Cô có thể hẹn hò với tôi
← Ch.02 | Ch.04 → |
Sáng sớm, một vài giọt sương long lanh còn đọng lại trên lá. Ánh nắng cố len qua vòm cây xuyên thẳng trong không gian, nhẹ nhàng chiếu qua những giọt sương sớm. Nhìn như một bức tranh thơ mộng trong truyện cổ tích
Uyển Tinh dần dần làm quen với các bạn trong lớp, trông họ rất thân thiện, vì có sự góp mặt của Phi Phi nên cả lớp sôi động hẳn lên. Thời gian dường như không đủ cho những cuộc trò chuyện vui vẻ đó. Tiếng chuông đã reo lên rồi mà ai nấy vẫn chưa chịu về chỗ ngồi, vẫn cứ tụ tập lại một đống bàn luận đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nhưng tâm điểm chính vẫn là hướng về Uyển Tinh. Đến khi cánh cửa được mở ra, mọi người mới yên lặng, quay lại nhìn hai tên con trai đang bước vào lớp. Vì cả hai đều là hotboy khá nổi tiếng nên đến đâu cũng đều tạo ấn tượng đến đó. Cũng đúng thôi vì hai người đó không những đẹp trai mà nhà còn rất giàu. Thế nên tụi con gái mới cùng nhau tung hứng Đàm Âu Phong và Duật Khiết Luân như hai chàng hoàng tử xuất hiện trong các câu chuyện cổ tích, không thể để bất kỳ đứa con gái nào được độc chiếm. Hai chàng là của mọi người, là niềm mơ ước mộng tưởng của tất cả bọn con gái. Chính vì thế bọn con gái chỉ có thể ngưỡng mộ hai chàng từ xa, cấm tiệt không đứa nào được đơn phương độc mã tặng quà, viết thư tình ý hay có ý đồ thử hẹn hò với hai chàng
Nếu như đứa nào dám lén lút tiếp cận với Đàm Âu Phong và Duật Khiết Luân
Trừ phi đứa đó không muốn tiếp tục học tập vui chơi ở trường này nữa
Cả hai đã bước vào chỗ ngồi của mình nhưng bao nhiêu ánh mắt vẫn đổ dồn về phía hai người đó. Tim hồng tim đỏ bay tứ tung cả phòng học
Uyển Tinh đơ người, cô thật sự không thể tưởng tượng rằng hai người đó lại là người mà cô gặp lúc sáng hôm qua. Cô như cứng đơ tại chỗ, không cử động thậm chí đến cả chớp mắt, cô cảm thấy ngột ngạt khó thở. Không gian xung quanh dường như mờ đi nhưng mà bóng hình quen thuộc đó sao cô vẫn thấy rõ? Nhìn thấy anh cô cứ tưởng rằng Triệu Vỹ đang ngồi đó, Triệu vỹ không bỏ cô mà đi vẫn đang sống sờ sờ trước mặt cô. Phi Phi thấy thái độ của cô như thế không khỏi ngạc nhiên, lay lay vai Uyển Tinh
-Cậu sao thế? Uyển Tinh
-Uyển Tinh
Phải đến lần thứ hai Uyển Tinh mới có thể trở lại, giọng bối rối như đứa trẻ đang làm điều gì xấu bị bắt quả tang vậy
-À... Ừ
-Trông sắc mặt cậu không được tốt, cậu bi đau ở đâu hả?
Uyển Tinh xua tay cười khổ
-Không... không có gì đâu
Uyển Tinh quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đôi mắt vô hồn nhìn về phía chân trời xa "Triệu Vỹ à! Anh có tin cái gọi là định mệnh không?", Uyển Tinh chợt quay lại, hỏi Phi Phi
-Hai người đó...
Phi Phi hơi ngạc nhiên nhưng như hiểu ý, cô nhìn hai tên đó, ánh mắt hiện lên sự ngưỡng mộ thấy rõ
-À! Người ngồi bên phải là Đàm Âu Phong bên trái là Duật Khiết Luân. Đàm Âu Phong nổi tiếng là một con người lạnh lùng, kiêu ngạo. Duật Khiết Luân thì ôn nhu nhẹ nhàng. Hai người ấy rất nổi tiếng đấy, thành tích học tập của cả hai phải nói trường này không ai theo kịp. Thế lực của Đàm gia và Duật gia cũng rất lớn, đến cả tổng thống còn muốn nịnh nữa là. Cơ hội gần gũi hai anh ấy còn khó hơn cả lên trời. Chỉ cần được hai anh ấy nhìn một cái thôi, có chết cũng mãn nguyện
Phi Phi mãi mê kể lể mà không biết rằng giáo viên chủ nhiệm đang nhìn hai đứa nó với ánh mắt không mấy thiện cảm
-Hai em bàn cuối tổ 4, nói chuyện hăng say quá nhỉ?
Uyển Tinh và Phi Phi giật mình, quay lên nhìn giáo viên chủ nhiệm, tỏ vẻ khổ sỡ
Cô Ái Lệ từ từ đi xuống hết nhìn Phi Phi rồi lại nhìn Uyển Tinh
-Em là học sinh mới chuyển đến đây?
Thấy cô nhìn mình chằm chằm Uyển Tinh thoáng chút bối rối
-Vâng... vâng ạ!
Nâng gọng kính lên, cô Ái Lệ nhìn Uyển Tinh, giọng không đổi
-Vậy em là Diêu Uyển Tinh?
Uyển Tinh vẫn cúi mặt, giọng hơi run
-Vâng ạ
Cô Ái Lệ nhìn cả hai một lượt
-Bài giảng của tôi không thu hút à?
Cả hai lúng túng
-Không... không ạ
-Thế tại sao lại không chú ý nghe giảng?
-Em... em xin lỗi
-Diêu Uyển Tinh mới chuyển đến đây, có thể chưa quên với môi trường mới, còn Phi Phi em cũng chưa quen với môi trường ở đây à?
Cả lớp được một mẻ cười to, Uyển Tinh và Phi Phi mặt đỏ còn hơn cả gấc, hai cô nàng chỉ ước có một cái hố thật sâu để chui xuống ngay tức khắc
Cô Ái Lệ như hiểu được, không truy cứu nữa
-Tôi không nói nhiều với hai em làm gì, không lại mất thời gian của cả lớp. Bây giờ hai em ngồi xuống tự nhìn nhận lại hành vi của mình đi, lần sau mà còn thế nữa tôi sẽ cho hai em ra ngoài hành lang đứng đấy
-Vâng ạ
Cô Ái Lệ tiếp tục bài giảng của mình, Uyển Tinh và Phi Phi nhìn nhau ủ rủ. Uyển Tinh thở dài "ngày đầu tiên đã để lại ấn tượng không tốt rồi"
Đàm Âu Phong và Duật Khiết Luân đã nghe thấy cuộc hội thoại đó, theo phản xạ, cả hai cùng quay xuống nhìn Uyển Tinh. Khá bất ngờ nhưng cả hai nhanh chóng quay lại, trong đầu nảy lên dự tính khác nhau. Đám con gái ngơ ngác hết nhìn Âu Phong và Khiết Luân rồi nhìn Uyển Tinh. Khuôn mặt họ hiện lên vẻ đố kỵ xen lẫn ngạc nhiên "Đàm thiếu gia và Duật thiếu gia vừa nhìn Uyển Tinh, chuyện lạ thế giới hả trời?"
