C42: Nàng chỉ muốn về nhà
← Ch.041 | Ch.043 → |
"Phi Y" chỉ ở biệt trang ngây người một hồi, liền rời đi.
Cơm trưa An Cửu vẫn ăn cùng Minh Dập, biệt trang có một nơi đặc biệt để dùng bữa, hai người ngồi trong đại sảnh, xung quanh đều là người giang hồ tới ngâm nước nóng giống bọn họ.
Ngồi xuống, hai mắt Minh Dập liền dính trên mặt An Cửu.
"An Cửu, hình như môi nàng sưng lên."
Hắn chỉ vào nàng, ánh mắt có chút quái dị.
Minh Dập vốn phong lưu thành tính, cực kỳ yêu mỹ nhân, tuổi còn nhỏ liền lôi kéo ống tay áo tiểu tỷ tỷ xinh đẹp không buông, mới hai ba tuổi đi học sẽ xem xấu đẹp, nha hoàn trong nhà khó coi ôm hắn, hắn đều lên tiếng khóc lớn.
Từ nhỏ cha hắn thường trách hắn, nói hắn bại hoại, đi ra ngoài ngàn vạn đừng tự báo gia môn, ông ngại mất mặt!
Sau này trưởng thành, tính thích mỹ nhân của Minh Dập càng lộ rõ.
Mới 13-14 tuổi, đường đến tần lâu sở quán gần nhà thuộc trong lòng bàn tay, hoa khôi bên trong càng quen thuộc, thường xuyên vung tiền như rác mua nụ cười của mỹ nhân.
Rất nhiều lần ngắm mỹ nhân đến quên về nhà, cha hắn cầm roi tới quất hắn, nháo đến người xung quanh chế giễu.
Lại lớn một chút, cha hắn không chịu nổi hắn, bản thân Minh Dập cũng không muốn ở nhà đợi, mỹ nhân bên kia đều bị hắn ngắm hết rồi!
Đúng lúc tổ mẫu ở kinh thành gửi thư nói nhớ hắn, hắn liền vui vẻ phấn chấn mà chạy về phía thủ đô phồn hoa.
Dọc đường đi từ nhà đến kinh thành, hắn cũng không nhàn rỗi, đi khắp nơi non xanh nước biếc, thuận tiện ngắm mỹ nhân.
Lần trước hắn giảng thuật với An Cửu về những mỹ nhân giang hồ, đó là trong quá trình đi ngao du nhìn thấy, khiến hắn mở rộng tầm mắt, cực kỳ vui sướng.
Nói nhiều như vậy, ý chính chỉ có một, Minh Dập là người có kiến thức rộng rãi.
Đặc biệt vì quanh quẩn ở nhiều thanh lâu sở quán, nên dấu vết trên môi An Cửu kia, rất giống dấu vế nữ tử hầu hạ nam nhân mà hắn từng gặp qua.
Màu môi đỏ bừng, cánh môi hơi sưng, giống như sau khi dùng sức lau son môi, để lại một vệt đỏ.
Minh Dập nhìn nhìn, mặt không khỏi có chút nóng, vội vàng ngượng ngùng mà quay mặt đi.
Thiếu nữ ngồi đối diện hắn lại không hề phát giác, giơ tay sờ sờ môi, không thèm để ý nói: "Phải không? Chắc là bị muỗi đốt."
Lực chú ý của Minh Dập lập tức bị dời đi: "Sớm như vậy đã có muỗi?"
Mặt mày An Cửu mờ mịt ý cười: "Đúng nha, chắc nơi này tương đối nóng, lại nhiều cây cối, dù sao ta gặp phải một con muỗi lớn, hung hăng đốt ta một phát."
Minh Dập tức khắc vẻ mặt đau lòng nói: "May không có đốt vào mặt."
Một gương mặt như hoa như ngọc như vậy, nếu bị đốt, vậy rất đáng tiếc a!
An Cửu: "......"
Đứa trẻ ngươi lớn như vậy còn chưa bị đánh chết thật đáng tiếc a!
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có động tĩnh, hai người đồng thời quay đầu nhìn lại.
"Một lão người mù, cũng có thể vào sơn trang Kim Xà?"
"Lão người mù, ngươi tới nơi này làm gì?"
Chỉ thấy ở cửa biệt trang, một ông lão mặc áo tang vải thô màu nâu, đầu bù tóc rối tập tễnh đi vào.
Hai mắt ông lão bao trùm một tầng trắng đục, khắp mặt đều là nếp nhăn do gió sương năm tháng tạo ra.
Tay ông ta cầm một cây trúc côn xanh đậm, gõ từng cái xuống mặt đất, đối với âm thanh xung quanh mắt điếc tai ngơ.
Người ăn cơm trong đại sảnh phần lớn là hiệp khách xuất thân danh môn chính phái trong chốn giang hồ, dù sao hạng người vô danh vô phái cũng không có tư cách vào sơn trang Kim Xà. Những người này tuy là người giang hồ, kỳ thật cùng không khác thế gia đại tộc là bao, đều chú trọng phô trương mặt mũi.
Liền giống tu tiên trong tiểu thuyết, tán tu* thường bị danh môn chính phái khinh thường, võ hiệp giang hồ cũng như thế.
* Tán tu: tu tiên cấp thấp
Hạ nhân trong biệt trang, nhìn thấy lão người mù đi vào, mặt cũng lộ vẻ khó xử.
"Thấy bùn trên chân hắn, hẳn là leo núi tới?" Một người chỉ chỉ trỏ trỏ nói.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy lão người mù đeo một đôi giày rơm rách, trên giày dính đầy bùn đất, đạp lên sàn gỗ bóng loáng sạch sẽ, mỗi bước để lại một dấu chân.
Quản sự của biệt trang tiến lên, ngữ khí tuy lễ phép, nhưng người lại ngăn phía trước lão người mù, kiên quyết chặn đường, cười nói: "Vị lão tiên sinh này, nơi này dành riêng cho khách của chủ nhân biệt trang, người không liên quan không thể vào, làm phiền lão tiên sinh dừng bước."
Lão người mù lúc này mới ngẩng đầu, hai mắt vô thần mà "nhìn" hướng quản sự, thong thả nói: "Làm phiền cho ta một chén cơm."
Mọi người trong đại sảnh lại lần nữa nghị luận.
"Hoá ra là ăn mày!"
"Lão người mù này vậy mà leo núi xin cơm? Là không biết đường sao?"
"Nhanh cho ông ta một chén cơm, rồi đuổi đi thôi!"
Quản sự hơi gật đầu, hướng một bên người hầu nói: "Mang tới cho lão tiên sinh một chén cơm."
"Vâng." Hạ nhân kia vội vàng rời đi.
Lão người mù không đi nữa, chỉ lẳng lặng đứng ở cửa, như là một cọc gỗ vô tri vô giác, kệ ánh mắt đánh giá từ bốn phương tám hướng.
An Cửu đè thấp giọng, nói nhỏ với Minh Dập: "Lão người mù này, ta từng gặp qua."
Minh Dập nói tiếp: "Nàng biết ông ta là ai?"
An Cửu lắc đầu: "Ta không biết, chỉ là gặp qua một lần thôi."
Minh Dập nghĩ nghĩ, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: "Ta đọc qua không ít thoại bản, bên trong luôn có mấy đại hiệp không khác người thường, nàng nói lão người mù này có thể cũng là cao thủ thần bí không?"
An Cửu làm như có thật gật đầu: "Rất có khả năng!"
Khi hai người đàm luận đề tài này, hạ nhân đã bưng một chén cơm trắng đi đến, sơn trang Kim Xà thật sự khác biệt, trên cơm còn có mấy miếng thịt kho tàu, nhìn vô cùng phong phú mỹ vị.
"Này, ngài ra ngoài ăn đi, chặn đường ở đây không tốt đâu."
Quản sự đưa cơm cho lão người mù.
Lão người mù sờ soạ. ng tiếp nhận chén, ỷ vào ông ta không nhìn thấy, khi quản sự thu hồi tay, ghét bỏ mà lắc lắc tay, như trên người lão người mù có thứ đồ dơ.
Lão người mù cái gì cũng chưa nói, cầm chén xoay người đi ra cửa, tấm lưng hơi gù ngược sáng, có vẻ cô đơn.
Minh Dập nhìn một màn này, cảm khái nói: "Sơn trang Kim Xà còn tính thiện tâm, khi ta ngao du gặp qua không ít ăn xin quỳ gối, cũng không chiếm được một bữa cơm."
An Cửu không tiếng động thu hồi ánh mắt, có lệ mà phụ họa nói: "Đúng vậy."
Thiện tâm cái quỷ.
Nếu thật sự thiện tâm, sao chỉ cho chén, đũa cũng không chuẩn bị? Chỉ là bề ngoài thôi.
An Cửu nhanh chóng cơm nước xong, lấy cớ tản bộ đi ra ngoài, ở ngoài tường viện thấy lão người mù đang ngồi trên đất.
Không biết ông ta bẻ hai nhánh cây từ đâu ra, dùng nhánh cây dài ngắn không đồng nhất đưa cơm vào miệng.
Nghe thấy tiếng bước chân, ông ta ngẩng đầu từ trong chén, mặt chuyển hướng về phía An Cửu.
Sau khi dừng một chút, nhàn nhạt nói ra một câu: "Tiểu cô nương, đã lâu không gặp."
An Cửu bước chân hơi khựng, "Ngài nhận ra ta?"
"Lão người mù đều nhớ rõ mỗi một chiếc mặt nạ bán ra." Lão người mù bình tĩnh nói.
An Cửu cũng không hỏi nhiều, lập tức đi đến trước mặt ông ta, ngồi xổm xuống, đưa một đôi đũa sạch vào tay khô khốc của ông lão.
Đôi tay kia già nua ngăm đen, trên ngón tay phủ đầy vết chai cứng, lại không bẩn, khi đụng vào ngược lại rất khô ráo ấm áp.
Trong quá trình, ông lão không rên một tiếng, vẫn luôn lẳng lặng "nhìn" động tác của nàng.
"Sao ngài lại xuất hiện ở đây? Còn muốn bán mặt nạ không?"
Lão người mù nghĩ nói: "Có người muốn mua mặt nạ, ta liền bán."
An Cửu cười cười, lão người mù này nói chuyện luôn như sương mù lọt vào tai, nàng nghe không hiểu lắm, nhưng cũng không sao, dù sao quan hệ người này và nàng không lớn.
"Dùng cái này ăn đi."
Nàng rút nhánh cây trong chén ông ta ra, ném sang một bên, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Còn chưa đi được hai bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói thấp thấp của ông lão.
"Cô sắp chết." Ông ta nói.
An Cửu dừng chân xoay người, khẽ cười: "Ta biết."
Lão người mù ngẩng đầu nhìn nàng, rõ ràng hai mắt đã mù từ lâu, An Cửu lại có cảm giác bị nhìn chằm chằm mãnh liệt. Giống như ông ta thật sự đang đánh giá nàng, hơn nữa nhìn thấu toàn bộ nàng từ trong ra ngoài.
Một lát sau, trên gương mặt lão người mù xẹt qua một nụ cười kỳ dị.
"Thì ra là thế." Ông ta thấp giọng lẩm bẩm, động tác trên đầu ngón tay nhanh chóng, nhanh đến mức cơ hồ xuất hiện dư ảnh.
An Cửu trầm mặc nhìn ông ta, nhìn thấy cảnh này biểu tình cũng không thay đổi bao nhiêu.
Nhưng nửa phút, đầu ngón tay lão người mù dừng lại, hai tròng mắt trắng bệch chợt chuyển hướng An Cửu, ngôn ngữ chắc chắn.
"Dị thế chi hồn*."
* Dị thế chi hồn: nghĩa là linh hồn từ thế giới khác, nhưng vì Hán việt hay nên mình để nguyên
An Cửu nghiêng đầu, cong môi cười nhẹ, khen nói: "Không hổ là thần toán Vô Danh, đại sư, ông có thể nhìn ra cuối cùng ta có được về nhà không?"
Đã biết rõ lai lịch của nàng, Vô Danh phảng phất chợt mất đi hứng thú, cầm đôi đũa mới kia, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Nghe được câu hỏi của nàng, Vô Danh cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ nhìn ra cô sẽ chết."
"Thứ khác không nhìn ra?" Nghe vậy, An Cửu có chút thất vọng.
Vô Danh hừ lạnh một tiếng, lời ít mà ý nhiều: "Ta không phải thần tiên."
"Được rồi."
An Cửu không phải người tin vào số mệnh, nàng tin tưởng bản thân hơn, cho nên dù không xem ra cuối cùng nàng có về nhà hay không, nàng cũng rất nhanh không thèm để ý.
Mặc kệ nói như thế nào, nàng cũng coi như kết bạn được với vị thần toán nổi tiếng này.
"Ngài ăn đi, ta đi trước." Nàng cười tủm tỉm mà hướng ông ta xua tay, bước chân nhẹ nhàng trở về.
Thấy nàng trở về mà tươi cười đầy mặt, Minh Dập rất tò mò: "An Cửu, nàng nhặt được tiền?"
An Cửu trừng hắn một cái, "Huynh không hiểu."
Kia chính là thần toán Vô Danh nha! Trong sách nam chính tìm người hơn nửa quyển sách, đại lão siêu cấp nổi danh lại cực kỳ thần bí trong chốn giang hồ.
Nghe nói ông ta thần toán chính xác, chưa bao giờ nói sai bất kỳ chuyện gì.
Ai được ông ta đoán mệnh, cuối cùng đều sẽ trở thành một nhân vật nổi danh.
Vì thế lại có lời đồn, chỉ người tương lai có thành tựu, mới có thể gặp Vô Danh, được Vô Danh dẫn dắt, cuối cùng thành tựu nghiệp lớn.
Lời đồn này vừa truyền ra, không chỉ có võ lâm, trong triều đình đều xua Vô Danh như xua vịt*. Thiên kim cầu ông ta đoán mệnh như cá diếc qua sông*, nhiều đếm không xuể.
* Xua ở đây không phải xua đuổi, mà là xua về phía mình, như xua vịt vào chuồng
* Cá diếc qua sông: có nghĩa là sau khi nhà Đông Tấn được thành lập ở phía nam sông Dương Tử, các quý tộc phương bắc lần lượt đến phía nam sông Dương Tử, lúc đó người ta nói "có nhiều người qua sông như cá diếc"
Nhưng từ trước đến nay hành tung của Vô Danh bí ấn, những ai từng gặp ông ta đều được yêu cầu không nói ra bộ dáng của ông ta.
Đến nay mọi người cũng không biết Vô Danh tên họ là gì, cao thấp hay mập ốm.
Đã hơn mười năm kể từ lần cuối Vô Danh hiện thế, hiện tại đa số người cho rằng, thần toán Vô Danh có lẽ đã sớm chết.
Trong thiên hạ này, người biết lão người mù ngồi dưới đất đang lùa cơm ngoài cửa kia chính là thần toán Vô Danh, có lẽ hiện giờ chỉ có mình An Cửu.
Kỳ thật lần đầu tiên khi nhìn thấy lão người mù tại địa đạo kia, An Cửu liền nhận ra ông ta.
Chỉ là khi đó nam nữ chính và phản diện đều ở bên cạnh, nàng không dám biểu hiện ra ngoài thôi. Nhưng nếu nhận ra, An Cửu cũng sẽ diễn như không biết.
Nàng cũng sẽ không mạo hiểm, đi thay đổi cốt truyện.
Từ đầu đến cuối, An Cửu đều nhớ kỹ mục tiêu của mình.
Nàng muốn công lược Bùi Tịch, khiến hắn yêu nàng, sau đó về nhà.
← Ch. 041 | Ch. 043 → |