← Ch.506 | Ch.508 → |
Kiều Đại Sơn nhìn trời, nói: "Nhìn gió thế này, có lẽ đêm nay trời sẽ mưa to."
Kiều Trần thị thở dài: "Ta lo quá, vừa mong mưa xuống lại vừa sợ mưa."
Tiền thị gật đầu đồng tình: "Mưa xuống thì tốt quá, cuộc sống thế này khổ sở quá rồi, nếu mưa đến sớm một chút thì đỡ biết bao."
Chân Nguyệt bất chợt nhớ lại lời Kiều Nhị kể về những xác người rải rác dọc đường khi đi huyện thành. Nàng lo lắng rằng, nếu trời mưa to, nước sẽ tràn ra và mang theo mầm bệnh. Thời tiết đã nóng bức trước đây, virus không lan rộng nhiều, nhưng nếu mưa to, nước sẽ mang đi mọi thứ... Vấn đề mới lại tới
Nỗi lo lắng về dịch bệnh lan truyền lại bủa vây trong đầu Chân Nguyệt.
"Về sau, chúng ta nên ở yên trong thôn, không có việc gì thì không nên ra ngoài. Nước uống phải đun sôi mới được uống, ta lo trong nước sẽ có độc, " Chân Nguyệt nhấn mạnh thêm một lần nữa.
"Đã biết, " mọi người đều đáp lại, thói quen đun sôi nước đã thành thói quen của nhà Kiều, ai cũng sợ bị bệnh.
Đêm đó, khi mọi người đang say ngủ, tiếng mưa rơi rào rào vang lên, vỗ vào tấm lều.
"Trời mưa rồi! Thật sự trời mưa rồi!"
Trong thôn, mọi người đều phấn khởi, một số còn chạy ra ngoài trời mưa vì vui mừng, nhưng nhanh chóng bị lạnh nên ai cũng phải quay lại lều, run rẩy vì rét. Một số thì lo lắng vì chỗ ngủ bị mưa thấm ướt, buổi tối trời lạnh, chẳng ai biết phải làm sao.
Nhà Kiều gia thì cẩn thận hơn, thêm củi vào đống lửa để giữ ấm. Chân Nguyệt ôm Tiểu A Sơ từ từ chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, mưa vẫn chưa tạnh, cả nhà dùng nước mưa hứng được để nấu ăn.
Trời lạnh, Chân Nguyệt cho Tiểu A Sơ uống một ít nước ấm, mọi người cả ngày đều ở trong lều ngồi nhìn trời bên ngoài mưa to.
Mưa lớn kéo dài suốt hai ngày hai đêm rồi mới ngừng. Chân Nguyệt a ngoài hít thở không khí trong lành một chút, thấy nước giếng đã đầy lên.
Tuy nhiên, trong thôn bắt đầu có người bị sốt, nhưng chẳng ai có cách gì chữa trị.
"Đi Kiều gia, không phải lúc trước Kiều gia có thuốc sao? Ta đi cầu xin bọn họ, " có người nói.
Lúc này, Kiều Đại Sơn và mọi người đang bận rộn cày ruộng sau nhà. Nghe thấy tiếng đập cửa, Kiều Trần thị vội chạy ra mở cửa, thì thấy tức phụ Triệu gia quỳ trên đất, khóc lóc: "Trần thẩm, nhà thẩm có thuốc không? Nhi tử của ta bị bệnh, xin thẩm giúp ta với. Ta có tiền, đây, cây trâm này có đủ không? Nếu không đủ, ta sẵn sàng giúp các ngươi làm việc để trả ơn."
Kiều Trần thị thở dài, "Ngươi chờ một chút, nhà ta còn một bao thuốc."
Kiều Trần thị chạy nhanh đi lấy thuốc, bằng không thì làm sao bây giờ? Bà cũng không thể trơ mắt nhìn người khác đi tìm chết.
Tiền thị ở bên cạnh không đồng ý: "Nếu người trong nhà bệnh thì làm sao? Trong nhà chỉ còn đúng một thang thuốc thôi."
Kiều Trần thị ngập ngừng, không biết phải làm sao.
Chân Nguyệt lên tiếng: "Cứ cho họ đi. Trong hầm chúng ta còn một một ít giống gừng? Hai ngày này trồng một chút. Trước đây cũng còn một ít Bản Lam Căn, thử gieo lại xem sao."
Tiền thị nghi ngại: "Lạnh thế này, liệu có sống được không?" Vân Mộng Hạ Vũ
Chân Nguyệt tự tin đáp: "Sống được, ta sẽ chăm sóc."
Tiền thị vẫn tin tưởng vào Chân Nguyệt, Kiều Trần thị liền đem thuốc đưa cho Triệu gia, tức phụ Triệu xúc động dập đầu ba cái rồi vội vã mang thuốc về.
Lúc này, Chân Nguyệt bắt đầu ngâm hạt giống. Kiều Đại Sơn và mọi người đã cày xong đất sau nhà. Kiều Đại Sơn còn nói: "Ngày mai ta sẽ đi thăm đồng ruộng."
← Ch. 506 | Ch. 508 → |