← Ch.163 | Ch.165 → |
Huyền Ngọc Tiên Tôn ánh mắt lén lút theo Văn Vũ ra ngoài một đoạn, mãi đến khi Ứng Chuẩn đột nhiên quay đầu nhìn lại, hắn vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Keo kiệt, không xem thì không xem, có gì ghê gớm?
Chợt nghĩ đến Văn Vũ và Đông Chí Tiên Tử là chị em, có lẽ biết nội tình về cái gọi là "ta là mẹ ruột ngươi", hắn đành nhịn đau đứng dậy, khập khiễng quay lại trong động.
Vậy là trong hang động phong ấn tối tăm chật hẹp, tác giả, nam nữ chính nguyên tác, nam nữ chính thực tế, cả năm người lần đầu tiên tụ họp trong sách.
Bên ngoài sách, độc giả hóng hớt kích động la ó, ào ào nhắn tin gào thét: "Tu la tràng, cảnh kinh điển, đánh nhau, đánh nhau!"
Trong hang động, bầu không khí giữa năm người lại yên tĩnh khác thường.
Đông Chí Tiên Tử là người đầu tiên không nhịn được, nhìn Văn Vũ giống Tô Mộng đến chín phần, kinh ngạc nói: "Cô chính là "Không Văn Nhưng Có Thể Vũ" trong khu bình luận?"
Văn Vũ cũng cẩn thận quan sát người đang bị trói bằng xiềng xích trước mặt, cảm khái vạn phần, "Cô chính là tác giả "Đông Chí" của hai cuốn sách kia à."
Hai cô gái nhìn nhau một lúc, đồng thanh nói một câu——
"Đáng đời, mau đưa bút cho tôi."
"Đáng đời, ai bảo cô nói lung tung."
Cuối cùng, độc giả và tác giả gặp nhau trong sách: "..."
Huyền Ngọc Tiên Tôn nghe mà đầu óc quay cuồng, không khỏi mở miệng hỏi: "Các người vừa nói sách gì, tác giả gì, chẳng lẽ là chỉ mấy cuốn thoại bản nhạt nhẽo đến cực điểm mà phàm nhân hay xem và đám thư sinh nghèo rớt mồng tơi kia sao?"
Đông · Tác giả kém tiếng · Chí: "..."
Cảm ơn, có bị ám chỉ đấy.
Trong lòng cô ấy khó chịu, cười lạnh một tiếng, "Đừng hỏi, hỏi chính là mẹ ruột ngươi."
Có Văn Vũ ở đây, cô ấy đối đầu với nam chính rất tự tin.
Huyền Ngọc Tiên Tôn cảm thấy Đông Chí Tiên Tử không thể nói lý, bèn quay sang nhìn Văn Vũ, "Như ngươi thấy đấy, tỷ tỷ ngươi bệnh không nhẹ, lời nàng nói ngươi có hiểu ý nghĩa không?"
Văn Vũ mỉm cười, "Ngươi không phải đã nghe thấy rồi sao, nàng là mẹ ruột ngươi, vậy ta chính là mẹ kế ngươi, các người đối xử tệ với mẹ ruột, nhốt nàng vào đây, nàng tức giận liền đưa ta đến, chuyên trị các loại bất hiếu."
Tô Mộng nghe vậy, rốt cuộc hiểu ra tại sao cuộc đối thoại trước đó của hai người lại kỳ lạ như vậy, nhìn chằm chằm Văn Vũ kinh hô, "Chờ đã, ngươi cũng xuyên sách?"
Văn Vũ gật đầu, thưởng thức biểu cảm tự tin của nàng ta từng chút nứt vỡ.
Nữ chính bốn lớp búp bê Nga, thế thân của nguyên tác, Tô Mộng xuyên sách, Đông Chí xuyên sách, Văn Vũ xuyên tới xuyên lui.
Hỏi có bất ngờ không, có ngạc nhiên không?
Trong lúc nói chuyện, Yêu Vương Du Tâm Chiếu, Thiếu chủ Ma tộc Ôn Tư Duệ, sứ giả Thượng giới Tiên Tiên Tử cũng lần lượt xuất hiện, phối hợp với vị trí đứng của Văn Vũ và Ứng Chuẩn, mơ hồ bao vây Tiên Tôn và Tô Mộng.
Sự ăn ý chiến đấu mà bọn họ đã cùng nhau trải qua sinh tử ở mạt thế, tự nhiên mạnh hơn nhiều so với nam nữ chính đã tám năm ngứa ngáy, sớm đã đồng sàng dị mộng.
Huyền Ngọc Tiên Tôn nào còn để tâm đến vấn đề mẹ ruột nữa, lập tức hướng Ứng Chuẩn lên tiếng đanh thép: "Tam giới bây giờ là một nhà, Thiên hỏa hữu linh năng giả đắc chi, các người không đi tìm cơ duyên, lại đến đây liên thủ đối phó với bản tôn, chẳng phải là trái với đạo nghĩa sao?"
Ma Tôn bây giờ vừa chính vừa tà, đánh nhau rất ngông cuồng, hắn đường đường là Tiên Tôn khinh thường so đo với y, tức giận cũng chỉ dừng lại ở mức lên án bằng lời nói mà thôi.
Văn Vũ nhận được ánh mắt dò hỏi của Ứng Chuẩn, giả vờ suy nghĩ trong khi nhanh chóng đọc lướt qua đoạn tình tiết mới được cập nhật, khẽ gật đầu.
Nửa tháng tiếp theo, hai người này sẽ dốc lòng đi tìm Thiên hỏa, sẽ không đến gây phiền phức, vậy thì không cần phải ra tay.
Khoảng thời gian này đủ để Hồ trưởng lão luyện chế tiên đan, chân của Ôn Tư Duệ cũng sẽ có hy vọng phục hồi.
Ứng Chuẩn nghiêng người nhường đường, "Hai vị có thể rời đi."
Huyền Ngọc Tiên Tôn liếc nhìn Tô Mộng, trong đầu hiện lên cuộc đối thoại của nàng ta với Đông Chí Tiên Tử trong hang động vừa rồi, trong lòng cảm thấy chán ghét.
Tuy nhiên, nghĩ đến công pháp đặc biệt của hai người, hợp thì hai lợi chia thì hai hại, hắn lập tức nở nụ cười cưng chiều vô hạn, ôm Tô Mộng thân mật rời đi.
Văn Vũ đột nhiên nhìn về phía Đông Chí Tiên Tử, "Thế nào, cô tự thấy có giả tạo không?"
Đông Chí Tiên Tử: "..."
Đuổi người ngoài đi, Văn Vũ cuối cùng cũng thả lỏng, cười nói với mấy người bạn nhỏ:
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta chỉ có nửa tháng để khám phá, tôi và Đông Chí Tiên Tử định đi xem Hồ trưởng lão luyện đan, làm phiền ba vị đội trưởng đi dạo khắp nơi trong vực sâu, cố gắng tìm thêm nhiều đặc sản thú vị, chúng ta sẽ mang về sau, cho Ôn tư lệnh bọn họ một bất ngờ."
← Ch. 163 | Ch. 165 → |