← Ch.558 | Ch.560 → |
Kiều gia cười: "Nhờ mua thêm đất sau này mới khấm khá. Trước kia nhà thuộc hạ nghèo lắm. Sau này thuộc hạ và nương tử thuộc hạ vào núi, hái được linh chi với nhân sâm, bán đi mới có tiền mua đất trồng rau. Lúc trước nhà thuộc hạ bán rau quả."
"Hồi đó nhà thuộc hạ ăn còn chẳng đủ no." Thậm chí đồ ăn còn tệ hơn cả trong doanh trại.
Cố Sư Trần hỏi: "Nhà ngươi còn giống khoai tây không? Ta muốn lấy một ít cho doanh trại trồng thử."
Kiều Triều đáp: "Cái đó tướng quân phải hỏi nương tử thuộc hạ."
"Còn giống lúa thì sao?"
"Thì cũng phải hỏi nương tử thuộc hạ."
Cố Sư Trần: "..."
Cố Sư Tiệp đứng bên không nhịn được cười, "Sao không hỏi cha ngươi?"
Kiều Triều nhún vai: "Những việc đó đều do nương tử thuộc hạ quản."
Cố Sư Trần nhớ lại lúc trước gặp nương tử Kiều Triều, người trông rất bình thường, không ngờ lại tài giỏi đến vậy.
Sau đó, Cố Sư Trần cùng mọi người theo Kiều Triều trở về Kiều gia, nhưng trên đường, họ còn săn thêm vài con mồi nữa.
Khi bọn họ ăn món khoai tây hầm gà, kèm với tương đậu nành và ớt, cùng với vài món khác, ai nấy đều ăn ngon lành và dành không ngớt lời khen.
Cố Sư Tiệp vừa ăn vừa đùa: "Ta nghĩ phải đưa Trương Hùng đến nhà ngươi học nấu ăn thôi." Thật lạ, cùng một nguyên liệu mà sao Kiều gia nấu ngon hơn hẳn.
Trương Hùng nấu ăn cũng không tệ, nhưng hương vị không thể so với Kiều gia, đặc biệt là cách nấu của họ thơm ngon hơn hẳn.
Món nộm dưa chuột cũng rất ngon, cả bồn nhỏ dùng để chứa rau trộn cũng bị ăn sạch, còn có giá đỗ, măng hầm thịt khô, tất cả đều ngon!
Một nồi lớn màn thầu cũng được ăn hết, Trịnh nương tử sợ không đủ nên đi nấu thêm mì sợi, quấy với tương đậu nành làm canh, ai nấy đều khen ngon!
Cuối cùng, đoàn người ra về với sự thỏa mãn, mang theo khoai tây và một ít giống lúa. Kiều gia còn được tặng một thỏi bạc lớn.
Ít nhất không phải ăn không trả tiền, cũng coi như còn tử tế. Chân Nguyệt cất bạc đi, dự định mua thêm hạt giống để trồng, vì những người đang xây nhà ăn rất khỏe.
Lúc thời tiết có chút lạnh nhưng ngôi nhà vẫn chưa xây xong. Bọn họ đặt một nồi lớn lên bếp, nấu một nồi canh to, rồi thả đồ ăn vào. Mọi người chỉ cần chấm thêm ít tương ớt hay tương đậu nành là đã thấy no nê, ai cũng ăn đến nóng bừng cả người.
Chân Nguyệt vừa nhìn Tiểu A Sơ ăn cơm, vừa nói với Trịnh nương tử: "Hôm nay trời lạnh, nấu cơm thật nhàn nhã, cứ một nồi lớn là xong, ăn còn nóng hổi."
Nhìn về căn nhà lớn phía sau, Chân Nguyệt nói: "Thêm nửa tháng nữa, chắc ngôi nhà cũng hoàn thành thôi."
Sau khi ngôi nhà mới được xây xong, Kiều Triều không biết từ đâu mang về một chùm pháo trúc. Hắn đốt lửa, pháo nổ "phịch" một tiếng lớn, mọi người reo hò vỗ tay. Cuối cùng, ngôi nhà cũng đã hoàn thành, nhưng bên trong còn trống trải, nhiều đồ đạc vẫn bừa bộn, phải sắp xếp lại cho gọn gàng.
Những binh lính giúp Kiều gia xây nhà cũng đã trở về, Kiều gia cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh. Chân Nguyệt kiểm kê lại lương thực trong nhà, cảm thấy thật xúc động. Lương thực dự trữ trước đó đã bị tiêu thụ gần hết, chỉ còn lại một ít lương thực thu hoạch vào cuối năm nay.
Số lương thực mới này cũng đã tiêu hao vài bao, nhưng khi cả thôn bắt đầu bước vào mùa tuyết lớn, Chân Nguyệt cảm thấy vẫn ổn. Ít nhất họ có nhà để ở, không cần phải ở trong lều nữa. Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy vậy, giường ngủ vẫn chưa được chuẩn bị kỹ càng, chỉ có mấy tấm ván đặt trên mặt đất. Kiều Triều không biết đã kiếm đâu ra mấy chiếc chăn, còn đồ nội thất thì chưa đầy đủ.
← Ch. 558 | Ch. 560 → |