Anh đã tự chặt đứt tương lai hai người
← Ch.68 | Ch.70 → |
Cô đã hứa với Mẫn Chính Hàn là sẽ suy nghĩ thật kĩ, nhưng lại không thể quyết tâm rời đi.
Cả ngày cô luôn trong tâm trạng hỗn loạn, đắm chìm trong quá khứ. Vết thương của anh cũng đã dần dần bình phục. Sau khi xuất viện không lâu, bà Trần cũng biết chuyện anh nằm viện, gọi anh về nhà.
Có lẽ bị bà Trần càm ràm cả buổi nên khi trở về mặt mày anh khó chịu.
Lúc ấy cô vừa tắm xong cho chú chó con, đang sấy lông cho nó. Thời gian trước Mẫn Chính Hàn tặng cô một chú chó nhỏ màu trắng rất đáng yêu và thông minh, cô rất quý nó, lúc nào rảnh là liền chơi với nó.
Trần Mặc Dương vốn là một người không yêu thích động vật, chán ghét chó mèo, nhưng thấy cô thích anh cũng chiều..
Anh ít gặp nó, cho nên cũng chẳng thân mấy. Đêm nay không hiểu sao, vừa nhìn thấy anh vào cửa, nó liền lăn xăn chạy đến bên cạnh chân anh. Tâm trạng anh đã khó chịu, bực mình đá nó ra.
Chú chó đáng thương sủa hai tiếng yếu ớt.
Từ Y Khả đau lòng muốn chết, nhanh chóng đến bế nó lên.
Từ Y Khả nói: "Anh làm gì đấy! Con chó tôi nuôi anh cũng không buông tha ư! Bác Trương, bác giúp con tìm hộp thuốc với ạ!"
Anh đáng nhẽ muốn đi lên lầu, nhưng nghe cô nói như vậy, xoay người lại, ôm chú chó nhỏ đôi ra ngoài cửa, đóng cửa lại.
Lúc anh nằm viện cô cũng chẳng quan tâm, Mẫn Chính Hàn tặng một con chó, cô lại cưng như cưng trứng, vậy là có ý gì!
Từ Y Khả nhìn thấy con chó bị rơi bịch xuống, phát ra tiếng kêu đáng thương, đến lúc cô có phản ứng lại, đã bị anh đá ra xa.
Từ Y Khả hét lên: "Chó con, chó con..."
Trần Mặc Dương túm lấy tay cô kéo lại lên sô pha: "Em đừng tưởng là tôi không biết gần đây em vẫn đi gặp cậu ta, tôi chỉ không rãnh tính toán với em thôi, em còn không ngoan ngoãn, thì sẽ biết tay tôi!"
Bây giờ Từ Y Khả chỉ quan tâm đến chú chó của cô, thấy mình bị giữ lại, gọi to lên: "Bác Trương, con chó đang ở bên ngoài, bác giúp con chạy ra xem xem, đừng để nó chạy..."
Bác Trương vẫn nơm nớp lo sợ, còn chưa dám đi ra ngoài, Trần Mặc Dương liền quát: "Hôm nay ai dám đem con chó kia về, tôi sẽ lột da người đó."
Bác Trương bị anh dọa, sợ tái mặt không dám động.
Từ Y Khả nghĩ đến con chó đang bị thương, lại khóc lên. Anh ta nói: "Đừng tưởng rằng có Mẫn Chính Hàn chống lưng cho em là tôi không còn cách nào, chọc tôi giận lên thì có dựa lưng vào ngọc hoàng đại đế thì cũng vô dụng, sau này em còn đi gặp anh ta nữa xem, tôi còn có nhiều cách để trị em!"
Thật ra anh tức giận như vậy cũng là có nguyên nhân, vừa rồi trở về nhà khó tránh khỏi bị bà Trần mắng một trận.
