Nhận lấy
← Ch.112 | Ch.114 → |
Thiếu Đế vừa nói, vừa cúi đầu xem chỗ giao hợp của hai người. Hắn dẫn tay nàng di chuyển xuống thăm dò.
Hắn thấp giọng nói ở bên tai nàng, xấu xa dùng những lời ngả ngớn với nàng: "Yên ngựa cũng sắp ướt đẫm rồi."
"Không được." Tiểu cung nữ chạm phải dịch lỏng kia, lập tức đỏ mặt muốn thu tay về.
Nàng cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, cố tình sẵng giọng nói: "Vương thượng muốn mỹ nhân thế nào mà không có, cần gì tiểu cung nữ như ta sinh con nối dõi cho ngài?"
"Mỹ nhân các quốc gia nhiều vô số kể, ngài nhìn trúng rồi nạp vào hậu cung là được."
Thiếu Đế nhìn bộ dạng khẩu thị tâm phi của nàng, khẽ chậc một tiếng, véo má nàng, nhìn môi nàng chu lên nói không nên lời, mới trách mắng nàng: "Có thể nói chuyện đường hoàng không?"
"Sao xuất cung mấy ngày nay, không học được cái gì tốt, là ai dạy ngươi như vậy?"
Hắn không giận, chỉ nhẹ giọng dạy dỗ nàng, giống như giọng điệu tiên sinh dạy học cho nàng, vẻ mặt tiểu cung nữ cổ quái, cau mày buồn bực: "Không ai dạy ta, là lời trong lòng của ta."
"Vừa trộm vừa lừa gạt."
Thiếu Đế hờ hững đưa ra kết luận.
Hắn vừa nói, d//ương v//ật cắm trong lỗ nhỏ mềm ẩm nóng ấm của nàng lại cứng rắn đứng lên, cũng không vội vã đâm rút, mà lại thử đút ngón tay vào cửa huyệt đang căng chặt của tiểu cung nữ, có vẻ như còn muốn thêm một ngón tay nữa.
Bản thân hắn nhét vào đã đủ miễn cưỡng, Lạc Thù hoảng sợ, nắm chặt tay hắn, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, mềm giọng: "Không được đút vào, không được... a... Vương thượng, sẽ bị căng rách mất."
Tiểu cung nữ thích khóc.
Thiếu Đế tiếc nuối dừng lại, nhíu mày: "Là ai nói sẽ không rời đi, là ai giả vờ ngoan ngoãn gạt ta thu hồi ám vệ rồi chạy trốn?"
Hắn nói xong, thúc lên trên thật mạnh, làm cho Lạc Thù kêu rên, còn cãi bướng phản bác: "Ta không lừa ngài."
Tìm cũng tìm được rồi, Thiếu Đế lười tranh luận những vấn đề vô vị này với nàng.
Để hắn suy nghĩ một chút, tiểu cung nữ tính tình mềm yếu như vậy, cần phải sinh mấy đứa thì mới có thể trói chặt nàng ở bên người không có ý nghĩ chạy trốn nữa.
Thiếu Đế vừa nghĩ, dưới thân thỉnh thoảng còn đẩy lên trên. Hắn quá hưng phấn, so với thường ngày còn to lớn hơn mấy vòng, toàn bộ d//ương v//ật thô dài c//ương cứng nhét vào lấp đầy.
Cho dù là chất lỏng trong suốt không ngừng bôi trơn, việc thọc vào rút ra cũng rất khó khăn, ở tư thế này nhiều lần đâm vào t//ử c//ung, rồi rút ra một tiếng "bóc", tiếng nước òm ọp, ti//nh d//ịch hắn vừa mới bắn đầy bên trong cũng đẩy trở về, rót vào trong t//ử c//ung.
Tiểu cung nữ có chút không chịu nổi hắn, run sợ vài cái, giọng nói cũng có chút không khống chế được, con ngựa lại lắc lắc cái đuôi, trong lúc thăng trầm càng thêm xóc nảy.
Thiếu Đế cúi đầu hôn nàng, ngậm lấy môi lưỡi nàng hôn mút, một tay cầm lấy dây cương siết chặt, con ngựa dưới thân nghe lời lại ngoan ngoãn thong thả bước đi.
"A... Vương thượng đừng mà! Cho ngựa dừng lại, không được, hu hu... không được."
Toàn thân tiểu cung nữ run rẩy tiết ra, da thịt trắng nõn lộ ở bên ngoài đều ửng hồng, sắc mặt càng thêm đỏ bừng, "Không chịu nổi, thả ta xuống."
"Ta chịu không nổi như vậy, đổi tư thế khác đi, để ta xuống."
Nàng nói linh tinh, khóc lóc muốn xuống, như vậy quá sâu quá mạnh, lo lắng hết lần này đến lần khác đâm vào khiến bụng nàng như sắp vỡ ra, Thiếu Đế ấn vai nàng, để nàng ngồi trở lại trên d//ương v//ật vẫn còn cứng ngắc của mình.
"Không chịu nổi cũng phải chịu." Thiếu Đế kiên quyết nói, dây cương trên tay càng siết chặt một cái, hai chân kẹp thật mạnh vào ngựa, con ngựa nhận được lệnh, chậm rãi chạy về phía trước.
Tiểu cung nữ nảy lên nảy xuống, nàng chỉ cảm thấy mình liên tục bị g//ậy th//ịt của Thiếu Đế xỏ xuyên qua, không có lấy một giây để thả lỏng, thậm chí còn nói năng lộn xộn hét lên: "Ta ghét ngài, ta sắp bị ngài chơi đến chết rồi... hu hu, không được."
← Ch. 112 | Ch. 114 → |