Ướt đẫm
← Ch.035 | Ch.037 → |
Hắn cứ nhìn chằm chằm vào nàng như thể đây là con mồi mà hắn vừa mới bắt được, đang suy tư về việc bắt đầu từ đâu.
Tiểu cung nữ bị hắn nhìn mà nóng cả tai, trên tay lại không thoát khỏi kìm kẹp của hắn, đành phải giả bộ đáng thương: "Vương thượng, nước này quá lạnh, nô tỳ lạnh."
"Đi lê·𝐧 g·𝖎ườ·n·g được không?" Nàng nhỏ giọng thương lượng với hắn, không những sợ làm hắn tức giận, mà còn thật sự thẹn thùng.
Ánh nến vô cùng sáng.
Thiếu Đế khẽ mỉm cười một chút, sau đó lại bắt chéo hai cánh tay Lạc Thù ra sau lưng nàng, làm cho cặp ng//ực đầy đặn càng ưỡn thẳng hơn.
Tư thế như vậy, giống như là tiểu cung nữ chủ động ưỡn lên, cầu xin hắn sờ thử và ngậm 𝖒ú●𝖙.
"Lát nữa sẽ không lạnh nữa đâu." Hắn tới gần, cắn vành tai trắng nõn của nàng, ngậm ở trong miệng chậm rãi gặm cắn, rồi lại dời xuống cắn vào xương quai xanh và bên gáy nàng, hơi dùng sức, để lại một dấu răng nhàn nhạt trên da thịt trắng sứ của nàng.
Có chút đau, nhưng đa phần là ↪️-ả-ⓜ 🌀-iá-𝒸 t-ê 𝒹-ạ-ⓘ.
Nhưng nàng luôn nhịn không được mà hoài nghi một giây tiếp theo hắn sẽ càng cắn mạnh hơn.
Tiểu cung nữ căng thẳng hẳn lên, tần suất hô hấp cũng chậm lại, nhắm mắt lại không nhắc đến chuyện phải đi 𝐥·ê·𝐧 𝖌·iư·ờп·ℊ nữa, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Đáy mắt thiếu niên nhiễm chút ý cười, lại tăng thêm lực như thể hù doạ.
Hắn ôm lấy nàng thật chặt.
Lam Điền ngọc trì này được xây phù hợp với chiều cao của Doanh Chính cách đây mấy năm trước, đáy hồ chỉ có vài bậc thang nhỏ non nửa vòng tròn ở phí bên trai.
Chiều cao của hai người vốn đã chênh lệch nhau rất nhiều, lúc này đứng ở trong hồ, cả người Lạc Thù gần như là bị bàn tay to lớn của Doanh Chính đặt ở trên lưng nàng nhẹ nhàng nâng lên ngang tầm với hắn.
Bộ ng//ực ⓜề.𝖒 𝐦.ạ.❗ của nàng áp vào ng//ực hắn, da thịt dính sát vào nhau, có thể cảm nhận được nước hồ hơi lạnh và lồng 𝖓*𝐠ự*↪️ п·óⓝ·g 𝖇·ỏ·𝖓·𝖌 của hắn.
Trên bả vai trơn bóng là những dấu vết của thiếu niên giống như con sói để lại khi 👢ℹ️ế●𝐦 cắn nàng.
Không biết từ lúc nào Thiếu Đế đã buông lỏng sự kìm kẹp tay nàng.
Tiểu cung nữ đành phải kiễng chân, chủ động bám vào cánh tay Doanh Chính sợ mình ngã xuống dưới.
Nàng chủ động leo lên, bàn tay của Thiếu Đế chạm vào ɱôռ_ⓖ nàng, mạnh mẽ xoa bóp trong lòng bàn tay, hai tay bắt lấy cánh 〽️·ôⓝ·ⓖ nhào nặn banh ra, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại chạm vào hoa tâm của tiểu cung nữ.
Nàng đã ướt đẫm từ lâu rồi.
Là nước hồ hay là cái gì. Trong lòng tiểu cung nữ biết rõ ràng, mặt nàng càng lúc càng đỏ, dưới thân có Thiếu Đế nâng ɱ_ô𝐧_🌀 nàng, Lạc Thù bám vào tay Thiếu Đế cũng vô thức ⓥυố*𝖙 ν*e, hắn bóp Ⓜ️ô.𝓃.🌀 nàng, nàng lại xoa vuốt cánh tay săn chắc của thiếu niên, như thể còn chưa thỏa mãn mà sờ bụng eo hắn.
Tay nàng 〽️*ề*Ⓜ️ mạ*ℹ️, lực đạo lại nhẹ, so với gãi ngứa còn làm Doanh Chính khó chịu hơn.
Thiếu Đế r//ên r//ỉ, hô hấp trở nên gấp gáp, đường vân giữa eo bụng cũng hiện ra rõ ràng.
Hắn càng ra sức xoa bóp 〽️ôn*𝖌 nàng xem như trừng phạt, cây g//ậy th//ịt màu tím đỏ cươ//ng cứng giữa háng kia thẳng tắp chọc vào bụng tiểu cung nữ.
Thiếu Đế hạ người xuống, bàn tay tách hai bên đùi trắng mịn của thiếu nữ ra, ở trong nước như vậy đâ·𝖒 ν·à·0 trong, đ*â*ɱ ✅*à*𝖔 hai cái không tìm được chỗ, tay đang tách chân nàng đã không còn kiên nhẫn nữa, dùng lực banh sang hai bên, trên đùi hiện ra dấu ngón tay đỏ bừng, lỗ nhỏ lộ ra, hoa môi đỏ tươi mấp máy, đẩy q//uy đ//ầu thô to tiến vào, không đợi thêm một giây nào nữa mà cắm hết toàn bộ vào, thọc vào 𝓇_ú_✞ 𝖗_🅰️ một cách điên cuồng.
Tiếng nước vang lên, theo động tác của hắn đập xuống mặt nước, tiểu cung nữ a một tiếng, bị hắn va chạm vào vừa sâu vừa mạnh, bàn tay nắm lấy cánh tay hắn cũng dùng sức, không ngừng kêu: "Nhẹ chút, nhẹ thôi mà, chậm một chút Vương thượng."
← Ch. 035 | Ch. 037 → |