← Ch.811 | Ch.813 → |
Chân Nguyệt cười: "Cũng có chút căng thẳng... À, ngài tốt, xin mời vào!" Đúng lúc đó, khách mời đến, nàng liền vui vẻ ra đón, Kiều Triều cũng cùng nàng tiến lại gần.
"Tướng quân, phu nhân, chúc mừng đại hỉ, đại hỉ!"
"Cùng vui cùng vui!"
Khi mọi người vào trong, Chân Nguyệt quay sang tiếp tục nói: "Chẳng phải người ta vẫn nói rằng mối quan hệ bà bà - tức phụ là khó khăn nhất sao?"
"Trước kia chẳng phải nàng nói rằng Mộ tiểu thư luôn theo sát để học quản lý công việc với nàng sao? Ta nghĩ hai người chắc hợp nhau." Nhờ thấy mối quan hệ hòa hợp giữa hai người, Kiều Triều mới ủng hộ hôn sự này. Nếu Mộ Khanh Thi không đủ tôn trọng Chân Nguyệt, thì hắn đã không đồng ý với hôn lễ này.
Kiều Triều tin rằng nếu A Sơ chọn cô nương này thì nhất định con bé có phẩm hạnh tốt.
Chân Nguyệt: "Đúng là con bé có nghiêm túc, năng lực cũng ổn, nhưng trước nay bọn ta chưa ở chung lâu dài, nên chưa biết chắc liệu mọi chuyện có thuận hòa không."
Đúng lúc đó, có thêm khách bước vào, "Ai da, chúc mừng tướng quân đại hỉ!"
"Cùng vui cùng vui, xin mời vào."
Kiều Triều trấn an: "Nàng có sống cùng tức phụ đâu mà phải lo về chuyện hòa hợp. Chúng ta vẫn ở chung, cần gì phải lo lắng? Nếu thấy không ổn thì bảo A Sơ dọn ra ở riêng."
Chân Nguyệt: "Chàng nỡ để nó dọn đi sao?"
Kiều Triều cười: "Sao lại không? Nó cũng lớn rồi, với thời cuộc này thì chúng ta cũng ít gặp được nhi tử hơn."
"Chỉ có huynh, chứ không phải ta."
Tiếng nói vừa dứt thì có tiếng reo vui ngoài cổng: "A Sơ đưa tân nương tử về rồi!"
Hai người nhanh chóng vào trong, ngồi vào vị trí chủ tọa. Chẳng bao lâu, đoàn rước dâu đã đến trước cửa, pháo nổ vang dội, A Sơ xuống ngựa, tân nương tử cũng được bà mối đỡ ra khỏi kiệu, tay cầm lụa đỏ nối với A Sơ, cùng nhau bước vào trong đại sảnh. Không khí vui tươi ngập tràn trong phủ được trang trí đầy lụa đỏ bay phấp phới, tiếng chúc tụng, tiếng pháo giòn giã, mọi thứ náo nhiệt khiến lòng Chân Nguyệt thoáng bồi hồi, như ngày nàng mới đến triều đại này với thân phận một thai phụ không quen biết ai.
Những ký ức ấy thoáng qua, hiện giờ nhìn A Sơ trưởng thành, yên bề gia thất, khiến lòng nàng ngập tràn cảm xúc về thời gian trôi nhanh như chớp mắt. Nàng bất giác nắm lấy tay Kiều Triều bên cạnh, người về sau luôn bên cạnh mình có lẽ vẫn luôn là Kiều Triều, miễn là họ có thể sống an yên qua những năm tháng loạn lạc này.
Nhận thấy vẻ khác lạ trong mắt Chân Nguyệt, Kiều Triều nắm tay nàng chặt hơn, tưởng nàng khẩn trương. Vân Mộng Hạ Vũ
"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Phu thê giao bái!"
"Đưa vào động phòng!"
Chân Nguyệt vẫn giữ nụ cười tươi, đợi đến khi tân nương được đưa vào động phòng xong thì bắt đầu tiếp đãi khách khứa. A Sơ có A Trọng và các gia nhân bên cạnh giúp chắn rượu, nên nàng chỉ cần tiếp đón nữ quyến và khách đàng tân nương để thể hiện sự coi trọng của Kiều gia.
Kiều Triều bên kia cũng cùng mọi người uống rượu đến tận khuya, mãi đến khi A Sơ đã say khướt mới vào phòng nghỉ.
Cười nhiều đến mức cứng cả miệng, Chân Nguyệt về phòng liền nhờ người xoa bóp một lúc. Trong phòng sưởi ấm áp, nàng cuối cùng cũng có thể thả lỏng người nên rất nhanh đã buồn ngủ, nhưng nàng còn chưa kịp tắm đâu. Lúc Kiều Triều trở về, người hắn nồng nặc mùi rượu.
Hạ nhân vội vàng chuẩn bị nước ấm, Kiều Triều cũng có vẻ say, nhưng vừa uống một chén trà liền tỉnh táo lại, nhấp mấy ngụm, rồi quay qua nói: "Không được, ta đi thay quần áo."
← Ch. 811 | Ch. 813 → |