← Ch.02 | Ch.04 → |
Tả Thiên nằm trên giường, gắng hết sức tưởng tượng mình là một con cá chết, mặc cho gã đàn ông kia thao túng, chỉ cần anh ta không làm cô bị thương là tốt rồi. Là thế hệ cuối 8x, cô chưa bao giờ cảm thấy trinh tiết quan trọng hơn sinh mệnh - Người chết đi, trinh tiết còn có ý nghĩa gì?
Có lẽ sự thiếu phản ứng của cô khiến gã đàn ông cảm thấy mất hứng, anh ta nhanh chóng kết thúc hành động, bứt ra khỏi cơ thể cô, sau đó nằm xuống bên cạnh.
Tả Thiên vẫn duy trì tư thế, không che đậy quần áo xộc xệch, nằm trên giường không nhúc nhích.
Gã đàn ông thoáng do dự, lắp bắp mở miệng: "Cô tên gì?" Giọng nói mang khẩu âm phổ thông, xem ra cũng không lớn tuổi.
Tả Thiên phớt lờ.
Anh ta hơi cuống. Một lát sau, vươn tay sờ mặt Tả Thiên, vuốt ve quanh mắt cô.
Tả Thiên đoán anh ta muốn xác định xem cô có khóc không, trong lòng liền không khỏi bực bội. Cô đâu yếu ớt như anh ta tưởng. Gã đàn ông này đúng là đã được ăn còn làm ra vẻ thông minh.
Vốn không muốn để ý, nhưng bị anh ta sờ tới sờ lui không ngừng, Tả Thiên mất kiên nhẫn, vung tay hất mạnh móng vuốt của con sói ra.
Gã đàn ông ngượng ngùng thu tay, nằm im.
Hai người nằm bất động trên giường, đều biết đối phương chưa ngủ, hơi thở giao nhau, thân mật mập mờ khó hiểu.
Thực ra, Tả Thiên đang vô cùng mệt mỏi, vừa rồi giãy dụa làm cô tổn hao khá nhiều sinh lực. Cảm giác kích động vì bị xâm phạm cùng phần dưới nóng rát cũng khiến cô không sao ngủ được. Cô nhắm mắt dưỡng thần, hy vọng người bên cạnh nhanh chóng thiếp đi để cho cô có chút tự do.
Buổi đêm yên tĩnh khiến giác quan con người trở nên hết sức nhạy cảm. Mặc dù không muốn, Tả Thiên vẫn vô tình ngửi thấy mùi hương trên cơ thể người đàn ông kia. Đó là mùi đàn ông rõ ràng, không mùi thuốc lá, không mùi dầu gội đầu hay xà phòng, cũng không có bất kỳ mùi thơm nhưng rất sạch sẽ.
Tả Thiên không biết mùi của mình thì như thế nào, mười ngày không tắm rửa đủ nói lên tất cả, thế nhưng gã đàn ông kia vẫn ra tay được. Tả Thiên hận mình không bốc mùi thêm chút nữa, khiến đối phương phải thối lui.
"Tôi là A Viễn." Anh ta đột nhiên lên tiếng, nghiêng người đối mặt với Tả Thiên.
Kiểu bắt chuyện lấy lòng này, Tả Thiên không quan tâm, mí mắt cũng không thèm động đậy. Mặc dù không biết kẻ phạm tội và nạn nhân sẽ làm gì sau đó, nhưng Tả Thiên chắc chắn rằng sẽ không giống cuộc chuyện trò giữa bạn tốt với nhau.
"Là tôi mua cô." Người đàn ông tên là A Viễn nói.
Vô sỉ. Tả Thiên thầm ai oán.
Không thấy Tả Thiên trả lời, A Viễn không lên tiếng nữa. Một lát sau, hơi thở kéo dài, ngủ mất.
Tả Thiên kiên nhẫn đợi một lúc lâu, cảm nhận A Viễn đã ngủ say, cô mới trở mình. Đau, toàn thân đau nhức, vô cùng khó chịu. Cô tiếp tục cử động, A Viễn vẫn không có phản ứng. Cô yên tâm, chỉnh đốn lại quần áo, cắn răng khẽ khàng ngồi dậy, rón rén trèo qua người A Viễn xuống giường.
Trong bóng tối, cô dò dẫm đi về phía cửa. Biết rõ A Viễn đã khoá cửa, cô vẫn cố thử vận may.
Quả nhiên, cửa khoá, chiếc ổ khoá phá vỡ hy vọng của Tả Thiên. Cô gắng nhớ lại nơi A Viễn cất chìa khi bước vào. Đáng tiếc lúc ấy quá căng thẳng nên cô không nhớ được gì cả.
Tả Thiên tiến về phía chiếc bàn cạnh cửa sổ, hình như A Viễn đã ném quần áo lên bàn, có lẽ chùm chìa khóa nằm trong túi quần.
Không có gì trên bàn.
Tả Thiên không chịu thua, tiếp tục lục lọi cẩn thận. Lúc này A Viễn vừa "xong việc", nhất thời không phòng bị, hy vọng thoát thân rất lớn.
Tả Thiên quan sát dưới chân, không muốn dẫm lên bất cứ thứ gì gây ra tiếng động, đồng thời tìm quần áo luôn.
Rốt cuộc cũng tìm thấy quần áo dưới nền đất. Tả Thiên ngồi xổm xuống nhẹ nhàng lột từng chiếc túi. Quả nhiên trong túi quần của A Viễn có một xâu chìa khóa nhỏ.
Tả Thiên gắng dằn niềm vui sướng, cầm chìa khóa từ từ đi về phía cửa.
Trước khi chạm vào cánh cửa gỗ, Tả Thiên nghe tiếng A Viễn trên giường: "Trên núi có sói, ra ngoài rất nguy hiểm." Giọng nói lạnh lùng, coi bộ không phải vừa tỉnh ngủ.
Đồ giả nhân giả nghĩa. Tả Thiên thầm oán thán khi biết A Viễn vốn không hề ngủ mà vẫn chăm chú quan sát mình.
Tả Thiên duỗi thẳng lưng, nếu người ta đã biết tỏng thì không cần phải lén lén lút lút nữa. Tả Thiên đành quay lại chỗ cũ, chờ đợi phản ứng tiếp theo của A Viễn.
A Viễn trở mình, vẫn nằm trên giường, chậm rãi nói với Tả Thiên: "Cô không trốn được đâu."
Bị A Viễn đả kích, Tả Thiên liều mạng vọt ra cửa, trực tiếp mở khóa.
A Viễn nhảy xuống giường, túm lấy tay Tả Thiên kéo lên giường.
Tả Thiên dùng tay kia đánh A Viễn, giọng căm hận: "Anh thả tôi ra, để tôi đi đi. Tôi thế này, anh còn muốn gì?" Động tĩnh của họ vang vọng trong đêm tối, hòa cùng tiếng chó sủa ngoài cửa.
Trong lúc đánh đấm, Tả Thiên cào bả vai A Viễn."Chết tiệt!" A Viễn tức giận, không cân nhắc nặng nhẹ, một lần nữa ném Tả Thiên lên giường, sau đó đè xuống.
Cùng một tư thế, cùng một địa điểm, chuyện tất yếu lại xảy ra.
Thêm một lần bị xâm phạm khiến Tả Thiên có cảm giác danh dự bị chà đạp bội phần. Cô không lo lắng cho tính mạng của mình mà ôm tư tưởng thà làm ngọc vỡ - không làm ngói lành. Vì phải dùng sức để khống chế Tả Thiên nên khi A Viễn phòng thích hoàn toàn bên trong Tả Thiên và dừng lại, anh ta và cô cùng thở hồng hộc.
Mọi chuyện xảy ra đêm nay vượt quá sức chịu đựng tâm lý của Tả Thiên, nhất là nỗi tuyệt vọng lúc chạy trốn bị phát hiện đã lấn át tuyến phòng ngự của cô. Tả Thiên ráng duy trì tỉnh táo, sau khi đẩy A Viễn ra, cô úp gối lên mặt, bật khóc.
A Viễn nằm bên, yên lặng nghe cô khóc.
Tả Thiên khóc rất lâu, trút mọi nỗi bất an và uất ức dồn nén ra ngoài. Đến lúc mệt mỏi, tiếng khóc bắt đầu đứt quãng. Ngoài cửa sổ, ánh sáng nhạt dần xuất hiện, trời sắp sáng.
A Viễn ngồi dậy, cúi đầu hỏi Tả Thiên: "Còn đau không?"
Tả Thiên nghĩ, nếu trong tay có con dao, cô nhất định sẽ giết anh ta.
A Viễn ngẩn người nhìn Tả Thiên không chút phản ứng, sau đó lặng lẽ rời giường, mặc quần áo, mở cửa rời đi.
Trong phòng chỉ còn mình Tả Thiên, cô từ từ trấn tĩnh, cơn buồn ngủ kéo đến khiến cô ngủ say sưa.
Giấc ngủ kéo dài, khi Tả Thiên tỉnh giấc, căn phòng đã chập choạng tối.
Trước giường, A Viễn đang bưng cái bát nóng hổi hơi cúi xuống nhìn cô, lồng bóng đen lên người Tả Thiên.
Tả Thiên vừa trông thấy anh ta, liền cau có nhắm mắt, xoay lưng lại.
Một lúc lâu, A Viễn hỏi: "Còn đau không?"
Lại là câu hỏi này, đúng là sói đội lốt cừu. Tả Thiên căm giận, buột miệng thốt: "Cút đi."
Im lặng một hồi, Tả Thiên nghe tiếng A Viễn nhấc ghế, để đầu giường, đặt bát xuống rồi quay người rời đi. Tiếng khoá cửa vẫn khiến người ta vô cùng ấn tượng.
Tả Thiên giương mắt nhìn tấm màn trên nóc, hồi tưởng lại quá trình tối qua. Rốt cuộc, bị bán đến đây muốn còn nguyên vẹn về nhà là điều không thể. Việc thất thân, cũng xem như mình đã trả giá. Nếu cầu xin A Viễn, đồng ý phí chuộc thân cao gấp mười lần liệu có được không? Tả Thiên nghĩ, bất luận bao nhiêu tiền mình cũng sẽ đồng ý. Như vậy đủ để A Viễn mua được mười tám người con gái khác. Nhưng cô cảm thấy tư tưởng này hơi thất đức. Lẽ nào cô còn mong những cô gái khác sẽ bị anh ta làm hại? Tốt hơn hết là anh ta nên mua lấy hai mươi con heo nái cho thoải mái. Tả Thiên tưởng tượng một cách ác ý.
Tả Thiên thở dài, đứng dậy bưng bát lên. Là canh, nhưng là canh gà, mùi thơm hấp dẫn. Đói mê man nên Tả Thiên ăn hết sạch.
Đoán chừng A Viễn vẫn luôn quan sát cô. Tả Thiên vừa đặt bát xuống, A Viễn liền bước vào.
Ánh sáng yếu ớt từ phía sau chiếu tới, bấy giờ Tả Thiên mới để ý đến cơ thể cao lớn của A Viễn, khoảng 1m78, thể hiện rõ vẻ cường tráng của một anh nông dân.
A Viễn không nói gì, như thể đang đoán ý qua sắc mặt. Tiếp theo, ấp úng hỏi: "Cô tên gì?"
"Tả Thiên." Cô thoáng im lặng trước khi trả lời. Nếu muốn thảo luận về điều kiện rời đi, tốt hơn hết nên thân thiện với nhau. Tả Thiên vẫn vô cùng thức thời.
A Viễn dường như không ngờ Tả Thiên sẽ trả lời mình. Anh ta thoáng ngẩn người, sau đó phấn khích ngồi xuống đầu giường, ánh sáng lờ mờ hắt lên mặt. Tả Thiên phát hiện anh ta khá đẹp trai.
A Viễn tiếp tục hỏi: "Còn đau không?"
Lại là vấn đề này. Tả Thiên kiềm chế không đập cả bàn tay lên mặt anh ta. Mặc dù bụng dưới tê rần, thực sự rất khó chịu, nhưng cô không cần người đàn ông này ân cần thăm hỏi.
Tả Thiên khẽ gật đầu. Quả nhiên, A Viễn không biết đáp lại thế nào.
Sau một lúc trầm mặc, Tả Thiên chậm rãi nói ra suy nghĩ sắp sẵn trong đầu: "A Viễn, anh có thể thả tôi về được không? Anh xem..."
Cô chưa nói dứt câu, A Viễn đã đứng bật dậy: "Không được." rồi nhanh chóng rời đi.
Tả Thiên tự nhủ, lần sau nếu có cơ hội thì nên nói nhanh và tập trung vào điểm chính.
Khi bên ngoài trời đã tối đen, A Viễn trở về phòng. Anh ta vừa bước vào cửa, Tả Thiên nói ngay: "Chỉ cần anh thả tôi về, tôi nhất định sẽ trả gấp mười lần số tiền các người mua tôi."
A Viễn không lên tiếng, nhưng từ xa, Tả Thiên cũng có thể cảm nhận được vẻ lạnh lùng trên người A Viễn.
Tả Thiên không sợ chết, nói tiếp: "Hai mươi lần?"
"Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần vợ." A Viễn nghiêm nghị đáp.
"Có nhiều tiền anh sẽ có vợ." Tả Thiên suýt chút nữa thì nói, anh muốn nhiều ít thế nào chẳng được.
A Viễn phớt lờ cô, lẳng lặng cởi bỏ quần áo.
Tả Thiên đề phòng, xem ra người đàn ông này không dễ nói chuyện như mình nghĩ.
Khi chỉ còn lại chiếc quần lót giống như đêm qua, A Viễn trèo lên giường, luồn tay vào trong áo Tả Thiên, sờ soạng ngực cô.
Tả Thiên hoàn toàn từ bỏ ý định đàm phán hoà bình, gạt mạnh tay anh ta ra.
A Viễn lại luồn tay, Tả Thiên đánh tiếp.
A Viễn tức giận, cao giọng nói: "Tôi không muốn cô bị thương." Khẩu khí đầy vẻ đe doạ.
Tả Thiên suýt chửi ầm lên nhưng kiềm chế được vào giây cuối cùng. Cô phải trở về, hơn nữa, phải bình an trở về. Ý nghĩ này khiến cô từ bỏ ý định chống đối.
Cô lại biến thành một con cá chết.
Dù sao thì mày cũng chết rồi. Cô tự nhủ.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |