← Ch.04 | Ch.06 → |
Bọn họ chọn nhà hàng Hồng Kông gần đó, sau khi chọn món xong Chu Lệ Nhi đi toilet. Nhân lúc này Mạnh Chấn Sênh tranh thủ hỏi Mạnh Tổ Minh nghi vấn trong lòng mình.
" Anh và Bằng Huyên chia tay rồi hả?" Mạnh Chấn Sênh tiến sát Mạnh Tổ Minh thấp giọng hỏi.
" Không có, bọn anh rất tốt mà." Mạnh Tổ Minh thẳng thắn đáp.
" Vậy sao Chu Lệ Nhi nói cô ấy là bạn gái của anh?" Mạnh Chấn Sênh buồn bực không thôi.
" Không sai, cô ấy cũng là bạn gái của anh." Anh bình thản ung dung trả lời.
Quả nhiên là bắt cá hai tay! Mạnh Chấn Sênh không tự chỉ chau mày lại.
" Aiz, trước khi kết hôn qua lại với mấy người bạn gái không quá đáng chứ? " Thấy bộ dáng của anh, Mạnh Tổ Minh nhịn không được bật cười.
Nói không sai, nhưng dưới tình huống bình thường là một lần quen một người, nếu một lần quen nhiều thì thật không tốt lắm! Hơn nữa anh còn hứa hẹn với người ta, không khỏi phải có trách nhiệm với điều đó chứ! Trong đầu hiện lên dáng vẻ làm nũng của Diệp Bằng Huyên trong lòng Mạnh Tổ Minh, Mạnh Chấn Sênh lo lắng đau lòng: " Các cô ấy cũng không biết người còn lại sao?" Anh hỏi.
" Đương nhiên là không biết rồi!" Mạnh Tổ Minh tràn đầy tự tin đáp, cợt nhã nháy mắt với anh: " Cậu cũng đừng có lỡ miệng nói ra đó!"
Bởi vì là anh em họ nên anh biết Mạnh Chấn Sênh sẽ đứng về phía anh, vì thế nên lúc bị bắt gặp trong phòng làm việc anh không che giấu việc gì.
" Em cũng không phải là tam cô lục bà." Anh nhếch môi nói.
(" Tam cô lục bà": đại diện cho hình ảnh xấu, chỉ những người phụ nữ kinh doanh trong nô lệ, thê thiếp: nữ lưu manh... )
" Chu Lệ Nhi là thiên kim của trung tâm thương mại Tân Đông vì vậy trong nhà và trong công ty ai cũng biết cô ấy." Câu nói bổ sung phía sau, Mạnh Tổ Minh tin tưởng Mạnh Chấn Sênh nghe sẽ hiểu được nặng nhẹ. Ngụ ý là tuy các cô đều là bạn gái của anh nhưng Chu Lệ Nhi có tiền, có thân phận nên được công khai là bạn gái của anh.
" Vậy Bằng Huyên thì sao?" Mạnh Chấn Sênh theo bản năng hỏi, nhớ tới lời nói ám chỉ muốn kết hôn với cô của Mạnh Tổ Minh từng nói trong bệnh viện. Thì ra là anh nói lời ngon ngọt để cô vui mà thôi, nhưng cô lại tin là thật, việc này sao cô chịu được đây?
" Là đàn ông với nhau, em cũng biết mà, ăn nhiều thịt cá, thỉnh thoảng cũng nghĩ đến việc nếm thử cháo trắng rau dưa..." Nụ cười của anh hiện lên vẻ bỡn cợt nhẹ.
" Nhưng vừa nhìn là biết cô ấy không hợp với chuyện đùa giỡn tình cảm!" Mạnh Chấn Sênh cắt ngang lời anh, trong lòng vì Diệp Bằng Huyên mà lo lắng.
" Yên tâm, Huyên Huyên dịu dàng đơn thuần lại hay chăm sóc, sẽ không dễ dàng phát hiện ra đâu." Anh chắc chắn cô sẽ không biết chuyện gì.
"Nếu như anh đã biết ưu điểm của cô ấy, vì cái gì mà vẫn...." Bắt cá hai tay! Mạnh Chấn Sênh dừng một chút, theo bản năng bất bình vì cô.
" Bởi vì người lớn nhất định sẽ thích Chu Lệ Nhi." Còn chưa nghe hết Mạnh Tổ Minh liền giải thích thắc mắc cho anh, ngăn chặn lời anh nói.
Mạnh Chấn Sênh hiểu rõ điều anh đang ám chỉ chính là môn đăng hộ đối, nhất thời không nói gì. Thật sự nếu dựa vào tính cách của chú và thím, tuyệt đối hy vọng con trai lấy danh môn thiên kim, có thể giúp cho công việc và địa vị của anh.
" Nếu như anh đã biết mình cùng Bằng Huyên sẽ không có kết quả sao không dốc lòng qua lại với Chu Lệ Nhi tốt hơn?" Mạnh Chấn Sênh không nhịn được lấy lòng riêng chất vấn.
Nếu Tổ Minh có thể bỏ qua cho Bằng Huyên, không lừa gạt giấu giếm cô nữa thì anh cũng không khổ sở đè nén bản thân mình rồi!
" Thẳng thắn mà nói nếu bỏ qua điều kiện gia đình, Bằng Huyên và Chu Lệ Nhi anh đều thích." Mạnh Tổ Minh hào phóng thừa nhận lòng tham của mình, vừa thích Diệp Bằng Huyên đơn thuần dịu dàng lại vừa thích Chu Lệ Nhi thành thục quyến rũ.
Nếu như đàn ông trên đời này đều phạm lỗi giống nhau vậy việc Tề Nhân Chi Phúc đương nhiên không thể bỏ qua rồi. Mạnh Chấn Sênh buồn bực dời ánh mắt đi, vẻ mặt không cho là đúng, không cách nào gật bừa phản đối tâm tình.
dfienddn lieqiudoon
(Tề Nhân Chi Phúc: chỉ sự sung túc hạnh phúc khi một vợ một thiếp. )
Mạnh Tổ Minh thoáng thấy Chu Lệ Nhi sắp trở lại sau cùng thấp giọng dặn dò Mạnh Chấn Sênh: " Là anh em với nhau, nhớ giữ kín chuyện này."
Mạnh Chấn Sênh từ chối cho ý kiến, suy nghĩ cũng đã bay đi thật xa.
Nếu như cô biết người đàn ông mình một lòng yêu thương lại phản bội lừa gạt cô, cô sẽ có bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu khổ sở? Anh không có cách nào tưởng tượng được gương mặt khóc của cô...... Đúng vậy, anh sẽ giữ kín chuyện này nhưng không phải vì che giấu tội trăng hoa của Tổ Minh mà vì sợ Bằng Huyên đau lòng rơi lệ.
Khi biết có thể cô sẽ bị tổn thương, tình cảm của anh với cô phải sâu sắc như thế nào? Hiểu rằng Tổ Minh và cô sẽ không có kết quả, trong lòng anh không khống chế được lại hướng về cô, mà sự nhớ thương trong lòng đối với cô cũng trở nên rõ ràng, không có cách nào không để ý được.... .
← Ch. 04 | Ch. 06 → |