hào phóng giới thiệu cô là vị hôn thê của hắn không dưới một lần, khẳng định hai nữ nhân kia đều có bệnh!
Bụng thật đói.
Hiện tại là mấy giờ?
Hiện tại đến nhà ăn liệu có đồ ăn không?
Nếu nhà ăn không có thì tủ lạnh trong bếp hẳn là có chứ nhỉ?
Quan Tử Ngâm liếc nhìn Hoắc Duyên còn đang ngủ say, thật cẩn thận bỏ cánh tay hắn ra khỏi bụng nàng, lại thật cẩn thận lui ra rồi đứng dậy, xuống giường, mặc quần áo vào, ra khỏi phòng đi tìm đồ ăn.
Vừa ra khỏi phòng, cô nhìn đồng hồ, hơn năm giờ.
Đây là lần đầu tiên nàng dậy sớm như vậy từ lúc đến đây. Không biết người ở đây, nhất là đầu bếp, mấy giờ mới bắt đầu làm việc? Thật hy vọng đầu bếp đã làm việc, ông trời phù hộ.
Đi qua hành lang dài, bốn phía rất yên tĩnh.
Nắng sớm chiếu vào qua cửa sổ, dung hợp không khí lãng mạn phương Tây cùng với hành lang thanh lịch phương Đông làm nó càng trở nên tao nhã mê người, lẳng lặng tản mát ra một cỗ mị lực thần bí.
Cuối hành lang là không gian rộng mở trong sáng, cũng chính là đại sảnh.
Độ cao đại sảnh khoảng ba tầng, trần nhà có hoa văn tiên diễm, hai bên có hai cầu thang làm bằng đá cẩm thạch hình cung, to lớn mà quý phái lên lầu hai.
Nhà ăn ở hành lang bên trái dưới lầu một, Quan Tử Ngâm đương nhiên đi xuống, vừa bước xuống bước thứ nhất đã bị người ở phía sau đẩy, làm cho nàng trong nháy mắt mất đi thăng bằng, thét chói tai.
"A ——"
Tiếng thét chói tai vang lên trong sự yên lặng sáng sớm, làm cho người đang ngủ bừng tỉnh, dù đang ở trong phòng hay ở nơi nào cũng chạy vội tới.
Tiếng bước chân vội vội vàng vàng ùn ùn kéo đến, trong đó còn có nhiều thanh âm nghi hoặc.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Vừa rồi là ai thét?"
"Có chuyện gì?"
"Ở đâu?"
Theo phương hướng tiếng thét vang lên, những người ở tầng hai cũng nhìn xuống, tầng một đã tụ tập đầy người, có người đỡ một người ngồi dậy.
"Có chuyện gì vậy?" Lí Thành Thị đứng ở tầng hai cao giọng hỏi.
"Tiểu thư bị ngã cầu thang." Có người trả lời như vậy.
Một thân ảnh nhanh như chớp lao từ tầng hai xuống, làm cho người ta sợ hãi, tưởng là lại có người ngã cầu thang.
"A!" Có người thậm chí còn nhịn không được kêu lên sợ hãi.
Không ai rơi xuống, chỉ có Hoắc Duyên mặt cắt không còn giọt máu lao tới bên cạnh Quan Tử Ngâm, nhanh chóng, thật cẩn thận kiểm tra thân thể cô, đồng thời gầm nhẹ rít gào.
"Gọi bác sĩ!"
Tóc hỗn độn, còn đang mặc quần áo ngủ, xộc xệch, có thể thấy hắn lao ra khỏi phòng vội vàng như thế nào.
Nghe vậy, có người nhanh chóng xoay người chạy đi gọi bác sĩ.
Xác định cô hình như không có gãy xương, Hoắc Duyên thật cẩn thận ôm Quan Tử Ngâm vào trong ngực.
"Có chuyện gì?" Hắn trầm giọng hỏi.
Người giúp việc trả lời: "Tôi không rõ, nghe tiếng thét nên chạy đến, thấy tiểu thư lăn từ trên tầng xuống. Tuy đã rất cố gắng nhưng không kịp đỡ tiểu thư. Thực xin lỗi."
"Có ai thấy chuyện gì xảy ra không?" Hoắc Duyên ngẩng đầu nhìn quanh.
Mọi người đều lắc đầu.
"Tiểu thư có thể do đau chân quá nên bị ngã?" Có người đoán.
"Trời còn chưa sáng, có lẽ do nhìn không rõ."
"Nhưng, tiểu thư chưa từng rời giường sớm như vậy, có khi nào cô ấy bị mộng du không?"
Đang lúc mọi người đoán già đoán non, Quan Tử Ngâm giật mình.
Hoắc Duyên lập tức cúi đầu, ôn nhu gọi: "Bảo bối!"
Quan Tử Ngâm lông mi run rẩy vài cái, lúc này mới chậm rãi mở to mắt.
Ánh mắt của cô nhìn về phía hắn đầu tiên, sau đó nhìn về phía mọi người xung quanh, suy yếu mà khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Em bị ngã cầu thang, em quên sao?" Hoắc Duyên ôn hòa nói.
Biểu tình khó hiểu trong nháy mắt rút đi: "Có người đẩy em."
"Cái gì?" Hoắc Duyên nghĩ là mình nghe nhầm.
"Lúc em xuống cầu thang, có người đẩy em từ phía sau." Cô run rẩy thấp giọng nói. Cả người sợ hãi không ngừng run rẩy.
Hoắc Duyên rùng mình, lập tức ngẩng đầu nhìn phía tầng hai, trên đó đương nhiên đã không còn ai, bởi vì toàn bộ mọi người đã xuống tầng quan tâm thương thế của cô. Nhưng ngay cả như vậy. Hắn vẫn biết người bị tình nghi có thể là ai, bởi vì ở tầng hai, trừ hai người họ cũng chỉ có bốn vị khách không mời mà đến kia.
Là ai? Rốt cuộc là ai độc ác như vậy, hận cô như thế, làm ra chuyện này? Ánh mắt hắn trong nháy mắt trở nên tàn khốc, dù là ai làm hắn cũng sẽ không bỏ qua, hắn thề với trời!
"Hoắc Duyên?" Hắn chưa bao giờ thể hiện sự lãnh khốc, làm cho Quan Tử Ngâm có chút không thể thích ứng.
Hắn lập tức cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt trong nháy mắt biến trở về ôn nhu và quan tâm, còn có lo lắng.
"Nói cho anh biết, em đau ở đâu?" Hắn ôn nhu hỏi.
"Tay, chân, mông, .... Em không biết, toàn thân đều đau." Cô thống khổ thấp giọng rên rỉ.
"Em cử động anh xem nào, cẩn thận một chút, từ từ thôi."
Cônghe lời, cử động chân trái trước, sau đó là chân phải, tiếp theo mới là hai tay.
"Có chỗ nào đặc biệt đau không, vừa cử động đã đau?" Hắn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, nín thở hỏi.
Quan Tử Ngâm nhẹ nhàng mà lắc đầu, toàn thân cô đều đau, nhưng cũng không có chỗ nào đặc biệt đau.
Hoắc Duyên thở phào nhẹ nhõm, chắc là cô không bị gãy xương, nhưng cũng phải chờ bác sĩ đã.
Hắn thật cẩn thận bế cô lên, sau đó ngẩng đầu nói với người giúp việc: "Được rồi, mọi người đi làm việc đi." Rồi nhìn mấy vị khách: "Thật có lỗi, hiện tại đã không có việc gì, còn sớm, nếu mọi người không ngại thì trở về phòng ngủ tiếp đi."
"Xảy ra chuyện này chúng tôi làm sao ngủ nổi." Lí Thành Thị lớn tiếng tỏ vẻ.
"Phải nha." An Tuyết Lỵ ôn nhu phụ họa.
"Chờ bác sĩ Phí Nam kiểm tra thương thế của Tử Ngâm đã, xác định không nghiêm trọng rồi nói sau." Hoắc Hào nghiêm túc nói.
"Các người thật đúng là rất nhiệt tình nha! Nếu tất cả mọi người đều nhiệt tâm như vậy, thiếu tôi hẳn là cũng không sao đi, tôi phải về phòng ngủ." Ngô Nghi Linh nói xong, ngáp một cái cũng không quay đầu lại, xoay người lên tầng.
Hoắc Duyên ôm Quan Tử Ngâm đến Khởi cư phòng đặt cô nằm xuống, hắn định ôm cô trở về phòng nhưng ba người kia đi theo, hắn tuyệt đối không muốn cho những người có thể là hung thủ vào phòng ngủ của bọn họ.
Bác sĩ Phí Nam sau khi nhận được điện thoại, lập tức tới, có cả xe ý tế để đề phòng Quan Tử Ngâm bị thương nặng, cần thiết bị hỗ trợ chẩn đoán bệnh và trị liệu đặc biệt.
Kết quả kiểm tra, Quan Tử Ngâm thật là phúc lớn mệnh lớn, ngoài trừ bị bầm tím, không có nội thương cũng không bị gãy xương, chỉ là thân thể sẽ đau nhức vài ngày, làn da xinh đẹp trắng nõn cũng bị tím bầm nhiều chỗ do bị tụ máu.
Bác sĩ Phí Nam rời đi, những người khác thấy không có gì đáng ngại cũng rời đi.
Ngoài cửa sổ, vốn nắng sớm nay đã ngời sáng lên, mặt trời lấp ló trong tầng mây, chơi trốn tìm với cỏ cây xanh mát.
Hơn chín giờ, Quan Tử Ngâm cũng sắp chết đói.
Sau khi mọi người đi nàng kéo kéo quần Hoắc Duyên.
"Sao vậy?" Hắn lập tức ôn nhu hỏi.
"Em sắp chết." Cô rên rỉ nói.
"Ngốc! Vừa rồi em không nghe bác sĩ nói sao? Anh ấy nói không sao, đừng có nói lung tung!" Hắn lập tức giáo huấn cô.
"Không phải, là đói đến sắp chết." Cô vô lực nói.
Hoắc Duyên trừng mắt nhìn, một lúc sau mới hiểu ra.
Đói đến sắp chết? Hắn thật sự là thua cô rồi, trong thời điểm này mà cô còn nói vậy được, nên nói là cô có thói quen như vậy hay là thần kinh vốn đặc biệt đây.
"Còn thấy đói bụng chứng tỏ không sao." Hắn nói.
"Phải nha nhưng đến lúc đói thủng dạ dày còn nghiêm trọng hơn, thực sự sẽ chết người." Cô uể oải nói.
"Anh đã gọi Kiều Di mang bữa sáng đến." Hắn nói cho cô.
"A, em thật yêu anh." Cô nịnh khéo.
"Vì anh đã gọi bữa sáng tới?" Hắn nhịn không được nhướn mày hỏi. Nếu hắn nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên cô nói yêu hắn.
"Không phải, vì bộ dáng gợi cảm của anh buổi sáng do không cạo râu." Cô sờ sờ cằm hắn, cảm giác thực mới mẻ.
Miệng hắn khẽ nhếch: "Em thích anh để râu?"
"Em thích anh không có mặc quần áo."
Cô hoàn toàn không để ý nói nhưng làm hắn cười lớn hơn một chút.
"Thì ra em là sắc nữ." Hắn nói.
"Sắc lang phối sắc nữ, không phải trời sinh một đôi sao?" Cô tà nghễ liếc mắt một cái.
Hoắc Duyên sửng sốt, nháy mắt lại cất tiếng cười to.
"Ha ha .........."
Rốt cục Quan Tử Ngâm thở phào trong lòng. Nhìn bộ dáng hắn trước đó cô rất sợ hãi sẽ có án mạng nếu hắn biết ai là kẻ đẩy cô.
Người kia đương nhiên là đáng chết, à, nên bị trừng phạt, nhưng người chấp hành hẳn là cảnh sát mới đúng, không nên làm bẩn tay hắn.
Trong lúc hắn cười to, Kiều Di đã mang bữa ăn mà cô mong đợi đến.
Hoắc Duyên thu hồi tiếng cười, nhưng trên mặt vẫn tràn ngập ý cười.
"Thiếu gia cười gì vậy?" Kiều Di tò mò hỏi, lập tức chuyển hướng cô, quan tâm nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thư, cô có khỏe không?" Trong mắt cô tràn ngập đau lòng và lo lắng.
"Không tốt, bụng của tôi sắp đói chết." Quan Tử Ngâm vẻ mặt cầu xin nói.
Kiều Di ngây người ngẩn ngơ, không thể hiểu ý hài hước của cô.
"Kiều Di, còn có thể đùa, cho thấy cô ấy không sao, chị đừng lo lắng." Hoắc Duyên trả lời thay cô.
Để thuận tiện ăn, Quan Tử Ngâm giãy dụa muốn ngồi dậy.
"Em định làm gì?" Hoắc Duyên vừa thấy, lập tức ngăn cô lại.
"Không ngồi thì làm sao ăn được?" Cô trả lời.
"Anh bón cho em."
Cô nhịn không được xem thường: "Tay của em không đứt."
"Bảo bối." Hắn bất đắc dĩ nhìn cô kêu lên.
"Kiều Di." Cô bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía quản gia, muốn Kiều Di phân xử.
"Tiểu thư để thiếu gia bón đi." Kiều Di tươi cười nói, thực thích xem bộ dáng thiếu gia sủng tiểu thư.
"A, tìm nhầm chỗ dựa." Quan Tử Ngâm nhịn không được thở dài.
"Anh không hại em, em tìm chỗ dựa cái gì." Hoắc Duyên dở khóc dở cười nói.
Sau đó, hắn bón cho cô trứng muối kho thịt, một đống lớn bánh quẩy, mọi đồ đều thổi nguội cẩn thận rồi bón cho cô ăn.
Quan Tử Ngâm được bón có chút thẹn thùng, cũng có chút xấu hổ, hai tay của cô rõ ràng là có thể cử động, lại còn để hắn bón.
Nên nói thế nào đây? Nhưng cảm giác này thật ngọt ngào.
Bón cho cô ăn xong bữa sáng, hắn lại ngấu nghiến hôn cô rồi ôm cô về phòng nghỉ ngơi.
Hắn bảo cô ngủ một chút, cô nói mình không ngủ được, hắn phải nói chuyện phiếm với cô, kết quả, tán gẫu không được mấy câu thì cô đã ngủ mất rồi.
Vừa cảm giác tỉnh lại, bữa trưa cũng đã qua rồi.
Quan Tử Ngâm xác định trong khoảng thời gian này Hoắc Duyên vẫn ở đây hay mới trở về nhưng lúc tỉnh vẫn thấy hắn nằm bên.
"Đói bụng không?" Hắn hỏi cô.
Cô không có cảm giác đói, liền lắc lắc đầu.
"Muốn tắm không?" Hắn lại hỏi.
Hơi cử động một chút, toàn bộ các tế bào trên cơ thể đều hô 'muốn muốn muốn' nên cô gật gật đầu.
Hắn thả cô vào nước ấm, ôm cô vào trong bồn tắm, sau đó cùng tắm với cô.
Tay hắn nhẹ nhàng mà dao động trên người cô, không có ý tứ khiêu khích, chỉ có đau lòng và thương tiếc.
Buổi sáng da thịt phiếm hồng, mà thời gian qua làm đậm dần lại, tay hắn ôn nhu mơn trớn những chỗ tụ máu, không ngừng xoa, giống như làm vậy thì những vết bầm đó sẽ tiêu đi, làm cô thấy thật có lỗi.
"Thật xin lỗi." Cô nói.
Tay hắn hơi dừng lại, sau đó lại xoa những vết bầm tím.
"Sao đột nhiên lại nói như vậy?" Hắn hỏi.
"Làm anh lo lắng."
Hắn đột nhiên dang rộng hai tay, gắt gao ôm cô vào trong ngực, run rẩy nói với cô hắn sợ hãi chứ không phải lo lắng.
"Em hù chết anh, sau này không được như thế, biết chưa?" Hắn nói, thanh âm cũng suy yếu mà run rẩy.
Cô định nói cho hắn, chuyện này không thể khống chế được nhưng lại ôn nhu nói một tiếng: "Được."
Hắn hôn lên trán cô, cái mũi, miệng, lại gắt gao ôm cô một hồi lâu.
Trong phòng tắm rất im lặng ngoại trừ tiếng nước chảy róc rách, cô lại đánh tan sự trầm tĩnh.
"Anh nghĩ người đẩy em là ai?" Cô hỏi hắn, đồng thời nghĩ tới chuyện hồi sáng mà lòng còn sợ hãi, nhịn không được run rẩy.
"Đừng nghĩ nhiều." Hắn lập tức nói, càng ôm cô chặt hơn.
"Em không sao." Cô vỗ vỗ tay hắn, trấn an hắn. Rồi hỏi: "Chuyện này không thể không nghĩ là được, phải nhanh chóng tìm ra hung thủ, em không muốn mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng."
"Sao em lại kiên cường dũng cảm như vậy?" Bình thường nữ nhân hẳn là đều sợ hãi mới đúng.
"Không có cách nào khác nha, ai bảo vừa rồi có người nói em hù chết hắn nên em phải cố gắng thấy biến không sợ hãi nha." Cô bất đắc dĩ nói, vẻ mặt cũng bỡn cợt.
Hoắc Duyên ngẩn người nhìn cô, quả thực không biết nói gì. Cô bỗng nhếch miệng mỉm cười với hắn, bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu làm cho hắn rốt cuộc nhịn không được lắc đầu cười khẽ ra tiếng.
"Anh đột nhiên cảm thấy nên thực đồng tình với ba em."
Cô khó hiểu khiêu mi: "Có ý gì?"
"Ông ấy nhất định là hoàn toàn không có biện pháp trách mắng em, chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của em đúng không? Cho dù em muốn sao trên trời thì ông ấy cũng phải hái cho em."
"Đúng vậy, vốn là như vậy, nhưng nửa năm trước do anh ban tặng, ba không chỉ cự tuyệt yêu cầu của em mà còn tát em một cái." Tưởng tượng lại lúc đó, cô liền cảm thấy ủy khuất.
Mấy hôm trước hắn đã nghe cô nói chuyến đi Đài Loan gặp bốn nam nhân chỉ phúc vi hôn, và những chuyện thú vị xảy ra sau đó. Ngay lúc đó hắn chỉ thấy buồn cười, không ngờ cô còn bị ba tát một cái, hắn hiện tại chỉ cảm thấy đau lòng và thật có lỗi.
"Thật xin lỗi." Hắn áy náy nói.
"Chuyện này không phải do anh, anh cũng không biết là ba anh sẽ làm vậy." Cô lắc đầu nói.
Hắn vẫn cảm thấy được đau lòng và thật có lỗi.
"Anh cảm thấy ai là người đẩy em?" Cô bỗng nhiên trở lại chuyện chính.
Hoắc Duyên bỗng nhiên khẽ thở dài, biết là cô đã muốn biết thì không thể ngăn cô được.
"Anh không biết, bốn người bọn họ đều có thể." Hắn thành thật trả lời.
"Ngay cả đại ca anh cũng có thể sao?" Cô có chút kinh ngạc, hắn nói bốn mà không phải ba.
"Tối hôm qua không phải em nói hắn dã tâm bừng bừng sao?" Hắn lại bắt đầu xoa xoa vết bầm của cô.
"Emcũng không hiểu biết đại ca anh, không biết cá tính và thói quen của anh ta, có lẽ đó chỉ là bộ dáng bình thường của anh ta." Quan Tử Ngâm khẽ cau mày: "Bình thường anh ta đều như vậy sao?"
"Đúng!"
"Vậy thì sao có thể hoài nghi anh ta?"
"Không đúng."
"Sao lại nói vậy?" Côxoay người lại đối mặt hắn hỏi.
"Anh vốn không nên nói với em chuyện này." Hắn thở dài một tiếng.
"Chuyện gì?" Cô nhìn hắn không chuyển mắt.
"Tai nạn xe cộ kia không hoàn toàn là vô tình." Hắn do dự.
"Cái gì?" Quan Tử Ngâm cực kỳ khiếp sợ: không phải vô tình vậy có nghĩa là có người muốn hại hắn, muốn giết hắn.
"Không có căn cứ chính xác chứng minh là anh ta làm nhưng có nghi ngờ lớn."
"Anh ta làm gì?"
"Xe bị thiêu rụi nhưng sau khi kiểm nghiệm lại, dây lưng có dấu vết bị đao cắt, tuy rằng chỉ một chút nhưng ...."
"Qua thời gian dài sẽ là nguy hiểm trí mạng." Cô nổi giận đùng đùng tiếp lời nói.
"Ừ."
"Sao hắn ta phải làm vậy? Sao anh lại đắc tội với hắn?" Cô căm phẫn.
"Không biết, bởi vì không tìm thấy chứng cớ chứng minh chuyện này là do hắn ta làm, cho nên không có cách nào chất vấn hắn. Hơn nữa một năm nay, hắn an phận thủ thường làm người ta không túm được đuôi, có lẽ là chúng ta hiểu lầm hắn cũng không biết chừng."
Hoắc Duyên có chút bất đắc dĩ, kỳ thật hắn cũng không muốn hoài nghi đại ca, nhưng chỉ có anh ta có thể tự do ra vào trong ga ra, hơn nữa cũng chỉ anh ta biết chiếc xe mình yêu quý và hay sử dụng nhất.
Mọi điểm đáng ngờ điểu chỉ vào hắn ta, điều này làm cho hắn và phụ thân đau lòng và bi thương.
Hắn bất đắc dĩ, khổ sở và đau lòng, Quan Tử Ngâm thấy toàn bộ lại không biết nên nói cái gì để an ủi.
Hiện tạicô chỉ có thể cầu nguyện việc này có thể nhanh kết thúc, sau đó không có thương tổn gì sinh ra.
Lão thiên gia, xin ông.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |