Ảo ảnh
← Ch.106 | Ch.108 → |
Edit & beta: Thiên Mạn
Muốn nhẹ nhàng bài khai móng vuốt Phong Liệt đang ôm mình, nhưng như thế nào cũng bất động. Thoáng dùng một chút linh lực, mới đem móng vuốt Phong Liệt ôm chặt mình bài khai.
Thương thế Phong Liệt so với Lạc Nhất Nhất tưởng tượng còn muốn nghiêm trọng hơn, trừ bỏ trầy da khắp người, nhiều chỗ xương cốt vỡ vụn, có mấy chỗ xương gãy đâm ra ngoài da thịt, thậm chí có một chỗ thiếu chút nữa đâm xuyên trái tim hắn.
Lạc Nhất Nhất xuất ra thông tin huyễn khí, muốn liên hệ Manh Manh lại đây cứu trị Phong Liệt, lại phát hiện liên hệ không được, đành phải vừa rơi lệ vừa cẩn thận giúp Phong Liệt xử lý miệng vết thương. Uy các huyễn thú ăn thuốc giải độc, Lạc Nhất Nhất liền đưa chúng nó trở lại Phượng giới, lẳng lặng đợi chúng nó tỉnh lại.
Đau lòng nhìn Phong Liệt bị bao thành xác ướp, rất muốn ôm ôm hắn, nhưng lại sợ đụng tới miệng vết thương. Đây là lần đầu tiên Lạc Nhất Nhất nhìn thấy Phong Liệt từ hình người biến thành lang thân, từng ảo tưởng bộ dáng hắn biến thành lang thân, lại không nghĩ tới sẽ là loại tình huống này.
Lạc Nhất Nhất dàn xếp xong các huyễn thú và Phong Liệt, sợ Kim Quang Xà Vương đuổi theo, liền cầm Băng Phách trong tay, một bên điều tức, một bên tập trung tinh thần cao độ chờ bọn họ tỉnh lại.
Một tiếng thống khổ rên rỉ làm bừng tỉnh Lạc Nhất Nhất đang nhắm mắt điều tức, vừa mở mắt nhìn thấy Kim Quang Xà Vương hộc phân nhánh tín tử muốn công kích Phong Liệt, Lạc Nhất Nhất ý niệm vừa chuyển, muốn đưa Phong Liệt vào Phượng giới, nhưng Phượng giới đột nhiên không thể sử dụng. Mắt thấy tín tử Kim Quang Xà Vương sắp công kích Phong Liệt, Lạc Nhất Nhất xuất ra Băng Phách vẫn đặt ở trong tay muốn ngăn cản.
"Nhất Nhất, đừng... đừng bị ảo ảnh mê hoặc." Thanh âm mỏng manh của Tiểu Bạch truyền đến.
Lạc Nhất Nhất muốn hỏi rõ ràng, Tiểu Bạch giống như lại hôn mê bất tỉnh, không có đáp lại. Lạc Nhất Nhất nắm chặt Băng Phách, ngăn cũng không phải, không chém cũng không phải, đây là ảo ảnh sao? Kim Quang Xà Vương trước mắt là ảo ảnh?
Trong lúc Lạc Nhất Nhất do dự, đầu lưỡi phân nhánh của Kim Quang Xà Vương hung hăng đâm xuyên qua Phong Liệt còn trong hình dáng Bạch Lang. Lạc Nhất Nhất liều mạng nói với bản thân, đây là ảo ảnh, là giả, Tiểu Bạch sẽ không sai, nhất định là ảo ảnh. Nhắm mắt lại, lại mở to mắt, nhìn máu trước ngực Phong Liệt vẫn chảy, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn Lạc Nhất Nhất, giống như đang nói: Đi mau, mau rời khỏi đây.
Lạc Nhất Nhất nhìn ánh mắt Phong Liệt dần dần mất đi tiêu cự, rốt cuộc không có biện pháp khống chế, liều lĩnh vọt lên. Nhanh ôm chặt Phong Liệt đã không còn hô hấp, tâm cũng nháy mắt tan nát. Là vì nàng do dự nên hại chết Liệt sao?
Lúc này, các huyễn thú của Lạc Nhất Nhất đều cường chống ra khỏi Phượng giới, nhưng chúng nó đã không còn bao nhiêu sức chiến đấu, trơ mắt nhìn đồng bọn từng bước từng bước ở trước mặt mình ngã xuống.
Lạc Nhất Nhất như nỗi điên hướng Kim Quang Xà Vương khởi xướng công kích, nhưng Kim Quang Xà Vương giống mèo vờn chuột đùa Lạc Nhất Nhất, làm cho nàng mình đầy thương tích, cũng không để nàng chết đi. Lúc nàng hao hết linh lực, Tàn Ảnh chạy lại đây, còn mang đến tất cả mọi người.
Nhưng Tàn Ảnh còn chưa kịp mang nàng rời đi, đã bị Kim Quang Xà Vương đả thương, trừ bỏ Tử Đồng, tất cả mọi người đều ngã từ trên lung Tán Ảnh xuống. Mất đi ưu thế tốc độ. Tàn Ảnh và Tử Đồng rất nhanh bị Kim Quang Xà Vương phóng xuất rắn nhỏ cuốn lấy. Tàn Ảnh như thế nào đều thoát không khỏi đám rắn nhỏ này, trong ánh mắt tinh thuần của Tử Đồng tràn ngập sợ hãi. Rất nhanh, đàn rắn nhỏ liền cắn nuốt Tàn Ảnh và Tử Đồng.
Huyễn khí của Mạc Vân chống lại Kim Quang Xà Vương một chút cũng không có tác dụng, Mạc Vân mang theo ánh mắt hổ thẹn té ngã trước mặt Lạc Nhất Nhất, giống như nói hắn là một sư phụ không xứng chức.
Lạc Vũ Thần bị nọc độc Kim Quang Xà Vương chậm rãi ăn mòn, một hơi cuối cùng một, bảo Lạc Nhất Nhất hảo hảo sống sót, thay hắn chiếu cố phụ mẫu ở Tinh Thần đại lục. Nói cho nàng, kiếp sau hắn lại làm đệ đệ của nàng, nhất định sẽ trở nên càng mạnh, mạnh đến không chỉ có thể cùng nàng sóng vai, còn muốn có năng lực bảo hộ nàng.
Bạch y của Phong Minh sớm bị nhuộm thành huyết y, mang theo không cam lòng, mang theo xin lỗi thỉnh Lạc Nhất Nhất tha thứ, hắn không thể bồi nàng cùng cứu Phong Liệt.
Lạc Vũ Yên vẫn không nhúc nhích ngã vào lòng Kiều Phi, trong mắt nàng vẫn là tiêu sái linh động như khi gặp Lạc Nhất Nhất ở Tử Vong Chi hải.
Tiếng khóc của Manh Manh đứt ruột đứt gan, thời khắc bị tín tử Kim Quang Xà Vương đâm thủng, nàng khóc nói: nguyên vốn tưởng tìm được giá trị tồn tại, nhưng cuối cùng mới biết được, mình vẫn là vô dụng như vậy, không thể dựa vào lực lượng của bản thân cứu được bất luận người nào.
Hàn Ngưng Thiên, u Dương Linh Nhi, Mộng Toa, cùng với tất cả huyễn thú cũng đều từng bước từng bước ở ngã xuống trước mặt nàng.
Rốt cục, Lạc Nhất Nhất cũng suy yếu nhắm hai mắt lại, nàng cảm giác nàng lại giống như u hồn phiêu đãng giữa không trung. Nàng đi tới Yêu giới, nhìn thấy yêu thú từng bị phong ấn tại Hủ Hải lại đi ra gây sóng gió, Phong Mộ Hàn cùng Lộ Vân Hổ suất lĩnh tất cả yêu thú và nhân loại đều không có biện pháp ngăn cản. Nàng muốn tẫn một phần lực lượng của bàn thân giúp bọn hắn, nhưng không ai nhìn thấy nàng.
Phong Vân đại lục giây lát trở thành luyện ngục, bằng hữu nàng nhận thức từng bước từng bước chết thảm thiết trước mặt nàng. Thời điểm Lạc Nhất Nhất không biết làm sao muốn thử ngăn cản yêu thú, chúng nó xé bỏ cấm chế, trực tiếp tấn công về phía Tinh Thần đại lục. Nàng liều mạng trở lại Lạc Phủ, nhìn thấy Lạc Đàn và Liễu Trân Nhi đang vẽ nàng cùng Lạc Vũ Thần. Nàng muốn giúp phụ mẫu đào thoát nơi này. Nhưng là, bọn họ nhìn không thấy nàng, nàng không chạm được bất cứ vật gì. Cứ như vậy, hai người đang vẽ tranh còn chưa kịp phản ứng, liền trực tiếp ngã lên bức tranh còn chưa hoàn thành.
Lạc Nhất Nhất liền như vậy trơ mắt nhìn người nàng để ý chết trước mặt, bất lực. Cái loại đau tê tâm liệt phế, làm cho Lạc Nhất Nhất phát cuồng. Lạc Nhất Nhất giống như du hồn phiêu đãng khắp nơi, vô luận nàng muốn trốn tránh như thế nào, vừa nhắm mắt, trong đầu luôn xuất hiện tình cảnh bọn họ chết trước mặt. Mở to mắt, nhìn thấy thi thể bọn họ trên mặt đất.
Lạc Nhất Nhất không ngừng nhắc nhở bản thân, Tiểu Bạch nói qua, đây là ảo ảnh, không phải thật. Nhưng là, mặc dù đây thật là ảo ảnh, nàng cũng không thoát ra nỗi thống khổ. Tình cảnh này một lần lại một lần lặp lại ở trong tâm trí nàng, làm cho nàng một lần lại một lần tự mình cảm thụ nỗi đau khi bọn họ chết ở trước mặt. Lạc Nhất Nhất không biết nàng rốt cuộc có thể chống đỡ bao lâu, nàng cảm thấy nàng nhất định sẽ chậm rãi thống khổ đến chết.
Không biết qua bao lâu, Lạc Nhất Nhất cảm giác trên cổ chân một trận đau đớn, không sao cả nhìn rắn nhỏ xuất hiện trên chân. Bị cắn chết cũng tốt, nàng không muốn lại chịu thống khổ như vậy.
Lúc Lạc Nhất Nhất mãn nhãn trống rỗng, một cái giật mình, nhanh chóng nắm lên rắn nhỏ trên chân, nàng không phải không thể chạm vào đồ vật sao? Con rắn nhỏ này là chuyện gì xảy ra?
Rắn nhỏ ở trên tay Lạc Nhất Nhất liều mạng vặn vẹo, khi Lạc Nhất Nhất buông tay, oạch một tiéng, đi đến trên vai Lạc Nhất Nhất, hung hăn cắn lên cổ Lạc Nhất Nhất một ngụm, Lạc Nhất Nhất kinh hô một tiếng, vừa định ném rắn nhỏ đi, chỉ thấy rắn nhỏ ói ra cái gì đó vào miệng nàng. Còn thuận tiện nâng cằm nàng, làm cho nàng nuốt xuống.
Lạc Nhất Nhất vừa cố gắng nôn ra vật mới nuốt xuống vừa gắt gao kháp trụ cổ rắn nhỏ, còn không có nhổ ra thứ trong miệng mang theo mùi máu tươi, cảnh trước mắt lập tức thay đổi. Trên tay không phải rắn nhỏ, mà là Tiểu Bạch. Giờ phút này mặt Tiểu Bạch đã biến thành màu tím. Lạc Nhất Nhất cuống quít buông tay ra. Tiểu Bạch một bên hô hấp một bên ho khan, thật lâu sau, sắc mặt dần dần có huyết sắc.
Trước mắt vẫn là vách núi đen Lạc Nhất Nhất vừa ngã xuống, Phong Liệt hoàn hảo nằm ở bên cạnh, không có bóng dáng Kim Quang Xà Vương, cũng không có dấu vết trải qua chiến đấu. Lạc Nhất Nhất nhìn sắc mặt Tiểu Bạch khôi phục bình thường, nghi hoặc hỏi: "Tiểu Bạch, thực xin lỗi, có thể nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra sao?"
