← Ch.040 | Ch.042 → |
Dư Kiến Kỳ gãi đầu, chỉ đành gật đầu ngồi xuống, nhìn giấy báo kia cũng không nhịn được mỉm cười.
Ông thật sự không ngờ Dư Tương có thể thi đậu đại học, còn tưởng cô còn giữ tính nết trước kia, này này này...
Lâm Bảo Chi ăn cơm vui vẻ kiêm luôn cười trên nỗi đau của người khác, lúc nãy chọc tức Dư Tương rồi, Dư Kiến Kỳ không dỗ con gái cũng không nói nổi nữa, kéo theo cả bà cũng có thể khịa Dư Kiến Kỳ chút, cho ông khinh thường con gái do bà sinh!
Dư Uy cười haha nói: "Cha, cho con nhìn giấy báo của em gái con ra sao với!"
Dư Kiến Kỳ giả vờ ho một tiếng: "Cẩn thận chút đừng làm dính dầu mỡ!"
"Con biết rồi!"
Dư Lộ ngồi cạnh Dư Uy, cùng nhìn thấy vết chữ rõ rệt trên giấy báo, trên đó quả thật viết hai chữ Dư Tương, ngành học là kế toán, sao có thể chứ?
Chẳng phải Dư Tương nên quấn lấy bà ngoại đòi điều phối công việc sao?
Mọi người lần lượt nhìn giấy báo, Dư Uy cung kính mang về phòng Dư Tương: "Nếu đây là giấy báo của anh, anh có thể đem nó thờ lên luôn, Tương Tương, em nhìn kỹ nha, anh trả lại an toàn cho em rồi đấy."
Bên kia, bà ngoại Lâm dỗ Dư Tương về ăn cơm, Dư Kiến Kỳ nhìn Dư Tương, nhưng Dư Tương hừ một tiếng, tuyệt nhiên không thèm nhìn ông, tập trung ăn cơm.
Dư Kiến Kỳ dừng tay lại, không tự chủ nhớ lại lời Dư Tương nói ban nãy, trong lòng cô còn chuyện giận ông sao?
Bùi Thừa Hãn rót một vòng nước có ga cho mọi người, dịu giọng hỏi: "Tương Tương giỏi thật, lúc ấy ôn tập vất vả lắm nhỉ?"
Anh lớn hơn Dư Uy một tuổi, đều đã đến quân doanh nhập ngũ một khoảng thời gian rồi được điều hướng công việc, năm ngoái thi đại học lại Bùi Thừa Quang thi đậu đại học Lâm Nghiệp đã làm người ta ngưỡng mộ không thôi, Dư Tương ở dưới quê còn có thể thi đậu đại học Yến Thành, khiến người ta lau mắt mà nhìn.
Bùi Thừa Quang cùng cảm nhận: "Tương Tương sao em không nói với gia đình, năm ngoái tìm tài liệu khó lắm."
Dư Tương chọn câu hỏi trả lời: "Thanh niên tri thức chúng ta chọn mấy cái cũng giỏi lắm rồi, năm ngoái có một người thi đậu đại học Yến Thành, còn đến Dương Thành Thượng Hải nữa..."
Dư Lộ mím môi, cười nhẹ gia nhập cuộc nói chuyện: "Chẳng trách, chị tốt nghiệp từ đại học Yến Thành, sau này không cần lo công việc nữa."
Dư Tương lơ đi không quan tâm chủ đề của cô ta, hiển nhiên không bỏ qua chất vấn tức giận lúc nãy.
Trong bản gốc không có chuyện này, mà là Dư Tương đeo bám không rời với bà ngoại Lâm, đổi công việc ở nhà máy hóa chất thành nhân viên quản lý thư viện, chờ Dư Kiến Kỳ đi công tác về mới biết công việc bà điều động, chuyện đã thành, ông có tức cũng không thể làm gì.
Giờ Dư Kiến Kỳ đột nhiên quay về, chỉ có một khả năng, có người cố ý nói với ông chuyện và người trong nhà, ngay dịp ông mượn cơ hội lấy tài liệu ở nhà thêm một ngày, lúc nãy nhiều lần bảo cô giúp đỡ trưởng bối, hiển nhiên là trước khi đến đã cảm thấy cô không đủ hiểu chuyện.
Dư Tương không định nhịn, huống hồ lúc nãy hai câu đó không phải cô nói bừa, cô muốn gây khó dễ với Dư Lộ, cũng muốn nói những lời nên nói với Dư Kiến Kỳ.
Năm ấy trong cơn tức giận Dư Kiến Kỳ tống nguyên thân lên xe lửa, ông kiên trì nguyên tắc không ai có thể chỉ trích, nhưng suy cho cùng nguyên thân cũng chỉ là một cô gái mười lăm tuổi, cô hiểu được cái gì? Không giải thích không an ủi, để cô đến quê tự sinh tự diệt để cô tự hiểu đạo, là chịu trách nhiệm đúng đắn của một người làm cha mẹ sao?
DTV
Dù sau này Dư Tương về thành phố làm ầm ĩ lên, vợ chồng Dư Kiến Kỳ dọn dẹp cục diện rối rắm cho cô, cũng là tự ăn trái đắng của bản thân họ thôi.
Hiện tại tim ngòi đổi thành cô, Dư Tương không muốn làm một cục cưng ngoan ngoãn, về thành phố cũng không phải làm đứa con gái trong hai mươi bốn tấm gương hiếu theo cho người ta.
Dư Tương ở trước mặt Bùi Thừa Hãn, đối mặt trợn trắng mắt với Dư Lộ.
Ai cáo trạng trong lòng họ tự biết.
← Ch. 040 | Ch. 042 → |