← Ch.121 | Ch.123 → |
Tiếp đến là ăn rau không và một bát canh.
Cuối cùng, lại uống thêm hai bát canh.
Có vẻ vẫn chưa no.
Mặt Nam Khê đã xanh lét...
"Thập Ngũ, ngươi thường ăn được bao nhiêu?"
Nhịn đi nhịn lại Nam Khê vẫn không nhịn được hỏi ra.
Thập Ngũ vui vẻ uống xong ngụm canh cuối cùng, hiếm khi mở miệng.
"Chưa từng ăn no, không biết."
Chưa, chưa từng ăn no!!!
Cả nhà đều sửng sốt. Uống năm bát canh, một bát rau một cái bánh bao hắn ta nói chưa từng ăn no!
Lúc này Nam Khê thật sự hối hận rồi, tham rẻ thật không nên. Tiết kiệm vài lạng bạc lại mua về một cái hũ cơm, phải nuôi cả đời...
Không được, phải bắt hắn ta làm việc, kiếm lại tiền ăn!
Du Lương nhận được ánh mắt người trong lòng truyền đến, vừa nhịn cười vừa tăng tốc độ ăn.
Ăn xong hắn liền dẫn Thập Ngũ đi, củi dự trữ bên xưởng rượu chưa đủ, vừa hay có thêm người giúp.
Nam Khê giúp dọn dẹp bát đũa, nghĩ đến lát nữa mình còn phải ra ngoài nên nói trước với Lư thẩm một tiếng.
"Thẩm thẩm, tối nay nấu riêng một nồi cho Thập Ngũ nhé."
"Được, vậy ta hấp cho hắn một nồi màn thầu bột thô, ta thấy canh ngao hắn cũng uống quen nên nấu thêm một nồi, thêm chút rau muối cũng không tệ."
Sắp xếp như vậy, đều là đồ no bụng, ăn cũng không tính là quá tệ. Dù sao cũng không thể để một người mua về ăn cùng với chủ nhà.
Bây giờ mua người rồi, trong tay nàng nghèo lắm, lô cao lương trong tay này nấu rượu xong lại phải mua thêm, còn phải để dành ít tiền thu hoạch trái cây.
Nam Khê không chỉ định làm hai loại rượu trái cây, hiện giờ vải và nhãn cũng gần chín rồi, bận rộn một tháng còn có trái cây khác, hết vụ này đến vụ khác ước chừng không có lúc nào rảnh.
Rượu trái cây làm ra ít nhất phải ba tháng mới có thể bán, khoảng thời gian giữa đều phải dựa vào tiền bán thiêu tửu nên không thể không tính toán kỹ lưỡng.
Sau khi bận rộn một hồi trong bếp, Nam Khê mang theo một cân thiêu tửu ra ngoài đi một chuyến xuống núi. Núi này không phải ngọn có vườn trái cây nhà mình, mà là bên cạnh. Nàng đã hỏi thăm rõ ràng, cũng để Đại Lương ca đi thăm dò. Trên núi này có một khu vườn vải kết quả thật sự chất lượng xuất sắc, hơn nữa ông chủ còn có một khu rừng trồng nhãn, thật trùng hợp nàng cần những thứ này.
Hina
Thấy sắp phải hái quả, nàng chắc chắn phải tìm ông chủ nói chuyện thu mua quả.
Chủ nhân khu vườn vải này họ Bạch, những năm trước cũng ở trong làng, nhưng sau đó phát tài một chút liền chuyển đến huyện thành, cũng là gần đây bến thuyền xây xong mới thấy ông ta thỉnh thoảng quay lại.
Nhà cũ của họ đã hơi đổ nát, nghe nói mấy ngày nay sửa sang cũng gần xong rồi. Nên nàng mới mang rượu đến, chuẩn bị đến nói chuyện mua bán.
Vị trí nhà tổ Bạch gia rất dễ tìm, Nam Khê hầu như không phải hỏi ai đã đến. Vừa gõ cửa liền nghe bên trong có giọng nam trầm hỏi nàng tìm ai.
"Cháu là Nam Khê Nam gia ở cuối làng, muốn đến tìm Bạch thúc thúc hỏi chuyện vải trên núi."
Một tiếng thúc thúc chắc chắn thân thiết hơn gọi lạnh lùng là ông chủ Bạch. Người bên trong rất nhanh đã đến mở cửa.
Ông chủ Bạch vẫn có chút ấn tượng đối với Nam Khê, chỉ là không để tâm lắm, lần này về nghe nói trong làng có bán rượu mới nhớ ra một chút.
"Vào nói chuyện đi."
Cửa lớn vừa mở, Nam Khê vội vàng theo sau ông ta vào. Trong sân có một phụ nhân đang giặt y phục ngẩng đầu nhìn một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống. Không nhìn rõ dáng vẻ của bà ta, nhưng mơ hồ có chút quen thuộc.
Lúc này từ trong phòng lại đi ra một phụ nhân, trang phục của bà ta rõ ràng tốt hơn người đang giặt y phục trong sân rất nhiều, trên tay trên đầu còn đeo trang sức. Vị này hẳn là vợ của ông chủ Bạch.
"Đương gia, đây là?"
"Nàng ta nói tên là Nam Khê, đến nói chuyện gì đó về vải, nàng đi rót chén trà đến."
Phụ nhân vâng lời đi rồi, hai người ngồi xuống bàn đá trong sân.
"Bạch thúc thúc, cháu đến là muốn hỏi giá vải nhà thúc bao nhiêu, có lượng dư thừa nào chia ra không."
Sự thẳng thắn này khiến ông chủ Bạch ngẩn ra, ông ta đánh giá Nam Khê một lượt mới hỏi: "Cháu có thể lấy bao nhiêu?"
"Còn phải xem giá của Bạch thúc thúc là bao nhiêu."
Ông chủ Bạch cười cười.
"Hai trăm văn một cân."
Nam Khê:!!!!
Đắt quá đáng rồi!
Vải nàng chưa từng ăn, chỉ nghe nói quả có màu sắc đẹp mắt, thịt quả cũng đẹp, hương vị lại ngon. Nhưng giá này cũng quá đắt, đắt hơn lương thực không biết bao nhiêu lần. Chẳng phải Đại Lương ca nói chỉ mười mấy văn một cân sao?
"Bạch thúc thúc đùa cháu đấy à? Từ khi nào trái cây trên đảo ta lại đắt thế này."
Ông chủ Bạch cười ha hả hai tiếng, nói là đùa một chút.
"Nhưng hai trăm văn một cân thật sự không lừa cháu đâu. Đó là giá bán cho người ngoài vùng."
Vải được các phu nhân tiểu thư rất yêu thích, giá không bao giờ quá thấp. Đặc biệt là bán ra ngoài vùng, người ta đều chịu chi phí bảo quản bằng đá, bán rẻ sẽ bị mất giá.
← Ch. 121 | Ch. 123 → |