← Ch.111 | Ch.113 → |
Vì sự do dự của cô, một số du khách bên dưới đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Có kẻ cố ý dẫn đầu la ó: "Quả nhiên là đại đội trưởng Bộ Dị Năng, nghĩ một tiết mục mà cũng lâu như vậy, chắc là do biết quá nhiều nên khó lựa chọn nhỉ?"
"Nhanh lên đi, đang ngày lễ tết, tôi không muốn mắng người khác, cho nên không mắng cô đâu, hì hì."
"Ông trời quả nhiên công bằng, cho cô nhan sắc lại quên cho não bộ, ha ha ha!"
Văn Vũ liếc mắt nhìn ba người đang mỉa mai bên dưới, nhận ra họ đều là người của nơi trú ẩn bên cạnh, trong lòng đã hiểu.
Để tránh mất vui, cô không so đo với họ mà ra hiệu cho Chu Lượng, người có dị năng phát sáng, trong nháy mắt "đèn sân khấu" chiếu xuống, cô xoay người một cách nhẹ nhàng, uyển chuyển, bắt đầu nhảy múa.
Đây là một đoạn "Hằng Nga bay lên mặt trăng" ngẫu hứng, rất phù hợp với không khí hiện tại.
Vũ đạo của Văn Vũ nhẹ nhàng, động tác đơn giản nhưng cực kỳ có sức hút, đặc biệt là khi cô đứng bằng một chân, ngẩng đầu nhìn trăng, bất động hồi lâu, như thể sẽ bay lên cung trăng bất cứ lúc nào.
Những người đã từng được Văn Vũ giúp đỡ, thật lòng yêu mến cô đều thề phải cho ba kẻ ngoại lai ban đầu buông lời mỉa mai kia thấy, đội trưởng Văn của họ cũng có fan hâm mộ bảo kê nha!
Một tràng pháo tay nồng nhiệt lại vang lên, Văn Vũ lại thể hiện khả năng giữ thăng bằng siêu phàm của mình. Cô giữ nguyên tư thế bay lên, nhanh chóng lướt qua các trang bài viết hiện ra trước mắt cô.
[Tưởng Chi Điền vì theo đuổi sức mạnh cường đại hơn, đã uống thuốc nâng cấp dị năng phiên bản thử nghiệm mà giáo sư Kaka phân phát hàng loạt, dị năng khống hỏa tiến hóa lần thứ ba, xuất hiện công năng mới. ]
[Chỉ thấy anh ta vung tay lên, vô số ngọn núi lửa xung quanh đồng loạt xuất hiện, dung nham nóng bỏng trong nháy mắt đã nhấn chìm toàn bộ căn cứ cứu trợ, cuối cùng chỉ còn lại ánh trăng ngập tràn, ngập tràn nỗi hiu quạnh. ]
Văn Vũ trong lòng khẽ động, cốt truyện này thật sự quá tuyệt vời.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tưởng Chi Điền cố ý chọn lúc cô vừa nhảy được một nửa thì đi ra, không nói lời nào mà đột nhiên vung tay lên.
— Khởi động dị năng.
Đồng thời, Văn Vũ đưa tay nắm lấy bút quang tốc sửa chữa, trong mắt khán giả, động tác này giống như đang bóp đầu con công, ngón tay thon dài, linh động đáng yêu.
"Núi lửa" được sửa thành "lẩu", "ánh trăng" được sửa thành "bánh trung thu".
Giây tiếp theo.
Vô số nồi lẩu bất ngờ xuất hiện —
Mâu thuẫn logic, cốt truyện tự động sửa chữa.
Vô số nồi lẩu bất ngờ xuất hiện, hương thơm quyến rũ trong nháy mắt lan tỏa khắp căn cứ cứu trợ, cuối cùng chỉ còn lại bánh trung thu ngập tràn.
"A, bánh trung thu nhân sen là tình yêu của tôi!"
"Nhân đậu đỏ, lòng đỏ trứng đều ngon quá!"
"Tôi xỉu đây, tôi hết chịu nổi rồi, năm cái nhân bánh tấn công tôi..."
Tưởng Chi Điền, người bị rút cạn tinh thần lực trong một giây, ngã khuỵu xuống đất, nhìn mọi người chen chúc nhau, người ăn lẩu thì chọn độ cay, người chia bánh trung thu thì chọn nhân, suýt chút nữa thì tức đến méo miệng.
Anh ta trừng mắt nhìn Văn Vũ vẫn đang say sưa nhảy múa, thầm tức giận: Đừng đắc ý quá sớm —
[Đừng đắc ý quá sớm, tối nay các người nhất định sẽ có người c. h. ế. t và người bị thương. ]
[Theo như anh ta biết, ngoài anh ta ra, còn có hai dị năng giả mạnh mẽ khác đã nâng cấp thành công trà trộn vào đám đông, chờ thời cơ gây rối, tạo ra sự hoảng loạn. ]
[Hai người này sau khi uống thuốc đều xuất hiện một tác dụng phụ giống nhau, đó là một khi khởi động dị năng, lập tức sẽ trở nên vui buồn thất thường, tấn công người xung quanh một cách bừa bãi. ]
Đây chẳng phải là hai quả b. o. m hẹn giờ sao?
Văn Vũ cảm thấy Tưởng Chi Điền thật sự vô phương cứu chữa. Cô liếc nhìn vẻ mặt đắc ý của anh ta rồi lại xoay người 360 độ tại chỗ, tiện tay sửa chữ, một loạt động tác khiến người ta hoa cả mắt.
"Trở nên vui buồn thất thường" được sửa thành —
Ừm...
"Biến thành Hắc Bạch Vô Thường"? Chỉ cần 3 điểm cống hiến.
Giây tiếp theo.
Một cặp anh em trong đám đông vừa định khởi động dị năng, đột nhiên biến thành Hắc Bạch Vô Thường ngậm kẹo que siêu dài.
Đối mặt với những khán giả sợ hãi run rẩy, hai người đồng thanh an ủi: "Đừng sợ, chúng tôi chỉ quản chuyện âm phủ, chuyện dương gian không can thiệp."
Vừa nói, họ vừa bước đến trước mặt ba người đã mỉa mai Văn Vũ lúc trước, lần lượt dùng xích sắt còng tay họ lại rồi dẫn đi.
Ba người kêu gào: "Cứu mạng, đại ca, các người nhận nhầm người rồi! Chúng tôi là người dương gian mà, tìm nhầm rồi!"
Hắc Bạch Vô Thường đồng thanh cười lạnh: "Hừ hừ, các ngươi tưởng rằng ngụy trang kỹ lắm sao? Là người dương gian, mở miệng ra là một câu âm phủ chính hiệu, cố ý quấy rối trật tự âm dương, chính là bắt các người, đi nhanh."(* Mắng người ta âm dương quái khí: mỉa mai lời nói thái độ của 3 chả trên. )
← Ch. 111 | Ch. 113 → |