← Ch.075 | Ch.077 → |
Bác cả Đường mặt mày hớn hở đi mượn một một chiếc xe bò, cùng anh họ cả đưa bác gái cả đến bệnh viện huyện.
"Văn Sinh, sao con không đi theo vậy?"
Khi thấy Đường Văn Sinh trở về nhà, mẹ Đường đang nói chuyện cùng Phong Ánh Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Sau khi ăn cơm trưa, Đường Văn Sinh cũng qua bên kia hỗ trợ bác cả Đường, vốn tưởng rằng anh sẽ đi theo họ đến bệnh viện.
"Bác cả và mọi người không cho con đi theo."
Đường Văn Sinh ngồi xuống bên cạnh Phong Ánh Nguyệt: "Khi vừa trèo lên xe bò thì suýt chút nữa con bị đẩy ngã xuống rồi."
"Bác cả của con thật là..." Mẹ Đường nhịn không được bật cười: "Ông ấy chỉ là không muốn làm phiền con mà thôi."
"Có phiền gì đâu ạ." Đường Văn Sinh đáp.
"Hi vọng bác gái cả của tụi con không có chuyện gì." Mẹ Đường sờ đầu Nguyên Đản thì thầm.
Trong khoảng thời gian này, ở nhà không có nhiều việc phải làm, cũng không có việc gì phải làm trong nhóm, làm cỏ cũng chỉ mất vài ngày, vì thế Phong Ánh Nguyệt đi theo Đường Văn Sinh và những người khác đến sau núi để đốn củi.
Nguyên Đản cũng đi theo đến đây.
Nó có đeo một cái gùi (*) trên lưng, được anh hai Đường đan cho nó, đan rất chặt và cũng rất đẹp, khi nó đeo sau lưng, nhìn từ sau chỉ thấy một cái đầu be bé cùng đôi chân ngắn ngủn.
(*) Cái gùi: vật dụng đan thủ công bằng tre, mây, dùng để đựng đồ, có hai quai tiện mang vác. Phong Ánh Nguyệt ước gì cô có điện thoại di động và có thể chụp lại cảnh này.
Đường Văn Tuệ đi phía sau cô, còn Đường Văn Sinh thì đi cuối cùng.
"Đi lên đây rồi qua ngọn đồi kia thì sẽ thấy động Đại Dương." Đường Văn Tuệ vừa đi vừa nói với Phong Ánh Nguyệt.
Phong Ánh Nguyệt nhìn sang bên kia, cô chỉ có thể thấy những ngọn đồi kéo dài vô tận, nhìn không thấy điểm cuối: "Chúng ta phải đi thêm bao lâu nữa vậy?"
"Cũng khá lâu đấy." Đường Văn Tuệ kể về chuyện leo núi với các anh trai hồi còn bé: "Em cảm thấy em đi cả một ngày lận, anh hai còn ghét em vì em đi chậm, vì thế anh ấy liền cõng em trên lưng."
Cô ấy càng kể thì càng tức, vì vậy cô ấy gọi anh hai Đường đang đi phía trước dừng lại.
"Anh hai, anh nói xem có phải như vậy không!"
Anh hai Đường gãi đầu, quay đầu nói lớn: "Anh vốn không muốn xách em theo đâu, em còn nhỏ lại dính người như thế, tụi anh đi đưa đồ còn em thì cứ nằng nặc đòi theo, sau đó anh cõng em một quãng xa như thế, thiếu chút nữa là mệt muốn c. h. ế. t đi được!"
Đường Văn Tuệ cũng không nhớ rõ chuyện lúc đó như thế nào vì đã trôi qua nhiều năm rồi, nhưng lúc này cô ấy không tin lời anh hai Đường nói, vì thế cô lại hỏi một đương sự khác: "Anh ba, có chuyện như vậy nữa sao anh?"
Đường Văn Sinh cầm trong tay hai cọng cỏ đuôi chó, nghe vậy ngẩng đầu lên đáp: "Anh chỉ nhớ lúc đó em lén đi theo tụi anh, vì cha mẹ không tìm được em nên vô cùng sốt ruột, sau khi về nhà, bốn anh em ta đều bị phạt."
Phong Ánh Nguyệt nghe thấy chuyện như thế rất thú vị, phía sau Đường Văn Tuệ tiếp tục hỏi anh hai Đường về chuyện lúc đó, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh cùng nhau đi dạo, Nguyên Đản đang đi trước mặt họ, thỉnh thoảng quay lại nhìn bọn họ.
Họ không cần đi lên đỉnh núi mà dừng lại ở lưng núi, anh hai Đường và Đường Văn Sinh cùng nhau chặt cành cây, Phong Ánh Nguyệt và những người khác nhặt nhánh cây ở bên dưới, vì Nguyên Đản còn nhỏ, lại sợ nhánh cây quẹt trúng nó, nên nó được phân công đi giữ cái gùi.
Sau khi nhóc con được phân công nhiệm vụ, nó liền làm bộ dáng tuân theo, đứng thẳng dưới gốc cây mà không động đậy gì cả.
Bởi vì không chỉ có bọn họ tới đốn củi, còn có những người khác, hiển nhiên cũng xuất hiện một đám con nít tám chín tuổi, khi vừa nhìn thấy Nguyên Đản, bọn chúng liền kêu Nguyên Đản đi tìm trái cây dại quanh đây.
← Ch. 075 | Ch. 077 → |