Truyện:Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông - Chương 787

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Trọn bộ 915 chương
Chương 787
0.00
(0 votes)


Chương (1-915)

Trong thành, mọi người reo hò mừng chiến thắng. Kiều Nhị chạy vào đám đông, hô lớn: "Tránh ra! Đại tẩu ta ngất rồi!"

Mọi người lập tức dạt sang hai bên, nhường đường cho Kiều Nhị cõng Chân Nguyệt đến khu vực trị thương. Kiều Tam lúc đó cũng đang nằm trên mặt đất, toàn thân đầy máu, mệt mỏi đến nỗi thất thần. Nghe tiếng của Kiều Nhị, hắn vội ngẩng đầu lên và thấy Kiều Nhị đang cõng Chân Nguyệt trở về.

Lúc này, toàn thân Chân Nguyệt đẫm máu. Kiều Tam giật mình đứng bật dậy, hốt hoảng kêu: "Đại tẩu! Đại tẩu sao rồi!"

Khi đến y quán, nơi đây đã tụ tập rất nhiều binh lính bị thương. Kiều Nhị lao vào, hét lớn: "Đại phu! Làm ơn xem cho đại tẩu ta với!"

Tiền thị đang băng bó cho người khác, vừa ngẩng đầu lên thấy vậy thì kinh hãi: "Đại tẩu sao rồi?!"

"Đại tẩu!"

"Đại tẩu!" Mạn Châu cũng vội chạy đến.

Đại phu nhanh chóng gọi người khiêng Chân Nguyệt đặt lên giường, đầu tiên bắt mạch, rồi kiểm tra tay chân nàng. Ông nói: "Mọi người ra ngoài hết! Chỉ để hai vị phu nhân ở lại." Sau đó, đại phu kéo rèm lên.

"Phiền hai vị phu nhân kiểm tra xem trên người phu nhân này còn có vết thương nào không."

Tiền thị và Mạn Châu kiểm tra nhanh, thấy trên người nàng chỉ có vài vết thương nhỏ ở tay và chân.

Đại phu nói: "Không sao, các vị cứ bôi thuốc lên những chỗ đó, nàng chỉ kiệt sức thôi."

Nghe vậy, Tiền thị và Mạn Châu thở phào nhẹ nhõm, cả hai vội lau nước mắt, làm các nàng lo lắng muốn chết.

Bên kia, Hồ lão đại bị thương nặng, khắp người đầy vết thương, đặc biệt là ở cánh tay và vai. Kiều Nhị cũng bị thương, vừa ra đến ngoài đã ngã quỵ xuống đất!

"Nhị ca! Nhị ca!" Kiều Tam lo lắng kêu lớn, Tiền thị vừa nhẹ nhõm vì đại tẩu không sao, lại thấy trượng phu mình nằm đó, bèn bật khóc chạy tới, kêu lớn: "Kiều Nhị! Kiều Nhị, huynh sao thế?!"

"Đại phu! Mau xem Kiều Nhị nhà ta!"

Bên kia, Lư thị cũng bật khóc: "Hồ đại, huynh không được có mệnh hệ gì! Nếu huynh có chuyện gì, gia đình chúng ta sẽ thế nào đây, ô ô ô!" Vân Mộng Hạ Vũ

Trong sân đầy tiếng than khóc, Hồ lão đại rên rỉ nói: "Đừng đè lên chân ta nữa, ta không sao, nhưng nàng cứ giữ tư thế này thì ta có sao mất."

Lư thị vừa nhìn lại thấy mình đang quỳ gối lên chân Hồ lão đại...

Mãi đến chiều ngày hôm sau, Chân thị mới tỉnh lại. Mạn Châu đang ngồi bên cạnh để trông coi, vừa thấy Chân Nguyệt mở mắt liền vui mừng reo lên: "Đại tẩu, cuối cùng tẩu đã tỉnh rồi!"

Chân Nguyệt ngồi dậy, hỏi: "Bên ngoài tình hình thế nào rồi?"

Mạn Châu rót một chén nước đưa cho nàng, đáp: "Bên ngoài đang quét dọn chiến trường, mọi thứ đều ổn cả."

Sau khi uống nước, Chân Nguyệt hỏi: "Nhị đệ, Tam đệ đâu? Còn Hồ lão đại sao rồi?"

"Nhị ca đang dưỡng thương, nhị tẩu đang chăm sóc cho huynh ấy, tam ca thì ra ngoài xử lý công việc. Hồ đại gia cũng đang nằm nghỉ vì thương tích."

"Được rồi, ta hiểu rồi."

Mạn Châu nói: "Đại tẩu có đói không? Để muội bảo người làm chút đồ ăn cho tẩu nhé."

Chân Nguyệt đáp: "Đun cho ta ít nước ấm, ta muốn tắm."

"Vâng."

Một lúc sau, Kiều Trần thị đến thăm Chân Nguyệt sau khi vừa mới từ chỗ Kiều Nhị trở về. Thấy Chân Nguyệt, bà rơm rớm nước mắt, nói: "Tức phụ lão đại, cuối cùng con đã tỉnh, con làm mọi người lo c. h. ế. t khiếp." Bà lau khóe mắt, hỏi tiếp: "Con cần gì không?"

Chân Nguyệt đáp: "Không sao, Mạn Châu đã lo cho con rồi. Con nhớ trước đây Hồ lão đại đã phái người đi huyện Châu Dao, người đó đã quay lại chưa?"

Kiều Trần thị đáp: "Chuyện này ta không rõ lắm, để ta đi hỏi xem sao."

"Ừm."

Chương (1-915)