Truyện:Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông - Chương 648

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Hiện có 700 chương (chưa hoàn)
Chương 648
0.00
(0 votes)


Chương (1-700 )

Kiều Trần thị cũng lo lắng đi theo: "Thay răng rồi sao? Có đau không con?"

Kiều Triều trấn an: "Nương cứ ngồi ăn đi, con và A Nguyệt sẽ lo cho A Sơ. Chỉ là thay răng thôi, không có gì đâu."

Cả hai dẫn Tiểu A Sơ đi súc miệng. Chân Nguyệt hỏi: "Có đau không?"

Tiểu A Sơ không thấy đau, chỉ hơi khó chịu, thằng bé cảm thấy lạ vì giờ mình không có răng cửa nữa, có phải rất xấu hay khô? Hài tử vội che miệng, lắc đầu.

Chân Nguyệt dịu dàng nói: "Không sao đâu, chờ răng mới mọc lên sẽ tốt thôi, ai cũng phải trải qua như thế mà."

Kiều Triều cúi xuống nhìn: "Ta xem nào."

Cả hai phu thê nhìn nhi tử không còn răng cửa, Kiều Triều: "Giờ con nói chuyện có thể hơi bị gió thổi qua đấy."

"Không sao, ai cũng vậy cả."

Quần áo của A Sơ bị dính máu, Kiều Triều tiện tay ném chiếc răng lên mái nhà theo tục lệ. Chân Nguyệt dẫn A Sơ đi thay quần áo rồi quay lại bàn ăn.

Kiều Trần thị đưa lại cho A Sơ cái đùi vịt đã được rửa sạch: "Nãi đã nhúng qua nước nóng rồi, con ăn tiếp đi."

"Cảm ơn nãi nãi." Tiểu A Sơ vừa nói chuyện cũng đã phát hiện có gió lọt qua.

Tiền thị và mọi người xung quanh bật cười. A Sơ vội vàng che miệng, mặt đỏ bừng.

Kiều Trần thị liền nghiêm mặt: "Đừng cười! A Sơ nhà ta thay răng, nghĩa là lớn lên rồi."

Tiền thị cười: "Thẩm thẩm không cười con đâu, lại đây, để thẩm gắp thịt cho con."

Dù được an ủi, nhưng A Sơ sau đó không nói chuyện nhiều, nếu có nói thì thằng bé luôn lấy tay che miệng. Lúc trước thằng bé đi thay quần áo có đi soi gương, thấy mình trông hơi khó coi.

Bữa trưa kết thúc, những người không phải người của Kiều gia cũng lần lượt ra về, ai cũng được tặng một chút lễ vật do Chân Nguyệt chuẩn bị từ trước.

Cuối cùng, Chân Nguyệt cũng có chút thời gian thở phào nhẹ nhõm, nhưng không lâu sau đã phải chuẩn bị đồ cho bữa tối.

Đến khi trời chạng vạng, đèn lồng trong nhà được thắp sáng khắp nơi. Buổi tối, con dê nướng nguyên con đã chín, cả nhà lại quây quần bên nhau dùng bữa tối thịnh soạn.

Trên bàn lớn bày đầy bánh trung thu, bánh dày, hoa quả, tất cả đều đặt ở giữa sân. Sau khi cúng trăng xong, mọi người ngồi ngoài sân ngắm trăng sáng.

Đám hài tử chơi đùa vui vẻ, còn Kiều Triều bóc một quả quýt, đưa cho Chân Nguyệt: "Ăn không?"

Chân Nguyệt nhận lấy rồi chia cho hắn một nửa: "Vỏ quýt này ta sẽ giữ lại làm trần bì sau."

"Được."

Ánh trăng trên bầu trời tròn đầy, chiếu sáng cả sân, khiến không gian tràn ngập ánh sáng dịu dàng. Bọn Tiểu Hoa đang vui đùa trong sân, tiếng cười vang khắp nơi, làm bầu không khí thêm phần ấm cúng.

Kiều Triều nắm lấy tay Chân Nguyệt ở dưới bàn. Chân Nguyệt quay lại nhìn, ánh mắt hai người gặp nhau. Tiền thị vô tình làm rơi vỏ quýt xuống đất, liền vội cúi xuống nhặt. Khi cúi đầu, nàng ấy thấy đại ca của mình đang nắm c. h. ặ. t t. a. y đại tẩu.

Tiền thị đặt vỏ quýt vào rổ, nhìn thoáng qua Chân Nguyệt và Kiều Triều, rồi nàng ấy cũng đưa tay nắm lấy tay Kiều Nhị. Tuy nhiên, Kiều Nhị ngạc nhiên quay sang hỏi: "Nàng làm gì thế? Không thể ăn nhiều đồ như đâu."

Dù đã no căng sau bữa tối, nhưng trên bàn bầy rất nhiều đồ ăn ngon khiến miệng không thể ngừng.

Tiền thị bực mình, liếc mắt lườm Kiều Nhị, tên đầu gỗ này, chẳng biết tí gì về phong tình!

Kiều Nhị:... Sao lại cư xử kỳ quái vậy?

Chơi đùa đến mệt, Tiểu A Sơ quay lại ngồi cạnh Chân Nguyệt. Nhìn thấy nương đang ăn trái cây, thằng bé liền đưa tay định lấy.

Kiều Triều ngăn lại, "Muốn ăn thì cha lột cho, không được lấy đồ của nương con."

"A!" Tiểu A Sơ buông tay xuống, Kiều Triều bóc cho nhi tử một quả.

Chương (1-700 )