Suốt buổi học Uyển Tinh không tài nào tập trung được. Cô cứ liếc nhìn Đàm Âu Phong, nhìn rồi lại đau, dù biết anh ta không phải là Triệu Vỹ nhưng sao mỗi lần nhìn anh ta, trái tim cô lại nhói đau vậy? Cô cảm thấy khó thở, không tài nào tập trung vào bài học nổi. Dường như cả thế giới này chỉ còn tồn tại cô và anh vậy. Uyển Tinh chợt rùng mình quay trở lại hiện thực, lắc đầu nguầy nguậy xua tan đi những ý nghĩ vớ vẫn đó "Uyển Tinh à! Mày sao vậy? Triệu Vỹ đã không còn trên cõi đời này nữa, anh ta là Đàm Âu Phong, một Âu Phong lạnh lùng ngạo nghễ, không coi ai ra gì. Làm sao có thể là Hàn Triệu Vỹ được chứ?"
Gió vẫn thổi
Chim vẫn hót
Lá vẫn rơi
Quạt vẫn quay
Tiếng giảng bài vẫn đều đều
Mà sao trái tim cô như đang ngừng đập
Trưa nắng gắt, vạn vật như muốn thu mình nấp vào những tán cây to lớn. Uyển Tinh uể oải nằm dài ra bàn, cô cảm thấy mệt mỏi chán nản vô cùng. Từ khi Triệu Vỹ mất, cảm giác này đã đeo bám cô không ngừng. Nhìn Uyển Tinh bây giờ thật tiều tụy thiếu sức sống. Cô đã hứa với Triệu Vỹ là sẽ sống tốt nhưng sao cô thấy khó quá. Phi Phi thấy bộ dạng của Uyển Tinh như thế thì không khỏi lo lắng
"Cậu không sao chứ? Nhìn cậu có vẻ rất mệt mỏi
Uyển Tinh ngước lên nhìn Phi Phi, nở nụ cười méo xệch
"Mình không sao đâu, cậu về ký túc xá trước đi!
Phi Phi tỏ vẻ không tin, đưa tay sờ lên trán Uyển Tinh
-Ờ, tạm thời là không sao đấy. Bây giờ về được không? Hay để tớ đưa cậu về
Uyển Tinh xua tay, nhìn Phi Phi cười
-Không sao đâu, tớ ngồi đây tí, lát nữa sẽ về mà
-Hay để tớ ngồi với cậu nhé!
-Mình cần yên tĩnh một lát, xin lỗi cậu nhé!
Phi Phi cười tinh nghịch, tay đặt lên vai Uyển Tinh
-Mình biết rồi, thôi mình về trước đây, có chuyện gì thì gọi cho mình nha!
-Ừ!
Uyển Tinh vẫy tay chào, cô cảm thấy Phi Phi không những dễ thương cá tính mà còn biết quan tâm người khác nữa. Có một người bạn như Phi Phi cô đã bớt cô đơn đi phần nào. Gục mặt xuống bàn, Uyển Tinh nằm đó suy nghĩ lại những chuyện đã qua. Cô biết mình cần phải chín chắn hơn, cần phải tập sống, cần phải vững vàng để tự mình bước đi trên đường đời đầy chông gai này mà không có Triệu Vỹ bên cạnh. Cô đã ỷ lại dựa dẫm vào anh quá nhiều. Giờ đã đến lúc cô phải tự lập. Uyển Tinh nhìn ra cửa sổ, thầm nở nụ cười dịu dàng. Cô tin rằng ở phía chân trời xa xăm ấy, Triệu Vỹ cũng đang cười với cô
Chợt
Một bóng dáng cao lớn đi vào, từng bước chân mạnh mẽ kiêu hùng của con người ấy, khí chất lạnh lùng tỏa ra từ con người anh. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm đối phương nghẹt thở
