← Ch.131 | Ch.133 → |
Tại sao khu C chủ hệ thống đã phân chia lại xuất hiện quái cấp cao hơn cấp C? Vốn tưởng cùng lắm chỉ là cấp B, không nghĩ đến lại là một con cấp A cách cấp S chỉ có một bước!
Sắc mặt của lão Vương không được tốt lắm, Tu có làm thế nào cũng không tốt lên được.
Hắn ta bị Tinh Tinh ném xuống, vốn tâm tình đã không tốt? Lúc này nhìn thấy người lửa. Hắn ta còn chưa đến gần đã bị lửa trên người đối phương đốt mất vài sợi tóc.
Như vậy thì Tu cũng không thể biến thành người được, chỉ có thể lạnh mặt đối ứng.
Nhưng người lửa này cũng không dễ đối phó như vậy. Ngoài ra bọn họ cũng sợ sẽ gặp được quái khác mạnh không kém gì người lửa.
Đến lúc ấy vô cùng khó giải quyết.
Nhan Như Tinh nhìn thấy người lửa lại không sợ, bởi vì cô có thể cảm nhận được đối phương không có ác ý đối với mình.
Ý thức được điều này, Nhan Như Tinh vỗ vai Lão Vương, hói: "Hắn có thể ngửi thấy được mùi hương trên người tôi sao?"
Lõa Vương nghe vậy thì sắc mặt càng kém, không thể nghi ngờ đây chính là chứng thực cách nói của cô.
"Không phải anh đã nói, chỉ có quỷ cấp cao mới có thể ngửi thấy sao?" Nhan Như Tinh ở dưới sắc trời tối tăm nhìn người lửa giống như một con rồng lửa.
"Chẳng lẽ hắn không chỉ là cấp B?"
Nếu Hệ thống Thiên đường để phần lớn người chơi ở khu C tiến vào khu chiến đấu, đã nói lên chiến trường ở khu C đã bị nó phân chia xong.
Hệ thống thiên đường đã để người chơi tơi khu luân hãm quát hết quái vật, vậy thì nó sẽ không để cho bọn họ vô nghĩa như thế được.
Theo cách nói của Tần Sở nói với cô trước đó.
Thiên đường sẽ chia mỗi khu lớn thành khu chiến đấu và chỗ ở cho dị năng giả.
Khu vực A có thực lực tổng hợp mạnh, cho nên quái vật ở khu chiến đấu của khu vực A thực lực phổ biến cao.
Tiếp đến là Khu vực B.
Hai khu vực này đã được phân ra từ trước, bởi vậy bọn họ đã tham gia chiến đấu từ trước.
Tiếp đến chính là khu vực khiến đấu ở khu c.
Theo phương pháp phân chia của hệ thống Thiên đường, quái cấp cao nhất ở khu chiến đấu ở khu C sẽ không vượt qua cấp B. Cho dù có cũng sẽ không nhiều lắm.
Bọn họ sẽ không xủi xẻo tói mức vừa mới đến cửa, đã bước vào khu vực của quái cấp cao chứ?
Nhan Như Tinh dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Lão Vương.
Lão vương không phủ nhận.
Ngya từ đầu hắn ta đã cho rằng nơi này cùng lắm chỉ có một viêm thạch quái cấp B thôi, ai ngờ tự dựng từ đâu nhảy ra một người lửa.
Quỷ cũng phân loại khác nhau.
Quỷ không có hình thể thường được gọi là Quỷ Ảnh, có hình thể thì đều gọi là quái vật.
Có hình thể giao giữa vô hình thể, gọi là quái dị.
Bên trên Quái dị còn có Ma Quỷ.
Ma Quỷ là cấp bậc cao nhất, Ma Quỷ cấp thấp nhất cũng có thực lực cấp A.
Mà người lửa trước mắt bọn họ chinh là Ma Quỷ.
Tên gọi là Ma Quỷ Ngọn lửa.
Nơi mà hắn xuất hiện, thường sẽ giống như núi lửa dung nham, nghiêm trọng hơn thì sẽ có thiên tai thật sự bùng nổ.
Lão Vương không nghĩ ra hắn đã làm như thể nào để giấu mình đến khu chiến đấu khu Của, chủ hệ thống sẽ không xuất hiện sai lầm lớn như vậy.
"Anh thả tôi đi xuống hỗ trợ, tôi thấy có vẻ Tu không đánh lại nó." Nhan Như Tinh nói.
Lão Vương ngẩng đầu liếc cô một cái, nhíu mày.
Tu ở trong thế giới trong mộng có thể biến ra đồ vật từ không khí, nhưng nhiệt độ của người lửa quá cao, tạo thành không gian vặn vẹo, bất lợi cho không gian trải mộng của Tu.
Tuy Tu có lợi hại đến như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ bị khắc chế.
"Anh không đi thì thôi, anh buông tôi xuống để tôi tâm sự với hắn." Nhan Như Tinh nói.
Lão vương: ......
Giữa người phía trước và người ở sau, hắn ta lựa chọn người sau.
Từ sau khi ở phó bản trừng phạt Nhan Như Tinh đột nhiên biến mất khi bên cạnh hắn ta, hắn ta không cho phép bản thân cách cô quá xa.
Nhan Như Tinh bị lựa chọn của hắn ta làm giật mình, cô còn tưởng Lão Vương sẽ không để cô đi mạo hiểm.
Một khi đã như vậy, Nhan Như Tinh ý bảo hắn ta thả bản thân xuống.
Đi được một chút cô liền hối hận.
Nóng, chân nóng quá!
Nhan Như Tinh lần nữa nhảy vào trong lòng ngực của Lão Vương.
Lão Vương không nghĩ đến còn có chuyện tốt như vậy, nhìn mặt đất đỏ lên, hai mắt hắn ta lập lòe.
"Không đánh nữa, Tu, trở về." Nhan Như Tinh để Lão Vương ôm lấy mình đi qua, gọi Tu trở lại.
Người lửa nhìn đến cô, hỏa tinh trên người như núi lửa phun trào chợt ngừng lại.
DOC FULL - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
"Ngọn lửa đáng chết này." Sắc mặt Tu khó coi, tóc của hắn bị đốt cháy, phải biết là Tinh Tinh thích tóc của hắn nhất.
Lão Vương liếc mắt nhìn hắn, nói: "Thực lực bản thân không bằng ai, cũng đừng trách người khác."
Tu nghe vậy thì ánh mắt lạnh lẽo, nhịn không được xách con chim trên đầu hận không thể ném hắn xuống.
Nếu không phải vì hắn ta, hắn cũng không bị chế nhạo đến nỗi này!
Không giống như cảm nhận được sự tức giận của hắn, cánh khẽ giật giật, mí mặt hơi nhúc nhích.
Nhưng đáng tiếc, vẫn không thể tỉnh lại được.
Nhan Như Tinh ở bên này đã giao lưu với người lửa.
"Cậu tên là gì?"
"Hỏa, hỏa, hỏa..."
"Hỏa hỏa à." Thấy hắn nói một cách khó khăn, Nhan Như Tinh cắt lời hắn lấy cho hắn một cái tên.
Người lửa im lặng hai giây, không phản đối.
"Anh có thể thu hồi lửa trên người một chút được không?" Nhan Như Tinh nhìn thân thể bốc cháy không ngừng của hắn, hói.
Người lửa chần chờ một lát, rồi nói: "Cô, cô tới đây."
Để cô đến gần hắn?
Nhan Như Tinh nhìn ra khoảng cách hiện tại của hai người.
Gần 30 mét, đúng là có chút xa.
Nhưng mà.
"Bỏng chân, không thể đi được!"
Nhan Như Tinh nhìn mặt đất, đúng lý hợ tình mà nói.
Người lửa nhìn cô một cái, dậm chân một cái, hỏa tinh trên người hắn bắn loạn.
Nhan Như Tinh còn tưởng là hắn tức giận, nâng lên cảnh giác.
Sau đó ngạc nhiên phát hiện ra mặt đất ban đầu còn có màu đỏ sậm, còn có thể nổi lên hoa lửa đã thay đổi, không còn màu đỏ vừa nhìn qua đã biết là không bình thước giống trước đó nữa.
Nhan Như Tinh thử nhảy trên mặt đất, lần này không còn nóng nữa.
Nhưng ở chỗ người lửa, hắn giống như đang hấp thu nhiệt lượng, đến nỗi Nhan Như Tinh phảng phất nghe được âm thanh không gian nứt ra do sức nóng trên người hắn.
Nếu như đi đến đó, có thể trực tiếp nướng chín người đi!
Trong lòng Nhan Như Tinh vẫn còn sợ hãi.
Người lửa cũng không để ý chuyện khác, hắn tự nhận là đã không nóng, cô hẳn nên đáp ứng đi đến bên người mình.
Vì thế hắn lại gằn từng chữ một nói: "Đi, đến, đây."
"Tôi không đi!"
Người lửa:??!
Không đợi hắn tức giận.
Nhan Như Tinh đã nói: "Nhiệt độ trên người cậu quá cao, tôi đi qua thì sẽ chết."
Người lửa trầm tư.
"Trừ phi cậu thu lửa trên người lại."
"Cô đến, đến đây, tôi, tôi thu." Người lửa nói chuyện dần dần lưu loát hơn.
"Cậu thu thì tôi mới đi qua đó!"
"Cô đến đây..."
"Cậu thu..."
Nhan Như Tinh cùng hắn cãi nhau.
Lão vương và Tu đứng ở đó quan sát hoàn cảnh xung quanh, đồng thời thương lượng về vấn đề truyền tống của khu chiến đấu.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì hiện tại bọn họ đang ở một dãy núi lửa, bốn phía cơ hồ đều là núi lửa sắp phun trào và hang động.
Xung quanh hoang tàn vắng vẻ, ngoại trừ bọn họ thì không có người chơi khác.
Tu: "Anh xác định là chủ hệ thống giở trò?"
Lão Vương: "Tám, chín phần mười là thế."
Tu: "Chờ chuyện này xong, có muốn làm một trận không?"
Lão vương: "Không tốt đâu, nếu như để Tinh Tinh biết được......"
Tu: "Không có việc gì, Tinh Tinh đã nói chúng ta là tội phạm truy nã, mà là tội phạm bị truy nã phải làm ra chút chuyện đáng bị truy nã chứ."
Lão Vương: "Tôi còn muốn mở cửa hàng..."
Tu: "Mở cửa hàng sao có thể nhanh bằng đi cướp chư... Hơn nữa chúng ta đang chút giận thay cho Tinh Tinh... A bảo nó vẫn luôn nhắm vào Tinh Tinh..."
Gấu xám nhỏ bị bắt thu nhỏ nhét vào trong túi áo Lão Vương ló đầu ra, ngũ khsi buồn bã nói: "Có phải các anh đã quên mất sự tồn tại của tôi rồi đúng không?"
Tu: "Thêm cả anh nữa không phải là được rồi sao, nhưng anh phải giữ bí mật đấy."
Gấu xám nhỏ:??
Tôi muốn cảnh cáo các anh, ai muốn gia nhập với các anh.
Lão Vương: "Vậy thì một lần cuối cùng? Đúng lúc cửa hàng tôi khai trương cần phải tiêu phí rất nhiều, nhập một ít hàng hóa miễn phí cũng tốt."
Gấu xám nhỏ khiếp sợ.
Nhập hàng miến phí?
Tu: "Anh mở một cửa hàng, vậy tôi cũng mở một cái đi."
Gấu xám nhỏ: "Tôi..."
Tu: "Tôi mở một tiệm bánh ngọt, đến lúc đó để anh làm đầu bếp."
Gấu xám nhỏ: "Anh đừng nằm mơ nữa, tôi làm đầu bếp cho anh không bằng tự mình làm ông chủ..."
Nhan Như Tinh còn chưa biết mấy tên nhóc kia đã bắt đầu cân nhắc chuyện mở cửa hàng sua này. Người lửa đã thỏa hiện, đang thu hồi lửa trên người.
Điều này làm cô đắc ý vô cùng.
Chờ người lửa thu hồi lửa trên người xong, cuối cùng Nhan Như Tinh cũng hiểu được vì soa hắn không tình nguyện.
Bởi vì ngọn lửa trên người vừa thu lại, ánh vào trong mắt là một thiếu niên không cao lắm, nhìn trông như trẻ con.
Cách xa khá nên chỉ mơ hồ thấy được đối phương tương đối đen, trên người có vẻ có chút vấn đề.
Vừa mới nghĩ như vậy, thân ảnh đối phương đã chuyển động, chỉ cách cô có hai, ba bước chân.
Cũng để Nhan Như Tinh thấy rõ được hắn.
Cũng may trước đó đã làm chuẩn bị trong lòng, xấu hơn cũng đã từng nhìn qua. Cho nên đối với thiếu niên vừa đen vừa gầy, làn da trên người quát lại xấu xí, cô cũng chỉ hơi mở đồng tử, rất nhanh đã phản ứng lại.
Hắn chỉ cao 1mét 5, không mặc quần áo, dáng người khô quắt, trên người tràn đầy vết sẹo bỏng xấu xí. Một khuôn mặt vặn vẹo không bình thường, chỉ có đôi mắt, đôi mắt đen bóng thanh triệt tò mò nhìn Nhan Như Tinh.
Lão vương đúng lúc tiến lên, ném cho hắn một bộ quần áo.
Nhưng thiếu niên lại nghĩ hắn ta muốn công kích mình, tay vừa nhấc lên, lửa bốc lên trong tay trực tiếp đốt bộ quần áo thành tro tàn.
Lão vương đen mặt.
"Còn quần áo không?" Nhìn ánh mắt cảnh giác của thiếu niên, Nhan Như Tinh hỏi Lão Vương.
Lão Vương buồn bực đưa cho cô một bộ quần áo nam màu xanh kiểu cũ dệt kim hở cổ.
Nhan Như Tinh nhận lấy đi lên chỗ thiếu niên vì lúc nãy đốt quần áo mà cách xa cô vài bước.
Thấy cô đến gần, thiếu niên không nhúc nhích.
Nhưng nếu Lão Vương và Tu phía sau lưng cô vừa động, ánh mắt thiếu niên tức khắc đen nhánh nhìn chằm chằm hai người.
Nhan Như Tinh nhanh chóng quyết định, xua tay đối với mấy người Lão Vương nói: "Các anh chờ ở chỗ này, chỉ có mấy bước thôi."
Lão Vương không vui, đưa tay lấy ra một sợi tơ trong suốt hướng về phía cổ tay cô, lúc này hắn ta mưới hơi yên tâm chút.
Tu thấy thế thì đặt tay lên vai Lão Vương, làm như vậy thì dù Lõa Vương có bị Tinh Tinh kéo đi hắn cũng có thể biết được đầu tiên.
"Hỏa Hỏa?" Nhan Như Tinh cách thiểu niên nửa bước, cúi đầu nhìn hắn, tiện tay khoác quần áo trong tay lên người hắn.
Trong mắt thiếu niên lộ ra bất mãn, đưa tay muốn kéo xuống.
"Nếu cậu dám đốt tôi sẽ bảo bọn họ đánh chết cậu!" Nhan Như Tinh giật nhẹ sợi tơ trên cổ tay, thuận thế lấy ra vòng tay bảo mệnh, nhìn về phía sau Tu và Lão Vương.
Hỏa hỏa:??
Lão Vương, Tu:?
"Ngươi đã lớn như vậy rồi, không mặc quần áo chính là lưu manh!" Nhan Như Tinh hoàn toàn không cảm thấy lúc nãy mình uy hiếp có vấn đề gì.
Hồi lâu sau, cái miệng gần như dính lại với nhau của Hỏa Hỏa, thân thể vặn vẹo, gian nan mà xoắn, ủy khuất nói: "Khó, khó chịu."
"Chịu đựng!" Nhan Như Tinh nghiêm trang mà nhìn hắn, nói: "Chỉ cần là người, thì phải cảm thấy thẹn tâm. Mặc quần áo là bản năng, biết không?"
Hỏa Hỏa nhìn cô một cái, nghe lời gật đầu.
Tuy rằng hắn muốn nói, hiện tại hắn đã không phải người.
"Như vậy là đúng rồi." Trên mặt Nhan Như Tinh lộ ra vui mừng, nói tiếp: "Tôi hỏi cậu, sao cậu lại ở chỗ này?"
"Tôi, tôi vẫn luôn ở chỗ này."
"Vẫn luôn ở chỗ này?" Nhan Như Tinh kinh ngạc, hỏi: "Vậy cậu ở chỗ này làm gì?"
"Ta......" Hỏa hỏa do dự.
Nhan Như Tinh vừa thấy co hi vọng, lập tức xụ mặt nghiêm túc nói: "Cậu tới giết tôi sao?"
Hỏa Hỏa "Đúng là như vậy" cúi đầu trốn tránh.
"Tôi là đang đi giải sầu, thuận, thuận tiện xuống chiếm địa bàn. Cô là nhân loại đầu tiên tôi gặp được, tôi, tôi còn chưa bắt đầu."
Bắt đầu?!
Nhan Như Tinh hết chỗ nói rồi.
Nhưng nghĩ đến Quái dị và người vốn đối lập với nhau, đứng trên lập trường của hắn thì không có gì đáng trách.
"Vậy hiện tại thì sao? Cậu muốn bắt tôi để mở màn sao? Cô hỏi.
"Không không không." Hỏa hỏa kịch liệt mà lắc đầu.
"Tôi thích cô, tôi luyến tiếc giết cô."
"Nói đi, cậu thích tôi vì mùi hương hay khuôn mặt của tôi." Nhan Như Tinh bình tĩnh nói.
Hỏa Hỏa bị những lời mà cô hỏi làm cho ngơ ngẩn một chút, nhìn biểu tình của cô, rất cẩn thẩn hỏi: "Mặt?"
Mặt?
Nhan Như Tinh ngoài ý muốn, sờ sờ trên mặt được Lão Vương đeo khẩu trang lên cho cô lúc trước, cảm thấy hắn đang nói dối.
Ánh mắt của cô khiến Hỏa Hỏa cảm thấy bất an, rối rắm hai giây, hắn cúi đầu nói: "Thật ra cũng có một phần nguyên nhân khác."
Cô biết mà.
Nhan Như Tinh thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi có thể cho cậu đi theo phía sau tôi ngửi chút hương." Nhan Như Tinh làm ra giáng vẻ đàm phán nói tiếp: "Nhưng cậu giúp tôi một việc."
"Cô có việc gì cần giúp thì nói ra, tôi có thể giúp cho cô." Hỏa Hỏa vội gật đầu không ngừng.
Thực ra hắn muốn cướp cô mang về, nhưng hắn không đánh lại hai người ở sau cô.
Nhưng hắn đã kêu người đến giúp đỡ, chốc lát nữa họ sẽ tới đây.
Trong mắt Hỏa Hỏa mang thoe địch ý nhìn Lão Vương và Tu.
Lão Vương và tu không phản ứng hắn, người này xấu như vậy, Tinh Tinh sẽ không thích hắn đâu.
"Lần này các cậu đến có bao nhiêu người giống như cậu?" Nhan Như Tinh hỏi.
"Không biết." Hỏa Hỏa dùng ánh mắt chân thành hìn cô nói: "Vốn dĩ lần này định làm giống như những lần khác, cướp xong liền đi. Nhưng Hồng Nguyệt Quỷ Vương và Hồng Liên Ma Vương liên hợp với Cổ mẫu trùng hoàng quyết định hợp tác với nhau để chiếm nơi này, xâm lấn trạm thứ nhất của thiên đường."
"Hồng Nguyệt Quỷ Vương và Hồng Liên Ma Vương là cái gì?" Nhan Như Tinh ngạc nhiên hỏi: "Không phải là đầu của các cậu chứ?"
"Bọn họ không phải là đầu của tôi." Trong mắt Hỏa Hỏa tàn đầy chán ghét và thù hận. Hấn không phát hiện ra, khi bản thân càng nói chuyện lưu loát thì vết sẹo trên người cũng dần dân biến mất.
Nhan Như Tinh nhìn thấy tạm thời không nhắc nhở hắn.
"Nhưng bọn họ có rất nhiều thuộc hạ." Nói rồi hắn ngẩng đã ngẩng đầu lên, nhìn Nhan Như Tinh muốn nói lại thôi.
"Bao gồm cả trong thế giới của các ngươi." Hắn nói.
Biểu tình Nhan Như Tinh không thay đổi, không biết lúc này Hỏa Hỏa nói cho cô tin tức này có ý gì. Nghe hắn nói "thế giới của cac ngươi" thi không nhịn được sinh ra tò mò đối với thế giới âm.
Trước kia cô vẫn nghe nói quái dị tồn tại ở thế giới âm, có rẩ ít người biết tin tức quan hệ với thế giới âm.
Lúc này có cơ hội, tất nhiên cô sẽ không bỏ lỡ.
Nhưng cô vẫn chưa quên mục đích của chuyến đi này.
Sau khi thăm dò ý kiến của hắn, phát hiện Hỏa Hỏa không tức giận với việc cô giết quỷ mà còn chủ động dẫn đường cho cô đi.
Sau khi biết được bất hòa giữu quỷ với quỷ, Nhan Như Tinh dưới sự dẫn dắt của hắn, vừa giết quỷ vừa biết được tin tức về thế giới âm.
Qua giải thích của Hỏa Hỏa, Nhan Như Tinh đã có hiểu biết đại khái đới với thế giới âm.
Điểm thứ nhất, lai lịch của thế giới âm khiến cho Nhan Như Tinh cảm thấy khiếp sợ.
Bởi vì Hỏa Hỏa nói, âm thế giới chính là ảnh ngược của thể giới hiện thực. Người chết ở thế giới hiện thực nếu hồn thể có chấp niệm quá nặng thì sẽ ở lại thế giới âm.
Thế giới hiện thực là dương, âm là thế giới âm. Hai thế giới này vốn là một thể, nhưng cũng không quấy nhiễu lẫn nhau. Nhưng đến một ngày thế giới âm xuất hiện một mặt trăng màu đỏ.
Bắt đầu từ đó, quỷ ở thế giới âm phát hiện bản thân có thể thông qua mặt trăng máu tiến vào thế giới hiện thực vào thời gian đặc thù nào đó.
Sau mấy lần trăng máu xuất hiện, quỷ ở thế giới âm phát hiện mình có được lực lượng kỳ quái.
Bọn họ đưa lực lượng này đến thế giới hiện thực, chế tạo ra sự kiện quỷ quái làm người ở thế giới hiện thực.
Cơ duyên xảo hợp, bọn họ phát hiện có thể cắn nuốt cảm xúc tiêu cực của con người và sức sống của con người nhờ đó tăng lên thực lực.
Chẳng qua sau khi cắn nuốt sức sống, sẽ có tỷ lệ nhập ma và biến thành Ma Quỷ.
Một khi biến thành Ma Quỷ, tuy thực lực tăng lên khá nhiều nhưng sẽ không thể thông qua trăng máu để tiến vào thế giới hiện thực được nữa.
Đến khi bọn họ phát hiện được khi trăng máu của thế giới âm trồng lên với trăng của thế giới hiện thực, không trung thế giới âm sẽ xuất hiện hắc động trong thế giới ngắn.
Thông qua hắc động, tất cả quỷ quái ở thế giới âm có thể đi đến thế giới hiện thực.
Nếu lúc đố bọn họ ô nhiễm đồng hóa thế giới hiện thực, thế giới âm sẽ mở rộng. Trăng máu trên bầu trời sẽ càng sáng hơn, còn ngẫu nhiên giáng xuống một phần truyền thừa của quỷ thân, ma thần cho "Người xâm lấn có công".
Đây cũng là nguyên nhân khiến quỷ ở thế giới âm thích xâm lấn thế giới hiện thực.
Hồng Nguyệt Quỷ Vương và Hồng Liên Quỷ vương mà Hỏa Hỏa nhắc đến, có được tôn hào này do có công trong việc xâm lấn thế giới trước đấy nên được truyền thừa quỷ thần, ma thần.
Loại tôn hào giống như vậy, hơn một trăm ngàn thì không có, trên trăm cái thì lại có.
Nghe nói còn có mười hai quỷ thần.
Đáng tiếc mười hai quỷ thần này đã rất lâu không lộ diện.
Có lời đồn nói quỷ thần đã chết, nhưng Hỏa Hỏa không tin.
Bởi vì Hồng Nguyệt Quỷ Vương và Hồng Liên Quỷ Vương chính là hiệu lự của quỷ thần.
Hắn biết được điều này cũng do cơ duyên xảo hợp.
Cụ thể trùng hợp cái gì thì hắn chưa nói.
Xem biểu tình của hắn, có lẽ có quan hệ với vết sẹo của hắn.
Lời hắn nói đã giải đáp một phần nghi vấn cho Nhan Như Tinh, nhưng nghi vấn mới cũng lần lượt đến.
"Mười hai quỷ thần là mười hai quỷ thần nào?"
Hỏa Hỏa lắc đầu nói: "Không thể nói cho cô biết được, nếu nói sẽ bị theo dõi."
Dù bây giờ bọn họ không có cách nào để trở lại thế giới hiện thực, nhưng cũng có thể bị nguyền rủa.
Hắn là bị người nhà hỏa tế hại chết, sau khi chết không ăm lòng mới biến thành quỷ, mới biết được sự tồn tại của quỷ thần mà bọn họ tín ngưỡng.
Hắn không nói, Nhan Như Tinh cũng không hỏi.
Khi hắn nói, Lão Vương và Tu cùng Nhan Như Tinh dùng một đao đánh chết một con quỷ ảnh rình coi.
Dưới cặp mắt sắc bén, cô phát hiện sau khi quỷ ảnh biến mất có thêm một thứ xuất hiện.
Nhận ra đó là da quỷ cô tiến lên nhặt đồ đồng thời quay lại nói với người lửa: "Tóc của cậu mọc rồi kìa."
Hỏa hỏa sửng sốt, sờ đầu theo bản năng.
Khi tay hắn sờ lên có cảm giác như cái gì đam vào tay, hắn đã khôi phục lại khuôn mặt của người bình thường, vẻ mặt hoảng hốt.
Không bao lâu hắn đột nhiên đưa tay lên vuốt mặt mình, cảm xúc bóng loáng làm đồng tử của hắn hơi co lại. Giây tiếp theo tay hắn run rẩy kéo quần áo lên cúi đầu xuống nhìn cơ thể của mình.
Đúng lúc này mông hắn bị Tu đạp một cái: "Mặc quần áo hẳn hoi vào."
Lúc này Nhan Như Tinh đã thu da quỷ xong, dùng hộp quỷ cự tinh lúc trước Lâm Nguyễn đưa cho cô làm quà nhận lỗi đựng nó vào rồi ném vào không gian.
Lão Vương đang đứng nhìn trộm thấy Gấu xáu nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay đang cố hết sức trốn khỏi người hắn ta, bèn thuận tay nhặt nó lên nhét vào trong túi áo.
Nghe thấy tiếng của Tu, cô theo bản năng quay đầu nhìn. Vừa mới nhìn được bộ ngực đơn bạc gầy yếu, đôi mắt đã bị bàn tay của Lão Vương che lại.
"Nên nhìn tôi cũng đã nhìn rồi, có cái gì không thể chịu được chứ?" Nhan Như Tinh kéo tay hắn ta ra chớp chớp mắt nói.
Lão Vương im lặng, trong lòng đột nhiên có xúc động muốn trở về đề Nhan Như Tinh xem cơ bụng.
Nhưng lời này của Nhan Như Tinh khiến Hỏa Hỏa lúc trước không muốn mặc quần áo cũng cảm thấy ngượng ngùng, gương mặt của hắn chợt đỏ bừng lên.
Ngũ quan của hăn lúc này đã trở lên thanh tú, làn da trắng lạnh.
Ngoài trừ tóc màu đỏ mưới mọc ra, với đôi mắt có đồng tử hơi đỏ.
Bề ngoài của hắn nhìn quá giống như một cậu nhóc chỉ mới 15 -16 tuổi.
Mặc quần áo của Lão Vương cho làm hắn lộ ra khí chất văn tĩnh giống như một con mọt sách.
"Tôi... Tôi..." Hỏa Hỏa nhìn Nhan Như Tinh, kích động vọt qua túm lấy tay của cô.
Hắn vố định nhào vào lòng Nhan Như Tinh, nhưng Lão Vương quá đáng ghét, chỉ có thể sửa thành cầm lấy tay cô.
"Cảm ơn Tinh Tinh." Hắn nhớ rõ, Lão Vương và tên Tu tóc bạc kia gọi cô như vậy.
Hỏa Hỏa ngẩng mặt lên, trong mắt tràn đầy kích động và kiên định nhìn về phía cô.
Nhan Như Tinh không nhìn hắn, chỉ thuận miệng nhận lời cảm ơn của hắn: "Không có gì, cậu đã trả thù lao cho tôi."
"Cô thật tốt, sau này tôi sẽ tốt xử tốt với cô."
Hỏa Hỏa vừa nói câu này xong, sắc mặt của Lão Vương và Tu lạnh như băng nhìn hắn.
"Tinh Tinh tôi thích cô." Hai mắt Hỏa hỏa sáng lấp lánh nhìn cô và nói, nhào vào ngực cô, giây tiếp theo ngọn lửa đã bao vây hai người Lão Vương và Tu, cách ly hai người này ra.
Tuy cả đường đi vẫn luôn giữ cảnh giác với hắn, nhưng cũng không nghĩ đến hắn sẽ rat ay như vậy. Lão Vương và Tu đòng loạt ra tay, nhưng âm thanh xé rách không gian bên trên khiến họ ngừng lại nửa giây.
Trong nửa giây này, Hỏa Hỏa đã khôi phục hình thái quỷ ảnh người lửa gầy gò cao kều ôm người trong ngực, trục tiếp nhảy đến một chỗ xa hơn trốn thoát.
Chờ đến khi Lão Vương và Tu xử lý xong nhóm quỷ ngăn cản bọn họ, từng người dẫn theo đám viêm quái thạch không muốn sống đuổi theo bọn họ.
Nhan Như Tinh lại bị cướp đi lần nữa, bình tĩnh diều chỉnh một tư thế thoải mái, không quên quở trách Hỏa Hỏa.
"Cậu làm như vậy là không đúng, cậu không chạy thoát được bọn họ. Bọn họ lập tức sẽ đuổi theo, đến lúc đó cậu chết chắc rồi."
"Cậu nói xem cậu chọc bọn họ làm gì? Nghe tôi khuyên một câu, thả tôi xuống rồi cậu nhanh chóng chạy đi, tôi giúp cậu ngăn bọn họ."
"Không, tôi thích cô, tôi muốn cùng ô ở bên nhau." Hỏa Hỏa bớt thời gian trả lời cô một câu.
"Tôi không thích cậu." Nhan Như Tinh mặt không biểu tình nói.
"Cũng không có hứng thú với trẻ con."
"Tôi không phải trẻ con, tôi không nhỏ." Hắn vội vàng nói.
"Tôi chết tuổi này, sau đó vẫn duy trì ở độ tuổi này."
"Thực tế tôi đã thành niên. Hơn nữa không phải cô đã thấy hết rồi sao?" trong giọng nói của Hỏa Hỏa lộ ra vài phần thẹn thùng.
Nhan Như Tinh:???
Tôi nhìn thấy cái gì.
"Cô đã nhìn thấy hết của tôi rồi." Hỏa Hỏa giống như biết cô đang suy nghĩ cái gì, nhỏ giọng nói: "Tôi thật sự không nhỏ."
Nhan Như Tinh:......
Cô hơi mở miệng, hai mắt mở to, tràn đầy khiếp sợ.
Hỏa Hỏa: "Cô phải chịu trách nhiệm đối với tôi đấy."
Nhan Như Tinh buột miệng thốt ra: "Cậu nằm mơ."
"Tôi đã có bạn trai." Cô bổ sung thêm.
"Tôi không ngại, tôi chỉ muốn ở bên cạnh cô mà thôi."
"Ồ." Nhan Như Tinh dùng giọng điệu thường thường.
Điều này làm cho Hỏa Hỏa trong lòng nhảy dựng, khẩn trương giải thích: "Tâ thật sự thích cô mà. Khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, tôi đã cảm thấy cô rất đẹp, chỉ muốn ở bên cô cả đời."
"Ừm, tôi biết tôi đẹp, không cần cậu nhắc nhở." Nhan Như Tinh cười lạnh.
"Cô dừng tức giận." Hỏa Hỏa chần chờ nói tiếp: "Chỉ cần cô không giận nữa, cô muốn tôi làm gì cũng được."
"Thả tôi xuống."
Nhan Như Tinh thuận miệng nói, không nghĩ đến hắn thật sự tìm một nhà cáo tầng bị bỏ hoang rồi thả cô xuống.
Nhan Như Tinh vừa chuẩn bị nói với hắn: "Cậu đi đi."
Giây tiếp theo hông đã tê rần, trực tiếp thay đổi một sang chỗ khác.
Trước khi rời đi cô chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa tức giận của Hỏa Hỏa.
——
"Lộc cộc"
Nhan Như Tinh mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở trên lưng của hắc giáp quen thuộc, thì nhẹ nhõm hẳn. Cô đưa ta ôm lấy cổ người mặc hắc giáp mở miệng ngọt ngào kêu bên tai anh: "A Trì ca ca."
Cô không chú ý đến động tác cứng đờ của anh khi nâng chân cô lên, chỉ cảm thấy hôm nay Nguyễn Trì đối với cô hơi xa cách.
Bình thường anh đều ôm kiểu công chúa, sao hôm nay lại chỉ cõng cô?
Cho là anh ghen tị, Nhan Như Tinh muốn gần gũi với anh, kết quả cô như có dự cảm bèn quay đầu.
Giỏi thật nha, có mười mấy người mặc hắc giáp giống nhau như đúc đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn bản thân.
Mặt Nhan Như Tinh cứng đờ, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.
← Ch. 131 | Ch. 133 → |