Van anh đừng dọa em nữa được không?
Ch.02 → |
"Tiểu Tinh! Anh xin lỗi!"
Phòng bệnh trắng toát và nồng nặc những mùi đặc trưng khó chịu. Anh nằm đó đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang trực trào ra nơi khóe mắt của Uyển Tinh. Cô khẽ chạm vào khuôn mặt của anh, tại sao ngay cả khi sức khỏe của anh đang ở trong tình trạng tồi tệ này, thân thể bệnh tật và khuôn mặt tái nhợt của anh vẫn làm say đắm lòng người đến thế
"Anh đừng nói gì nữa hết, nói nhiều chỉ khiến anh mệt thêm thôi:
"Em phải sống thật tốt nhé, như thế anh mới có thể yên tâm mà nhắm mắt được"
Uyển Tinh đưa tay đặt lên môi anh, lắc đầu nguầy nguậy, giọt nước mắt cứ thế mà tuôn rơi
"Em đã bảo là anh đừng nói nữa mà... huhu"
"Không anh phải nói nếu không sẽ không kịp mất"
Uyển Tinh dựa đầu vào ngực anh, lắng nghe từng nhịp tim yếu ớt của anh, cô cảm giác như tim mình bị ai bóp chặt vậy, khó thở, nhức nhối, đau xé đến tận cõi lòng. Uyển Tinh lại bật khóc nước mắt cứ thế thấm vào da thịt anh. Anh đưa tay vuốt mái tóc mềm mại, phảng phất mùi hương hoa anh đào của cô. Anh phải cố gắng lắm mới không để mình phải khóc, tim anh đau nhói, nó như đang rỉ máu, từng giọt, từng giọt cứ thế mà dày vò anh
"Anh đã hứa là sẽ luôn bên cạnh yêu thương em, chăm sóc em mà... anh không được bỏ em mà đi, anh phải sống, biết chưa hả? Huhu"
Anh hướng ánh mắt ra khoảng không vô định, ánh mắt của anh thật đẹp, đẹp một cách ma mị ngay cả khi anh đang mất dần sự sống
"Rồi sẽ có người thay anh yêu em, quan tâm chăm sóc cho em... tất cả vì vậy bảo bối của anh, em phải sống cho thật tốt nhé, không được khóc cũng không được đau buồn, em phải mạnh mẽ lên không được để người ta bắt nạt biết chưa, Tiểu Tinh em hứa đi"
Uyển Tinh lắc đầu nguầy nguậy, không gian như trở nên nặng nề, ảm đạm hơn bao giờ hết
"Tiểu Tinh... em hứa đi... nhanh lên... anh..."
"Em hứa, em hứa mà... huhu"
"Bảo bối của anh ngoan lắm"
Anh nhẹ nhàng quàng tay ra sau gáy cô rồi từ từ hạ xuống. Uyển Tinh nhắm mắt lại từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn, nụ hôn ấy diễn ra thật lâu tưởng chừng như không bao giờ kết thúc vậy
Ánh nắng ban mai rực rỡ
Ánh nắng chiếu xuống cửa kính của bệnh viện phản xạ lại thành tia nắng chói chang. Hàng cây bên cửa sổ, những chiếc lá cũng lóe sáng lấp lánh những tia nắng
Gió sớm nhẹ nhàng lướt qua
Cô đờ đẫn phủ phục bên cạnh anh
Cô không dám lay động anh
Tại sao môi của anh tái mét thế, sắc mặt anh sao trắng bệch thế, tại sao anh rõ ràng biết là cô đang sợ hãi mà vẫn dọa cô?
"Van anh, đừng dọa em nữa, được không?"
Cô đờ đẫn nói: "em sợ... em sợ lắm"
"...."
Tiếng anh nhẹ nhàng như gió thoảng
Cô khóc: "Xin anh... em sợ lắm..."
Anh lặng lẽ nhìn cô, dường như muốn mỉm cười với cô, dường như muốn nói cho cô biết đừng sợ hãi anh chỉ là hơi đau thôi, anh sẽ không sao, anh vẫn khỏe
Cô bắt đầu gào khóc
Bắt đầu cuồng loạn gào thét hết mức
Anh nhìn cô chăm chú, đáy mắt vừa đau buồn vừa không nỡ, nhưng khóe môi vẫn cố sức nở nụ cười dịu dàng, giọng anh nhẹ nhàng như lá trên cây trên cây khua động rì rào
"..."
Cô không nghe được
Cô nhoài người ra gào thét điên cuồng
Cô đau khổ điên loạn gào thét, tiếng gió bên tai, cô như con thú cùng đường sắp chết run rẩy gào thét
Gió thổi lặng lẽ...
Đột nhiên cô không gào thét nữa, nhãn thần trở nên trống rỗng, đờ đẫn nhìn anh tĩnh lặng nằm trên chiếc giường trắng toát. Anh nhìn cô nở nụ cười dịu dàng, giống như anh chẳng đau chút nào, chỉ là hơi một chút, chỉ là có chuyện muốn nói với cô thôi
"..."
Cố hết sức anh nắm chặt tay cô
Cô nín thở lắng nghe
"..."
Cô nghe thấy rồi
"... yêu em..."
Cô ngây dại khóc nước mắt lăn dài trên gò má
"Hàn Triệu Vỹ... em cũng yêu anh..."
Anh cũng nghe thấy rồi
Cho nên khóe môi anh lại nở nụ cười dịu dàng, nụ cười ấy dịu dàng như ánh nắng chiếu rọi qua những tàng cây
Buổi sớm mai có gió thổi nhè nhẹ
Gió lặng lẽ vi vu thổi qua
Ánh nắng rực rỡ
Trên những tán cây rơi rớt những đóm nắng sáng đến nhức mắt
Trong căn phòng bệnh trắng toát
Cô gái có mái tóc dài mềm mại nhoài người tới, nhẹ nhàng ôm lấy chàng trai. Cô nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh
Đầu chàng trai run nhè nhẹ
Nằm trong vòng tay của cô anh bắt đầu ho nhẹ. Môi anh run nhè nhẹ nhưng lại không nghe thấy gì
Cô nhẹ nhàng cúi thấp người xuống
Cuối cùng cũng nghe được câu anh đang lặp đi lặp lại rất nhỏ
"... Tiểu Tinh..."
Cô phủ người xuống ôm chặt lấy anh
Nước mắt giống như ánh sao rơi xuống môi anh
Rất nhẹ...
Anh nằm trong vòng tay cô nhẹ nhàng khép mắt lại, tiếng nói rất mơ hồ
"... yêu em... Tiểu Tinh..."
Ánh nắng trong suốt lấp lánh như thủy tinh
Như một thiên thần tĩnh lặng, chàng trai ngủ yên trong lòng cô gái, ánh nắng như phủ lên một lớp óng càng lên người anh
Cô gái lặng lẽ ôm chặt chàng trai hơn
Thế giới yên tĩnh đến mức...
Chẳng còn âm thanh nào từ lúc ấy nữa!
Ch. 02 → |