Lời nói của bà Trần vẫn văng vẳng trong đầu anh, như một cây kim đâm vào tim anh làm anh rất khó chịu. Bà Trần nói: "Người nhà dù sao vẫn là người nhà, tình thân không bao giờ có thể cắt đứt. Một ngày nào đó cô ấy muốn trở lại bên bố mẹ cô ấy, đến lúc đó cho dù tình cảm của cô ấy đối với con có sâu nặng thế nào cũng không thể tha thứ được cho những điều con đã làm, chẳng lẽ gia đình cô ấy cũng chấp nhận con sao? Con có nghĩ tới đến lúc đó cô ấy sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế nào không. Nếu cô ấy theo Chính Hàn, mặc dù mẹ không dám chắc tương lai cô ấy sẽ tốt đẹp, nhưng vẫn hạnh phúc hơn ở bên cạnh con!"
Anh biết tất cả những điều mẹ anh nói ra đều vì muốn chia rẽ anh và Y Khả, Y Khả vốn không phải là mẫu hình con dâu mà mẹ anh chọn. Nhưng không thể phủ nhận được những lời bà ấy nói đều đúng.
Anh không thể không thừa nhận, trước khi mẹ anh ra tay chia cắt hai người họ thì tự anh đã chặt đứt tương lai của họ. Từ lúc anh chặn hết các ngã đường của cô cũng là lúc anh chặt đứt đi tương lai của hai người.
Anh lờ mờ cảm nhận được bản thân đang ở trong tình cảnh tuyệt vọng, trước kia chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ muốn ở bên cạnh cô lâu dài, cho nên lúc ấy anh mới không biết quý trọng. Mãi cho đến hôm nay, hai người đều rơi vào tình cảnh khốn khổ, anh mới nhận ra bản thân mình khát vọng cô nhường nào.
Đây là nghiệp chướng, sao anh có thể mua dây tự buộc mình đến mức thế này.
Anh nhớ lại không lâu trước kia Trần Chính Quốc có mắng anh thế này: "Sẽ có một ngày anh sẽ khóc", bây giờ anh cảm thấy ngày đó đã không còn xa nữa rồi!
Từ Y Khả đấm vào sô pha: "Trần Mặc Dương! Sao anh không bóp chết tôi đi, Sao anh không đem tôi quăng ra luôn đi!"
Anh nói: "Em lại muốn ầm ỹ lên? Đừng tự làm mình mất mặt! Đừng ép tôi ra tay!"
Bác Trương đến khuyên giải: "Đừng khóc, đừng khóc, khóc quá sưng mắt lên mai làm sao ra ngoài!"
Cô đẩy bác Trương ra, đứng lên hít sâu, chạy ra cửa.
Bác Trương ở phía sau gọi lại...
"Trần tiên sinh, cậu xem..."
Anh day trán, bỏ lên lầu: "Mặc kệ cô ấy, có bản lĩnh thì đừng về nữa."
Sau khi Từ Y Khả ra hành lang đã không thấy chú chó đâu, cô đi dọc tầng trệt, đi đến công viên nhỏ, dọc đường đi vừa ngó quanh vừa khóc. Các bảo vệ đều nhìn cô, cô mặc kệ xấu hổ, gấp gáp tìm khắp nơi. Nghe nói phần lớn người dân Giang Nhạc đều rất thích ăn thịt chó, lỡ như chú chó của cô bị bắt, thì, phải làm sao bây giờ!
Trần Mặc Dương tắm xong, đến thư phòng xử lý một số công việc, đi ra, lại nhịn không được đi xuống lầu, không thấy cô, anh hỏi bác Trương: "Cô ấy vẫn chưa về à?"
Bác Trương nói: "Đúng vậy, đã trễ thế này, một mình con gái ở ngoài, hay là cậu ra ngoài tìm xem, tôi nghe dự báo thời tiết nói là đêm nay sẽ mưa, Trần tiên sinh, con gái ai cũng sĩ diện, dỗ một hồi là xuôi ngay."
Anh cãi lại: "Cô ấy muốn về thì sẽ tự về."
Nhưng thật ra trong lòng anh đã nôn nóng muốn chết, có phải cô ấy đã chạy đi tìm Mẫn Chính Hàn rồi không, có phải sẽ không quay về nữa không, bây giờ anh thật không biết nên làm gì, tìm người bắt cô trở về ư?
Nhìn ngoài trời mưa đã bắt đầu rơi nặng hạt, anh sốt ruột lên lầu thay quần áo, cầm chìa khóa xe, nói: "Tôi đi ra ngoài tìm xem."
Cô Trương đứng sau lưng anh lắc đầu, đôi này không thể sống yên lành một ngày ư, nhất là Trần tiên sinh, động một cái là chọc cho bạn gái mình khóc, mỗi lần cô ấy khóc không phải là chính cậu ta đau lòng sao.
Đầu tiên anh đi vòng vòng xung quanh khu chung cư, không thấy cô. Cậu bảo vệ thấy anh thì hỏi: "Trần tiên sinh, vẫn chưa tìm được chó ư? Tôi lúc nãy có nói với Từ tiểu thư là không thấy con chó chạy ra ngoài này, hãy tìm thử xem ở trong khu vực này có không."
Trần Mặc Dương hỏi: "Vậy bây giờ cô ấy ở đâu?"
Cậu bảo vệ nói: "Hình như là chạy ra ngoài tìm."
Trần Mặc Dương nghe xong nhanh chóng lái xe, lo lắng tìm kiếm dọc con đường. Trời mưa to, lại là buổi tối, tầm mắt mơ hồ. Anh chạy một vòng không tìm thấy, sợ mình bỏ lỡ đâu đó, lại dọc theo đường cũ trở về. Lúc nãy cô chạy ra khỏi nhà không mang theo ví tiền, dù cô có muốn ở bên ngoài cũng không có tiền, trừ khi cô thật sự đi tìm Mẫn Chính Hàn.
Anh nghĩ rằng có lẽ lá gan cô cũng không lớn đến mức như vậy, lúc nãy anh cũng vừa mới dọa cô, đầu óc cô hơi chậm nhưng cũng không ngốc đến nổi muốn đùa cũng hổ! Nhưng nghĩ lại, lại thấy cũng có thể, bây giờ cô đã không giống với trước kia, không biết là lá gan lớn hơn, hay là đã nhìn ra anh sẽ không động đến cô, gần đây cô cũng thường xuyên móc mỉa anh, động vào một cái cũng có thể cãi nhau với anh.
Anh quay xe lại, không bỏ qua bất kì một ngõ ngách nào, rốt cục dưới ngọn đèn đường anh tìm thấy được cô.
Anh xuống xe, kéo cô lên: "Đi về với tôi."
Cô không để ý tới anh, vẫn cúi người gọi tên chú chó.
Anh kéo cô đứng dậy, cô vừa đánh vừa mắng anh, giống như một mụ đàn bà chanh chua, may mà đã tối, khu vực này cũng ít người, bằng không anh đã bị mất mặt.
Anh đẩy cô vào trong xe, lái vào gara rồi đi lên lầu.
Bác Trương mở cửa, thấy cô về cũng an tâm hơn, nhìn thấy cô toàn thân ướt đẫm, nói: "Đã ướt cả người, mau đi tắm nước ấm đi, không là mai sẽ bị cảm đấy."
Trần Mặc Dương quay sang bác Trương: "Cô đi nấu một bát nước gừng đi."
Anh kéo cô: "Đi lên tắm rửa đi."
Anh giúp cô chuẩn bị nước tắm, đi ra thấy cô vẫn còn ôm mặt ngồi một chỗ, anh đi qua nói: "Còn không đi tắm ư!"
Cô tức giận gạt tay anh ra, bước vào phòng tắm.
Anh nghĩ, không phải chỉ là một con chó thôi sao, ngay cả nước tắm anh cũng đã chuẩn bị cho cô rồi, quả thực đã trở thành mẹ của cô ấy rồi.
Cô tắm xong, mặc váy ngủ rồi lên giường, quấn chăn cả người, mặt chôn vào gối, bờ vai run run, khóc nức nở trong chăn.
Lại khóc, anh thật sự rất phiền não!
Anh ngồi bên giường, kéo chăn ra: "Chạy cũng đã chạy rồi, ngày mai tôi mua lại cho em một con khác."
Cô bỗng dưng ngẩng đầu lên, cả mặt đều là nước mắt nước mũi: "Anh chết rồi, mẹ anh có thể sinh ra được một người như anh được không!"
Anh trừng mắt lên, cô dám so sánh anh với con chó.
Cô nói xong lại vùi đầu vào gối tiếp tục khóc. Anh nhẫn nhịn, nghĩ thầm sao lại trêu chọc đúng cô gái khóc nhè cơ chứ.
Anh nói: "Ngày mai anh lại đi tìm cho em được không."
Tóc tai bù xù, cô ngồi dậy, lắc lắc người anh: "Anh đi đi, anh đi ngay bây giờ đi... Đồ khốn nạn... Anh chỉ biết dùng bạo lực, nhìn cái gì không vừa mắt liền đạp đi, anh cho rằng trên đời này chỉ có mình anh thôi ư! Sinh mạng của người khác thì không quan trọng ư, anh là ai chứ, anh dựa vào cái gì mà nắm giữ sinh tử của người khác... Tôi cũng nhìn anh không vừa mắt, sao anh không đi chết luôn đi..."
Cô đánh vào ngực anh, khóc nức nở, anh biết những lời nói này, không chỉ nói đến chuyện của con chó, anh biết trong lòng cô tức giận anh, hận anh, nhưng anh cũng cảm nhận được đến bây giờ cô vẫn còn yêu anh. Anh hơi mừng thầm, nhưng cũng lo lắng.
Cô đau khổ như vậy anh cũng rất khó chịu, anh ôm cô vào lòng dỗ: "Đừng khóc nữa, ngày mai chắc chắn tôi sẽ tìm nó về cho em"
Cô giãy dụa, cho dù tìm được con chó về, nhưng anh vẫn còn có thể làm lại chuyện tình như vậy một lần nữa.
Bác Trương bưng bát nước gừng lên, nói: "Nhanh uống đi."
Anh cầm lấy bát, đưa đến bên miệng cô: "Uống đi."
Cô nổi giận, vung tay lên, cả bát nước gừng rơi xuống đất, còn đổ vào chân anh một ít.
Bác Trương hít sâu một hơi, chỉ sợ cậu ta lại phát điên lên.
Trần Mặc Dương đứng lên lau người, khuôn mặt rất khó coi, nhưng cũng không quá nổi giận, nói với bác Trương: "Còn không, đem lên cho cô ấy thêm một bát đi."
Cô dụi đầu vào giường, hét toáng lên: "Không uống, không uống, không uống, anh đi chết đi!"
Cô không biết những gì cô đang làm giống hệt một đứa trẻ bướng bỉnh đang làm nũng.
Trần Mặc Dương không để ý đến cô, bảo bác Trương xong thì đi vào phòng tắm, thật sự là càng dỗ cô càng quá đáng hơn.
Sau khi bác Trương và Trần Mặc Dương đi khỏi, cô nằm xuống, thật ra cô đã không còn quá đau lòng, không thể khóc được nữa, nhưng cô vẫn cố gắng nặn nước mắt ra.
Trần Mặc Dương ngồi trong thư phòng đến nửa đêm mới về lại phòng ngủ, cô khóc đã mệt, đang ngủ, đầu gối lên cánh tay của mình, chăn cũng không đắp, còn bị cô ôm dưới người, cô cứ như vậy mà thiếp đi.
Anh đi lấy khăn lau mặt cho cô, đặt cô nằm lại, mình thì ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô. Trong lúc mơ màng cô cũng run run vai, làm cho anh cảm thấy buồn cười.
Lúc cô ngủ trông rất giống một cô bé, cô vốn vẫn chưa trưởng thành. Nhưng sau khi đụng phải anh, cuộc sống đã bị đảo lộn, đã bị buộc rời khỏi thế giới của mình.
Lúc cô ngủ dậy, anh đã đến công ty, bác Trương nói: "Y Khả, Trần tiên sinh đã xin phép cho cô rồi, hôm nay cô không cần phải đi làm."
Cô gật đầu, ngồi xuống bàn cơm, khóc cả một ngày cặp mắt của cô đã sưng lên như bị ong chích.
Mùa xuân, trong công viên tiểu khu, những bông hoa đua nhau nở rộ, cô ngồi trên bệ cửa sổ, cảm thấy nhàm chán muốn chết.
Ngồi đến giữa trưa, bác sĩ Tôn gọi điện thoại cho cô, nói rằng em trai cô đã hai hôm rồi không đến làm vật lí trị liệu. Từ Y Khả vội vàng bắt xe về nhà, vừa mới có một chút khởi sắc, sao lại không tiếp tục điều trị.
Cô vẫn bảo bác sĩ Tôn gạt gia đình cô, chỉ sợ Y Trạch biết đó là bác sĩ mà cô tìm sẽ không điều trị nữa, bây giờ Y Trạch gần như cho rằng cô cùng một ruột với Trần Mặc Dương.
Tuần trước ông Từ đã xuất viện, tuy bác sĩ nói rằng vẫn nên ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng, sức khỏe của ông không phải trong một ngày là có thể khỏe lại.
Cô cũng khuyên bố mình, nhưng dù khuyên thế nào cũng không được, cô biết là trong nhà không muốn dùng tiền của cô để trả viện phí, số tiền lớn như vậy, người nhà cô không cần nghĩ cũng biết cô lấy đâu ra, Bà Từ tính cách mạnh mẽ, thà để người nhà chết cũng không dùng tiền của Trần Mặc Dương
Lúc đến bệnh viện thấy giường bệnh trống trơn, cô ngồi xổm xuống khóc hét lên, Niệm Nghi dẫn cô vào văn phòng khuyên cô, nói, chỉ cần cố gắng, tiếp tục uống thuốc, ở nhà chăm sóc cũng không có vấn đề gì đáng ngại. Cô sợ nhất là bố cô không nghe lời cô, vẫn đi vận chuyển hàng hóa.
Thật ra cô cũng đã có trộm về nhà mấy lần, mỗi lần đều chỉ dám đứng ở một góc bên ngoài nhà, có đôi khi đứng cả một ngày cũng không người nào trong nhà đi ra.
Xuống xe, trong lòng cô có chút lo lắng. Đứng cách cửa hàng không xa trộm nhìn, cô thấy có người đi vào mua hàng, mẹ cô nhón chân lấy ống tuýp ở trên kệ xuống, em trai cô cũng đứng một bên giúp, nhưng chỉ có một bàn tay dùng đươc, đành phải dùng bả vai để đở. Tay mẹ cô bị trượt, ống tuýp suýt nữa rơi xuống đầu Y Trạch, người mua đứng bên cạnh cũng hoảng sợ, có lẽ thấy tình cảnh đáng thương, ông ấy cũng giúp một tay lấy hàng xuống.
Lòng Từ Y Khả đau như cắt, tay che miệng, nước mắt không biết đã rơi xuống tự khi nào.
Cô đứng một bên góc cố gắng nén xuống, đợi cho khách đi khỏi, mới đi vào.
← Ch. 68 | Ch. 70 → |