Truyện:Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông - Chương 632

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Hiện có 700 chương (chưa hoàn)
Chương 632
0.00
(0 votes)


Chương (1-700 )

Bất chợt, bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng của Tiểu A Sơ vang lên. Kiều Triều vội vàng mặc quần áo, xuống giường mở cửa: "Nhi tử, có chuyện gì thế?"

Tiểu A Sơ ôm bụng, dậm chân nhỏ: "Đi tiểu, con muốn đi tiểu, cha!"

Kiều Triều thở dài...

Cuối cùng, Kiều Đại đành đưa Tiểu A Sơ đi tiểu. Xong xuôi, Tiểu A Sơ lại muốn quay về phòng của cha nương, nhưng Kiều Triều nhanh chóng ngăn lại, xách thằng bé trở về: "Không được, cha sẽ chuẩn bị cho con một cái thùng trong phòng, sau này con tiểu ở đó, đừng làm phiền cha và nương nữa."

Tiểu A Sơ có vẻ không vui, nhưng vẫn bị cha dỗ cho ngủ tiếp. Khi thấy nhi tử đã ngủ say, Kiều Triều lặng lẽ trở lại phòng, tiếp tục ôm lấy Chân Nguyệt. Nơi nào của nương tử cũng có hương thơm, cùng làn da mềm mại, chỗ nào cũng muốn hôn, mọi thứ đều khiến hắn say đắm

Chân Nguyệt: "Kiều Đại, nếu huynh còn quậy nữa, huynh đi ngủ với con đi."

Nghe vậy, Kiều Triều không dám làm phiền nữa, ôm nàng và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Tiểu A Sơ vừa ngáp vừa rời giường, mang theo quần áo chạy sang gõ cửa phòng cha nương: "Nương, mặc quần áo cho con."

Kiều Triều mở cửa, nhìn nhi tử và nói: "Sao lúc nào con cũng tìm nương vậy? Con lớn rồi, phải tự mình mặc quần áo chứ. Khi cha bằng tuổi con, việc gì cũng tự làm."

Nói xong, hắn lại xách Tiểu A Sơ trở về phòng.

Sau khi đưa con ra tiền viện học, Kiều Triều lại quay về phòng, tiếp tục ôm lấy Chân Nguyệt và ngủ thêm một chút. Giờ thì chắc chắn trước khi tan học, nhóc con sẽ không quay lại nữa.

Kiều Triều trở về nhà, mọi việc cũng đã ổn định hơn. Mỗi ngày, hoặc là ở trong phòng cùng nương tử, hoặc thỉnh thoảng lên núi săn bắn, mang về thêm chút thức ăn cho gia đình. Đôi khi, hắn chỉ bảo nhi tử học hành chút ít, còn những việc khác thì chẳng mấy quan tâm.

Sau bao nhiêu khó nhọc, giờ đây có thể an yên ở bên nương tử cùng nhi tử, hắn chẳng muốn đi đâu cả.

Trong phòng, Chân Nguyệt đang sắp xếp tủ, chuẩn bị để dành một khoảng nhỏ cho Kiều Triều để quần áo.

Kiều Triều ngồi một bên, cầm quyển sách đọc. Chân Nguyệt đi ngang, đá nhẹ vào hắn, "Tự huynh xếp quần áo của mình đi."

Kiều Triều đặt sách xuống, đứng dậy, bước qua một bên để xếp quần áo của mình. Xếp vài lượt đã xong, nhìn sang đống quần áo của Chân Nguyệt, rồi lại nhìn về hai bộ của mình...

"Có phải là quần áo của ta hơi ít không?"

Chân Nguyệt liếc qua, "Ừ, hơi ít, nhưng huynh là nam nhân, có mặc gì thì ai cũng chẳng để ý."

Kiều Triều đáp: "... Nhưng ta nghĩ người ta vẫn để ý đấy. Ta có thể thêm vài bộ quần áo nữa không?"

Chân Nguyệt nói: "Được, hình như trong nhà còn vài tấm vải xanh, để ta nhờ nương may cho huynh." Dù sao thì nàng cũng không biết may.

"Được."

Chân Nguyệt đi tìm hai tấm vải, trước khi ra ngoài còn nói với Kiều Triều: "Huynh thu xếp quần áo của ta luôn nhé."

"Ừ."

Chân Nguyệt mang vải ra, Kiều Trần thị liền đáp ứng ngay, "Chờ khi trời nóng lên, lão đại cần thêm hai bộ quần áo nữa. Lúc đó ta sẽ đi mua thêm vài tấm vải về may cho nó mặc trong mùa hè."

"Cảm ơn nương."

"Không có gì."

Kiều Triều đang trong phòng xếp quần áo, A Sơ từ ngoài chạy vào, "Nương? Nương đâu rồi? Cha, nương đâu?"

Kiều Triều đáp: "... Ngày nào cũng chỉ tìm nương con. Cha con đây này, có chuyện gì?"

A Sơ ngước đầu lên nhìn, "Tìm nương."

Kiều Triều bế nó lên, "Đi viết chữ đi, hôm nay viết một trăm lần nữa. Ở tuổi của con, ta đã biết viết văn chương rồi, con còn chưa nhận hết mặt chữ."

Chương (1-700 )