Truyện:Yêu Đương Vụng Trộm - Chương 14

Yêu Đương Vụng Trộm
Trọn bộ 70 chương
Chương 14
Tôi Muốn 𝐇⛎ռ-ⓖ 𝐇ă-𝓃-ⓖ Thao Em Tới Khóc H
0.00
(0 votes)


Chương (1-70)

????????????????????????????????????????????????????????

Trong phòng tắm chật hẹp, ngoài tiếng nước, chỉ có tiếng 𝓇ê.ռ r.ỉ yếu ớt của phụ nữ tiếng va chạm của côn th*t đánh hoa huy*t cùng ⓓ●â●Ⓜ️ thuỷ phát ra tiếng bạch bạch

Sau khi Lăng Thiệu thao được một lúc anh ôm lấy Thư Tâm, cắm mạnh đến mức cả chục lần cũng không thấy mệt.

Thư Tâm lần đầu tiên bị ôm thao, chỉ cảm thấy anh ⓒ-ắ-〽️ ✅-à-o thật sâu, trên người anh dường như có vô tận sức lực, lực đạo ra vào vừa nhanh vừa mãnh liệt.

Thư Tâm bị cắm đến cả người 𝖗⛎.n 𝐫ẩ.ⓨ, cô cắn vào vai anh khóc nức nở " Ô.... . ô... chồng.... ư.... . muốn tới".

Lăng Thiệu bóp bóp eo cô, ấn hông cô hơn mười lần nhanh chóng thao lộng hơn chục lần, lúc này mới г●ú●🌴 г●🔼 phun ra vào bụng cô.

Thư Tâm ✝️𝐡●â●п ✝️●𝒽●ể mềm nhũn, nằm liệt trong vòng tay của anh, ✝️ⓗâ*n ⓣ𝐡*ể vẫn không ngừng гυ_n г_ẩ_ÿ.

Người đàn ông cúi đầu 𝐡·ô·п lên cổ cô, giọng nói còn đậm mùi tình dục " Vợ đi ngủ sớm, sáng mai đợi anh trên giường".

????????‍♀️ [Mình đổi xưng hô nha mn.

Do từ đây 2 người bắt đầu có ngọt rùi nha]

Thư Tâm nhìn anh với đôi mắt 𝖒.ô𝐧.ⓖ lung đẫm lệ, lúc này cô mới nhớ ra khi vừa cao trào, cô đã gọi Lăng Thiệu là chồng một cách bừa bãi.

Tai cô nóng rực, rũ mi xuống không nhìn anh.

Lăng Thiệu nâng cằm cô lên 𝐡*ô*𝐧 cô một lần nữa " Bảo bối, nói chuyện".

" Ai là bảo bối của anh.." Thư Tâm chưa nghe những lời ngọt ngào như vậy, khi anh gọi bảo bối bên tai cô, toàn bộ sống lưng của cô tê cứng.

Lăng Thiệu h.ô.𝓃 lên vai cô ♓ô*ռ thật nhẹ vào xương quai xanh " Bảo bối, ngày mai.... ."

Khi anh bước ra ngoài, Thư Tâm vẫn đang ngồi dưới vòi hoa sen, cô cúi đầu, lấy tay che khuôn mặt ⓝó*𝐧*𝖌 ⓑừ𝐧*ɢ của mình.

Trong đầu đều là câu nói trước khi rời đi của anh.

".... Anh muốn thao em tới khóc"

Tống Văn sáng hôm sau chưa tới bảy giờ đã vội vàng rời đi, sau khi đi ra ngoài liền quên lấy đồ, sốt ruột mở cửa lấy xong đồ đóng sầm cửa.

Thư Tâm mở rèm nhìn ra cửa sổ, đợi vài phút sau cô đã thấy Tống Văn.

Cô ấy đến tiệm dưới nhà mua bánh hấp, sau đó ra hiệu dừng taxi rồi lên xe.

Thư Tâm đóng lại rèm cửa, người đàn ông mở cửa bước ra, anh vừa mới tắm rửa xong, trên người vẫn còn nguyên hương vị tươi mát của kem cạo râu.

Anh hoàn toàn cởi bỏ quần áo, lộ ra bộ nɢ·ự·𝐜 và bụng cường tráng, côn th*t ở trung tâm hai chân đã dựng đứng, mã mắt còn đang tiết ra chất lỏng trong suốt đầy 𝖐íc*♓ т*𝐡*í↪️*h.

Thư Tâm cũng có chút ngượng ngùng, không dám nhìn anh.

Người đàn ông tiến tới đè cô xuống rồi cúi đầu tìm kiếm đôi môi của cô rồi ♓-ô-𝖓 lên.

Một nụ 𝖍_ô_ⓝ vô cùng 𝖓●ó●п●ℊ 🅱●ỏ𝖓●ɢ đã làm bật ra tất cả những khao khát trong lòng cô.

Anh 𝐜●ở●i 𝐪●ⓤ●ầ●𝐧 áo của cô, dùng hai tay xoa nắn bầu 𝐧*ɢ*ự*ⓒ đầy đặn, cúi đầu 𝖑*ℹ️ế*ⓜ 👢❗ế-ɱ.

Từng chút một, 🦵𝐢*ế*𝖒 khắp cơ thể cô.

Anh cầm lấy bàn chân nhỏ nhắn, ⓛ-ï-ế-𝐦 ngón chân trắng nõn của cô, ngậm vào trong miệng, khoang miệng ấm áp mú·т lấy, sau đó thò đầu lưỡi ra 𝐥*❗*ế*m.

Thư Tâm bị 👢.𝐢.ế.𝐦 đến mức hồn bay phách lạc, cô che miệng lại, hạ thể tràn ngập nước, 𝐤h*𝑜á*i 𝖈ả*𝖒 khiến cô nhịn không được 𝐫*ê*ռ r*ỉ "... a~... a."

Lăng Thiệu lật người cô lại, nụ ⓗ_ô_𝐧 nóng ẩm rơi vào gáy cô rồi di chuyển dọc theo cổ xuống phía dưới rồi chuyển tới Ⓜ️ô·ⓝ·🌀.

Thư Tâm 𝖗·ⓤ·𝓃 ⓡẩ·𝖞 đến lợi hại, khoảnh khắc người đàn ông xâ.𝖒 ⓝh.ậ.𝓅 vào hoa huy*t, bụng cô co rút, trong miệng không thể ngừng ⓡê-п r-ỉ "a.... . h.... . a... ha.."

Chương (1-70)