← Ch.06 | Ch.08 → |
Đêm khuya yên tĩnh sâu thẳm, ánh trăng cao cao chiếu sáng trong đêm.
Trừ bỏ không tính người chết, nữa đêm Khâu Phù Lạc đang cùng một nam tử, đêm càng khuya, hắn càng có vẻ mê người, trong lúc đó bầu không khí thần bí tràn ngập nhu tình.
Tuy rằng nàng mặt ngoài luôn lạnh nhạt, nhưng nghĩ đến buổi sáng khi ngỡ Farl bị mặt trời thiêu đốt, nàng liền phát hiện chính mình đối với Farl dị thường chú ý.
Người khác khi thấy bề ngoài của hắn không giống người thường liền lập tức sợ hãi bỏ chạy, nhưng nàng lại không cảm thấy như thế. Huống chi, nàng cũng không trông mặt mà bắt hình dong, hơn nữa hắn càng bắt chuyện với nàng càng nhiều, nàng lại càng hiểu biết hơn về hắn, trừ bỏ bề ngoài hút máu người ra, kỳ thật hắn có nội hàm phong phú cùng một tấm lòng thiện lương.
"Cho nên mỗi lần trăng tròn, ngươi đều cần phải hấp huyết?"
"Đúng, đây là thời điểm ta tiếp thu thêm tinh lực, nếu không thể uống huyết tinh thì không thể khỏe, sẽ biến thna2h như lúc ngươi nhìn thấy bộ dáng yêu ớt của ta."
"Ta còn nghĩ mỗi ngày đều phải hấp huyết đúng ba bữa!"
"Nữ sĩ, nếu là như thế, tại đây nơi nơi đều tràn ngập ô nhiễm môi trường, ta đã muốn đói trở thành da bọc xương, biến thành xác ướp ma cà rồng."
Su bữa ăn, cả hai cùng trồi trên ban công, ngắm nhìn ánh trăng, hàn huyên trò chuyện.
Bởi vì quan hệ y học, làm cho nàng nhịn không được đối với thân thể biến hóa kì lạ của hắn sinh ra hiếu kì thật lớn, rốt cục lần này còn có cơ hội tìm tòi.
"Ánh mắt của ngươi có thể biến sắc?" Nàng nhớ rõ những gì chính mắt nhìn thấy ngày hôm qua, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy kinh dị.
"Đúng vậy." Hắn gật đầu.
"Có thể biến cho ta xem không?"
Đáp ứng yêu cầu của nàng, hai tròng mắt ánh ánh sáng màu ngọc bích lập tức biến thành màu ruby.
"Oa -"Nàng nhịn không được hô lên nho nhỏ."Thật sự là biến thành màu đỏ rồi! Kỳ tích! Thật sự là kì tích! Có thể biến trở về màu lam không?"
Ru by lại biến trở thành ngọc bích.
"Rất thần kì! Thật sự rất thần kì! Ở trong thế giời thiên nhiên, động vật có thể nháy mắt liền biến sắc chính là bạch tuộc cùng tắc kè hoa, chẵng lẽ ánh mắt của ngươi cùng bọn họ có cấu tạo giống nhao?"
Nàng nhất thời tò mò, cho nên bất tri bấc giác tiến đên bên hắn thật gần, ánh mắt mở to đầy vẻ ngạc nhiên cố gắng nhìn hắn chằm chằm, dựa vào người hắn thật gần thật gần, mùi hương thanh thuần đặc trưng trên cơ thể nàng cũng tiến đến truyền vào mũi hắn, làm cho máu trong cơ thể hắn xôn xao.
Nếu là trước kia, hắn nhất định là sẽ không nhịn được mà cắn nàng, nhưng nàng đối với chình mình thật lòng giúp sức, hắn đã tự hứa với chính mình, trừ khi nàng nguyện ý, nếu không hán sẽ không đánh lén nàng.
"Thật là lợi hại! Có thể biến thành gương mặt khác sao?" Nàng lại hỏi.
"Ta chỉ có thể biến thành hai loại gương mặt."
"Ta chưa từng gặp qua chuyện như thế này, đây là kỳ án trong sách sử y học sao!"
Làm pháp y nhiều năm như vậy, chuyện ngạc nhiên cổ quái gì cũng đã gặp qua, nàng luôn luôn bảo trì thái độ lạnh lùng, cho nên có được danh hiệu "Băng sơn mỹ nhân", nhưng lần này là duy nhất, đối mặt với chuyện thần kì như thế này, nàng tuyệt không sợ hãi, còn giống tiểu cô nương hưng phấn không thôi.
Farl tinh tế ngắm nhìn dung nhan nàng bởi vì hưng phấn mà nhiễm đỏ động lòng người, ánh mắt ôn nhu ngắm nhìn nàng.
"Đúng rồi, còn tóc, tóc của ngươi có thể biến dài có phải hay không?"
Hắn yếu ớt cười, giống như đang biểu diễn ma thuật theo yêu cầu cho người xem, chỉ thấy một đầu tóc ngắn đột nhiên không giống bình thường, chậm rãi dài ra, mái tóc càng ngày càng dài, máu sắc cũng càng ngày càng đậm hơn.
Người bình thường nhìn thấy cảnh này, lá gan cho dù lớn đến mấy cũng sớm đã bị dọa đến miệng sùi bọt mép, Khâu Phù Lạc phản ứng duy nhất chính là nắm lấy chùm tóc hắn lên mà nghiên cứu.
"Thành phần chủ yếu của tóc chính là anbumin, bộ anbumin là do tám loại cơ toan kết thành, chia đếu một tháng dài một cm, ngươi lại có thể lập tức dài ra, thật không thể tin được, ngươi tốt nhất là đừng nên cho người khác biết, nếu không những người hói đầu trong thiên hạ đều hận chết ngươi."
Tóc đen bị nàng nắm trong tay hưởng th5u tiếp xúc của nàng mà trở nên vô cùng mềm mại.
"Ta có thể lấy một ít đem về nghiên cứu không?"
"Tóc của ta nếu li khai khỏi cơ thể, liền hóa thành tro."
"Gạt người!"
"Ngươi có thể thử xem."
Nàng nghi hoặc lấy thử một vài cọng tóc, kết quả tóc đen ở trong tay nàng không đến ba giây, liền hóa thành tro tàn, nàng mở mắt to đầy kinh ngạc.
"Tại sao lại có thể như vậy? Không có khả năng nha! Ta muốn thử lại!" Nàng lại tiếp tục thử, kết quả vẫn giống như nhau, lại hóa thành tro tàn, ánh mắt kinh dị nhìn chằm chằm tro tàn trên tay.
Khâu Phù Lạc chuyên môn là giải phẩu học, đối với các thành phần cùng bộ phận cơ thể đều hiểu biết triệt để, có lẽ cơ thể người có rất nhiều huyền bí chưa nghiên cứu ra, nhưng tuyệt không thể nào có loại tình huống này phát sinh, chứng tỏ thể chất của hắn cùng nhân loại bình thường không giống nhau.
Tóc dài chậm rãi lùi về, khôi phục bộ dáng tóc ngắn như trước, ở bên cạnh nàng, là nam tử cùng người bình thường không có gì khác nhau.
Kế tiếp bọn họ hàn huyên rất nhiều, hắn nói chính mình đã đi qua quốc gia nào, xem qua phong cảnh gì, cùng nguyên tác không được ở một chổ lâu, bởi vì hắn không bao giờ già, sẽ không chết, số mệnh của hắn là lưu lại, săn bắt trong đêm trăng tròn là phương thức duy trì trữ hàng của hắn hàng trăm năm nay.
Hắn êm tai nói mãi, tuy rằng cố ý dùng phương thức mang điểm tà khí trêu chọc, nhưng nàng lại ẩn ẩn cảm giác được giấu bên trong ngữ đei6ụ là sự thê lương cùng cô độc.
Ba trăm năm qua một mình phiêu bạc không giáng đoạn một ngày, không thể nhìn thấy mặt trời, chỉ có thể ẩn thân trong hắc ám, cẩn thận không để cho người phát hiện thân phận, chưa từng có đi, cũng không có tương lai, chính là một mình tịch mịch đến, lại tịch mịch đi, nghĩ đến không khỏi làm cho người ta một trận mũi lòng.
Lòng của nàng đau quá đau quá ....... Vì cảm thấy số mệnh của hắn khổ sở.
Nàng cúi đầu, không cho hắn phát hiện hốc mắt chính mình nóng lên, cũng hạ quyết tâm nói với chính mình, nên vì hắn làm một chút chuyện mới được! Uy Đức tham viên đã đuổi tới Los Angeles, cũng đã thề nhất định sẽ đem hung thủ đưa lên ghế điện, nếu không nhanh làm cho cục điều tra hiểu được còn có một hung thủ khác, sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ tìm được Farl.
Tri lý của con người trên đời này, kết cục của ma cà rồng, chính là bị tiêu diệt.
Không thể! Nàng không muốn Farl biến mất, cảm giác đau lòng buổi sáng hôm nay nàng không muốn lại phải trải qua một lần nữa, phải nghĩ biện pháp giúp hắn mới được...... Nhưng là nên bắt đầu từ đâu?
Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, có!
"Farl, ngươi có thể làm đối tượng cho ta thí nghiệm hay không?" Nàng đột nhiên thay đổi chủ đề.
Hắn giật mình, buồn bực nhìn nàng chằm chằm."Đối tượng thí nghiệm?"
"Đúng vậy, trên đời này khó có cơ hội gặt được ma cà rồng, đương nhiên không thể buông tha cơ hội tham khảo cơ thể huyền bí như vậy nha, ta nghĩ muốn nghiên cứu vì sao ngươi lại sợ mặt trời, tại sao năng lực tái sinh lại cao hơn người thương, là vì sao lại sợ tỏi? Đương nhiên, ta cũng sẽ trả thù lao cho ngươi."
Làm chuột bạch thí nghiệm sao?
"Ta không có hứng thú." Hắn nói.
Nàng dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, cho nên đã có kế sách tốt từ trước.
"Nếu ngươi đáp ứng, hàng tháng ta liền cung cấp huyết thanh mới mẻ lại an toàn cho ngươi làm thù lao."
Lời này vừa nói ra, quả nhiên nhãn tinh hắn liền sáng lên, mâu trung tụ đầy thần thái.
"Có thể nhấm nháp máu của ngươi, làm thí nghiệm cũng không có vấn đề gì." Hắn lại dựa vào nàng, vẻ mặt tà mị kia lại tái hiện, nghĩ đến có thể nhấm nháp máu tinh thuần trăm năm có tìm, liền kìm lòng không đậu đối với nàng thèm nhỏ dãi.
"Làm trò." Thoát khỏi bàn tay đang vuốt ve vai nàng của hắn, đứng đắn rời khỏi ghế."Không cho phép đánh chủ ý của ta, ta là nói đến kho máu huyết, ướp lạnh bảo trì, trải qua xét nghiệm nghiêm khắc, không bệnh khuẩn, không tạp chất, tuyệt đối phù hợp với yêu cầu của ngươi, ngươi không cần vất vả đi tìm con mồi, chỉ cần bắt chéo chân ngời đấy cũng dễ dàng có thể lấy được, muốn hay không?"
Hắn lo lắng, đề nghị này nghe qua tuy rằng rất hấp dẫn người, nhưng lại có thể quang minh chính đại ở chung với giai nhân nhiều hơn, nhịn không được nghĩ đến tư vị của chén huyết kia, xác thực rất ngon.
"Được rồi, ta đáp ứng."
"Vậy nói như định rồi."
Thật tốt quá! Nàng trong lòng thầm mừng, kỳ thật nghiên cứu chỉ là cái cớ, mục đích chân chính là nàng muốn bảo hộ hắn, chỉ cần giảm bớt cơ hội để Farl ra ngoài, có thể tránh cho hắn lưu lại dấu vết để Uy Đức tham viên tìm thấy, nàng cũng có thể nhân cơ hội này tìm ta hung thủ giết người chân chính, để cho Farl không cần tiếp tục cuộc sống đào vong.
Nàng muốn yên lặng tiến hành kế hoạch, muốn lúc còn sống, vì hắn làm một việc
O0O O0O O0O O0O O0O O0O
Ở trung tâm nghiên cứu, muốn hoàn toàn giấu diếm thân phận ma cà rồng của Farl, chỉ dựa vào một mình Khâu Phù Lạc là không thể nào, cho nên nàng quyết định tìm hai vị đồng nghiệp nàng tín nhiệm nhất đến cùng hợp tác.
Đối với Phù Lạc không có thân nhân mà nói, David cùng Tony tựa như huynh trưởng cùng muội muội của nàng. Trừ bỏ ăn ý với nhau trong công việc, bọn họ cũng là người nàng tin cậy nhất.
Hôn may, Phù Lạc thần bí nói muốn bọ họ lưu lại, không có nói cho bọn họ nguyên nhân, chỉ nói đến lúc đỏ sẽ biết, nhưng phải chờ đến tối.
Tony cùng David buồn bực thật sự, có bí mật gì lớn lao mà nhất định phải chờ trời tối mới có thể nói?
Sau khi thái dương xuống núi, đến thời gian ước định, bọ họ hai người đi vào văn phòng Phù Lạc, liếc mắt một cái nhìn thấy một gã man tử tuấn mỹ xa lạ.
Phù Lạc đem cửa kha nghiên cứu đóng lại, xác định không còn ai mới trở lại văn phòng, trở lại văn phòng chính mình đi đến trước mặt bọn họ, bảo Farl lại gần.
"Ta đêén giới thiệu, vị này là Farl, từ hôm nay trở đi, sẽ trở thành người mới trong tiểu tổ chúng ta."
Hai người một trận kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm nam nhân tóc đen mắt lam cười yếu ớt bên cạnh Phù Lạc, . hắn mặc áo sơ mi màu trắng, quần gài màu đen, thân cao một mét tám, trên cánh tay lá áo choàng của võ sĩ trung cổ, lam mâu trong suốt chói mắt không có lúc nào là không phát ra sức quyến rũ sóng điện, hai người xem đến choáng váng.
Phù Lạc tiếp tục nói: "Về phần công việc của hắn, chính là làm đối tượng cho ta nghiên cứu thí nghiệm, cho nên khi cần có thể đến -"
Đối tượng thí nghiệm? Nam nhân anh tuấn như vậy, muốn tới làm đối tượng thí? Mặc kệ làm nam nhân như David, hoặc Tony thân là nữ nhân, đều bị nam nhân tuấn mỹ này hấp dẫn.
"Bởi vì Farl có thể chất đặc thù, cho nên ta muốn mọi người nhớ kỹ, hắn không thích mặt trời, cho nên bổi tối mới có thể đến, hắn đối với tỏi cùng các thiết bị bằng bạc rất mẫn cảm, mới các người tận lực không ở trước mặt hắn ăn những món có liên quan đến tỏi, cùng thìa bạc, vòng cổ bằng bạc, tất cả dụng cụ bằng bạc cũng phải bị thu hồi. Ngoài ra, hắn cũng không thể nhìn thấy máu, máu sẽ làm cho hắn kích động, đại khái sẽ là như thế, có vấn đề gì hay không?"
Hạng mục chú ý kì quái trong công việc, cuối cùng cũng đem hai người hoàn hồn, hai người đưa mắt nhìn nhau, đối với tuyên bố của Phù Lạc không hiểu ra sao.
"Không thích mặt trời?"
"Ừhm."
"Mẫn cảm đối với tỏi?"
"Đúng."
"Còn không thể mang vòng bạc?"
"Không sai."
"Nhìn thấy máu sẽ kích động?"
"Đúng vậy."
"Nghe qua rất giống ma cà rồng?"
"Chính xác."
Yên lặng —-
Im lặng không một tiếng động bị một trận cười lớn đánh vỡ.
"Ha ha ha - ma cà rồng?"
"Trời ơi Phù Lạc, không thể tin được ngươi cũng biết nói đùa!"
"Nhưng cũng đừng có đứng đắn như vậy! Hại ta thiếu chút nữa tn là thật!!"
"Nguyên lai thủ trưởng của chúng ta lại như vậy a! Ha ha!"
"Cười chết ta rồi! Oa ha ha!!"
David ôm ngực, Tony ôm bụng cười, hai người đều cười ra nước mắt, cũng khó trách, bởi vì bọn họ ở chung với Phù Lạc lâu như vậy, cho tới bây giờ chỉ nhìn thấy qua bộ dạng nề nếp nghiêm túc của nàng, cho dù tan ca, Phù Lạc vẫn như cũ không nói không cười, bình tĩnh, lý trí, nghêm túc là chiêu bài của nàng, có đôi khi bọn họ hảo tâm cung cấp một ít chuyện cười, cho dù người khác cười đến xoay người, ngã ra ghế dựa, đánh nghiêng cái chén, cũng không thấy Phù Lạc có biểu tình hoặc động tác gì.
Nàng tựa như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ không một tỳ vết, biểu tình tự tin trầm tỉnh vĩnh viễn không chê vào đâu được, lúc nàng hơi chút thoải mái, cũng là lúc tổ giám chức có phát hiện lớn hoặc là thời điểm tìm ra chứng cớ phá án.
Cũng bởi vậy, lần đầu nghe được Phù Lạc nói giỡn, bọn họ mới càng cười đến không thể thở được.
"Ta là nói thật." Phù Lạc lại cường điệu, vẻ mặt của nàng càng nghiêm túc hơn, bọn họ liền cười đến không thể tự kiềm chế.
"Ha ~~ trời ạ ~~ ha ha ~~ miệng ta đã tê trấn ~~"
"Chuyện này ta chỉ cho các ngươi biết mà thôi."
"Nha ~~ ta cười đến đau bụng mất ~~ cứu mạng a ~"
"Các ngươi cười cứu việc cười, nhưng tuyệt đối phải giữ bí mật."
"My god! Cằm của ta ~~ ha ha ~~ sắp ~~ sắp trật khớp mất ~~ ha ha ha ha ***"
"Đây không phải trò cười......"
"Phốc ha ha ha ha ha ~~"
".........."
"Nha ha ha ~~ ha ha ha ha ~~"
Khâu Phù Lạc trầm ngâm một lát, bất động như núi, quay đầu đối với Farl mệnh lệnh.
"Hiện nguyên hình của ngươi cho bọn họ xem."
"Ngươi xác định?"
"Yên tâm, bọn họ là người ta tín nhiệm, sẽ tuyệt đối giữ bí mật."
"Ta sợ là sẽ hù dọa bọn họ."
"Yên tâm, bọn họ là thành viên ưu tú nhất tổ của ta, tuyệt đối có thể thừa nhận kinh hách này."
Phải không? Hắn cũng không cho rằng trên đời này còn có ai có thể vĩ đại gặp quỷ mặt cũng không đổi sắc giống nàng, bất quá nếu nàng nói như vậy, hắn liền nghe theo.
"Được rồi!"
Farl phủ thâm áo choàng đen, nhắm mắt lại, trong nháy mắt, con ngươi màu lam đã chuyển thành đỏ, quang mang đỏ tươi khiếp người, tóc dài ra như hắc xà hướng ra ngoài, mười ngón tay cũng trở nên bén nhọn, màu da dần trở nên trong suốt.
Trong phút chốc, hắn như thiên sứ chói mắt biến thành sứ giả địa ngục âm lãnh, không khí chung quanh lâm vào ngưng kết, thế lực hắc ám tà mị bao phủ thiên địa.
Im ắng —-
Người cười đến nỗi cằm muốn trật khớp, lúc này cũng trật khớp thật hai người tựa như đứng yên bất động trong phim nhựa, trừng mắt kinh ngạc nhìn Farl, ngay cả hô hấp cũng dường như không có.
"Các ngươi đã tin chưa?" Phù Lạc hỏi.
Trừ bỏ trừng mắt, vẫn là trừng, đồng tử càng trừng lớn hơn!
Farl nhìn hai người bọn họ quét mắt một cái, đối với bọn họ tươi cười.
"Thực vinh hạnh quen biết các ngươi."
Đinh —-!
Khóe môi giương lên, lộ ra răng nanh trong suốt, quang mang càng chói mắt hơn quảng cáo kem đánh răng.
"Jesus Christ!"
"Thánh mẫu Maria!"
Một người hoảng sợ lấy ra vòng cổ thập tự giá, người còn lại là xuất ra vật tùy thân có hình thánh mẫu Maria, biểu tình trên mặt hai người vô cùng giống nhau - tái nhợt, run rẩy cùng run run.
Farl liếc nhìn bọn họ, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối nói: "Ngượng ngùng, ta là Phật tử, cho nên mấy thứ này đối với ta là vô dụng."
Lời này vừa nói ra, hai người kia cũng thành bệnh ung thư thời kì cuối, gương mặt sợ hãi trở nên trắng bệch như người chết.
Một bên Khâu Phù Lạc kinh ngạc hỏi: "Ngươi là Phật tử?"
"Đúng."
Nàng vẫn là vẻ mặt hoài nghi.
"Không được sao?"
"Cho nên vì vậy ngươi không sợ giá chữ thập?"
"Không sợ."
Ngươi đúng thật sự là bị ảnh hương rất nhiều từ người Phương Đông nha."
"Bởi vì Âu Châu thế kỉ mười tám rất lưu hành đồ cùng hàng hóa Trung Quốc, nhất là tác phẩm nghệ thuật, tỷ như đồ sứ, đồ sơn mài, cùng tơ lụa, làm cho ta thập phần ngưỡng mộ văn hóa Trung Hoa, cho nên sau này mới đi Trung Hoa, tiến đến tin tưởng Phật giáo." Hắn lại tường tận giải thích.
"Yêu thích tranh chữ, tin tưởng Phật giáo, ngươi còn chuyện gì có thể gây ngạc nhiên cho ta, nói ra hết đí"
"Ta còn có thể viết thư pháp."
"Thật hay giả."
"Lần sau nhất định viết cho ngươi xem."
"Thật sự muốn xem nha, nguyên lai ngươi lại biết nhiều như vậy!"
"Không có không có, ngươi chê cười rồi."
Lập tức, hai người lâm vào thời gian thân thiện nói chuyện phiếm, sớm đã quên mất hai pho tượng đá cạnh bên.
Có lầm hay không? Hiện tại là thời khắc hắn thét lên chói tai, không phải là quan hệ hữu nghị hàn huyên nói chuyện?
"Phù ..... Phù Lạc....." David nuốt nước miếng nhỏ tiếng gọi.
"Chuyện gì?"
"Hắn ....... Là ma cà rồng......" Tony lắp bắp nhắc nhở.
"Ta đương nhiên biết."
"Vậy ngươi ...... Ngươi còn..... Cùng hắn nói chuyện phiến........" David run run nói.
"Thì làm sao?"
"Ngươi ..... Không .... Sợ ......" Tony sợ tới mức đầu lưỡi trở nên cứng đờ.
"Các ngươi là pháp y, người chết còn không sợ, làm chi lại đi sợ người sống?"
"Nhưng ..... là ma cà rồng..... đã sớm không còn là người chết....." David rất vất vã mới nói thành câu.
Khâu Phù Lạc sửng sốt, nhìn xem Farl, nhìn lại bọn họ, có một nữa huyết thống Trung Quốc của nàng, nói thật ra kiến thức đối với ma cà rồng Phương Tât rất ít, bất tri bất giác hỏi: "Thật không?"
Hai người không hẹn mà gặp đối với nàng mãnh liệt gật đầu.
Nàng lộ ra bừng tỉnh, hưng phấn nói: "Vậy rất tốt, cũng có giá trị nghiên cứu!"
Nghe vậy, hai người vừa gật đầu lại trừng mắt, tứ chi run rẩy.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |