Sao nỡ nhẫn tâm oán hận 2
← Ch.25 | Ch.27 → |
Bất thình lình lúc này, trong căn phòng im lặng đột ngột vang lên tiếng chuông di động thật quen thuộc. Thảm rồi, quên tắt điện thoại. Tưởng Chính Tuyền cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Tiếng nữ giới lanh lảnh cất cao như vậy, đến thần ngủ cũng bị đánh thức, huống chi là người.
Tưởng Chính Tuyền gấp gáp chạy nhanh ra phòng khách, muốn lấy di động trong túi xách ra để tắt tiếng chuông.
Nhưng hành động của cô vẫn chậm một bước. Nhiếp Trọng Chi từ trên sô pha ngồi bật dậy, có lẽ là vì nghe được động tĩnh của cô, hắn chậm rãi quay đầu. Hai người cùng lúc bốn mắt nhìn nhau.
Trong khoảnh khắc đó, một cây kim rơi có lẽ cũng nghe được tiếng động, chỉ có tiếng chuông di động vẫn vang lên không ngừng. Mấy giây sau, tiếng chuông im bặt. Không gian trong phòng lại tĩnh lặng như tờ.
Nhiếp Trọng Chi không hề nhúc nhích mà vẫn nhìn cô ngay từ giây phút đầu tiên, trong mắt dường như có sóng gợn nhấp nhô, tựa như có thứ gì đó muốn trào ra. Nhưng chỉ vài giây sau, hắn giống như nhớ tới cái gì, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề.
Hắn chậm rãi cụp mắt xuống, nét mặt không chút cảm xúc lạnh lùng phun ra mấy từ: "Đi ra ngoài, cô đi ra ngoài cho tôi."
Từ sau lúc gặp lại, hắn như một con nhím thân đầy gai, làm cho người ta không thể đến gần.
Nhiếp Trọng Chi tiến lên túm lấy cánh tay của cô: "Đi ra ngoài, cút khỏi chỗ của tôi." Hắn thấy Tưởng Chính Tuyền vẫn bất động như trước, chăm chú nhìn cô hồi lâu, sâu trong đáy mắt lóe lên tia cảm xúc khác lạ. Nhưng rất nhanh, loại cảm xúc này đã bị hắn giấu đi. Nhiếp Trọng Chi lại bày ra điệu cười không đứng đắn, ngả ngớn đến gần cô: "Chuyện ngày hôm qua, chẳng lẽ cô lại quen ăn khó nhịn? Có muốn làm thêm lần nữa hay không?"
Toàn bộ những gì xảy ra hôm qua như thủy triều ập tới trước mắt, chí ít heo cũng thông minh hơn mình, sẽ không dâng lên tận cửa cho người ta làm nhục. Tưởng Chính Tuyền thẹn quá thành giận lui về phía sau từng bước, giọng điệu lạnh tanh: "Anh yên tâm, tôi sẽ đi ngay, sáng mai tôi sẽ lên máy bay quay về Lạc Hải."
Thì ra, ngày mai cô sẽ quay về Lạc Hải, Nhiếp Trọng Chi ngẩn người. Tưởng Chính Tuyền nhân cơ hội này rút tay của mình ra, không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, liền tông cửa xông ra ngoài.
Ngày mai cô sẽ rời khỏi Ninh Thành. Đây cứ xem như là lần cuối hai người gặp mặt đi.
Nhiếp Trọng Chi ngẩn người đứng ở cửa, si ngốc nghe từng tiếng bước chân 'cộp cộp cộp cộp' của Tưởng Chính Tuyền càng ngày càng xa, cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa.
Hắn rốt cuộc làm sao vậy? Đã nói rằng cả đời sẽ hận cô, cả đời này sẽ không gặp lại cô nữa. Nhưng từ ngày đó tới hôm nay, trong tim hắn vẫn âm thầm chờ đợi. Cho nên hắn sửa sang lại phòng ốc, quét tước vệ sinh. Hắn tự nói với mình là vì quá bẩn mà thôi, nhưng thực sự thì là vì cái gì?
Sự thật chính là hắn đã điên rồi nên mới muốn được nhìn thấy cô.
Những năm qua, ở vô số vô số đêm không ngủ được, vừa nhắm mắt, hắn lại vụng trộm nhớ tới cô, vụng trộm nghĩ tới tất cả thuộc về cô. Sau đó, sáng ngày hôm sau tỉnh lại từ cơn mơ, hắn lại bắt đầu tự dối mình rằng: Mình chỉ là vì không quên được đứa bé kia mà thôi.
Nhìn ngoài cửa phòng không một bóng người, trong phòng chỉ còn lại một mình Nhiếp Trọng Chi, một mình hắn lẳng lặng rơi lệ đầy mặt.
Không, hắn không phải nhớ cô!
Hắn chỉ là quá cô đơn lẻ loi mà nhớ tới đứa nhỏ kia.
Nhiếp Trọng Chi lại một lần nữa nói với chính mình như vậy!
Sau khi trở lại khách sạn, Tưởng Chính Tuyền ép mình phải bận rộn luôn tay, tắm gội sấy tóc xong lại bắt đầu sửa soạn hành lý. Bởi vì chỉ đi công tác một tuần lễ, cho nên quần áo của cô cũng không nhiều, hơn nữa mấy năm sống ở Mĩ đã rèn luyện cho cô cuộc sống tự lập, nếu không sẽ vẫn là cô gái mười ngón tay chẳng bao giờ đụng tới việc nhà, cái gì cũng không biết làm như mấy năm trước. Vì thế, tay làm thuần thục chưa đến mấy phút liền thu dọn xong xuôi.
Nhưng vẫn còn mất ngủ, mất ngủ mà không hiểu được vì đâu.
Đứng cạnh cửa sổ nhìn vọng ra bên ngoài, bóng đêm thâm trầm mông lung, đèn đường mờ mờ ảo ảo ẩn trong đám sương mù. Tưởng Chính Tuyền oán hận nghĩ: mặc kệ Nhiếp Trọng Chi sau này thế nào, sống hay chết đều không liên quan gì tới cô, một chút quan hệ cũng không có!
Nhưng mà cho dù nghĩ như vậy, nỗi lòng cô vẫn phập phồng không yên, không cách nào buông xuống được.
Bởi vì hơn chín giờ sáng phải lên máy bay, hơn nữa thời tiết nơi đây sương mù dày đặc, Tưởng Chính Tuyền quyết định gọi xe đến sân bay chờ từ sớm, cũng đỡ phải ngồi một mình trong phòng lại suy nghĩ miên man.
Trước lúc lên xe Tưởng Chính Tuyền bất giác do dự một chút, ngoái đầu lại nhìn về phía tòa nhà Nhiếp Trọng Chi đang ở. Cả thành phố lúc này đắm chìm trong sương mù, tầm nhìn không đến hai trăm mét, cô chỉ nhìn thấy ánh đèn đường nhợt nhạt mơ hồ trong lớp sương dày.
Xe chạy trên đường chầm chậm như rùa bò. Tài xế thấy cô thỉnh thoảng lại nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, thần sắc thoạt nhìn có chút lo âu, liền mỉm cười trấn an: "Cô đừng lo lắng, chín giờ hai mươi phút máy bay mới cất cánh, bây giờ lại mới năm giờ. Từ nơi này đến sân bay bình thường chỉ cần mấy chục phút, cho dù hôm nay sương mù dày đặc thế này phải đi mất ba tiếng thì cô vẫn tới kịp. Vả lại, với thời tiết này, máy bay cũng không cất cánh được, cô tới sân bay rồi lại phải ngồi chờ. Cô cứ an tâm trăm phần trăm đi."
Tưởng Chính Tuyền lễ phép mỉm cười đáp lại, trong lòng lại trĩu nặng, rối rắm không yên. Cô thừa biết mình tuyệt đối không phải vì lo trễ giờ bay. Cô chính là vì nghĩ tới Nhiếp Trọng Chi, nghĩ hắn có khi nào biến mất không một dấu vết lần nữa hay không.
Rất nhiều thời điểm, chỉ một cái xoay người, giữa người với người liền vuột mất. Từ đó về sau, cả đời không còn gặp lại nhau, cũng không còn liên quan gì tới nhau nữa.
Về sau hắn cứ sống cuộc sống ngu ngốc như vậy sao? Mỗi ngày mượn rượu giải sầu, say như chết, để rồi đến một ngày nào đó thành nghiện rượu nặng... Trong đầu Tưởng Chính Tuyền hiện lên hình ảnh một người đàn ông ăn mặc bẩn thỉu nằm li bì trong con hẻm tối ở New York.
Không! Trong ngực chợt ập tới một cơn sợ hãi, Tưởng Chính Tuyền hai tay bụm mặt, hít thở dồn dập. Vùi đầu như vậy một hồi lâu, Tưởng Chính Tuyền rốt cục ra quyết định. Cô chậm rãi buông tay xuống: "Bác tài, làm phiền bác tìm chỗ nào đó quay đầu xe lại, đưa tôi về khách sạn khi nãy được không?"
Một lần nữa cô nói với chính mình, tất cả chỉ là vì cô không muốn áy náy cả đời mà thôi.
Tỉnh táo lại, Tưởng Chính Tuyền lấy di động từ trong túi xách ra, cũng không thèm để ý lúc này mới hơn năm giờ sáng, bấm số gọi anh trai Tưởng Chính Nam. Giọng nói của Tưởng Chính Nam mang theo vẻ ngái ngủ, hiển nhiên là bị cô đánh thức: "Tuyền Tuyền, làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Tưởng Chính Tuyền cắn cắn môi: "Anh, em ở Ninh Thành nhìn thấy người kia..."
Tưởng Chính Nam ban đầu còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng rất nhanh, hắn cảm thấy tim mình đập gia tốc: "Ai, em nhìn thấy ai? Nói mau!"
Tưởng Chính Tuyền ngập ngừng một lúc, nói: "Anh, em nhìn thấy Nhiếp...Nhiếp đại ca."
Thì ra là Nhiếp Trọng Chi! Không phải cô ấy! Trái tim Tưởng Chính Nam phút chốc như chìm vào đáy vực. Hắn lắc đầu muốn xua đi suy nghĩ miên man, khi mở miệng nói chuyện, đã hoàn toàn thanh tỉnh: "Cậu ta ở Ninh Thành! Nhiếp Trọng Chi cư nhiên trốn ở Ninh Thành! Tuyền Tuyền, em đừng để cậu ta rời đi, anh lập tức chạy qua đó."
Tưởng Chính Tuyền: "Anh, em không biết anh ấy có còn ở chỗ đó không nữa. Bây giờ em đang ở trên xe taxi, để khi khác em lại liên lạc với anh."
Tưởng Chính Nam: "Ừ, lúc nào gọi cho anh cũng được. Em đến gặp cậu ta, thì nói cho cậu ta biết. Cho dù cậu ta không một xu dính túi thì vẫn còn có anh, có mấy người anh em Sở Tùy Phong, Chúc Bình Anh, Lộ Địch Chu nữa. Nói cho cậu ấy biết, có các anh ở đây, không có gì là không thể vượt qua được."
Cho dù anh trai và mấy người kia tìm được Nhiếp Trọng Chi, nhưng một người trưởng thành muốn biến mất là một chuyện rất dễ dàng, giống như một người đã quyết tâm tìm đến cái chết, anh có ngàn lần vạn lần đề phòng thì cũng không ngăn hết được. Có lẽ, Nhiếp Trọng Chi đã rời đi từ sớm rồi.
Suốt dọc đường quay về, bởi vì thời tiết sương mù, đến nơi cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ. Không biết có phải vì trong lòng đang vô cùng lo lắng hay không, Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy đoạn đường này dường như dài đến hơn nửa đời người.
Kéo theo vali hành lý chậm rãi leo lên tầng cao nhất với tốc độ sên bò, rốt cục cũng lên tới phòng Nhiếp Trọng Chi đang ở. Cửa phòng khép chặt, Nhiếp Trọng Chi thì không thấy đâu.
"Nhiếp Trọng Chi, anh mau mở cửa cho tôi."
"Nhiếp Trọng Chi...Nhiếp Trọng Chi..."
Trong phòng hiển nhiên không có người, Nhiếp Trọng Chi thực sự đã đi rồi. Bàn tay Tưởng Chính Tuyền đập cửa đến đỏ bừng đau nhức, mới không cam lòng thừa nhận chuyện này. Cô suy sụp ngồi xuống vali đồ của mình, trái tim nặng nề, tựa như rơi vào vực sâu không đáy.
Sau này hắn sẽ vẫn tiếp tục sống như thế, sống trong đám bùn lầy... Tưởng Chính Tuyền vừa nghĩ tới lại cảm thấy rùng mình một cái.
Trên đời này hắn không còn một người thân nào! Mẹ hắn năm đó mắc bệnh nan y, bất đắc dĩ mới đưa hắn về nhà họ Nhiếp. Hy vọng rằng sẽ có ai đó thật lòng quan tâm đến hắn, trân trọng hắn, nhưng rồi sao? Cha hắn Nhiếp Canh Lễ, với tính tình quật cường của mình hắn tuyệt đối sẽ không đến gần. Mẹ kế Vạn Thục Bình, bởi vì con trai ruột Nhiếp Khải Chi của bà ta cái gì cũng không sánh bằng đứa con riêng này, trong lòng có lẽ đã hận đến cực điểm. Nhưng vì trước mặt phải giữ thể diện, sau lưng sợ người ta bêu rếu, e là ngay cả một chữ cũng không dám nói. Em trai cùng cha khác mẹ Nhiếp Khải Chi, tuy rằng từ nhỏ cũng coi như cùng nhau lớn lên, nhưng không hề thân thiết. Người sáng suốt chỉ cần nhìn qua là sẽ hiểu được.
Hiện tại hắn bộ dạng đức hạnh này, phỏng chừng Vạn Thục Bình còn vui như mở cờ trong bụng, cầu cho hắn mãi nghèo hèn sa sút, lưu lạc dưới tận đáy cùng của xã hội, vĩnh viễn không gượng dậy được nữa.
Hắn vẫn cô đơn lẻ loi như vậy! Ngoại trừ mấy người anh em với anh trai cô ra, không còn ai thật lòng quan tâm đến sống chết của hắn.
Một mình Tưởng Chính Tuyền ngồi ở trên tầng cao nhất ngồi đợi suốt một ngày cho tới khi màn đêm buông xuống. Nhiếp Trọng Chi vẫn không thấy bóng dáng đâu, có lẽ hắn đi thật rồi. Tưởng Chính Tuyền bắt đầu tuyệt vọng, cô tự nói với mình rằng nên đi được rồi, không cần đợi thêm nữa, hắn đã không còn ở đây.
Nhưng tận sâu nơi đáy lòng cô vẫn không tin hắn đã thật sự rời đi, cô lại một lần nữa trấn an mình: "Đợi thêm một lát nữa vậy... Đợi thêm một lát nữa.. Nhất định hắn sẽ quay về, nhất định sẽ quay về..." Vì thế, cô lại ngồi chờ, hết một lát lại thêm một lát nữa, sau vô vàn cái một lát, Tưởng Chính Tuyền vẫn còn ngồi trên chiếc vali của mình, đợi cho tới tận đêm khuya tối mịt, cuối cùng vẫn là tuyệt vọng.
Cứ như vậy đi, rất nhiều chuyện cưỡng cầu không được!
Tưởng Chính Tuyền tự nói với mình, đến khi kéo hành lý muốn rời đi, từ ngoài hành lang bỗng truyền đến tiếng bước chân thất tha thất thểu. Đêm đen như mực, người ngoài kia đã sớm chìm vào mộng đẹp. Thanh âm đột ngột lại thực chối tai đến như vậy. Tưởng Chính Tuyền thấy mình giống như người du mục rốt cục cũng đợi được con cừu non lạc đường quay về, bỗng chốc đứng lên, vịn lan can chậm rãi xuống lầu, ngay sau đó trong màn đêm đen kịt cô nhìn thấy bóng dáng Nhiếp Trọng Chi.
Một thân nồng nặc mùi rượu, Nhiếp Trọng Chi này quả nhiên đã uống đến say mèm.
Đột ngột mà đối diện nhau như thế này, Nhiếp Trọng Chi cũng ngẩn ra, chân dừng bước, cả người xiêu vẹo tựa vào trên tường dọc hành lang.
Sắc trời cực tối, mặc dù Tưởng Chính Tuyền vẫn đứng trong bóng đêm, cố tập cho mắt nhìn quen trong bóng tối, nhưng vẫn chỉ nhìn được loáng thoáng khuôn mặt hắn, nét được nét không. Tưởng Chính Tuyền im lặng đứng một chỗ nhìn hắn, trong lòng lại dâng lên một cỗ đau nhói như có con kiến đang gặm cắn bên trong. Hắn cam chịu sống cuộc sống như thế này, chẳng sớm thì muộn cũng sẽ mất hết tất cả.
Tưởng Chính Tuyền trầm mặc mà bước tiến lên, muốn đỡ lấy hắn, nhưng khi tay cô vừa chạm vào người Nhiếp Trọng Chi, người hắn giống như bị giật điện mà trở nên kích động. Giấy tiếp theo, Nhiếp Trọng Chi giống như có phản ứng lại, dùng sức đẩy mạnh cô ra, gầm lên: "Cút ngay, đừng chạm vào tôi. Chẳng phải hôm nay cô phải quay về Lạc Hải sao? Cô còn tới đây quan tâm tôi làm gì?"
Tưởng Chính Tuyền bị đẩy một cái, cả người đụng mạnh vào tường. Ngoại trừ cảm thấy đau ra, chỗ khuỷu tay vừa rát lại vừa xót, Nhiếp Trọng Chi hiển nhiên dùng hết lực. Tưởng Chính Tuyền không hiểu sao lại nhớ lại ngày trước, hắn của những ngày đó. Thật sự hắn đã thu mình rất nhiều, cho dù là mỗi ngày rèn luyện, đã đạt đến đai đen cửu đoạn Taekwondo, nhưng ngoại trừ lần ở bệnh viện, hắn chưa bao giờ đành lòng mạnh tay với cô.
Bước chân Nhiếp Trọng Chi loạng choạng trên mặt đất, kề sát vào vai cô, giọng lầm bầm: "Cô cút đi, cút đi ngay! Cô nếu đã đi rồi thì còn muốn quay về đây làm gì?"
Tưởng Chính Tuyền sợ hắn ngã xuống, muốn đỡ lấy hắn. Nhiếp Trọng Chi giống như say khướt, lại một lần nữa hất tay cô ra.
Tưởng Chính Tuyền đang đứng ở bậc thang, bị hắn đẩy xuống một bậc, hụt chân nên ngã 'bịch' một tiếng thật nặng nề, cô té ngã ngay chỗ chiếu nghỉ của cầu thang.
Tiếng vang rầu rĩ này lại khiến Nhiếp Trọng Chi kinh hãi, cảm giác ngà say thoáng chốc tiêu tán. Hắn dừng tất cả động tác lại, thân mình rắn chắc sững sờ tại chỗ, hồi lâu vẫn không thấy lên tiếng.
Tưởng Chính Tuyền xuýt xoa hít từng ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy cái mông đau nhức tê rần, còn lòng bàn tay chạm lên mặt đất lại nóng rát như bị lột một lớp da.
Bên trong bầu không khí yên tĩnh, thanh âm của Nhiếp Trọng Chi vang lên từng chữ một, ngữ khí thật sự lạ kì: "Nếu em đã đi rồi, sao còn muốn quay về đây? Chính em đã nói là em thương hại tôi, vậy lần này quay về, em định thương hại tôi tới khi nào?"
Sớm hay muộn cô cũng sẽ rời đi, nếu như vậy thì hà cớ gì lại cho hắn hy vọng?
Vốn dĩ, không có thì cứ để không có đi, hắn cứ sống thế này, vô tri vô giác cho qua ngày. Thế nhưng hắn chịu không nổi cô cho hắn một chút hy vọng, sau đó lại cương quyết lấy đi. Nếu như vậy, hắn tình nguyện ngay từ lúc ban đầu đã không có gì.
Đúng vậy, Tưởng Chính Tuyền cô điên rồi. Điên rồi nên mới đi thương hại hắn, điên rồi nên mới đau lòng vì hắn.
Bà Lục Ca Khanh dạy dỗ rất tốt, Tưởng Chính Tuyền từ nhỏ đến lớn không hề có một chút tính tình tiểu thư. Nhưng tượng đất còn có ba phần là đất, hơn mấy năm trải qua cuộc sống tự lập, cô đã không còn là Tưởng Chính Tuyền trước kia. Giờ phút này bị hắn làm cho nổi trận lôi đình, nhịn không được quát lên: "Nhiếp Trọng Chi, anh uống rượu rồi phát điên đã xong chưa? Rốt cuộc có mở cửa hay không? Nếu anh không mở cửa, tôi sẽ đi ngay lập tức, để anh muốn làm gì thì làm!"
Nhiếp Trọng Chi cũng không biết làm sao, bị cô quát lên như vậy, cư nhiên ngoan ngoãn nghe lời đi mở cửa.
Công tắc điện 'tách' một tiếng cả phòng liền sáng trưng, Tưởng Chính Tuyền nhìn xuống thấy bàn tay mình bị trầy một mảng da lớn, máu đã bắt đầu rơm rớm chảy ra. Ngẩng đầu lên, liền gặp ánh mắt Nhiếp Trọng Chi cũng đang yên lặng dừng trên tay cô.
Tưởng Chính Tuyền đau đến xuýt xoa, miệng thổi thổi, thấy hắn giống như đầu gỗ vẫn đứng ngẩn người tại chỗ. Cô đợi một hồi lâu, vừa đói lại vừa lạnh, khẩu khí vì vậy cũng khó nghe hơn: "Còn không mang hành lý của tôi vào trong nhà." Nhiếp Trọng Chi chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn cô một cái, theo lời cô đi kéo cửa ra rồi mang hành lý vào, cẩn thận để cạnh sô pha.
← Ch. 25 | Ch. 27 → |