Truyện:Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông - Chương 752

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Trọn bộ 915 chương
Chương 752
0.00
(0 votes)


Chương (1-915)

Kiều Triều bên kia lại kiểm kê một chút binh mã, nếu lại đến một đợt nữa thì bọn họ không nhất định có thể trụ vững, nhưng mà bọn họ không biết chính là, hiện tại có một phần lớn nạn dân từ huyện khác chạy trốn tới chỗ bọn họ bên này, bởi vì bên kia cũng đánh nhau rồi.

Chưa đến mấy ngày, cửa huyện liền tới một đợt lại một đợt người muốn tiến vào, nhưng không có mệnh lệnh thì quan binh thủ thành căn bản không dám cho người tiến vào, tin tức truyền đến chỗ Kiều Triều.

Kiều Triều suy nghĩ một chút nói: "Hỏi rõ ràng tin tức, nếu là dân chạy nạn thật sự liền cho vào, nam nhân thì tới chỗ ta, nữ nhân thì đi tìm phu nhân ta bố trí công việc, tiểu hài tử cùng lão nhân cũng đi tìm phu nhân ta sắp xếp."

"Rõ."

Toàn bộ huyện Thượng Quận đều đã nằm trong tay Kiều Triều, Uất Trì Thịnh cũng không còn cách nào chỉ có thể đi theo bên cạnh Kiều Triều, vị đại nhân nắm quyền nơi đây đã sớm chạy trốn.

Biết bên này thu nạn dân nên càng nhiều người đổ đến bên này.

Nhìn dòng người đến ngày một nhiều, Chân Nguyệt thở dài lo lắng về lượng lương thực dự trữ. Chuyện ruộng đất cũng được Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị giúp giúp.

A Sơ thường theo Kiều Triều đi luyện tập và cùng phụ giúp, mọi người trong thôn đều biết cậu là nhi tử duy nhất của Kiều Triều.

Nghe tin Nam Dương vương bỗng nhiên bị Trần Trung vương làm khó dễ, Kiều Triều cũng yên tâm được chút ít, nhưng đồng thời, vì tiếp nhận nhiều dân chạy nạn, huyện thành cũng bắt đầu xuất hiện gián điệp từ các thế lực khác.

Tin tức về Kiều Triều dần lan rộng nhưng không có nhiều thông tin, bọn họ chỉ biết hắn trùng là thiên phu trưởng, đã cởi áo giáp về quê làm ruộng, về sau làm "thổ phỉ", lại được chiêu an.

Biết được có một nhân tài như Kiều Triều, Hoài Dương vương quyết định đích thân đến tìm gặp, nhất định phải lợi dụng tốt người này.

Quản Ương bên kia cũng biết đến tin tức của Kiều Triều, không ngờ được bây giờ hắn lại trở thành người lợi hại như vậy.

Ban đêm, khi phu thê họ bàn bạc về tình hình hiện tại, Chân Nguyệt thở dài, "Không thể tiếp nhận thêm dân chạy nạn được nữa, lương thực đã không còn đủ."

Kiều Triều suy tư, "Có lẽ ta phải tự mình dẫn người ra bên ngoài tìm kiếm lương thực."

Chân Nguyệt lắc đầu, nói vẻ trầm ngâm: "Tài nguyên ở đây quá thiếu, một huyện thành vẫn quá nhỏ bé. Nếu có thêm một phủ thành, tình hình hẳn sẽ tốt hơn nhiều."

Kiều Triều nghe lời Chân Nguyệt mà động lòng, bèn nói: "Ta sẽ hỏi Uất Trì Thịnh xem tình hình phủ thành hiện do ai quản lý."

Chân Nguyệt đáp: "Nhưng hiện giờ lực lượng chúng ta không đủ để quản cả phủ thành."

Kiều Triều cười: "Đôi khi không cần ta phải quá mạnh, chỉ cần họ yếu hơn là đủ. Như Thương Quận này, có kẻ đã bỏ mặc."

Chân Nguyệt gật đầu, nghĩ ngợi một chút: "Nghe cũng có lý."

Kiều Triều tìm Uất Trì Thịnh, người này nghe xong liền đáp: "Trước kia là Phạm đại nhân, nhưng tình hình giờ chẳng rõ lắm. Huynh biết đấy, không phải ai cũng quyết tâm giữ chức đến cùng." Trong lòng Uất Trì Thịnh có chút chua xót khi thấy mình, kẻ đỗ khoa cử thành công, lại thua một nông phu xuất thân như Kiều Triều, thậm chí thua cả nông phụ như Chân Nguyệt.

Kiều Triều bảo: "Vậy phiền ngươi đi phủ thành dò xét tình hình, xem có gì thay đổi."

Uất Trì Thịnh lắp bắp: "Ta? Ta không biết võ nghệ, trên đường gặp thổ phỉ hay quân của Trần Trung Vương thì sao?"

Kiều Triều bình thản: "Vậy nên ta sẽ cử người theo hộ vệ. Ngươi chọn ai tùy ý."

Uất Trì Thịnh nghĩ ngợi rồi đáp: "Vậy để Hồ Đại Dũng cùng ta đi. Còn lại ngươi chọn người đi cùng." Hồ Đại Dũng là tên thật của Hồ lão đại, cũng là người giàu kinh nghiệm, mà Uất Trì Thịnh giờ đã thấy rõ năng lực của Kiều Triều, nếu không làm tròn trách nhiệm e rằng mình sẽ bị bỏ rơi.

Kiều Triều: "Được, ta sẽ cho thêm người đi cùng."

Chương (1-915)