Điên cuồng
← Ch.064 | Ch.066 → |
Editor: Rea
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, trong hành lang chỉ có gió lạnh đang rít gào. Trong phòng mổ, người đã đi hết, đèn cũng tắt. Bóng tối và im lặng đang bao phủ lấy tất cả ý thức của Thù Man.
Thù Man đang rất lạnh, cơn lạnh này chui vào mạch máu của cô, cắn nuốt cơ thể vốn không cần nhiều nhiệt lượng lắm của cô.......
Cô cuộn mình ngồi xổm dưới hành lang, hai chân gập lại, sử dụng hai tay ôm lấy đầu gối của chính mình, tư thế như vậy cho cô cảm giác sẽ không lạnh như thế nữa.
Bên tai cô đang có âm thanh nói chuyện không ngừng: "Thù Man, cô thấy chưa? Đó chính là cô, yếu ớt đòi hỏi một người đàn ông an ủi như vậy, cô muốn làm giảm đau đớn trên thân thể."
"Không phải!" Thù Man liền nhẹ giọng phủ nhận, cô vùi đầu giữa hai chân, cất giọng rầu rĩ: "Tôi làm như thế để càng đau đớn hơn thôi!"
Haha.... Tiếng cười trào phúng vang lên men theo viền tai của cô...
Thù [lqđ] Man, thừa nhận đi, cô đã thất bại rồi, cô muốn anh ta cùng cô chia sẻ mọi khó khăn. Cô xem đi, nhìn bộ dáng của cô xem, toàn thân dơ bẩn, khắp người đều là máu tươi, đau đến mức vặn vẹo thân thể nhưng mặt lại vô cùng bình tĩnh như cũ, rất đẹp nha!
Đó là một loại hấp dẫn! Mang theo mùi vị của sự hủy diệt!
Đẹp quá, thật đẹp.... Thù Man....
Âm thanh bên tai cô dần dần nhỏ lại...Cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Thù Man nâng mặt chôn ở giữa đùi lên, cô phát hiện mình đang ở tại căn phòng của kiếp trước.
Hết thảy trước mắt, những vật dụng này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Ở trên giường kia.... Bọn họ đã cùng ôm nhau.
Thù Man nhìn thấy, anh ta đang đụng đến hạ thể của mình, máu tươi ấm áp nhuộm đỏ bụng của anh, làm cho làn da trở nên dinh dính.
Thân thể cô bị tổn thương khiến cho anh không dám đụng mạnh vào.
"Thù Man, em đang rất đau.... Tôi biết, tôi biết...." Anh thì thầm, đau lòng dùng ngón tay cái lau đi nước mắt của cô, hôn lên đôi môi khô nứt của cô, vuốt ve những sợi tóc bay tán loạn của cô, âm thanh lạnh lẽo khàn khàn mang nỗi mất mát to lớn.
Anh giống như một con dã thú bị thương đang cực kỳ bất lực, gầm nhẹ lên nức nở.
Chủ nhân làm sao có thể..... Ông ta biết rõ rành rành....
Súc sinh, tất cả đều là súc sinh......
Anh cũng vậy, không............Ngay cả súc sinh anh cũng không bằng.........
Anh muốn giết hết tất cả bọn họ, cũng muốn tự giết chính mình......
Thù Man............Thù Man............Thù Man.....
Anh cố chấp đọc đi đọc lại tên của cô bằng âm điệu vô cùng bi thương, thê thảm...
Thân thể của cô đang cực kỳ suy yếu, hơi thở mỏng manh. Nhưng cô vẫn mỉm cười như cũ, đưa tay sờ vào đầu tóc đen của anh. Cô cảm nhận được tóc của anh rất tốt, vừa mềm lại vừa đàn hồi càng phụ trợ thêm cho bản tính tàn nhẫn và lãnh khốc.
Cũng như con người của anh....
Trong mắt cô vô cùng bình tĩnh, không hề có bi thương cũng không có cảm giác đang bị thương tổn.
Cô liền nâng bàn tay đang nhuốm máu của mình đặt lên đầu anh, nhẹ nhàng vuốt ve chải tóc cho anh.
Máu nhuộm lên tóc anh, làm cho những sợi tóc dính bết lại với nhau....
Thù [lqđ] Man nhìn chúng, cô cảm thấy cảnh tượng như vậy có một chút mất mát cùng với tàn nhẫn đẹp đẽ!
Đây là một loại an ủi phải không? Thù Man nghĩ vậy.....
Chỉ là không biết cô đang an ủi anh hay là anh đang an ủi cô.... Có lẽ là họ đang an ủi lẫn nhau!
Thù Man đứng nhìn bọn họ trong bóng tối.
Thân thể của anh đang chìm trong máu của cô, giống như một tờ giấy bị ngâm nước, yếu ớt vô lực. Anh liền rút bàn tay đang đặt dưới eo của cô ra, nó dính toàn là máu. Một khối sềnh sệch màu nâu rơi xuống dưới lòng đất. Trong mắt của anh toàn là tơ máu, anh đang không khống chế nổi chính mình, dùng tay cào tóc và khóc không thành tiếng.
Vết thương của cô là một phần thân thể của anh. Là máu của anh, là nhịp tim của anh, là niêm mạc khoang bụng mềm mại mà yếu ớt của anh. Chưa được anh đồng ý mà đã tự ý tách ra khiến cho máu thịt be bét.
Anh vô cùng muốn đem thân thể của mình vùi sâu vào bên trong cô nhưng mà lúc này bọn họ không thể giao hợp, lại càng không thể gần gũi nhau.
Hai bên đang bị một cái gì đó cô lập ngăn cách.
Ánh mắt của anh si dại mang theo tuyệt vọng điên cuồng đang nhìn cô chăm chú, trong tròng mắt anh là sắc mặt cô trắng bệch không hề có chút máu, anh liền khẽ mỉm cười.
Giọng nói của anh rất dịu dàng và chân thành: Thù Man, tôi là người cực kỳ vô sỉ, trong nội tâm lại biến thái tàn nhẫn, thật đấy. Bây giờ trong đầu tôi đang trống rỗng không thể suy nghĩ được gì cả. Em như vậy khiến tôi rất đau lòng, đau đến nỗi muốn đem em phá hủy, xé nát thành từng mảnh nhỏ sau đó đem nuốt vào bụng, là vị ngon mà tôi vẫn thường khát vọng. Đem máu của em hấp thu vào người tôi, trở thành một phần của tôi, hoặc là chế tác thành tiêu bản đựng trong lọ khổng lồ, dùng Formalin ngâm để bị không bị hư hỏng, để không ai có thể có được em nữa.
Em chết rồi.... Không biết gì nữa, cũng không biết đau, cũng sẽ không chịu khổ và tôi cũng sẽ không đau nữa.
Cô chỉ mỉm cười nhìn anh. Thân thể cô đang cố hết sức hoạt động, liền tiến vào trong khuôn ngực dày và rộng của anh, hai tay cô ôm lấy cơ thể vẫn đang run rẩy của anh.
Anh [lqđ] nhắm đôi mắt đỏ ngầu lại, ôm lấy cô, hơi thở vẫn nặng nề như cũ.
Mùi máu tràn ngập trong không khí cùng với hơi thở và nhịp tim đập của bọn họ. Giờ phút này họ vô cùng yếu ớt, không thể tự bảo vệ cho chính mình.
Sinh mệnh của bọn họ chưa từng hạnh phúc, đều chỉ là những linh hồn cùng đường lạc lối.
Hình như cô đã ngủ thiếp đi rồi, hơi thở cực kỳ yếu ớt.
Anh ôm lấy cô, mặt anh đầy nước mắt không thể tự kiềm lại. Anh cảm thấy sinh mệnh của cô giống hệt như pháo hoa bay lên trời cao rồi sẽ tan thành mây khói. Anh sẽ định dùng toàn bộ quãng đời còn lại để ghi nhớ khuôn mặt của cô, nhớ kỹ khuôn mặt của cô để cho anh sinh lòng hủy diệt.
Thù Man ngồi trên giường nhìn bọn họ đang chìm trong tuyệt vọng đau khổ, khuôn mặt của cô đang cực kỳ thờ ơ lạnh nhạt. Không hề báo trước, một loạt hình ảnh đau thương đột nhiên tràn vào đầu cô tạo thành một chuỗi ký ức đầy đủ.
Những người đàn ông đang thở dốc một cách nặng nề, dùng ngôn ngữ hạ lưu cực hạn........
Tay chân của cô bị dây thừng trói chặt, đầu dây đang nằm trong tay của họ nhưng cô đang cố sức lôi kéo. Thân hình của cô bị mở rộng thành hình chữ đại, nơi tư mật hé mở, thân thể trần truồng bại lộ trong không khí, dưới ánh mắt thú tính của bọn họ.
Bọn họ cười bỉ ổi hung ác, nhào vào người cô...
Họ dùng roi quật vào người cô, bàn tay vuốt ve cô một cách mạnh bạo, mỗi lỗ chân lông của cô đều kêu lên đau đớn, ý thức sót lại khiến cô vặn người vùng vẫy, ánh mắt trở nên trống rỗng vô cảm-cô không muốn quát to, cũng không có sợ hãi.
Bọn họ đem cái thứ ** xấu xí nhét vào trong cơ thể cô, xé nát tấm lá mỏng tượng trưng cho sự thuần khiết của cô...
Va chạm hung ác, dã man không ngừng.....
Từ trong giấc mơ, Thù Man liền bừng tỉnh. Tim cô đập liên hồi, ý thức vẫn đắm chìm vào ác mộng khiến cô hít thở không thông. Cô cố gắng ổn định lại hơi thở rồi lau mồ hôi trên trán.
Đèn ngủ ở đầu giường phát ra thứ ánh sáng yếu ớt mỏng manh. Thù Man liền mở ngăn kéo tủ đầu giường, bên trong là loại thuốc lá cô thích mà Văn Hoa đã chuẩn bị sẵn. Mùi vị cay nồng này rất thích hợp với tội ác tiềm ẩn bên trong cô.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |