Truyện:Yêu Thôi Đừng Cưới - Chương 20

Yêu Thôi Đừng Cưới
Trọn bộ 65 chương
Chương 20
Thoải mái không
0.00
(0 votes)


Chương (1-65)

Bên trong miệng chỉ lớn đến vậy, gậy th*t nhét vào là bị lấp đầy toàn bộ.

Nửa người trên của Khương Phi nằm trên đùi Lục Bách Trình, tay cô cầm lấy dương v*t, ngậm quy đ*u vào một chút rồi lại nhả ra, m●ú●ⓣ 𝒽.ô.n li.ế.〽️ nghịch, không buông tha một tấc nào, còn luôn phát ra tiếng nuốt nước bọt liên tục.

Lục Bách Trình đưa tay luồn vào tóc cô, mắt nhìn thấy gò má cô đỏ bừng lên, thần thái qυ𝓎ế.ⓝ г.ũ, cái lưỡi linh hoạt 𝖓ó.n.ɢ 𝒷ỏ.𝐧.🌀, đánh vòng quanh mắt ngựa (*). Anh hít sâu một hơi rồi hơi dùng lực, đè sau gáy cô ↪️ắ●𝖒 ⓥ●à●🔴 sâu hơn.

(*) Từ chỉ lỗ tiểu nằm ở đỉnh quy đ*u, cửa ra của nước tiểu và tinh d*ch."Ứm..."

Dương v*t cắm sâu vào họng khiến Khương Phi nhíu mày. Có một loại cảm giác yếu ớt hơi bệnh hoạn.

Trong mắt Lục Bách Trình nổi lên sắc màu đỏ đậm. Anh ✔️*𝖚ố*𝐭 𝖛*e cằm cô, "Đủ rồi."

Khương Phi nuốt nước miếng một cái, chậm rãi nhả ra côn th*t, ngẩng mặt lên vừa đúng lúc Lục Bách Trình nâng cổ cô lên, khóe môi còn một vệt óng ánh khả nghi dây dưa xuống cằm, có thể là của cô, cũng có lẽ là của anh.

Lục Bách Trình ⓗô_п cô thật sâu, thuận thế đè cô xuống dưới người, xoa 𝐦*ô𝓃*🌀, phụt phụt một cái, cắm sâu vào trong huy*t.

"A... Lục, Lục Bách Trình..."

Anh không đeo bao, da thịt cọ sát vào nhau không có tầng ngăn cản làm cho Khương Phi vô cùng kích động. Cô ôm lấy đùi, dạng chân ra hai bên đến mức tận cùng, gậy th*t đ·â·Ⓜ️ ☑️à·o tiểu huy*t, như kiếm sắc tra vào vỏ ra vào hung mãnh, đ·â·m đến mức cô phải kêu lên d*m đãng, liên tục bảo anh mạnh hơn một chút.

Lục Bách Trình nghe đến đỏ cả mắt, vừa 🌜ắ●𝖒 ⓥà●ⓞ cô vừa xoa đôi gò bồng đảo, 𝖓🌀●ự●c cô rất 〽️ề-𝖒 ɱ-ạ-ı, tiểu huy*t lại vừa chặt vừa nóng, cắn chặt lấy anh đến khí huyết cuồn cuộn.

"Thả lỏng." Anh đánh vào m.ô.n.𝖌 cô.

Ⓜ_ôⓝ_🌀 Khương Phi run run lên hai cái, dưới sự va chạm mạnh mẽ liên tục của anh rất nhanh sau đó đã có cảm giác buồn tiểu. Khóe mắt cô đỏ ửng, người căng chặt nức nở cầu xin tha thứ: "Không được không được..."

Tiểu huy*t phản ứng kịch liệt, thịt huy*t trong chớp mắt co rút dữ dội, Lục Bách Trình bị kẹp hơi đau, anh chợt 𝖗-ú-✝️ 𝓇-𝖆, lấy áo mưa ở cuối giường xé ra đeo lên, mắt lướt qua chỗ non mềm đang phun nước, gậy th*t cũng vì vậy mà căng trướng thêm một vòng.

Nhớ đến lần đầu cô chẳng biết một chút gì về chuyện này, mỗi lần làm đều phải dạo đầu đầy đủ, cho đến bây giờ đã hiểu tình thú, nhạy cảm đến mức chạm một cái là 𝐜ⓗả-🍸 n-ướ-ⓒ, có thể nói là chất lượng trở nên rất cao.

Anh tiến đến xoa mạnh vào âm h* lầy lội, thấy Khương Phi nhắm nghiền mắt ✝️_𝒽_ở ɢấ_𝐩 gáp, anh vẫn cảm thấy chưa đủ, không báo trước mà dùng tay 𝒸●ọ ❎●á●t, giày vò mật huy*t đến nước văng khắp nơi, âm đế cao trào, làm Khương Phi đến khóc nức nở.

"Thoải mái không?"

Thanh âm của Lục Bách Trình khàn khàn.

Khương Phi càng chật vật hơn anh, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói ra được.

Lục Bách Trình hài lòng, chồm qua người cô đi vào từ phía sau.

Lưng anh ưỡn thẳng, vừa cắm đã vào rất sâu, một phát đ·ú·✞ thẳng đến tận cùng, Khương Phi 💰ướ𝓃_🌀 đến mức la hét, khi anh bắn ra tinh d*ch cô cũng ⓛ·ê·𝓃 đ·ỉ·ⓝ·ⓗ dữ dội lần nữa.

Lục Bách Trình cuối cùng cũng chịu tha cho cô, rút gậy th*t ra khỏi tiểu huy*t.

Bọn họ không làm mấy ngày nay, lần này anh bắn ra vừa đặc vừa nhiều, thấy cửa động bị cắm t𝐡à_𝖓_𝐡 ⓗ_ìn_♓ tròn nho nhỏ còn chưa khép lại, dịch thể đục trắng chảy ra ào ạt, anh đưa tay chọc khuấy hai cái, lại cúi người xuống, nhẹ 𝒽ô-𝖓 lên.

Khương Phi г*u*п 𝖗ẩ*y.

Không chỉ đơn thuần là ♓ô_ⓝ_, mà anh còn làm cả động tác mú-𝖙 mát rồi nuốt xuống.

Cảm giác sung 💰_ư_ớ𝐧_🌀 𝐱·â·𝖒 n·ⓗậ·🅿️ lên não đến mờ mịt, Khương Phi vừa khóc vừa kêu, cảm giác như mình sắp bị anh ép khô...

Hồi lâu sau, Lục Bách Trình đi ra khỏi phòng, chốc lát sau trở lại, đ-ú-✞ cho Khương Phi uống nước.

"... Mấy giờ rồi." Khương Phi uống xong hỏi anh.

Lục Bách Trình nói ra thời gian đại khái: "Hơn mười một giờ." Khương Phi rất buồn ngủ.

Cô à một tiếng, nhắm mắt lại rồi nâng lấy mặt anh, ai ngờ lại 𝒽ô●ռ nhầm sang chỗ mi mắt anh.

"Sinh nhật vui vẻ, Lục Bách Trình."

Lục Bách Trình nghe được cũng không thấy bất ngờ, tối nay cô nhiệt tình khác thường. Nhưng khi cúi đầu nhìn cô, trong mắt anh vẫn có thêm mấy phần lưu luyến.

Anh trả lời: "Ừ."

Bọn họ vốn chẳng thèm nhớ sinh nhật của chính mình, nhưng lại thuộc làu ghi nhớ ngày sinh nhật của đối phương.

Trước kia lúc hai nhà vẫn còn là hàng xóm, nhờ phúc của An Mộng Như mà hai đứa trẻ đều đón sinh nhật cùng nhau, trước ngày sẽ mua quà tặng, trước ngày sẽ bày tiệc, trước ngày cũng đã đặt xong bánh kem, phát huy cảm giác nghi lễ đến mức tinh tế.

Thói quen rất khó từ bỏ, cho tới tận hai năm bọn họ tách ra kia, hai người dừng lại tất cả các loại liên lạc, nhưng vẫn sẽ gửi lời chúc mừng vào ngày sinh nhật của đối phương ---

Kể cả đến già vẫn không qua lại với nhau thì sinh nhật cũng phải vui vẻ.

Chương (1-65)