Nghe thấy tiếng bước chân, Uyển Tinh giật mình quay đầu lại. Cô như không tin vào mắt mình nữa, người ngồi đối diện với cô là "Hàn Triệu Vỹ" à không, vẻ mặt lạnh lùng hơn cả băng ấy chỉ có thể là Đàm Âu Phong, hắn ngồi trên bàn đối diện với cô, ngay cả tướng ngồi cũng toát lên vẻ kiêu ngạo. Uyển Tinh bối rối gục mặt xuống không dám nhìn hắn, đôi vai run bần bật, tay đan vào nhau cứng ngắc, dường như cô không thể thở nổi nữa rồi, ngồi bất động
Nắng vẫn gay gắt nó như muốn thiêu rụi vạn vật trên trái đất
Vậy mà trong căn phòng ấy lại lạnh lẽo đến mức đáng sợ. Cả căn phòng như được bao trùm bởi băng giá mùa đông, bất giác khiến người ta phải rùng mình. Uyển Tinh cảm thấy sợ hãi đến hô hấp cũng khó khăn, không gian quá ngột ngạt. Phải chăng là vì khuôn mặt của anh ta quá giống Triệu Vỹ hay sự lạnh lùng băng giá toát ra từ người anh ta
Đàm Âu Phong tiến sát lại gần Uyển Tinh đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên, nhìn thẳng vào mắt Uyển Tinh, cô bối rối nhìn đi nơi khác
Hành động của Uyển Tinh như đang thách thức Âu Phong, hắn càng siết chặt hơn, đôi môi quyến rũ nở nụ cười nửa miệng
Xấu hổ đến nỗi không dám nhìn mặt tôi sao?
Uyển tinh cảm thấy đau nhưng không có cách nào thoát khỏi bàn tay của hắn
-Muốn tiếp cận tôi nên mới chuyển đến lớp này?
-Không... không phải
Đàm Âu Phong buông tay ra, khoanh tay trước mặt, giở giọng cáo già
-Tối nay tôi rảnh cô có thể hẹn hò với tôi
Uyển Tinh sững người cố nhét hết những lời hắn vừa nói nhưng sao không có cách nào thông nổi. Cô có nghe nhầm không, hắn nói là cô có thể hẹn hò với hắn, hắn nghĩ mình là ai mà lại nói với cô bằng giọng điệu ngạo nghễ không coi ai ra gì như thế chứ? Cho dù hắn có khuôn mặt giống Triệu Vỹ đi chăng nữa, cô quyết cũng không để hắn áp bức hết lần này đến lần khác như thế
-Tại sao tôi phải hẹn hò với anh chứ?
Đàm Âu Phong nhếch môi nở nụ cười khinh. Nụ cười khiến Uyển Tinh phải rùng mình
-Để trả nợ
Uyển Tinh choáng váng tim cô như đang bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, nhức nhối "trả nợ? Triệu Vỹ có phải đã đến lúc em phải trả nợ anh không? Vì anh quá yêu em, chiều chuộng em, anh luôn dành mọi điều tốt đẹp nhất cho em nên bây giờ em phải trả lại anh, trả lại những gì em nợ anh phải không? Nếu như điều đó làm anh vui, em sẽ làm tất cả"
-Được
-Tốt
-Đàm Âu Phong! Cậu cũng ở đây sao?
Duật Khiết Luân bước vào lớp, tiến lại gần Uyển Tinh, nhìn hắn ngạc nhiên Uyển Tinh cũng ngạc nhiên không kém, thần kinh cô rối loạn lên cả rồi. Đàm Âu Phong nhìn Duật Khiết Luân một lượt từ trên xuống dưới, chợt dừng lại ở bàn tay anh
-Giờ này mà còn tới đây làm gì? Lại còn mua đồ ăn nữa?
-Tôi mua cho Uyển Tinh
-Cậu quen cô ta sao?
-Đúng vậy! Cậu cũng thế à?
Đàm Âu Phong sững sốt nhìn Uyển Tinh, vẻ mặt tối sầm lại, cắn chặt môi, điệu bộ vô cùng tức giận. Uyển Tinh cúi gằm mặt tránh đi ánh mắt đáng sợ của hắn Không khí thật ngột ngạt lại thêm cái giá lạnh toát ra từ người Đàm Âu Phong khiến người khác rùng mình nghẹt thở
-Diêu Uyển Tinh! Cô quả là con người không đơn giản
Đàm Âu Phong tức giận bỏ đi ra ngoài. Giờ chỉ còn lại Khiết Luân và Uyển Tinh. Cô thẫn thờ ngồi bất động, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Khiết Luân nãy giờ không hiểu chuyện gì đang sảy ra, giờ lại nhìn thấy biểu hiện của cô như thế không khỏi ngạc nhiên
-Uyển Tinh
-Uyển Tinh
Uyển Tinh giật mình quay đầu lại, cười khổ
-Tôi xin lỗi, tôi vô ý quá
Duật Khiết Luân ngồi xuống đối diện, mở hộp cơm ra, bên cạnh đó có hộp sữa và một ít đồ ăn nhẹ
-Không sao, chắc là đói rồi ha, tôi có mua đồ ăn trưa đây. Nè, ăn đi!
Uyển Tinh nhìn anh bối rối
-Không... không cần đâu
Khiết Luân nhẹ nhàng lau đũa và muỗng, đặt cạnh hộp cơm, rồi mở hộp sữa. Anh nhìn cô ấm áp đôi mắt anh đẹp thật, cứ muốn nhìn mãi mà không thể rời ra, đôi mắt ấy tựa như có làn sương mong manh bao phủ, đẹp và quyến rũ vô cùng
Anh múc một thìa cơm và gắp một ít thức ăn, đưa ra trước miệng cô
-Aaaa
-Ăn đi nào!
-Uyển Tinh
Uyển Tinh cứ đơ ra như thế, mớ cảm xúc hỗn độn cứ vây lấy cô, chúng cứ hành hạ cô, gặm nhấm nỗi đau của cô. Trái tim cô như bị ai bóp chặt, đau đớn ngột thở vô cùng
********
Đang xử lí một đống bài tập còn đang dang dở, Uyển Tinh uể oải nằm dài ra bàn. Bụng cô cứ biếu tình đòi ăn, nhưng nhìn đống bài tập trước mắt, cô chỉ biết khóc thầm. Chắc trưa nay cô phải nhịn đói để hoàn thành chúng quá
-Tiểu tinh, em mệt rồi để anh làm cho, em ăn trưa đi
Hàn Triệu Vỹ lại gần, bày hộp cơm để trước mặt Uyển Tinh, tiện thể mở luôn hộp sữa ra
-Ăn đi rồi uống sữa nhé, lát nữa mà thèm ăn cái gì anh đi mua cho
Uyển Tinh mắt rưng rưng nhìn Triệu Vỹ
-Em cảm ơn anh
Anh cốc đầu cô
-Ngốc! Không được khách sáo với anh nữa đâu đấy
Uyển Tinh bật cười, tay xoa xoa đầu, trông cô rất đáng yêu
-Thế anh đút em ăn đi!
Cô bắt đầu mè nheo, má phụng phịu, mở to đôi mắt sáng ngời nũng nịu Triệu Vỹ
-Đi mà, đút em ăn đi!
Anh phì cười, đút cho Uyển Tinh ăn. Cô tinh nghịch véo mũi anh nựng yêu. Cô cũng lấy muỗng múc cơm và một ít thức ăn đưa ra Triệu Vỹ
-Aaaaa
-Há to ra nào!
Triệu Vỹ hết nhìn thìa cơm lại nhìn Uyển Tinh
-Anh ăn rồi
Uyển Tinh thừa biết anh nói dối vì chưa bao giờ anh ăn trước cô cả, khi nào thấy cô ăn no anh mới yên tâm ăn. Những lúc ở quán ăn cũng thế, anh nhìn cô ăn một lúc ròi mới bắt đầu ăn. Cô có cằn nhằn trách móc thế nào đi chăng nữa anh cũng chỉ cười cười rồi đâu lại vào đấy
-Em quá hiểu anh rồi, đừng giấu em. Anh không ăn thì em cũng không ăn
-Tiểu Tinh, anh không đói mà
-Bây giờ có chịu ăn không?
