Cùng nhau quên đi (2)
← Ch.092 | Ch.094 → |
Cạnh cửa số lớn có một người đàn ông cao lớn rắn rỏi đang đứng, anh ta mặc quân trang, trên tay là ly rượu đang lắc lư, lạnh lùng nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Ô Thiến Thiến đứng dậy đi đến bên cạnh anh ta, cô vẫn giữ được vẻ bình thản ung dung, cùng người đàn ông ngắm nhìn dòng xe cộ chạy qua bên dưới để che đi vẻ đau xót trong mắt mình.
Cô tuyệt đối sẽ không trở thành một con chó đáng thương chỉ biết vẫy đuôi mừng chủ, mặc dù nhưng cô chỉ là một cô nhi, không hề có gia thế nhưng cô còn có tôn nghiêm của mình, không thể để cho bất kỳ kẻ nào có thể chà đạp được.
Cô lại nhớ đến ký ức về người từng hấp hối nằm trên giường bệnh đến mức gầy trơ xương nhưng lại không nguyện nhắm mắt ra đi vì cô chưa từng gọi ông ta là "ba", chính là vì cô đã không hứa với ông ta rằng cô sẽ sống tốt
.
Người đàn ông đó cho dù là trước kia hay bây giờ đều có thể nhìn thấu được bản chất của cô.
Cô không khóc, cô không muốn để cho ông ấy nhìn thấy nước mắt của mình, nếu không ông sẽ cảm thấy rất khổ sở.
Cô biết rất rõ rằng bệnh tình đã hành hạ ông từ rất lâu rồi, ông cũng sống rất khổ cực nhưng lại vẫn kiên cường mà sống, đơn giản là vi ông muốn ở lại bên cạnh cô, không muốn để cô phải sống cô đơn một mình.
Có lẽ cái chết đối với ông mà nói, chính là một loại giải thoát hạnh phúc chăng, cô đã từng nghĩ như vậy đấy.
"Ba, Thiến[d. dan. le. quy. don] Thiến sẽ sống tốt mà, ba hãy yên tâm đi đi." Khi cô vừa dứt lờ xong, ông đã nhắm hai mắt lại, hơi thở cũng mất đi, dáng vẻ lúc ra đi rất yên bình.
Trong nháy mắt, mặt nạ bình tĩnh của cô liền tan vỡ, nước mắt cũng không kiềm được mà rơi xuống thật nhiều.......... .
Thế giới mà cô cố gắng để chống đỡ trước đây đã sụp đổ, trước mắt chỉ còn lại màn đêm đen kịt, nuốt chửng lấy ánh sáng sau cùng của cô.
Về sau cô sẽ tiếp tục sống như thế nào đây?
Vì đau khổ mà cô uống rượu suốt đêm đến nỗi say khướt, lang thang bước đi trên đường như một con mèo hoang đang thoi thóp.
Chính anh là người đã cứu vớt kẻ nghèo túng là cô, dưới ánh đèn đường anh thật cao lớn và tuấn mỹ giống như một vị thần vậy, nụ cười của anh ấm áp đến nỗi chói mắt, như một luồng sáng rực rỡ chiếu vào bóng đêm của cô.
Vào thời khắc đó cô đã không thể ngăn bản thân mình mà yêu anh............
Nhưng sau khi đã quen biết anh, tiếp xúc với anh, cô mới biết là gia thế của anh rất đáng để hâm mộ, cũng biết được anh là kẻ vô cùng bạc tình.
Hành động cứu vớt của anh đêm đó, chỉ là do nổi hứng và thương hại nhất thời với cô mà thôi.
Nhưng cô đã không thể thu hồi được tình yêu ấy và ngày càng lún sâu vào nó hơn......
Cô cam tâm tình nguyện làm tất cả vì anh, không phải là vì gia thế của anh, chỉ đơn giản hy vọng mình có thể ở cùng với anh mãi mãi.
Chỉ sợ rằng nói ra sẽ không ai tin điều đó, ai cũng cho rằng Ô Thiến Thiến cô chính là vì muốn trở thành Phượng Hoàng bay lên ngọn cây cao mà thôi.............
Nhưng kết quả là cô đã nhận được gì?
Trái tim đau đớn vô cùng, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Anh ta đối với cô và đứa bé lại lạnh lùng vô tình như vậy..................
Nhưng lại đau lòng thương thương vì tiếc cô gái đó, xem cô ta như trân bảo, cô gái mà ngày xưa anh ta bỏ rơi, xem như đôi giày mang đã cũ. Bản dịch này chỉ được đăng tại d. d. l. q. d, nếu bạn nhìn thấy nó ở nơi khác chính là hàng coppy không xin phép.
Cô hận, rất hận anh ta và cả cô gái đó nữa!
Vì muốn đòi lại công lý cho đứa con và cho cả chính mình, và cũng để cho anh ta lãnh đủ, hiện giờ cô thừa nhận, loại đối xử lạnh lùng vô tình với nhau như thế này chính là công bằng đi!
Cho dù kết quả cuối cùng ra sao thì cô cũng không hề nuối tiếc!
Cái sai ở đây chính là do anh ta không nên quen biết cô! Ô Thiến Thiến cô đã yêu không đúng người và phó thác tình cảm sai chỗ rồi!
Nhưng mà cô không hề hối hận, bởi vì cô đã vì quá yêu anh mà hãm sâu vào đó, tình yêu không thể đạt được cùng nhau chôn vùi nó đi!
"Diên Hoa, những tin tức đó là chính xác sao?"
"Phải, đúng là như vậy."
"Ai, thật sự không ngờ là bọn họ lại quan tâm đến cô gái đó như vậy, thật khó tin, ha ha......Có thật đúng là cô ta không đấy?"
"Hỏa Tử vừa gọi điện thoại tới, nói rằng vẫn đang bám theo xe của Lý Khanh, có lẽ là đi đến bệnh viện đó." Giọng nói của người đàn ông kia khàn khàn trầm thấp, trong đôi mắt lạnh lùng mà sâu thẳm của anh ta không hề có chút cảm xúc nào.
"Sao cơ......" Cô hơi nheo mắt lại, "Chẳng lẽ cô ta bị bệnh ư"
"Phải hay không thì xuống xe mới biết được."
"Vậy thì chẳng phải chúng ta càng đỡ ra tay hay sao." Ô Thiến Thiến cười nhạt, trong ánh mắt cô liền lóe lên một tia độc ác.
"Thiến Thiến, em chọc tới những người đó thì không có đường sống đâu." Người đàn ông liền lên tiếng nhắc nhở cô gái bên cạnh mình đã mất đi lý trí, trong đầu cô chỉ còn đang nghĩ tới chuyện trả thù mà thôi.
"Diên Hoa, em yêu anh ấy, thật sự rất yêu." Vẻ cứng rắn nãy giờ của cô đã cuối cùng đã sụp đổ, để lộ ra sự bi thương đau đớn, cô nhào vào trong lòng anh ta mà khóc rống lên: "Hu hu........ Diên Hoa ơi, em đau quá, đau lòng quá, anh ta không cần đứa bé trong bụng này, sao anh ta có thể đối xử với mẹ con em như vậy chứ?"
"Ai.........." Diên Hoa thở dài, anh để yên cho cô gái trong lòng khóc lóc thảm thiết, chỉ biết vỗ lưng an ủi cô trong yên lặng, vẻ đau khổ trong đôi mắt anh chợt lóe lên rồi biến mất nhanh chóng. Anh yêu cô gái này, nguyện ý làm mọi chuyện vì cô, cho dù những thái tử gia này anh đắc tội không nổi.
Nhưng cô lại vĩnh viễn không để ý đến tình yêu của anh, trong lòng cô không hề có anh cho dù anh có nguyện ý vì cô mà đi vào chỗ chết đi nữa.
