← Ch.105 | Ch.107 → |
"Gâu hahaha, để tôi nói cho mà nghe, tiểu phẩm này chính là # % ¥ ... Cái màn hài độc thoại kia thực ra là # ¥ ... Cuối cùng là talk show # %# ... Gâu hahaha!"
Cặp đôi yêu nhau ngọt ngào, phải vất vả lắm mới mua được vé vào xem "điều cát": "???"
Quả nhiên là đến từ địa ngục, đúng là đồ chó mà!
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã đến cuối tháng Chín, tiết trời vào thu, không khí oi bức.
Tin xấu là phúc lợi mùa hè đã biến mất, tin tốt là hiệp định thông thương giữa căn cứ cứu trợ và khu trú ẩn đã có hiệu quả bước đầu, số lượng tiểu thương buôn bán nhỏ trong thế giới tận thế tăng lên rõ rệt.
Không nói đâu xa, ngay tại căn cứ 168, người dân sinh sống ở đây đều là những nhân tài tiềm ẩn, có rất nhiều người biết làm các loại đồ thủ công mỹ nghệ truyền thống.
Ngoài vợ chồng ông lão giỏi đan áo tơi, làm ô tre được gửi đến từ căn cứ số 1 trước đó, ở đây còn có người tự chế tạo máy khâu, đan giày cỏ, làm bàn ghế, rèn các loại nông cụ...
Lúc mới bắt đầu tận thế, vì tiếp nhận một lượng lớn người già không có khả năng ra ngoài tìm kiếm vật tư, căn cứ cứu trợ đã từng bị khu trú ẩn bên cạnh cười nhạo là ngốc.
"Thật là nuôi đám báo, đám ông bà già đó ngoài ăn ra còn biết đóng góp gì?"
"Tôi trốn ra từ trong đó đấy, ngày nào cũng phải thức khuya dậy sớm đi tìm kiếm vật tư, về đến nơi chia đều cho mọi người, dựa vào cái gì chứ?"
Những lời phàn nàn tương tự như vậy Tư lệnh Ôn và Ứng Chuẩn đã nghe qua không ít. Họ luôn phản ứng với thái độ hòa nhã, không tranh luận, đường đi khác nhau không thể bàn bạc làm việc chung.
Giờ đây, những người trẻ tuổi từng chê bai người già không có năng lực chiến đấu đã hối hận muộn màng.
Nhìn vào sản lượng và thu nhập dồi dào của căn cứ, cùng với dòng người từ khắp nơi đổ về không ngớt, ai nấy đều trố mắt hơn cả thỏ biến dị.
Bên trong khu trú ẩn kế bên đã chính thức được đặt tên là "Liệt Diễm", Tưởng Chi Điền vì chuyện này mà lo lắng sốt ruột, đang cùng với mấy tâm phúc bàn bạc kế sách kiếm tiền.
Từ xưa đến nay, muốn làm nên nghiệp lớn, cái gì không có cũng không thể không có tiền.
Người đầu tiên đã đầu quân cho anh ta, Lương Lương - dị năng giả chiến đấu- lên tiếng đề nghị: "Chuyện này có gì khó, Liên minh khu trú ẩn hiện tại do Từ Hân Di làm chủ, dựa vào địa vị của lão đại trong lòng cô ta, chỉ cần cúi đầu nịnh nọt vài câu, cô ta chẳng phải sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh như trước sao?"
Một người khác cười nói: "Mạng của cô ta còn là do chúng ta cứu đấy, tưởng rằng cho chút thuốc men là hết nợ ân tình rồi à? Nghĩ hay thật, làm con rối là vừa."
"Đúng vậy, lão đại có thể thao túng cô ta sau lưng, nhân tiện ẩn nhẫn chờ thời cơ. Chỉ cần mượn tay Từ Hân Di tập hợp tài nguyên của tất cả các khu trú ẩn, sau đó tổ chức một hội chợ khu trú ẩn, người có người, tay nghề có tay nghề, đến lúc đó không phải chỉ có căn cứ 168 một mình độc quyền nữa."
Tưởng Chi Điền nghe vậy khựng lại, nhưng nghĩ đến một vấn đề khác.
Nói đến Từ Hân Di, ban đầu cô ta quả thực là như vậy, dịu dàng hiểu chuyện, thấu tình đạt lý, đặc biệt là rất chu đáo với anh ta, thường không cần nói cũng sẽ giúp anh ta giải quyết một số phiền não.
Từ khi nào mà cô ta bỗng nhiên thay đổi thái độ, tính cách trở nên gai góc giống như Văn Vũ vậy?
Ngay cả Văn Vũ, sau lần ngã xuống xe cũng thay đổi rất nhiều...
Tưởng Chi Điền thật sự có chút hối hận khi để Từ Hân Di và Văn Vũ rời đi, nếu không sẽ không xuất hiện kết quả hai người này liên thủ chống đối anh ta, cướp mất vị trí thủ lĩnh của anh ta.
Suy nghĩ hồi lâu, anh ta trầm ngâm nói: "Vậy thì cứ thử theo lời Lương Lương nói đi, ngày mai tôi hẹn gặp Từ Hân Di..."
"Không cần, gặp cô ta làm gì, em có thể giúp anh."
Lâm Tiểu Viện bất chấp sự ngăn cản của người bên ngoài, xông thẳng vào, ngẩng cằm lên đầy đắc ý: "Anh không cần phải hạ mình cầu xin bất cứ ai, em đã thức tỉnh dị năng tích trữ của cải, chẳng phải chỉ là vật tư thôi sao, cho em ba ngày, anh muốn bao nhiêu em cũng có thể kiếm cho anh bấy nhiêu."
Mọi người trong phòng kinh ngạc.
Thiên tai lần trước đã qua lâu như vậy, thiên tai lần sau còn chưa đến, tại sao lúc này Lâm Tiểu Viện lại đột nhiên thức tỉnh dị năng?
Tưởng Chi Điền cau mày hỏi ra nghi vấn này.
Lâm Tiểu Viện ấp úng một lúc, nghĩ đến lời người cho cô ta nước thuốc thần bí kia nói phải giữ bí mật, nếu không sẽ không giúp cô ta tiến hóa nữa, bèn trấn định tinh thần nói ra lý do đã bịa sẵn.
"Thực ra ngày 1 tháng 7 cơ thể em đã có chút không ổn, mấy tháng nay thường xuyên sốt cao, có thể là đã thức tỉnh từ đợt thiên tai thứ ba, chỉ là tác hại của tia cực tím không lớn như trong tưởng tượng, cho nên mãi đến mấy ngày gần đây em mới phát hiện ra."
← Ch. 105 | Ch. 107 → |