Đau lòng
← Ch.063 | Ch.065 → |
Lưu Nhiên đi qua căn phòng ở kế bên, chính là phòng của Lý Khanh. Cửa kề cửa cũng không mất bao nhiêu bước, nội thất bên trong cũng không khác nhau là mấy.
Trong phòng của Lý Khanh lúc này, đèn trên trần thủy tinh và đèn trong phòng đều đã được bật làm cho không gian trở nên cực kỳ sáng y hệt như ban ngày.
Nam Tạm đã cởi bỏ áo khoác quân trang dính máu và áo trong ra, nửa người trên để trần, anh đang ngồi trên sôpha tự mình rửa vết thương. Dùng bông y tế nhúng cồn để tẩy vết máu trên bụng rồi dùng gạc băng bó lại, động tác rất thành thục.
Ba người Bạch Thành, Phú Tu và Lý Khanh vẫn mang bộ dáng lười biếng ngồi tựa vào sôpha. Đôi mắt xinh đẹp của Lý Khanh đang híp lại, ngón trỏ và ngón giữa của tay trái kẹp lấy điếu thuốc, nhàn nhạt nhìn Nam Tạm đang rửa miệng vết thương.
Thần sắc của Phú Tu giật mình, anh xoay tròn ly rượu trong tay một cách vô thức, lại cúi đầu im lặng không nói gì.
Sắc mặt Bạch Thành không tốt lắm, uống hết ly rượu này tới ly rượu khác, trong lòng đang tức giận vô cùng. Anh không nhìn Nam Tạm, sợ nhìn thấy sẽ không nhịn được vung quyền lên đánh cho anh ta một trận.
Lưu Nhiên ngồi đối diện với Phú Tu. Tay trái anh đang bưng ly cà phê, ngón tay thon dài cầm muỗng bạc khuấy một vòng, nhàn nhạt liếc nhìn mấy người kia một cái rồi cũng cúi đầu im lặng.
Trong phòng rất yên tĩnh, không khí có chút u ám, trong lòng mỗi người đang tự mình giương cung bạt kiếm, gương mặt hết sức căng thẳng.
Sau khi đã xử lý vết thương ổn thỏa xong, Nam Tạm mới ngẩng đầu lên...
"Nam Tạm, sao tối nay cậu lại muốn chúng tôi đến đây?"
Bạch Thành mở miệng trước, ánh mắt hơi lim dim nhìn anh: "Cậu nha, hôm nay thật mẹ nó không có nghĩa khí, rõ ràng ngày đó đã nói rõ ràng rồi."
Mấy người khác chỉ im lặng không nói gì. Người cầm điếu thuốc, kẻ uống rượu, không ai lên tiếng mà để im cho Bạch Thành nói.
Nam Tạm gật gật đầu, tay liền bật lửa, mắt hơu khép hờ suy tư, miệng thì hung hăng hút một hơi thuốc thật dài sau đó dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn. Trên miệng anh vẫn treo một nụ cười bất cần nhìn Bạch Thành và mấy người kia đang giận mình tới nghiến răng, hận không thể cùng nhau xông lên.
"Các anh em, xem như tôi xin lỗi." Nói đến đây, Nam Tạm dừng lại một chút, mắt phượng lướt qua bọn họ một lượt: "Nói đi cũng phải nói lại, mấy người chúng ta còn không hiểu nhau sao?"
Dáng người của anh phóng đãng tựa vào sôpha, đầu ngón tay vươn ra một cách tao nhã châm một điếu thuốc rồi đứng dậy mở cửa sổ ra, Nam Tạm tiếp tục nói: "Không lẽ trong lòng các người còn xấu xa ít hơn tôi sao, chúng ta chẳng qua là kẻ tám lạng người nửa cân thôi-Nam Tạm tôi động tác chẳng qua là nhanh hơn một chút!" Anh nói xong liền thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của mình, khóe môi nở một nụ cười thâm sâu.
Lúc này đây trên người Nam Tạm đang phát ra một loại sức quyến rũ giữa sự chán chường và nho nhã, trong vẻ yên tĩnh lộ ra sự nhạy bén sáng suốt, nội tâm ung dung mà sâu sắc, không thể nghi ngờ là rất mê người!
Mấy yêu nghiệt, ai mà không biết ý nhau chứ, ai cũng tinh quái như nhau, trong lòng không khỏi tính toán, trên mặt hiện lên vẻ ẫn nhẫn chịu đựng.
Lý Khanh miễn cưỡng giương mắt nhìn Nam Tạm: "Việc đã đến nước này thì nói thêm gì cũng là vô ích, năng lực của cậu thế nào thì chúng tôi cũng đã biết rồi, ai bảo chúng tôi chậm một bước chứ. Nhưng cậu thật cho rằng muốn đến gần cô ấy dễ như vậy sao?" Vẻ mặt châm biếm nhìn Nam Tạm.
Nam Tạm cười nhẹ, cũng ngẩng đầu lên nhìn lại anh nhưng lại chợt nhíu mày: "Mặc kệ Văn Hoa có ra chiêu gì thì tôi sẽ tiếp chiêu đó nên chiêu của các cậu thiếu gia tôi cũng không sợ." Thái độ tuyệt đối liều lĩnh.
"Không sợ!" Hay cho Nam Tạm cậu, lúc này trong lòng mọi người đang hận đến nghiến răng! Ánh mắt lại đồng loạt hướng về Lưu phúc hắc, muốn xem thái độ của anh.
Nhưng,
Anh chỉ hơi cúi đầu im lặng giống như không hề tồn tại ở đây, sao lại thế?
"Này!" Mấy kẻ yêu nghiệt có chút kinh ngạc......
Suy xét một chút, hình như có chỗ nào không đúng?
Sao bộ dạng Văn Hoa lại như thế này?
Nam Tạm cười cười, đứng lên đi thẳng đến quầy bar, tự mở ly rượu rót cho mình một chén cũng không xoay người lại:" Văn Hoa, cậu muốn uống không?"
"Được."
Sau khi đã rót xong anh quay về sôpha đưa cái ly cho Lưu Nhiên. Vừa ngồi xuống đã nhìn bọn họ một cái rồi nói cực kỳ chân thành: "Tôi yêu cô ấy, hôm nay mới biết được là yêu bao nhiêu, yêu nhiều hơn cả yêu bản thân mình." Nam Tạm nói rất chậm, nét mặt rất bình tĩnh.
"Hừ!" Ba người đàn ông khác đồng thời hừ lạnh một tiếng.
"Nam Tạm, cậu đúng là muốn tìm chết!" Bạch Thành trừng mắt, rống to với anh.
"Lão tử chẳng lẽ không yêu sao? Yêu ít hơn chính mình sao?" Sắc mặt của Phú Tu cũng rất khó coi nhìn Nam Tạm nói.
Lưu Nhiên nhấp từng ngụm rượu, ánh mắt thâm ý lạnh lẽo hung ác bắn về phía đám người đang cãi nhau kia, mấy kẻ yêu nghiệt lập tức ngoan ngoãn im lặng.
"Đêm nay Thù Man không được, chắc là các người đã phát hiện ra rồi." Anh chỉ nói vài câu đơn giản mang theo hàm ý khẳng định.
Mấy yêu nghiệt lại liếc mắt nhìn nhau, ngẫm lại bộ dáng đêm nay của cô...Hình như không tốt thật. Họ gật đầu, quả là không thích hợp.
Lưu Nhiên ngửa đầu uống sạch chỗ rượu còn lại trong ly, anh đứng dậy đến trước quầy bar, đưa lưng về phía mọi người: "Thù Man bị bệnh.... cô ấy..... Không muốn đi chữa trị." Âm thanh chuyển sang trầm xuống mang theo bất đắc dĩ.
"Hả?" Lông mày của Lý Khanh liền nhíu lại.
"Bị bệnh sao?" Phú Tu cũng cau mày, sắc mặt tỏ vẻ nghi ngờ.
"Đã bị bao lâu rồi?" Trong lời nói của Nam Tạm đã hiện lên sự lo lắng.
"Bị bệnh gì?" Bạch Thành là người thẳng thắn nhất.
Bốn yêu nghiệt mỗi người một câu, tất cả bọn họ đều cau mày nhìn Lưu Nhiên đang cúi đầu đưa lưng về phía bọn họ, trên người anh đang tản ra......
"Haiz....." Lưu Nhiên thở dài một hơi, anh xoay người lại nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, trở về sôpha rồi ngồi xuống nhưng vẫn cúi đầu không nói.
Tâm của mấy người kia đều chạy theo anh rồi, họ đều lo lắng nhìn anh, chờ anh nói ra.....
Nhưng anh vẫn im lặng làm cho tâm bọn họ treo lơ lửng, quá thật quá khó chịu!
"Văn Hoa...."
"Cậu có nói hay không?"
"Mẹ nó cậu muốn bọn tôi lo lắng mà chết sao?"
"............." Cho dù bọn họ có gấp hơn nữa, Lưu Nhiên vẫn im lặng như cũ.
Trong lòng mấy yêu nghiệt rõ là.... Khụ, thật khó chịu, giày vò!
Nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể chờ........
Thật lâu sau......
"Tôi đã xem rất nhiều tư liệu có liên quan, cũng đã mờ các chuyên gia cố vấn tâm lý, bệnh trạng của Thù Man chính là cấp độ hai của bệnh tâm thần phân liệt." Lưu Nhiên ngẩng đầu lên, mắt đỏ bừng, "Nhìn cô ấy đối xử với chính mình, cảnh tượng như vậy, cả đời này......chỉ nhìn thấy một lần là đủ rồi." Từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống, giống như muốn cùng trời đổ mưa.
Những yêu nghiệt nhìn thấy nước mắt của Lưu Nhiên, trong lòng vô cùng kinh hãi!
Cậu ta như vậy mà lại.........
"Chắc các cậu cũng nhìn thấy vết sẹo ở cổ tay cô ấy rồi chứ?" Âm thanh khàn khàn như tiếng cồng chiêng.
Bọn họ lại nhớ tới trên cổ tay của Thù Man có một vết thương vừa mới đóng vảy, vẻ mặt lập tức âm trầm...
"Nó có tại Vân Nam." Âm thanh của Lưu Nhiên bắt đầu run rẩy. Trong phút chốc, anh lại nhớ tới căn phòng nhỏ đó có vẻ mặt yêu di của Thù Man cùng đôi mắt lạnh lẽo, trong nháy mắt đã làm đông cứng tim của anh.
"Ngày đó.... Tôi chính mắt nhìn thấy...Cô ấy tự cắt cổ tay của chính mình, khi nhìn thấy máu trên mặt đất cô ấy còn cười, nụ cười kia rất xinh đẹp có thể làm mù mắt đàn ông nhưng cô ấy xuống tay quá ngoan độc, không hề có điểm lưu tình làm vết thương sâu tới xương."
"................." Những người đàn ông hung hăng hút một ngụm khí lạnh...
Lại nhìn vẻ mặt hối hận của Lưu Nhiên, bộ dáng thương tâm muốn chết.
Lúc đó cô dùng dao ngoan độc tự cắt cổ tay của chính mính, cảnh tượng tự mình hại mình kia dường như đang trình diễn chân thật trước mắt bọn họ.....
Đau lòng vô cùng.
Thân thể cứng lại, toàn thân trở nên lạnh lẽo, lưỡi dao kia dường như cắt vào trong lòng mỗi người.
Lưu Nhiên lấy điếu thuốc từ trong bao ra, ngón tay đốt thuốc của anh đã run run, rốt cuộc cũng đã đốt xong liền dùng sức hít vào vài hơi: "Lúc đó tôi chỉ cảm thấy tức giận, vô cùng tức giận....
"Nhưng sau khi nghĩ lại, lúc đó...nếu như tôi không tỉnh lại, hậu quả thật không dám nghĩ tới nữa, cũng không muốn nghĩ tới...."
"Lão tử chính là....." Tay anh liền dùng sức nắm chặt áo khoác, "Chính là yêu cô ấy, rất yêu, yêu đến chết-sao tôi lại không canh chừng cô ấy cơ chứ?". Anh hận mình đến chết mất.
Nam Tạm, Bạch Thành, Phú Tu, Lý Khanh cũng không tốt hơn, trong mắt bọn họ đều là mất mát, kinh hãi, luống cuống tay chân!
Anh chưa nói dứt lời, càng nói thì mắt họ lại càng đỏ, trong lời nói có thể nghe ra mùi vị đau thương, sao tôi không thể làm được như thế chứ?
Yêu cô ấy, họ muốn đau thay cho cô ấy!
← Ch. 063 | Ch. 065 → |