-Tiểu Tinh
-Một... hai... b...
-Được rồi, anh ăn
Uyển Tinh cười cười, xoa xoa đầu Triệu Vỹ
-Ngoan!
Cả hai bật cười, niềm hạnh phúc ấy đối với hai người là chưa bao giờ tắt Ngoài kia nắng gắt, chim cũng không muốn hót, lá cũng không muốn rơi. Thế mà trong căn phòng ấy, những tiếng cười rôm rả cứ tiếp diễn không thôi. Vạn vật như trở nên có sức sống hơn, chúng như đang ngắm nhìn, vui đùa cùng đôi uyên ương ấy ********
Tình yêu hỡi có còn gì cho nhau nữa
Khi ngày xưa theo cát bụi đi rồi
Chỉ còn em lặng lẽ giữa biển khơi
Mò "Ngọc Bích" dưới màu xanh hi vọng
Chiều tắt nắng hoàng hôn trên mặt biển
Lấp lánh ánh hồng nhưng hi vọng gì đâu
Chẳng ấm áp thêm lòng xưa lạnh vắng
Anh đi rồi!-Em nỗi nhớ cô đơn
Anh có muốn về thăm lại chốn yêu xưa?
Thăm hẹn ước mà giờ đây là kỉ niệm
Trên bãi cát anh viết tên cầu nguyện
Sống bên em cho đến bạc mái đầu
Anh đi rồi!-Lời hứa ấy còn đây
Gây cho em bao chấn thương thầm lặng
Căn bệnh ấy có bao người chạy chữa
Cũng muộn rồi chẳng cứu nỗi em đâu
Từng giọt nước mắtt trên khuôn mặt thanh tú của Uyển Tinh chợt tuôn rơi, cô lấy thìa cơm từ tay Khiết Luân và cho vào miệng. Cô cứ liên tục múc như thế, mùi vị của thức ăn thơm ngon đến thế mà sao cô chẳng có cảm giác gì, cứ ăn rồi lại khóc khóc rồi lại ăn. Duật Khiết Luân thở dài, đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của Uyển Tinh
-Có chuyện gì buồn thì cứ nói ra, tôi sẽ lắng nghe, còn hơn là chôn giấu trong lòng để rồi sinh bệnh
Khiết Luân lại ngồi bên cạnh Uyển Tinh, ôm cô vào lòng mà vỗ về. Như một đứa trẻ được mẹ yêu thương, Uyển Tinh vùi đầu vào ngực Khiết Luân khóc nức nở. Cô khóc thật to, khóc thật nhiều. Cô vẫn thế vẫn cứ mãi dựa dẫm vào người khác như thế, sự hèn nhát yếu đuối của cô lại trỗi dậy, cứ muốn ỷ lại muốn được người khác bao bọc. Khiết Luân cảm nhận được giọt nước mắt đau buồn ấy thấm vào da thịt anh, anh ôm cô vào lòng vỗ về cô như một đứa trẻ, đôi mắt anh hướng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ
Dường như đâu đó có một thiên sứ đang cười với anh nụ cười thanh thản mãn nguyện xen lẫn vào đó là sự gởi gắm tin cậy. Gió bắt đầu thổi mạnh cuốn từng chiếc lá già nua về với đất mẹ. Mưa bắt đầu rơi, từng hạt mưa trong suốt như thủy tinh. Bầu trời bao phủ một màu trắng xóa, không gian nhòa đi trong màu trắng của cơn mưa. Tiếng khóc của Uyển Tinh hòa với tiếng mưa rơi, tất cả như tạo nên một thứ âm thanh nặng nề ảm đạm.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |