Quay lại 7 năm trước
← Ch.04 | Ch.06 → |
Chẳng lẽ đây là mơ trong mơ? Lưu Nam véo véo mặt của chính mình, đau quá! Thật sự không phải mơ sao?
"Còn không mau tắt đồng hồ báo thức rời giường, ồn chết đi được!" Ngoài phòng truyền tới tiếng gõ cửa của mẹ Lưu Nam.
"Vâng, con biết rồi!"
Lưu Nam mơ mơ màng màng đồng ý, tắt đồng hồ báo thức.
Cho nên đây là về tới nhà của chính mình? Lưu Nam đi tới bàn học, trên đó có một cuốn sách giáo khoa, mở bìa sách ra, trên cuốn sách có ghi 2 chữ "Lưu Nam", nét chữ chỉnh tề, đúng là nét chữ của mình.
"Con dậy chưa? Muộn bây giờ!"
"Đây, con dậy ngay đây! Mẹ, hôm nay là ngày mấy vậy?"
"Con không biết tự đi xem lịch à?"
Lịch? Lưu Nam nhìn nhìn bàn học, ở góc bàn đúng là có một quyển lịch, những tờ lịch ngày ở phía trước đều đã bị xé xuống, cho nên hôm nay hẳn là —— Ngày 11 tháng 9 năm 2004!
Lưu Nam tính tính, năm nay mình còn học năm nhất sơ trung, Chương Phàm cũng học năm nhất sơ trung, còn là bạn cùng lớp với mình! Lưu Nam đột nhiên vui vẻ lên!
"Con dậy chưa hả, mỗi ngày mẹ đều phải kêu con tới mấy lần!" Mẹ Lưu Nam sốt ruột hét lên.
"Nhanh đi, xuất phát ngay lập tức!"
10 phút sau, Lưu Nam đeo cặp sách lên đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn về phía trước, bóng dáng quen thuộc đó, còn không phải là......
"Chương Phàm!"
Người phía trước quay đầu lại, "Cậu còn chưa đi! Nhanh lên, sắp muộn rồi!"
Quả nhiên là Chương Phàm, Lưu Nam mừng như điên.
"Cùng nhau đi thôi, tớ chở cậu!" Chương Phàm nhìn nhìn đồng hồ, "Còn có 12 phút, nhanh lên!"
"Tới đây!" Lưu Nam vội chạy về phía trước.
Chương Phàm liều mạng đạp xe, Lưu Nam ngồi trên ghế sau ngắm nhìn bóng lưng của cậu ấy, thật sự đã rất lâu rồi không có nhìn thấy cậu ấy. Khóe miệng của Lưu Nam nhếch lên không thể nào đi xuống được, cứ như vậy cười suốt một đường.
Đột nhiên, Chương Phàm ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Lưu Nam, Lưu Nam có chút kinh ngạc, chẳng lẽ những chuyện ở trong mơ sắp biến thành hiện thực sao?
"Đã tới rồi, cậu còn không mau xuống xe, nghĩ cái gì vậy?"
"Ồ, cảm ơn cậu!"
Lưu Nam có chút ngượng ngùng, nhảy xuống xe.
"Cậu vào phòng học trước đi, tớ đi đỗ xe."
"Được."
Vài ngày sau, Lưu Nam đã biết được đại khái về tình hình hiện tại. Có thể đích thật là hộp thư tâm nguyện kia đã khiến cô quay trở lại 7 năm trước, nhưng cô đã quay trở lại đây bằng cách nào? Làm thế nào để có thể tìm thấy cửa hàng trang sức đó? Chẳng lẽ đến đại học ở thành phố để tìm kiếm? Lỡ như cửa hàng đó không mở cửa thì sao? Hơn nữa thị trấn nơi cô ở còn chưa có ga tàu hỏa, chẳng lẽ ngồi ô tô đường dài đi sao? Vấn đề quan trọng nhất là cô không có tiền.... . Một học sinh học ngoại trú, điều kiện gia đình cũng bình thường, ngoại trừ tiền mua tài liệu học tập và vật phẩm văn phòng, Lưu Nam hầu như không có tiền tiêu vặt.
Nếu đã không biết làm thế nào để trở về, vậy thì dứt khoát an tâm ở lại nơi này. Lưu Nam quyết định thay đổi lịch sử, bảo trì quan hệ bạn bè với Chương Phàm, sau khi cân nhắc một phen, Lưu Nam cho rằng điểm mấu chốt để thay đổi lịch sử, chính là không đưa phong thư tình kia ra! Như vậy là cô có thể vẫn luôn làm bạn với Chương Phàm.
Có người từng nói, loại tình cảm như thích này, cho dù không nói ra ngoài, thì cũng sẽ toát ra từ trong ánh mắt. Có cơ hội được làm lại một lần nữa, làm sao Lưu Nam có thể chấm dứt mong muốn ở bên nhau này chứ? Lưu Nam trằn trọc ở trên giường, quyết định xác nhập hai điều này lại làm một, một là duy trì quan hệ bạn bè, hai là chậm rãi đem quan hệ bạn bè chuyển biến thành "Bạn bè trở lên". Tưởng tượng đến điều thứ hai, Lưu Nam liền không nhịn được vui vẻ lên, ở trên giường lăn lộn cười khúc khích.
"Cả buổi tối con cười cái gì vậy, con đã viết xong bài tập chưa?"
Ngoài cửa vừa truyền đến tiếng thúc giục của mẹ Lưu Nam mẹ.
"Con đã viết xong rồi, lập tức liền đi ngủ đây."
"Học kỳ mới phải học tập cho thật tốt, phấn đấu đạt từ trung bình trở lên!"
"Con biết rồi ạ!"
Thêm một việc nữa là cố gắng học tập, mỗi ngày đều hướng về phía trước. Lưu Nam nghĩ thầm, rốt cuộc sứ mệnh lớn nhất của học sinh, chính là học tập cho thật là tốt để tương lai đền đáp tổ quốc!
Như vậy làm sao để "Bạn bè trở lên" đây? Lưu Nam đã từng nghe bạn cùng phòng đại học Vương Dương Đan đề cập qua một ít kỹ xảo trong tiểu thuyết, điều thứ nhất —— trở thành bạn của bạn cậu ấy.
Bạn của Chương Phàm ngoại trừ bạn chí cốt là Hàn Mộng, những người còn lại đều là nam sinh cùng thôn, cái này thì dễ, tìm một cơ hội chơi cùng bọn họ là được. Càng nhiều bạn của cậu ấy, cơ hội để cô gần quan được ban lộc lại càng lớn!
Căn cứ vào quy luật của những sự việc đã qua, cuối tuần bạn của cậu ấy đều sẽ đến tìm cậu ấy chơi cùng. Sáng sớm thứ bảy, Lưu Nam liền làm bộ đi dạo, vẫn luôn đi loanh quanh gần nhà Chương Phàm, ở giữa hai nhà có hai gia đình ngăn cách, đó là lý do mà bất luận gió thổi cỏ lay gì đều không thoát khỏi hai mát của Lưu Nam.
"Chương Phàm, cậu có ở nhà không?" Tiểu Uy cùng thôn gân cổ lên hét ở ngoài sân.
"Có, chuyện gì vậy?"
"Tìm cậu chơi cùng! Mau mở cửa!"
Chỉ chốc lát, Chương Phàm mở khoá cử sân ra, để Tiểu Uy vào phòng.
Cô nên lấy lý do gì để đi vào nhỉ? Nói như thế nào đây? Lưu Nam có chút chần chừ.
Đúng rồi, cứ nói là mượn sách! Nói là bản thân quên mang theo, nhưng mà phải viết bài tập đề tài hoạt động! Cái này được đó! Lưu Nam tự hào vì sự thông minh của mình.
"Chương Phàm!Cậu ở nhà sao?"
"Ở, cậu vào đây đi rồi nói!"
Lưu Nam vào phòng, thấy hai người cũng không làm gì, chỉ ngồi yên.
"Tớ tìm cậu mượn sách giáo khoa môn toán, tớ để quên sách ở trường học rồi."
"Ồ, cậu đợi một lát." Chương Phàm đi vào phòng ở phía sau để lấy sách, trong phòng khách chỉ còn lại Lưu Nam và Tiểu Uy.
"Chào cậu, tớ tên là Lưu Nam, cậu ở lớp nào vậy? Tớ ở lớp một." Lưu Nam chủ động khởi xướng đề tài.
"Chào cậu, tớ là Triệu Uy, gọi ta Tiểu Uy là được, ta ở lớp hai." Tiểu Uy cười cười, "Cậu yêu học tập như vậy, thứ bảy đã nghĩ tới làm bài tập."
"Không có cách nào khác cả, mẹ của tớ nhìn chằm chằm tớ, tớ cũng muốn chơi."
"Phải không, vậy cùng nhau chơi đi, tớ với Chương Phàm chỉ có hai người nên cũng không đấu địa chủ được, vừa lúc có cậu là thành ba người!"
"Người ta muốn làm bài tập, cậu đây là đang gây trở ngại đóa hoa nhỏ của tổ quốc tức giận phấn đấu!" Chương Phàm nói.
Vốn dĩ là muốn đồng ý, nhưng bị Chương Phàm xen vào như vậy, ngược lại không thể đồng ý rồi.
"Lần sau hẳn gọi tớ đi, buổi sáng hôm nay phải làm bài tập trước."
"Được thôi!"
Bước đầu thành công!
Lưu Nam cầm sách giáo khoa toán học trở về nhà, cô nằm trên gối và nghiên cứu kỹ càng cuốn sách, Bìa sách toán học của Chương Phàm là《 Naruto 》, cô ngày thường rất ít xem manga anime như cái này, chỉ là biết tên của manga anime, nếu muốn cùng cậu ấy có càng nhiều đề tài để nói chuyện, vậy cô sẽ phải xem bù 《 Naruto 》, nhưng nghe nói có mấy trăm tập lận đấy! Lúc này máy tính và điện thoại di động còn chưa có phổ biến, Lưu Nam có chút phân vân.
Cẩn thận lật sách giáo khoa của Chương Phàm, công thức trọng điểm được đánh dấu đơn giản, nhưng nhìn đến chữ của cậu ấy, nói thực ra, ngoại trừ tên của anh ấy nhìn còn được, thì những chữ khác không được đẹp mắt cho lắm, thậm chí có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, cùng bề ngoài của cậu ấy tương phản cực lớn, Lưu Nam bị chọc cười vì vấn đề này. Sau khi nhận được cuốn sách, Lưu Nam cảm giác bản thân với Chương Phàm giống như càng gần nhau hơn một bước, vì vậy đừng tự cười bản thân.
, Liu Nan đã thành công khi tham gia vào các hoạt động cuối tuần của Zhang Fan, đánh nhau với địa chủ với bạn bè của anh ấy và bắt cá tay đen. Học sinh trung học cơ sở không có tiền lẻ. Nếu thua, họ sẽ giành được một miếng dán. Liu Nan có không có ý định gì. Đang vui thì lại muốn hòa nhập vào vòng bạn bè của Zhang Fan nên thua thiệt nhất. Mặc dù thua cuộc nhưng cô rất vui vì khi được dán miếng dán vào, thoáng chốc giữa đầu ngón tay và trán có tiếp xúc, đó là niềm vui lớn nhất của Lưu Nam.
Cuối tuần sau, Lưu Nam đều thành công tham gia vào các hoạt động cuối tuần của Chương Phàm, cùng bạn bè của cậu ấy đấu địa chủ, trảo hắc năm, học sinh sơ trung không có tiền lẻ, người thua sẽ bị người thắng dán tờ giấy lên mặt, Lưu Nam cũng không quan tâm chuyện này lắm, một lòng một dạ muốn hóa nhập vào vòng bạn bè của Chương Phàm, cho nên thua nhiều nhất. Tuy rằng thua, nhưng cô thực sự rất vui vẻ, bởi vì thời điểm bị dán tờ giấy, trong nháy mắt lòng bàn tay của cậu ấy tiếp xúc với cái trán của cô, đó là niềm vui lớn nhất của Lưu Nam.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |