Thế giới ba người
← Ch.187 | Ch.189 → |
Editor: Nguyen Hien.
Bên bờ biển, hơi thở nồng đậm mang hương vị mằn mặn của biển thổi vào mặt. Đồng Niệm kinh ngạc nhìn mặt biển mênh mông trước mắt, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn, nhưng sau khi cô nhìn thấy chiếc du thuyền màu trắng không xa trước mắt, trong lòng liền hiểu được.
Người đàn ông bên cạnh nắm lấy tay của cô, ôm vào trong ngực, nhìn chằm chằm du thuyền trước mặt, môi mỏng nâng lên độ cong tà mị: "Như thế nào, em có thích không?"
Đồng Niệm chợt nghĩ đến cái gì, khuôn mặt đỏ lên, e lệ cúi đầu, "Lại là thuyền?"
Thính lực Lăng Cận Dương vô cùng tốt, không có bỏ sót lời của cô. Anh khẽ mỉm cười, cúi đầu xuống, đến gần bên tai của cô, mập mờ thì thầm: "Tối nay chúng ta sẽ ôn lại chuyện cũ."
Nghe anh nói, Đồng Niệm tự nhiên liên tưởng đến tuần trăng mặt của bọn họ, đêm tân hôn cuat bọn họ ở Hy Lạp, cũng là ở trên thuyền. Đêm kích tình hôm đó, đến nay vẫn còn ấn sâu trong ký ức cô, lúc này nhớ lại cả người có cảm giác như thiêu đốt.
Khuôn mặt ửng hổng lên, Đồng Niệm hốt hoảng rũ mắt xuống, môi đỏ mọng mím chặt lại, không dám nói lời nào.
Nhìn bộ dáng xấu hổ của cô, Lăng Cận Dương nở nụ cười thiết tha, anh nắm chặt tay cô, dẫn cô bước lên du thuyền.
Chiếc du thuyền được kỹ sư kiểm tra, xác nhận tất cả các thiết bị bình thường, mới giao cho Lăng Cận Dương. Chiếc du thuyền 2 tầng sang trọng, bên trong đầy đủ tiện nghi. Đồng thời trên du thuyền còn có một phòng bếp nhỏ, phòng ăn, cái gì cần thiết đều có đủ.
Đồng Niệm lên du thuyền, nhìn trong ngoài một lượt, cảm thấy rất hài lòng. Mặc dù không phải rất lớn, nhưng thiết kế rất hợp lý. Hơn nữa cô thích nhất là phòng ngủ trên tầng hai, khi mở trần thuyền ra, buổi tối có thể nằm trên giường ngắm sao trên trời, thật sự có bao nhiêu là thích thú.
Đi tới buồng lái, Lăng Cận Dương nắm tay lái, dùng bảng hệ thống định vị thiết lập vị trí. Tuy nói rằng muốn hưởng thụ thới giới hai người, nhưng anh lo lắng đến tình trạng cơ thể của Đồng Niệm, không dám đi quá xa, chỉ lái du thuyền đến Hải Cảng, đây là nơi yên tĩnh, không có ồn ào hay bị quấy rầy.
Đồng Niệm theo dõi động tác của anh, ánh mắt vô cùng hâm mộ. Những hình ảnh này cô nhìn thấy trên tivi hoặc phim ảnh, nhưng cho đến bây giờ cô cũng chưa tự mình nếm trải thử.
"Em có muốn thử một chút hay không?"
Thấy ánh mắt sáng rực của cô, Lăng Cận Dương trong lòng hiểu rõ, mỉm cười hỏi.
Đồng Niệm sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm bánh lái, dđl/q"d nhíu mày hỏi "Em có thể thử sao?"
Đưa tay lôi cô đến trước mặt, hai cánh tay Lăng Cận Dương xuyên qua nách cô, đặt cô ngay phía trước, khuôn mặt khẽ rũ xuống đầu vai cô, cười nói: "Có thể, em hãy thử xem."
Dán chặt phía sau lưng là lồng ngực ấm áp của anh, Đồng Niệm không sợ hãi, đôi tay cầm lấy bánh lái, thời điểm cô xoay tròn, cũng không thấy nặng nề. Cô nhớ tới hình ảnh thấy trong phim, như muốn phùng mang trợn mắt mà dùng sức.
Thấp giọng cười một tiếng, cả người Đồng Niệm tỉnh táo lại, đôi tay thả lỏng cầm bánh lái, trên khóe môi nở nụ cười nhẹ nhàng.
Lăng Cận Dương đứng phía sau lưng cô, nhìn thần thái điềm nhiên của cô, âm thầm cười khẽ. Hôm nay bọn họ đến nơi yên tĩnh này, không cần phải phí sức nhiều. Nhưng nếu như gặp phải gió to bão lớn, thì cũng không phải là chuyện để đùa giỡn.
Lại nói, hiện tại thiết bị đều tốt, anh đã đặt hệ thống định vị tự động, chỉ cần không gặp tình huống gì đặc biệt, trên căn bản không cần người đến khoang lái, chỉ muốn dỗ cô vui đùa một chút.
Sau khi lái thử, Đồng Niệm nhìn phòng lái, cô mỉm cười kéo người đàn ông bên cạnh, hướng boong thuyền đi. Vào lúc này trời chiều đã rũ xuống, màn đêm sắp kéo tới, ánh chiều trên mặt biển vô cùng xinh đẹp.
Lăng Cận Dương sợ cô bị cảm lạnh, đắp áo choàng lên cho cô, đồng thời tựa vào bên cạnh cô, ôm chặt cô ở trong khuỷu tay.
Cách đó không xa, trời chiều chậm rãi rơi xuống, sắc đỏ chiếu rọi đầy trời, trong mắt Đồng Niệm tràn ngập sắc thái Đồ Mi, khuôn mặt xinh đẹp cũng nhuộm đầy một mảnh đỏ hồng.
Cô dựa vào người đàn ông bên cạnh, trong lòng vô cùng ấm áp, "Thật là xinh đẹp."
Lăng Cận Dương cúi đầu hôn lên khuôn mặt cô, môi mỏng nở nụ cười dịu dàng. Sợ cô quá mệt mỏi, một tay đỡ lấy thắt lưng của cô, để cho một phần sức nặng trên cơ thể cô dựa vào mình.
Ánh trời chiều như hòa vào mặt biển, ánh mắt thâm thúy Lăng Cận Dương dao động, môi khẽ nhếch: "Niệm Niệm, không cần chờ đến 50 năm, chờ khi chúng ta có thời gian, anh sẽ dẫn em đi Iran, chúng ta cùng ngắm mặt trời lặn."
Đồng Niệm mím môi cười, trở tay ôm chặt eo của anh, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc. Theo bản năng cô giơ tay lên sờ sờ bụng, kiên định gật đầu một cái: "Ừ, chúng ta nhất định sẽ đi."
Sau khi để cho cô ở trên boong tàu ngắm ánh trời chiều xong, Lăng Cận Dương liền dẫn cô vào trong khoang thuyền. Thời tiết bên ngoài có chút lạnh, anh không dám để cho cô nán lại lâu, chỉ sợ cô ngã bệnh.
Mặc dù thời tiết đã dần dần ấm lại, nhưng vào ban đêm nhiệt độ cũng không cao.
Lăng Cận Dương mở điều hòa lên, dẫn Đồng Niệm đến phòng ăn. Có thể vì ngồi trên thuyền nên cô có chút nôn nghén, ăn uống không được ngon miệng, trong bữa cơm chỉ ăn vài miếng.
Thấy tinh thần của cô không được tốt lắm, Lăng Cận Dương cũng không có ép buộc cô, dù sao trong tủ lạnh đều có sẵn, khi nào muốn dùng đều có thể hâm nóng lại.
Dẫn cô trở lại phòng ngủ, dđl/q"d Lăng Cận Dương chuẩn bị nước ấm cho cô xong mới để cho cô đi tắm.
Đồng Niệm nằm ở trong bồn tắm, thở dài thoải mái, cô duỗi tay chân, hài lòng nhắm mắt. Dòng nước từ hệ thống matxa trong bồn tắm chảy ra chậm rãi, vừa vặn làm giảm cơn đau nhức ở eo cô. Kể từ lúc mang thai, eo của cô luôn đau nhức, lúc lên lầu xuống lầu, cảm thấy như muốn đứt rời.
Đi hỏi bác sĩ, thì bác sĩ bảo đây là hiện tượng bình thường khi mang thai.
Giơ tay lên vuốt ve cái bụng cởi trần của mình, nụ cười trên khóe môi Đồng Niệm đầy dịu dàng. Cái bụng trong lòng bàn tay cô đã hơi nhô lên, mặc dù không phải rất rõ ràng, tuy nhiên cô có thể cảm nhận được.
Tối hôm qua lúc ngủ, cô mơ hồ cảm thấy như thai máy, nhưng khi cô tỉnh táo lại, động tĩnh kia liền biến mất. Trong lòng mặc dù có chút mất mát, nhưng cô cảm thấy rất vui vẻ, bào thai này chứa đựng một sinh mệnh thần kỳ, làm cho cô cảm thấy vô cùng vui mừng.
Không dám ngâm nước quá lâu, Đồng Niệm ngồi dậy, kêu Lăng Cận Dương ở bên ngoài vào. Bởi vì sợ cô ngã nên anh không dám đi xa, vẫn luôn ở bên ngoài phòng tắm. Nghe cô gọi liền đi vào, sau khi cẩn thận đỡ cô ra ngoài liền lau khô mặc quần áo.
Tắm rửa xong cô có cảm giác thèm ăn. Đồng Niệm nhếch môi, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, "Bụng của em đói."
Sau khi sấy khô tóc cho cô, Lăng Cận Dương bế cô lên giường, giọng nói ôn hòa: "Em muốn ăn gì? Có muốn ăn sủi cảo 3 thứ nhân không?"
Đồng Niệm gật đầu mạnh một cái, nhìn anh xoay người đi nấu sủi cảo, trên môi nở nụ cười ngọt ngào. Cô đưa tay sờ bụng, không khỏi thì thầm: "Cục cưng, ba rất tốt đúng không?"
Mặc dù không có đáp lại, nhưng trên khuôn mặt Đồng Niệm vẫn nở nụ cười rực rỡ, mỗi ngày cô đều cảm thấy rất hạnh phúc, cũng rất phong phú. Loại cảm giác bình thản vui vẻ này, mới là đều cô muốn.
Rất nhanh, Lăng Cận Dương đã nấu xong sủi cảo bưng lên, nhìn thấy cô ăn hết một bàn thức ăn trước mắt, không khỏi ngẩn người. Hiện tại có khẩu vị như vậy, thiệt là dọa người mà. Nếu như tốc độ ăn của cô vẫn như thế này, e rằng mấy tháng nữa...
Nhìn thấy ánh mắt khác thường của anh, Đồng Niệm lau miệng, mím môi nói: "Anh đang nghĩ cái gì?"
Lăng Cận Dương giơ tay che miệng ho khan 2 tiếng, không dám biểu lộ ra suy nghĩ thật sự của mình, anh vội vàng bưng cái mâm ra, sợ cô từng bước ép hỏi.
Hải Cảng vào ban đêm, gió êm sóng lặng. Trong khoang thuyền ấm áp, một mảnh yên tĩnh.
Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, Đồng Niệm mở trần khoang thuyền ra, đập vào mắt là từng chấm nhỏ lấp lánh, sáng rực trên bầu trời đen như mực.
Hồi lâu, Đồng niệm quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, thấy anh gối tay sau ót, bộ dáng như có điều suy nghĩ, không nhịn được hỏi: "Ông xã, anh đang nghĩ gì vậy?"
Lăng Cận Dương thấp giọng cười một tiếng, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra một tia mê hoặc: "Anh đang trở về đêm tân hôn của chúng ta."
Anh cúi người tiến lại gần, môi mỏng che bên tai cô, nói nhỏ: "Cảm loại cảm giác mất hồn đó, em còn nhớ không?"
Khuôn mặt Đồng Niệm ửng đỏ, cô trừng mắt đánh người đàn ông nằm bên cạnh, giả bộ nổi giận nói: "Lăng Cận Dương, anh để ý đến con có được không?"
Nghe cô nói như vậy, đôi mắt Lăng Cận Dương dao động, tầm mắt anh chậm rãi dời xuống, cuối cùng rơi vào bụng Đồng Niệm, nhìn ngơ ngác hồi lâu.
Đưa tay ôm chặt cổ của anh, khuôn mặt Đồng Niệm tươi cười, nhếch môi hỏi anh: "Anh nói thử xem, con của chúng ta là con trai hay con gái?"
"Có gì khác nhau sao?"
Đồng Niệm liếc mắt, nghĩ thầm đương nhiên là có khác, ngón tay nhỏ bé của cô đánh nhẹ lên chóp mũi anh, dịu dàng nói: "Nếu là con gái có thể hành hạ anh."
Nghe vậy, đôi mắt yên tĩnh của Lăng Cận Dương xẹt qua một tia sáng, anh không kiềm hãm được, dđl/q"d trong đầu hiện lên một bức tranh, một bé gái bụ bẫm đi về phía anh, bập bẹ gọi: ba, ba...
Giờ khắc này, tận sâu trong trái tim lạnh lẽo của anh như mềm nhũn ra rồi bốc cháý lên cực nóng. Hầu kết kêu gợi của anh lên xuống trong cổ họng, căng lên từng đợt.
Anh nhìn Đồng Niệm nằm bên cạnh, muốn trong bụng cô chính là công chúa bé nhỏ đó, khuôn mặt tuấn tú từ ôn nhu lại.
Đồng Niệm khẽ ngẩng đầu lên, hôn lên khóe miệng anh, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, tâm tình vô cùng tốt. Cô mỉm cười kéo cánh tay anh, đặt nhè nhẹ trên bụng của mình, dịu dàng thì thầm: "Tối nay, thế giới này thuộc về cả nhà ba người chúng ta."
Thế giới ba người?
Lăng Cận Dương hình như có chút mất hứng, thế giới của hai người không còn có mấy ngày nữa, sao lại nhảy ra thế giới của ba người đây? Trong bụng cô đứa bé vẫn còn chưa có sinh ra, mà cũng phải hưởng thụ cùng thế giới của bọn họ sao? Như vậy sao được, bà xã của anh chỉ có một người, ai cũng không được giành.
Thu lại tâm tình kích động trong đáy lòng, Lăng Cận Dương cũng không có quên mục đích chính của cuộc xuất hành hôm nay. Thật vất vả dẫn cô lên thuyền, không làm chút gì đó, không phải là rất đáng tiếc sao?
Hai cánh tay Lăng Cận Dương đặt người cô, khuôn mặt tuấn tú từ từ cúi thấp xuống. Anh hôn lên môi cô, sau đó từ từ đi xuống hôn lên xương quai xanh cô, lưu luyến quên về.
"Niệm Niệm......"
Anh khẽ gọi như vậy, Đồng Niệm tự nhiên có thể hiểu ý đồ của anh, hơn nữa đôi môi nóng như lửa của anh chạy trên người của cô, cô có thể cảm nhận được nhiệt tình của anh.
Nhưng bởi vì chuyện lúc trước, trong lòng cô có chút ám ảnh, hơn nữa nghĩ đến đứa bé trong bụng, cô tuyệt đối không dám mạo hiểm.
"Ông xã, anh nhịn một chút có được không?" Khẽ đẩy Lăng Cận Dương, Đồng Niệm thở dốc một hơi, cố gắng thức tỉnh lý trí của anh.
Nút áo ngủ trên người cũng bị anh cởi ra, Đồng Niệm khẽ nâng cổ lên, không kìm chế được dán lên mặt anh, hơi thở trên người anh đặc biệt mát lạnh, làm cho cô có cảm giác lệ thuộc vào không diễn tả được. Bản năng của cơ thể trước với đại não, khi anh đụng vào, từ chỗ sâu nhất trong cơ thể phát sinh một luồng nhiệt nóng, hơn nữa chuyện này đã lâu không xảy ra, không khỏi khát vọng.
Loại cảm giác quen thuộc này, cô không có cách nào khống chế.
Lăng Cận Dương cọ xát cổ của cô, ngửi mùi thơm nhàn nhạt tản mắt ra từ trên người cô, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao: "Bác sĩ nói, ba tháng là có thể, em yên tâm, anh sẽ cẩn thận."
Yên tâm?!
Lời của anh, khiến Đồng Niệm tỉnh táo lại, kiên quyết lắc đầu một cái. Tin tưởng anh mới lạ đó? Người đàn ông này chín là một tên lường gạt, từ đầu tới đuôi là tên lường gạt. Cô đã luôn bị thua thiệt vì những lời như vậy, sao có thể tin tưởng được lời nói của anh ở trên giường được chứ?
"Không được!" Đồng Niệm mím môi, không chịu thối lui: "Mặc dù đã hơn ba tháng, nhưng con vẫn còn quá nhỏ, sẽ không chịu được sự giày vò của anh."
"Anh sẽ không làm mạnh, nhẹ nhàng thôi, có được không?"
"Không được!"
"Bà xã?"
"Không được!"
"Niệm Niệm?"
"Không được! Không được!"
"Bảo bối......"
"......"
Đồng Niệm bị anh dây dưa không thể nhịn được nữa, cuối cùng nổi giận. Cô chặn mặt anh lại, giơ ngón tay lên, chỉa mạnh lên trán anh, tức giận nói: "Lăng Cận Dương, anh muốn con chúng ta sau khi sinh ra, câu nói đầu tiên sẽ hỏi anh: chỉa như vậy ba có đau không sao?"
Mẹ kiếp!
Lăng Cận Dương bị nghẹn họng, đưa tay nắm cằm của cô, lạnh giọng chất vấn: "Đồng Niệm, ai dạy em?"
"Anh." Đồng Niệm trả lời không hề sợ sệt, ánh mắt dâng lên ý cười. Đây là truyện cười người lớn anh kể cho cô nghe, hiện tạ thực sự có hữu ích mà.
Nghe vậy, trong đầu Lăng Cận Dương toàn một màu đen, khuôn mặt tuấn tú cũng vì thế mà đen xuống. Con mẹ đó, có phải bản thân anh là tự hại mình, bản thân làm bậy không thể sống được?
← Ch. 187 | Ch. 189 → |