Anh cũng không dám nói cho cô biết rằng, kỳ thật người ở cùng cô đêm hôm đó không phải là Lý Khanh....... Mà chính là Hoắc Diên Hoa anh, là người yêu cô đến tận xương tủy, vì vậy đứa con trong bụng cô....... Là của anh.
Lý[ddleequuyydoonn] Khanh là ai chứ, anh ta đã chơi bời nhiều năm ở bên ngoài rồi, đối với phụ nữ ở bên ngoài anh ta đều làm biện pháp bảo vệ cực kỳ tốt, vậy nên làm sao để xảy ra chuyện có chuyện có con rơi ở bên ngoài được chứ?
Nhưng anh luôn hiểu rõ tính cách của cô, rất quật cường và cố chấp, quả thực nếu chưa tới đường cùng thì cô sẽ không chịu đầu hàng đâu.
Nhưng anh vẫn không dám nói sự thật với cô, bởi vì anh lo sợ cô sẽ rời bỏ anh vĩnh viễn, như vậy đến tư cách để làm bạn cô anh cũng không có nữa, anh rất lo sợ!
Trong thư phòng của nhà họ Chu, bầu không khí rất nặng nề..............
"Súc sinh! Các con chính là anh em ruột thịt đó!" Chu Liêm Ly đang cực kỳ tức giận, ông liền vung một một cái tát lên............
Chu Nham Hải bị đánh đến nổi vẹo cả mặt, trong nháy mắt mặt anh sưng đỏ cả lên để lộ ra vết bàn tay đánh, khóe môi chảy ra chút máu.
Nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ có ánh mắt là cố chấp đến nỗi đáng sợ.
"Nó là em gái ruột của con, là em gái ruột!" Ba Chu hét lên, giọng điệu vô cùng phẫn uất.
"Con biết, vậy thì sao chứ?" Chu Nham Hải không thèm lau vệt máu bên môi, anh nhìn ba mình bằng vẻ mặt thờ ơ, bình thản nói.
"Mày....... mày............" Ba Chu bị chọc tức đến nỗi run rẩy cả ngầy, liền suy sụp ngã xuống sô pha.
Sao nhà họ Chu bọn họ lại sinh ra một nghiệp chướng như vậy chứ?
"Ba, ba hãy xem như không có đứa con trai này đi, con yêu em ấy, cả đời này chỉ yêu mình em ấy thôi!" Linh hồn của con đã bán cho quỷ dữ từ lâu rồi, không thể lấy lại được nữa.
".... Các con..... Đang xảy chuyện gì vậy?" Giọng nói của Chu Hoành Vũ cũng đã run run! Ông sợ là anh đang muốn như vậy......
Nhưng,
"Chính là như vậy đấy ông ạ."
Tim của Chu Hoành Vũ và Chu Liêm Ly liền nghẹt lại! Sau này sẽ như thế nào, họ không dám nghĩ tiếp nữa............
Sự tình sao lại đến nông nỗi này, không còn có thể cứu vãn được nữa sao? Đứa cháu mà ta vẫn luôn tự hào, "cháu gái" mà ta vẫn luôn yêu thương nhất, chúng nó lại...................
Chu Liêm Ly suy sụp ngồi trên ghế dựa, bởi vì sự thật trước mắt, mà ông cảm thấy vô cùng sợ hãi, kinh hoàng và cả đau lòng nữa....
Trong nháy mắt cả người của Chu Hoành Vũ giống như già đi thêm mười tuổi nữa vậy.......
"Ai..........." Một tiếng thở dài nặng nề, giống như tới từ nơi xa thẳm vậy- ba Chu từ từ ngẩng đầu lên, ông nhìn thấy giọt nước mắt từ người cha già của mình........
Vừa rồi đau đớn đến đâu ông cũng cố nhịn không để rơi nước mắt, nhưng giờ rốt cuộc đã không thể khống chế nổi nữa nên từng giọt nước mắt đã thi nhau rơi xuống.
Càng rơi xuống, họ càng không thể ngừng rơi lệ được..............
Nghiệt duyên, là nghiệt duyên.
← Ch. 092 | Ch. 094 → |