Có nhớ anh không?
← Ch.063 | Ch.065 → |
Biệt thự hiện ra sau hàng cây cao lớn, cánh cổng đen đóng im lìm. Mặc dù đã lâu gia đình cô chưa tới đây, nhưng nó không mang vẻ lạnh lẽo đìu hiu. Mỗi tháng hai lần đều sẽ có người hầu đến biệt thự dọn dẹp.
"Để xem, chìa khóa..." Tuệ Nghiên lục tìm chùm chìa khóa, khóe môi vẫn không nhịn được mà giương cao. Ngôi biệt thự bao người mơ ước này là món quà pa pa đã tặng cô, khi ấy cô cũng chỉ mới một tuổi mà thôi.
Cánh cổng mở ra, con đường lát sỏi trải dài đến khoảng sân lót gạch men. Ngôi biệt thự bằng gỗ, trang trí theo phong cách hơi hướng cổ phong. Phía bên trái vừa được trồng thêm một vườn trúc và bày trí suối giả. Hạ nguồn dòng suối là một cái ao nhỏ có sỏi bao quanh.
"Từ khi nào mà cậu có sở thích với cổ phong vậy?" Chấn Kiệt hỏi.
Trước đây nghe nói ngôi biệt thự này cũng làm từ gỗ, nhưng nó mang một nét gì đó rất sang trọng. Bây giờ nhìn lại mang một cảm giác rất hoài cổ.
"Chắc là cách đây hai năm." Cô tìm chìa khóa mở cửa lớn. Bên trong đã được quét dọn sạch sẽ. Vì Tuệ Nghiên yêu cầu không có người hầu nên trong biệt thự không có thêm ai cả, tất cả công việc dọn dẹp chuẩn bị đã hoàn tất từ ngày hôm trước.
"Tầng trên có năm phòng, tầng dưới có năm phòng, mọi người cứ tự do chọn nhé. Đây là chìa khóa." Tuệ Nghiên đưa chùm chìa khóa phòng ra, tất cả được đánh số từ một tới mười.
"Em là chủ nhà, em chọn trước đi."
Sau một hồi sắp xếp, thứ tự đã được quyết định. Tầng trên theo thứ tự từ trái sang phải sẽ là Phiến Luân, Tuệ Nghiên, Hải Niệm, Thiên Di và Chấn Kiệt. Tầng dưới theo thứ tự từ phải sang trái là Ngọc Hân, Dương Khanh, Ngô Tuấn và Đường Dịch. Căn phòng còn lại được để trống.
Mọi người lên phòng nghỉ ngơi và sắp xếp đồ đạc. Lúc tất cả lần nữa xuống lầu thì đã là giờ ăn tối. Chuyến đi dài khá vất vả làm ai cũng muốn ở yên trong phòng cả buổi chiều.
Hải Niệm chuẩn bị một nồi lẩu thật lớn, tám con người vây quanh nồi lẩu đang bốc khói, vừa ăn vừa chuyện trò rất vui vẻ. Ngoại trừ hai người từ đầu tới cuối vẫn im lặng.
Thiên Di ăn nhưng lại chẳng mấy tập trung, chỉ chăm chăm gắp rau chứ không chịu ăn thịt.
"Chị Thiên Di." Tuệ Nghiên gọi lớn.
"Chị nghe." Thiên Di không ngẩng đầu trả lời.
"Chị làm sao vậy?"
"Không có gì cả." Thiên Di lắc đầu, lại tiếp tục cúi đầu ăn rau.
"Em cứ mặc kệ em ấy đi." Phiến Luân lại gắp thêm thịt vào bát của cô."Ăn nhiều một chút, gần đây em gầy quá."
Người còn lại mất tập trung trên bàn ăn là Chấn Kiệt. Cậu vừa phải đưa mắt nhìn hai người bên này, vừa phải lén lút nhìn cô gái bên kia. Đáng ghét thật, đã gầy như cọng bún lại còn chỉ ăn rau. Thiên Di muốn giảm cân sao? Gầy như thế kia còn muốn giảm?
"Tôi có thể đổi chỗ cho cậu." Hải Niệm ngồi giữa hai người, tự nhiên cũng cảm nhận được không khí quá mức căng thẳng ngột ngạt. Giống như cô ấy trở thành bức bình phong vậy.
"Không cần." Cậu thẳng thừng đáp.
Màn đêm dày đặc bao phủ ngôi biệt thự, gió lùa qua thân trúc tạo thành âm thành rì rào. Người ta nói đó là tiếng ồn trắng, có khả năng trợ ngủ tốt. Nhưng Tuệ Nghiên cảm thấy ngoài như thế thì nó còn có chút đáng sợ nữa.
Vào ban ngày, màu xanh xanh của trúc làm mát mắt, hình thành một cái gì đó rất êm dịu tươi tắn. Nhưng về đêm, khi ánh trăng treo trên ngọn trúc, từng cơn gió lùa qua làm thân trúc đung đưa, tựa như có ai đó đứng ở bên ngoài liên tục lắc lư. Nói thật, hình như có chút rợn người.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai đó?" Tuệ Nghiên đang ngồi đọc kịch bản, đi chân trần ra mở cửa.
Thân ảnh cao lớn làm cô phải ngước nhìn, ánh đèn sáng làm gương mặt điển trai của anh hiện ra rõ mồn một.
"Anh Luân..." Anh gõ cửa phòng thế này làm cô nhớ lại lần mình đến Cố gia, nửa đêm cũng gõ cửa phòng anh. Sau đó cô còn ngồi trong lòng anh hệt như lúc hai người còn bé.
"Sao lại đỏ mặt?" Anh hỏi.
"Em... em không có... em chỉ... chỉ là nóng quá thôi..." Cô vội xua tay.
"Có nhớ anh không? Đã lâu rồi không được gặp nhau."
"Em..."
"Em gầy hơn rồi." Anh đánh giá.
"Không có đâu! Em vẫn thế mà!"
"Nhưng anh thấy em gầy hơn."
"Em không gầy đâu, thật đó! Anh... anh có thể ôm thử xem..."
"Được, để anh kiểm tra."
Tuệ Nghiên bất ngờ, không nghĩ rằng anh thật sự ôm cô. Cô chỉ nói đùa thôi mà? Từ lúc nào mà anh trở nên như vậy?
Mùi hương nam tính xộc vào cánh mũi, kết hợp với bàn tay ở bên hông cũng siết chặt. Cô nhón chân để cằm tựa trên vai anh, muốn nhưng chẳng thể đáp lại cái ôm ấy.
Sự việc ba năm trước trong thang máy cô chưa quên được, lỡ đâu lần này lại có người đi lên thì sao? Hơn nữa, quan hệ giữa hai người là gì mà có thể tự do ôm ấp như vậy?
Cô có thích anh không?
Từ sau lần sinh nhật mười tám tuổi, Tuệ Nghiên đã nhận ra tình cảm của mình dành cho anh không còn đơn thuần như em gái - anh trai nữa. Nhưng cô không dám chắc liệu đó có phải là tình yêu. Nỗi sợ năm năm tuổi khi ngồi trong lòng anh đã không còn nữa, thay vào đó là một mối lo sợ khác. Nếu cô không thể đáp trả được tình cảm của anh, nếu cô làm anh tổn thương thì phải làm sao đây? Tệ hơn là, nếu anh không thích cô thì sao?
Tuy nói anh luôn đối với cô rất tốt, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi. Nếu một ngày anh cảm thấy chán ghét cô, vậy thì cô sẽ chẳng còn gì nữa.
"Em đang sợ sao?" Anh có thể cảm nhận cơ thể nhỏ bé run lên nhè nhẹ. Trời không lạnh nên cô run thế này chỉ có thể là vì sợ.
"Em... có hơi sợ... ừm... mấy ngọn trúc bên ngoài... trông hơi đáng sợ." Tuệ Nghiên thủ thỉ, ửng đỏ mặt dụi hẳn vào lồng ngực anh. Cái này có một chút mất mặt, cô ít nhiều cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi mà vẫn sợ ma. Lại còn sợ trong chính căn nhà của mình nữa chứ.
"Anh ở cùng em một lúc, chịu không?"
← Ch. 063 | Ch. 065 → |