Vô sỉ đến thú vị
← Ch.10 | Ch.12 → |
Tựa hồ rất đương nhiên nhưng lại có chút mạc danh kỳ diệu, đợi cho Lăng Sở Sở cùng Tần Mộc Thiên phản ứng lại được, Hứa Triết Quân đã muốn trợ thành người phụ đạo toán học cho Tô Nhan rồi.
Chỉ cần Tô Nhan gặp được đề toán nào khó không làm được, Hứa Triết Quân là đối tượng đầu tiên mà cô muốn xin giúp đỡ. Mà Hứa Triết Quân tuy rằng mỗi lần đều là vẻ mặt khinh thường nhưng khi đứng lên giảng giải thì mười phần kiên nhẫn, tuyệt không qua loa, không đem bạn Tô Nhan ngu ngốc toán học này hiểu được, hắn tuyệt không dừng lại.
Tình huống như vậy, cho dù là thần kinh đại điều Tần Mộc Thiên cũng nhìn ra được có điều không đúng. Chẳng lẽ Hứa Triết Quân cũng coi trọng Tô Nhan ngốc nghếch này sao, biến anh trai của hắn thành tình địch? Không thể nào! Phản ứng của Tần Mộc Thiên chính là khóe miệng co rút, nhìn trời không nói gì. Hắn thật sự nhìn không ra một người có cảm tình ngu ngốc như Tô Nhan rút cuộc có cái gì tốt, anh trai hắn coi trọng cô cũng đã muốn làm cho hắn hỏng mất rồi, nếu ngay cả cái tên Hứa Triết Quân này cũng coi trọng cô ấy... chỉ là ngẫm lại, Tần Mộc Thiên còn thấy mình lần đầu tiên gặp trở ngại xúc động.
Vì thế giữa trưa ngày hôm sau, khi hai người cùng nhau ngồi ăn mì sợi, Tần Mộc Thân trộm nhìn Hứa Trứa Quân đang cúi đầu ăn mì mấy lần, do dự mãi rồi mới mở miệng hỏi, "Cái kia, Hứa Triết Quân, cậu... coi trọng Tô Nhan sao?"
Phản ứng của Hứa Triết Quân đang ăn mì không có gì chỉ là tạm dựng một chút, rồi lại vẫn như xưa hết sức chuyên chú cúi đầu ăn mì sợi ở trong bát, hoàn toàn xem nhẹ nội tâm vô cùng không yên của Tần Mộc Thiên ở đối diện.
"Cậu nên nói chuyện đi chứ" Gặp Hứa Triết Quân không để ý tới mình, Tần Mộc Thiên có chút nóng nảy, chẳng lẽ người này thật sự coi trọng Tô Nhan sao?
Nuốt xuống sợi mì trong miệng, Hứa Triết Quân ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mặt không chút thay đổi, chính là con ngươi đen mang theo vài phần bất mãn, tựa hồ như khó chịu với sự quấy nhiễu của Tần Mộc Thiên đến việc ăn mì của hắn.
"Loại vấn đề ngu ngốc này, có cần phải hỏi sao?" Nhìn biểu tình vội vàng của Tần Mộc Thiên, Hứa Triết Quân cười nhạt, khinh thường bỏ lại một câu, lười để ý tới hắn cúi đầu tiếp tục ăn mì.
"A... vậy cậu như thế nào lại tốt tâm như vậy, mỗi ngày đều giảng giải toán học cho Tô Nhan?" Đem biểu tình khó chịu cùng khinh thường của Hứa Triết Quân thu vào đáy mắt, nhưng là vì hạnh phúc của anh trai mình Tần Mộc Thiên vẫn là kiên trì tiếp tục hỏi.
Lần này Hứa Triết Quân thật ra thập phần phối hợp, khóe môi nhếch lên, trong mắt lộ ra nửa phần nghiền ngẫm nửa phần như chế nhạo hỏi lại, "Cậu không biết là giảng giải các đề toán học cho Tô Nhan cũng được coi là một loại khiêu chiến sao?"
"Hơn nữa gần đây tớ phát hiện tài nghệ toán học của mình ở trường so với dĩ vàng càng sâu thêm một bậc." Hứa Triết Quân ý vị thâm trường cười, lại cúi đầu tiếp tục giải quyết bát mì sợi chưa ăn hết của mình.
Đối mặt với Hứa Triết Quân cười đến sung sướng như thế kia, Tần Mộc Thiên đột nhiên cảm giác lạnh cả sống lưng, có cảm giác không nói nên lời. Người đối diện này làm sao là hảo tâm giảng giải đề toán học cho Tô Nhan, hóa ra hoàn toàn là vì sự thích thú của chính mình. Đối với Hứa Triết Quân mà nói, giảng giải toán học cho Tô Nhan là một loại lạc thú tuyệt đối chỉ giành để đùa bỡn đứa bé không biết gì, cái này quả thật có thể gọi là vô sỉ ác nhưng thú vị hay không đây?
Hứa Triết Quân căn bản không có đem Tô Nhan đặt ở cùng tầng lớp của mình mà đối đãi, hoàn toàn là tâm tình như đưa giỡn với chú mèo con vậy. Xem ra, thật sự là chính mình suy nghĩ nhiều quá. Nghĩ đến đây, ngay cả Tần Mộc Thiên cũng không từ vì Tô Nhan mà cảm thấy toát mồ hôi. Tô Nhan, cậu trăm ngàn lần phải tôn trọng a...
Nhìn biểu tình chuyển biến của Tần Mộc Thiên, là bừng tỉnh đại ngộ lại biểu tình kinh hoàng, Hứa Triết Quân thu hồi con ngươi đen hiện lên mấy tia ý vị kia.
Giúp Tô Nhan học bổ túc toán học, hắn cũng không có nửa điểm hảo tâm, hoàn toàn đều vì chính hắn. Nếu không đem thành tích của tiểu nha đầu ngu ngốc toán học này bổ túc đi lên, cô ấy làm sao có thể thi vào được đại học Z? Không thi vào được đại học Z, về sau muốn đứng lên còn không phải làm cho chính hắn càng phải cố sức sao? Huống hồ, không cho cô ấy hình thành trong đầu óc nhiều nguyên tắc này nọ chẳng lẽ làm cho cô mỗi ngày đều muốn anh trai người ta tặng Socola cho nữa sao?
Bất quá, ngẫu nhiên để cho Tần Mộc Thiên nhìn ra được cũng là một chuyện rất thú vị nha.
Cách giờ tự học còn nửa giờ nữa mới bắt đầu, thừa dịp thời gian còn chưa học, Tô Nhan đưa ra một cuốn tiểu thuyết đã đọc 1/3 tiếp tục xem. Một bên chân bắt chéo, một bên ngẫu nghiên là tay trên cái bàn bày la liệt kẹo, các loại socola, thuận tay lấy ném vào miệng, híp mắt, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, thật là hưởng thụ.
"A Nhan! A Nhan!" Lăng Sở Sở vẫn đang nhàm chán đọc tạp chí, đột nhiên dừng lại dùng tay đụng vào người Tô Nhan.
"Làm sao vậy?" Tô Nhan cũng không ngẩng đầu lên, miễn cưỡng lên tiếng. Cô chính là đang đọc đến thời điểm mấu chốt, đừng tới làm phiền cô có được hay không?
Nhưng thứ này cũng không biết làm sao vậy, biết rõ cô rất kỵ người khác tới làm phiền hay quấy rầy mình thế nhưng Lăng Sở Sở vẫn túm lấy tay cô rồi giật luôn cuốn tiểu sách đang đọc dở, "A Nhan! Tin giật gân! Siêu cấp giật gân nha. Ngay tại trước mặt chúng ta. Mau nhìn!"
Ngẩng đầu nhìn theo tay Lăng Sở Sở, Tô Nhan chớp mắt rồi lại chớp mắt, nhìn một cặp nam nữ ra vẻ đều nhìn quen mắt nha. Nam là Hứa yêu nghiệt, còn về phần nữ.... Tô Nhan lục lại trong trí nhớ của mình một vòng, có rồi! Nữ không phải là một trong ba bông hoa đẹp nhất của khối bọn họ, hoa hậu giảng đường Tần Nguyệt sao?
Biết rõ ràng hai người là ai, ánh mắt Tô Nhan nguyên bản còn có chút mê man nháy mắt tỏa sáng, như đèn pha. Dường như nháy mắt cũng không cần mà cứ nhìn chằm chằm hai người.
"Rất được nha! Là hoa hậu giảng đường. Hoa hậu giảng đường tìm đến Hứa Triết Quân? Tớ cảm nhận được tình thần bát quái triệu hồi tớ." Tinh thần bát quái của Tô Nhan bắt đầu bốc cháy lên, tiểu vũ trụ hoàn toàn bùng nổ rồi.
Lăng Sở Sở lắc đầu, hai tay càng không ngừng xoa nắn, mắt sáng như đuối, tươi cười gian trá, "Đúng vậy, có JQ nha. Hơn nữa là JQ lớn lắm đây. Tớ dựa vào giác quan thứ sáu mà vô cùng sâu sắc nói cho mọi người rằng hoa hậu giảng đường là tới tìm Hứa Triết Quân để nói rõ ràng."
"Phốc..." Tô Nhan nhịn không được cười văng lên, một trong ba bông hoa của khối bọn họ tìm Hứa Triết Quân để nói rõ ràng? "Không thể nào! Ánh mắt kia cũng không hắn... đôi mắt trong veo như nước kia chẳng lẽ là bài trí sao?"
Nhìn đến phản ứng này của Tô Nhan, Lăng Sở Sở trừng mắt liếc cô một cái, "cậu biết cái gì? Cậu đúng là đồ trì độn! Cậu có biết hay không, Hứa Triết Quân hiện tại đã muốn chiếm cứ một gốc cây thảo trong ba gốc để có địa vị vương giả, không người nào có thể lay động."
"Gì?" Khóe miệng Tô Nhan co rút, "Gió quá lớn, tớ không có nghe rõ ràng...."
"Qua đây! Tớ nói Hứa Triết Quân đã muốn một gốc cây thảo trong ba gốc cây của khoa chúng ta, địa vị không người nào có thể lay động."
Nhìn bộ dạng Lăng Sở Sở như là "giận cô không tranh" vậy, không biết vì sao, Tô Nhan đột nhiên nhớ tới bài hát ... "Tiểu thảo". Bài hát đó như thế nào mà hát tới, không có hoa hương không có cao thấp, tớ là một cây cỏ nhỏ không người nào biết... Nghĩ đến đây Tô Nhan liền cảm giác lông tơ ở trên người dựng thẳng lên, cảm giác lạnh rồi nha.
"A Nhan! Mau nhìn! Tớ nói rồi, quả nhiên là nói rõ ràng nhìn xem, chẳng phải là một tấm thư tình sao?"
Vừa nghe Lăng Sở Sở nói như vậy, Tô Nhan lập tức tập trung tinh thần, ngưng thần tĩnh khí, tiếp tục quan sát. Cảnh diễn tốt mà còn miễn phí, liền giống như mùa đông mà có trận hỏa hoạn vậy, đánh dấu cho một đoạn bi thương thúc giúc của thời học sinh cấp ba. Tô Nhan hơi chút đảo mắt liền phát hiện, đừng nói là ban bọn họ, chính là các ban kế bên cũng không ngừng có người ngó đầu ra tìm hiểu rồi đến xem, đừng nói gì đến chuyện trộm ngắm.
Nhiều ánh mắt đang nhìn mình như vậy, Hứa Triết Quân thế nhưng sắc mặt vẫn không có chút thay đổi, thậm chí khóe miệng còn lộ ra vẻ thản nhiên mỉm cười. Công lực thâm hậu như thế, ngay cả Tô Nhan cũng phải bội phục vài phần.
Mọi người đều đang chờ, chờ Hứa Triết Quân đưa tay tiếp nhận tình thư phân phấn hồng sắc trên tay của hoa hậu giảng đường kia.
"Mau nhận a. Cậu nên nhận đi chứ." Liền ngay cả Tô Nhan cũng nắm hai tay đưa lên trên đầu, nghiến răng nghiến lợi chờ đợi.
Tất cả mọi người ngưng thần, nín thở chờ đợi sự hồi đáp của hắn, Hứa Triết Quân vẫn đặt tay ở trong túi như trước không có vươn đến. Hắn ngẩng đầu, thản nhiên liếc mắt quét chung quanh một lượt, ánh mắt đạt được hiệu quả như ý khiến không ít người không tự giác được mà rụt đầu trở về. Nhìn đến Tô Nhan ở bên này, ánh mắt của Hứa Triết Quân có chút lướt qua phát hiện bộ dạng hưng trí bừng bừng của Tô Nhan, thì nụ cười đạm cũng biến mất đi, ánh mắt lưu chuyện dụng tâm không rõ ràng được nữa.
Tuy rằng chỉ là một cái chớp mắt, cái liếc mắt của Hứa Triết Quân này không nặng không nhẹ lập tức làm cho Tô Nhan nghe lời rụt cổ trở về, cuốn tiểu thuyết trên tay cũng được để đến trước mặt.
Phản ứng này của Tô Nhan làm cho tâm tình của Hứa Triết Quân hơi tốt lên một chút. Đối mặt là sự bất an cùng hồi hộp, Tần Nguyệt đang đợi đáp án từ hắn, Hứa Triết Quân trong lòng cảm thấy phiền toái, trên mặt vẫn là trước sau bình tĩnh như một, "Thật có lỗi, mình không thể nhận."
Câu trả lời của hắn làm cho Tần Nguyệt cứng đờ, trợn trừng mắt, trong ánh mắt có ẩn chưa sự kinh ngạc không dám tin. Đại khái là làm hoa hậu giảng đường đã lâu, cô cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ bị cự tuyệt. Cô vẫn cảm thấy, nếu cô đến nói rõ ràng như vậy Hứa Triết Qân như thế nào cũng sẽ không cự tuyệt, ít nhất không trước mặt nhiều người như vậy mà cự tuyệt cô.
"Hiện tại đang là cấp ba, mọi người đều lấy việc học làm việc quan trọng nhất. Bạn học Tần cũng vậy, cố gắng lên hãy tranh thủ thi vào trường đại học tốt." Hứa Triết Quân nhếch khóe môi, tươi cười thân thiết thân mật làm cho người ta nhìn mà sinh không ra được cái phản cảm gì. Chẳng lẽ, hắn sẽ cự tuyệt nữa. Tần Nguyệt cứ lẳng lặng đứng như vậy, nhìn Hứa Triết Quân hướng cô cười cười gật đầu sau đó xoay người rời đi.
Trở lại phòng hoc, cơ hồ ánh mắt mọi người đều nhất tề hội tụ trên người Hứa Triết Quân, mà bản thân hắn giống như cái gì cũng không có phát sinh qua, vẫn như bình thường hay làm là lấy bài tập lên tiếp tục làm cho xong.
Đợi cho đến khi sắp bất đầu giờ tự học, tất cả mọi người đều bình tĩnh ngồi vào vị trí của mình, Tô Nhan mới sợ đầu sợ đuôi vụng trộm quay đầu hỏi, "Hứa Triết Quân, một cô gái nũng nịu, trong sáng thuần khiết lại là đại mỹ nữ như vậy đưa đến cửa, cậu vì sao lại không cần?"
"Như thế nào? Cậu hi vọng tớ nhận sao?" Hứa Trứa Quân dừng bút, ngẩng đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Nhan.
"A..." Cô thật là nghĩ như vậy nhưng vừa nhìn thấy biểu tình của Hứa Triết Quân, không hiểu cô cũng không dám nói như vậy.
"Sao?" Hứa Triết Quân đang hưng trí chờ câu trả lời của cô.
Nói như thế nào đi nữa thì vị trước mặt này đây cũng chính là cố vấn toán học của mình, nếu chọc vào về sau môn toán học của cô đều không có người giúp nha, "Không hi vọng, đương nhiên là không hi vọng."
"Nếu như vậy, cậu còn muốn hỏi cái gì nữa?" Nghe rõ ràng, nghĩ một đằng làm một nẻo mà trả lời, tâm tình Hứa Triết Quân lại kém đi vài phần, khóe môi lại cười lên rất sáng sủa nhưng sao nụ cười tươi như tỏa nắng đó àm cho Tô Nhan cảm giác lạnh lẽo.
"Không có, không có." Tô Nhan vội vàng lập tức quay đầu, không dám lại trêu học vào tên đại thần này. Rõ ràng là thế, hiện tại tâm tình của Hứa yêu nghiệt không tốt, thậm chí có thể nói là rất kém cỏi, cô cũng không thể làm vật hi sinh.
Nhìn đền Tô Nhan quay đầu, Hứa Triết Quân cũng không có tâm tình mà làm tiếp bài tập. Bút lông trên tay vẫn linh hoạt chuyển động, trong ánh mắt Hứa Triết Quân ảm đạm xuống, nếu là không có gì kích thích đại khái là không thể khai thông được sao?
← Ch. 10 | Ch. 12 → |