Tiểu Bạch sắc mặt khó coi, nó vừa thiếu chút nữa bị bóp chết, tuy rằng nó cũng biết, không thể trách Lạc Nhất Nhất, nhưng vẫn cảm thấy tức giận.
Áp xuống nội tâm tức giận nói: "Tuy rằng ta không biết đây rốt cuộc là chỗ nào, nhưng nơi này có thể khiến con người sinh ra ảo giác. Ngươi vừa rồi chính là bị ảo ảnh mê hoặc."
Lạc Nhất Nhất thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Bạch, ít nhiều nhờ ngươi phá ảo ảnh, bằng không... "
Nhớ tới thống khổ vừa trải qua, Lạc Nhất Nhất cảm giác không rét mà run, tuy rằng đó là ảo ảnh, nhưng nàng rõ ràng cảm nhận được loại thống khổ đó.
Tiểu Bạch lắc lắc đầu, nói: "Ta cũng không có cách nào bài trừ ảo ảnh này, ta vừa tỉnh, nhìn thấy ngươi trúng ảo ảnh, vì nóng vội, đành phải nghĩ biện pháp cho ngươi uống máu của ta. Tuy rằng không có biện pháp giải trừ ảo ảnh, nhưng máu Cửu Vĩ Thiên Hồ có thể giúp ngươi không bị ảo ảnh ảnh hưởng."
Lạc Nhất Nhất ôm lấy Tiểu Bạch nói: "Mặc kệ thế nào, đều phi thường cảm tạ ngươi, nếu như không phải ngươi nhắc nhở ta là ảo ảnh, ta khẳng định so với bây giờ còn thảm."
Tiểu Bạch ngẩng đầu, nghi hoặc nói: "Ta không có nhắc ngươi a, ta vừa tỉnh, ngươi đã trúng ảo ảnh, ta là không có biện pháp giúp ngươi tỉnh lại."
Tay Lạc Nhất Nhất ôm Tiểu Bạch cứng đờ, nói như vậy, thanh âm ban đầu kia cũng là ảo ảnh? Là vì khiến nàng không ngừng tự trách, làm sâu sắc thống khổ sao? Chính là không nghĩ tới, nàng đối lời Tiểu Bạch nói không hề hoài nghi, cho nên trong lòng vẫn ẩn ẩn nhớ kỹ đây là ảo ảnh. Tuy rằng không có biện pháp đi ra ảo ảnh, thoát khỏi thống khổ. Nhưng là, lại bởi vì nàng tín nhiệm Tiểu Bạch, làm cho nàng cảm giác thống khổ đồng thời lại hiểu được này cũng không phải thật sự. Nếu như, tín nhiệm nàng đối Tiểu Bạch dao động, nàng nghĩ, không đợi Tiểu Bạch tỉnh lại. Nàng đã chống đỡ không nổi nữa.
Lạc Nhất Nhất giờ mới hiểu được, thực lực Kim Quang Xà Vương cường đại như vậy, muốn đưa nàng vào chỗ chết, vì sao không có đuổi xuống đây.
Thấy Lạc Nhất Nhất sững sờ, Tiểu Bạch mở miệng nói: "Mau dẫn bọn hắn rời đi nơi này, ta hiện tại không thể giải trừ ảo ảnh, ảo ảnh nơi này sẽ không ngừng làm cho người ta cảm nhận được thống khổ, còn có thể làm cho người tỉnh lại từ ảo ảnh gặp phiền toái."
Lạc Nhất Nhất gật gật đầu, đưa Phong Liệt vào Phượng giới. Ôm lấy Tiểu Bạch bắt đầu tìm kiếm đường ra ngoài.
Không biết đi bao lâu, thanh âm Tiểu Bạch từ trong lòng truyền đến: "Nhất Nhất, có thể, ngươi ở trong này nghỉ ngơi đi, chúng nó đều chưa tỉnh lại, nếu như lại gặp Kim Quang Xà Vương, liền không có biện pháp thoát thân."
← Ch. 106 | Ch. 108 → |