← Ch.067 | Ch.069 → |
Đứng trước câu hỏi của Nhan Như Tinh, Áo Đức không trả lời mà lạnh lùng quay mặt rời đi.
Ngay sau khi ông ta vừa đi khỏi, trong nhà ăn chỉ còn lại một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm tất cả người chơi.
Lâm Nhất nhìn Nhan Như Tinh, lại nhìn những người xung quanh, từ trong không gian lấy ra một chiếc quạt xếp đẫm máu.
Ngay lúc vừa lấy chiếc quạt ra, một luồng hơi thở quái dị kì lạ bắt đầu tràn vào không khí bao phủ lấy không gian.
Lâm Nhất cúi đầu liếc nhìn chiếc quạt một cái, thấy vết máu trên mặt ngoài chiếc quạt không có bị loang ra, cô ấy nói: "Xung quanh đây không có quỷ, không có gì kỳ quái dị thường, nếu có thắc mắc gì, các cô mau hỏi đi".
Trần Chanh thấy Nhan Như Tinh im lặng không nói gì, ba người còn lại tranh nhau giả làm người tốt, bọn họ trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: "Hai người còn lại trong đội của các cô đâu rồi?"
Lúc nãy cô ấy có chạy theo quản gia đi ra ngoài, vừa nhìn thấy chỉ có ba người bọn họ, trong lòng liền nảy sinh nghi ngờ.
Nhưng lúc đó quản gia Áo Đức có ở đây, Áo Đức cũng không nói gì, cho nên cô ấy đương nhiên không thể hỏi thêm.
Vả lại lúc đó cả ba người các cô phải hỗ trợ lẫn nhau mới đến được, mỗi người đều rất chật vật khổ sở, tinh thần thì hoang mang hoảng sợ. Chỉ cần nhìn thấy bọn họ liền biết đã phải chịu cực khổ như thế nào, nên chỉ có thể từ bỏ không nhiều chuyện nữa.
Sau khi bước vào lâu đài cổ, theo lệnh của quản gia Áo Đức, cô ấy cùng những người khác ngay lập tức liền tách nhau ra để lên lầu chọn phòng.
Chờ cô ấy rửa mặt cho tỉnh táo xong, lúc xuống lầu, đã như hiện tại.
"Họ bị sói lôi đi mất rồi". Trên khuôn mặt kiều diễm của Lâm Nhất, lập tức trở nên lạnh lùng đầy nghiêm trọng.
"Chúng tôi không giống các cô, không có dỡ ngựa trên xe xuống rồi cưỡi đi". Lâm Nhất cau mày, thái độ vô cùng bực bội cáu kỉnh.
"Lúc đó chúng tôi từ trên xe ngựa tỉnh dậy, đã nhận được nhiệm vụ trước tiên phải đi tìm lâu đài cô. Giang Nhu lấy ra đạo cụ chỉ đường, sau đó chúng tôi đã dựa theo đạo cụ của cô ấy đi về phía trước. Ai ngờ vừa đi vào rừng rậm không bao lâu đã gặp phải bầy sói, chúng tôi đã rất vất vả mới có thể thoát khỏi chúng, nhưng sau đó lại tiếp tục gặp phải một đám dơi hút máu hung dữ".
"Những con dơi đó rất khó đối phó, mặc dù chúng tôi có thể dùng đạo cụ phòng ngự để chống cự, nhưng chúng đã theo sát chúng tôi suốt cả một chặng đường, làm tiêu hao sức lực của chúng tôi".
"Bất đắc dĩ, chúng tôi đành đưa ra phương án cuối cùng là tiêu diệt bọn chúng".
"Ai biết được vừa mới xử lý xong đám dơi kia, trời lại đổ mưa". Lâm Nhất bất lực nhìn mọi người xung quanh.
"Trời mưa rất to, trong màn mưa còn có một số thứ vô hình quái dị tấn công chúng tôi. Chính trong trận mưa này, các cô ấy vì dùng hết đạo cụ mà phải bỏ mạng".
"Nếu không phải mưa ngừng kịp thời, những thứ quái dị dựa vào nước mưa để tấn công chúng tôi sẽ không ngừng lại, chúng tôi cũng không thể đến được đây". Lâm Nhất thở dài.
Lời cô ấy vừa nói xong, lập tức khiến tinh thần các cô gái cùng Trần Chanh xuống dốc không phanh, đến cả Nhan Như Tinh lúc đầu vốn không mấy quan tâm mà bây giờ cũng quay đầu lại nhìn.
"Cô nói xem đồ vật vô hình trong mưa đó là cái gì?"
"Tôi không biết". Lâm Nhất nhún vai bất lực: "Thứ đó rất khó đối phó, có thể xuyên thủng mọi thứ bất cứ lúc nào".
"Thịt trên bàn ăn lúc nãy là thịt người sao?" Bát công chúa không ngắt lời Lâm Nhất, nhưng khi vừa mở miệng hỏi liền như giáng một tia sét xuống bầu không khí.
Sắc mặt của Lâm Nhất, Giang Nhu và Cầu Cầu trong chớp mắt đã thay đổi.
Một lúc lâu sau, Lâm Nhất gật đầu.
"Chẳng lẽ là thịt của hai người chơi kia sao?"
Trần Chanh nhanh chóng bịt cái miệng không có ý tứ của Bát công chúa lại, bề ngoài ngăn cản như vậy, nhưng ánh mặt của cô ta lại ánh lên sự tò mò mong đợi câu trả lời của Lâm Nhất.
"Không biết nữa". Ánh mắt Lâm Nhất tối sầm lại, vẻ mặt khó chịu không vui.
Bầu không khí vừa mới dịu đi một chút, lại lần nữa trở nên căng thẳng đến mức khó thở.
Giang Nhu và Cầu Cầu lập tức hạ thấp cảm giác tồn tại của họ lui về phía sau.
"Ai trong các cô sẽ khiêu vũ?" Nhìn không khí xung quanh đang dần trở nên căng thẳng, câu hỏi của Nhan Như Tinh vang lên bất ngờ, khiến dây thần kinh căng thẳng của bọn họ giãn ra.
Chỉ là câu hỏi đó, lại khiến tâm trạng của đám người Lâm Nhất càng thêm nặng nề.
"Trên lầu 3 ít hơn lầu 2 hai phòng ngủ nhưng lại nhiều thêm một phòng tập khiêu vũ và một phòng chơi piano". Khóe miệng Nhan Như Tinh khẽ nhếch lên: "Chắc là chuẩn bị sẵn cho ai đó".
Nhan Như Tinh nhìn về phía Lâm Nhất cùng Giang Nhu, nhưng ánh mắt của cô đặc biệt dừng ở người phía sau một lúc lâu.
Cảm giác về sự hiện diện của Giang Nhu không cao, nhưng cô ấy là người quyết đoán nhất trong ba người ở đây.
Khi cô ấy phát hiện thịt trên đĩa có chút bất thường, đã cố tình chọc giận con quỷ đối diện. Nhưng cô ấy không sợ đối phương trong cơn thịnh nộ sẽ giết cô ấy sao?
Nếu cô ấy đã sớm biết trước đối phương sẽ không ra tay giết cô ấy, thì đây rõ ràng lại là một chuyện khác.
Nhan Như Tinh không biết Giang Nhu dựa vào cái gì mà nắm chắc như vậy, nhưng cô biết cái chết của hai người chơi kia, tuyệt đối không đơn giản như những gì các cô đã nói.
Hơn nữa các phòng trên tầng ba thật sự rất kỳ lạ.
"Tôi đã từng học khiêu vũ". Giang Nhu đứng dậy, cằm hơi nâng lên, khoe chiếc cổ thon thả đẹp như một con thiên nga trắng nõn đầy kiêu hãnh.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy có vài vết xước nhỏ do mảnh vỡ của đĩa thức ăn cứa vào, giống như một khối ngọc bích hoàn mỹ đột nhiên xuất hiện vài vết bẩn, khiến người ta không nhịn được mà nhíu mày khó chịu.
"Trong hai người chơi kia, có một người là do tôi giết". Giang Nhu thờ ơ lên tiếng, trên khuôn mặt trắng nõn không hề có chút cảm xúc nào, nhưng cũng không thể bỏ qua lời nói của cô ấy.
"Nhưng lúc tôi giết người chơi kia, bọn họ đã không còn là con người nữa rồi". Giang Nhu không hề biện minh cho bản thân, mà bình tĩnh miêu tả lại chuyện đã xảy ra cho mọi người xung quanh.
"Lâm Nhất không phải có ý muốn giấu giếm các cô, cô ấy chỉ sợ các cô hiểu lầm thôi".
"Những gì cô ấy kể lại cho các cô, ngoại trừ việc tôi là giết bọn họ ra, hoàn toàn không có chỗ nào nói dối cả".
"Không phải, một người còn lại trong số họ là tôi giết". Lâm Nhất ngắt lời cô ấy, giơ bàn tay trắng nõn thon dài của mình lên không trung: "Ngoài ra, trước khi tôi tiến vào trò chơi, tôi là một giáo viên dạy piano".
"Tôi hiểu rồi, bởi vì các cô đã giết hai người kia, dẫn đến việc bọn họ không thể đến lâu đài cổ được, nên hai phòng ngủ đó mới biến mất". Bát công chúa vội vàng lên tiếng.
"Đối với việc phòng ngủ biến thành phòng tập khiêu vũ cùng phòng chơi đàn piano, không phải hai phòng đó ở đấy là nhắc nhở việc hai người chơi đã bỏ mạng dưới tay người khác sao".
Những lời này của Bát công chúa, đã thành công thu hút ánh mắt đầy sát khí ớn lạnh của Lâm Nhất cùng Giang Nhu.
Bát công chúa thấy vậy, co rụt cổ lại, vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Chanh, núp bên người cô ta lánh nạn.
Trần Chanh: ...
"Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Nếu không vì sao hai căn phòng được thêm vào, lại có liên quan đến sở thích cùng nghề nghiệp của các cô?"
Trong lòng Trần Chanh thật sự muốn ném cô ấy ra ngoài.
"Cái đó không phải là một lời nhắc nhở". Nhan Như Tinh nhàn nhã lên tiếng, ngay lập tức một lần nữa đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Cô nhìn Giang Nhu và Lâm Nhất cười tủm tỉm một lúc mới nói: "Đó là khen thưởng".
Ánh mắt Giang Nhu khẽ nhúc nhích, Lâm Nhất lại bày ra bộ mặt khó hiểu.
"Các cô cứ đi xem thử đi là biết vì sao tôi nói cái đó là khen thưởng". Nhan Như Tinh lười biếng ngáp một cái, vừa nói xong liền xoay người rời đi.
Những người khác nhìn nhau một cái, cũng tò mò lên lầu xem thử.
Đầu tiên là phòng tập khiêu vũ trên tầng ba, sau đó là phòng tập piano.
Xem xong một lượt các cô gái đều rơi vào trầm tư.
Nếu xem phòng tập khiêu vũ thì còn có thể lừa dối mình một chút, nhưng phòng tập đàn piano còn có thể nói gì nữa.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cả hai căn phòng này, đều được trang trí vô cùng tinh xảo và chỉn chu như đang mong chờ chủ nhân sử dụng mình.
Không có hoa hồng, nhưng có hoa khô để trang trí. Chưa kể đến mọi người còn tìm được một tấm card trên cây đàn vĩ cầm đặt trong phòng tập piano.
"Gửi đến người vợ yêu dấu của ta, Hồng công chúa điện hạ".
"____ Phu quân của em, Hồng".
Sắc mặt Lâm Nhất tái nhợt, cô ấy nắm chặt tấm card trong tay tâm tình có vẻ không tốt.
Nếu cô ấy là người duy nhất tìm thấy tấm card này, cô ấy đã có thể giấu nó đi, rồi dùng nó như một manh mối để giao dịch với người khác.
Chẳng qua bây giờ nó đã bị quá nhiều người nhìn thấy.
Như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì.
Nhưng việc này cô ấy sẽ nhớ kỹ!
Lâm Nhất hít sâu một hơi, ánh mắt liếc nhìn về phía Giang Nhu. Việc bảo mật trước đó đã bị phá bỏ bởi sự lạnh nhạt.
Giang Nhu giật mình, mím môi lại, không hé ra nửa lời.
"Đây là lần đầu tiên tôi đến phòng tập đàn piano, lúc trước cô đến đây, cô không nhìn thấy tấm card này sao?" Lâm Nhất hỏi Nhan Như Tinh, người đang ngồi dạy Trần Chanh cách chơi piano như thế nào.
Trần Chanh mặt đơ ra, một Nhan Như Tinh cùng một cái Bát công chúa, cô ta chưa bao giờ mệt mỏi như vậy.
"Hửm? Lúc trước tôi không vào được, tôi chỉ đứng ngoài cửa nhìn thoáng qua bên trong thôi". Nhan Như Tinh không hề ngẩng đầu lên mà trả lời luôn, bàn tay vẫn nhấn phím đàn piano một cách đầy thích thú.
Âm thanh piano ngay lập tức vang lên trong căn phòng thật buồn tẻ, tất cả mọi người bị tiếng đàn làm cắt ngang luồng suy nghĩ, bất ngờ nhíu mày nhìn về phía Nhan Như Tinh với vẻ cau có khó chịu.
Nhưng hình như người trong cuộc lại không hề để ý đến những ánh mặt kỳ lạ xung quanh đang hướng về mình, cô lại tiếp tục nhấn vài phím đàn piano.
Âm thanh chói tai vang lên khiến Lâm Nhất cáu kỉnh, đồng thời cũng khiến những người khác bất mãn.
Ngay lúc bọn họ dường như không thể kìm chế được nữa, Nhan Như Tinh đã dừng lại, cô vẫn chơi chưa đã thèm, nhẹ nhàng nói: "Chồng ơi! Em cũng muốn có một cây đàn dương cầm!"
Lời này vừa dứt, đã khiến mọi người lập tức kinh sợ.
Trần Chanh ở bên cạnh cô thậm chí còn hoảng sợ vội vàng đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh đầy cảnh giác.
"Anh ta, bọn họ vẫn còn ở đây sao?" Bát công chúa như muốn khóc nấc lên, ôm chặt lấy cánh tay của Trần Chanh.
Trong thâm tâm của Trần Chanh muốn gào thét biểu hiện của cô trên bàn ăn còn đáng sợ hơn cả tôi, cô sợ cái búa ấy.
"A? Tôi không biết nữa, tôi chỉ gọi một tiếng thử thôi, có thể anh ta không có ở đó, không nghe được cũng nên". Nhan Như Tinh quay đầu lại, sắc mặt hứng khởi, ánh mặt ánh lên sự giảo hoạt quỷ quyệt.
Người chơi bị cô trêu chọc đến như vậy cũng không nhịn nổi: "Hiện tại là lúc nào rồi, cô còn đùa giỡn như vậy sao!"
Cầu Cầu bất mãn phàn nàn.
Trong ba người, cô ấy là người bình thường nhất. Lúc ở trên bàn ăn, để không phải ăn thứ thịt kinh khủng đó, cô ấy đã dùng tâm thế đối mặt với cái chết đi đánh cược với tên quỷ kia.
Cũng may cô ấy đã thắng cược, nhưng trong nháy mắt, cô ấy phát hiện liên minh của mình không mạnh như cô ấy tưởng tượng. Hai đồng minh của cô ấy, đã thắng từ lúc bắt đầu ở vạch xuất phát.
"Cô có nhắc nhở tôi, là tôi nên về phòng nghỉ ngơi". Nhan Như Tinh đứng dậy, nhìn về phía Trần Chanh hỏi: "Thế sao cô không về nghỉ đi?"
Trần Chanh: "..."
Cô ta rất muốn nói, nhân lúc mọi người đều tập trung ở đây, tranh thủ trao đổi chút manh mối đi.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Nhan Như Tinh, ma xui quỷ khiến thế nào, khiến cô ta gật đầu phụ họa theo: "Tôi quay về ngay đây".
"Tạm biệt mọi người". Nhan Như Tinh nở nụ cười vẫy tay chào những người khác.
Trần Chanh đi theo phía sau cô, Bát công chúa thấy vậy, chớp mắt một cái cũng vội vàng đuổi theo.
Sau khi ra khỏi cửa, Nhan Như Tinh trực tiếp đi về phòng của mình. Thấy Trần Chanh cùng Bát công chúa vẫn đi theo mình, cô ngạc nhiên nói: "Phòng của các cô không phải ở dưới lầu sao?"
Các cô gái này là một đội, chỉ có mình cô chọn tầng 3, còn những người khác cùng Cầu Cầu đều ở tầng hai.
Lúc về phòng, Trần Chanh vẫn không thể hiểu được, tại sao phòng cô lại ở trên tầng 3.
Chưa nói đến việc cô ta không hiểu được, chính bản thân Nhan Như Tinh cũng không hiểu được.
Dù sao thì cô cũng chọn theo màu sắc trên váy, những người khác cũng như vậy.
"Cô không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?" Trần Chanh hỏi cô, trong mắt đầy sự dò hỏi cùng tò mò.
"Không có nha". Nhan Như Tinh thành thật lắc đầu.
"Vậy cô kêu tôi ra đây làm gì?" Trần Chanh khó hiểu, chẳng lẽ cô thật sự chỉ muốn gọi cô ta về phòng nghỉ ngơi thôi sao?
"Về phòng ngủ thôi, cô không buồn ngủ sao?" Nhan Như Tinh ngước mặt lên, nhìn lướt qua những bức tranh treo trên hành lang, đưa tay lên che miệng uể oải ngáp một cái, vẻ mặt buồn ngủ than thở: "Không biết bây giờ mấy giờ rồi, nguyên một cái lâu đài cổ lớn như vậy ngay cả một cái đồng hồ cũng chẳng có".
Trần Chanh nghe vậy liền tiếp lời: "Chắc bây giờ đã nửa đêm rồi".
Ngược lại, Bát công chúa lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt bằng đồng, cô ấy mở ra nhìn lát, biểu tình vô cùng sửng sốt.
Trần Chanh nhận thấy sự kỳ lạ của cô ấy, tò mò nhìn sang.
Chờ đến khi thấy hai cây kim trên mặt đồng hồ quả quýt đang điên cuồng xoay vòng vòng, cô ta kinh ngạc hỏi: "Đồng hồ bị hỏng rồi sao?"
Nghĩ lại cũng không có khả năng bị hỏng, đây là đạo cụ mà.
Bát công chúa liếc cô ta một cái, lại nhìn về phía Nhan Như Tinh đang chờ đợi câu trả lời của cô ấy, cô ấy cất đồng hồ quả quýt đi. Ánh mắt hướng về phía căn phòng tập đàn piano cách đó không xa, nói với Nhan Như Tinh: "Chúng ta liên minh đi".
Nhan Như Tinh không hề từ chối, thậm chí còn rất vui vẻ gật đầu đồng ý.
"Được nha".
Bát công chúa: ...
Cô ấy dùng ánh mắt đầy sự nghi ngờ nhìn về phía Trần Chanh, cô ấy không biết vì sao lại có cảm giác câu nói này của Ngôn Thanh không đáng tin lắm?
Trần Chanh không biết nên nói thế nào, Ngôn thanh cô gái này. Cô ta tình cờ gặp cô trong phó bản vợ chồng kiểu mẫu, hành tung của cô quả thực khó mà lường được, dựa vào khuôn mặt cùng thần thái mị lực của mình, cô luôn giữ bản thân trong tình huống an toàn nhất.
Nói tóm lại, thật sự tà mị không thể tưởng tượng được.
Hơn nữa con đường mà cô lựa chọn, người khác không thể sao chép được. Đôi khi cô thậm chí còn không biết, mình đã làm điều đó như thế nào.
Nhưng có một điều, cô ta rất rõ ràng. Ngôn Thanh không phải là loại người thừa lúc người khác gặp khó khăn trắc trở để tấn công cướp lợi ích cho bản thân mình!
Nghĩ lại từ khi ở trong phó bản ra ngoài, những lời kể lể của Minh Châu về cô làm cô ta thật sự cảm kích từ tận đáy lòng, Trần Chanh vô cùng tò mò về cô.
Đáng tiếc khi biết tin từ Minh Châu, cô không có ý định tham gia hiệp hội cứu thế.
"Có việc gì ngày mai chúng ta nói được không, các cô không buồn ngủ sao?" Nhan Như Tinh cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến rồi, không nhịn được muốn về phòng ngủ.
Sau khi cô đề cập đến vấn đề này, Bát công chúa cùng Trần Chanh cũng chợt thấy mình đúng là có chút buồn ngủ.
Nhưng trước khi rời đi, Bát công chúa kéo Nhan Như Tinh lại, nhỏ giọng thì thầm: "Thời gian trong phó bản này có vấn đề, nhưng cụ thể là vấn đề gì thì tôi chưa biết. Cô cũng nên để ý một chút, chờ đến sáng mai, chúng ta lại cùng nhau thảo luận".
Nhan Như Tinh đặc biệt kinh ngạc, xem ra thời gian thực sự có vấn đề rồi.
Nhưng lúc trở lại phòng, nhìn thấy cái giường êm ái, cô nhanh chóng quên mất thời gian gì? Nhiệm vụ gì?
Cô tiện tay vứt bông hoa hồng máu đang cầm trên tay xuống cái tủ nằm cạnh giường, Nhan Như Tinh nhào lên giường, sự mềm mại kèm theo một mùi hương tươi mát thoang thoảng khiến tinh thần cô càng thêm thư thái thả lỏng.
——
"Cộc cộc cộc ——"
"Tại sao vẫn chưa mở cửa?"
"Ngôn Thanh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Bang——"
"Ngôn Thanh! Cô không bị sao hết? Không sao là tốt rồi không bị sao là tốt rồi".
Nhan Như Tinh bất ngờ nhìn Bát công chúa cùng Cửu công chúa đứng trước cửa phòng mình với vẻ lo lắng sốt ruột.
Bát công chúa nhìn thấy cô, hai cô gái nhanh chóng mỗi người ôm lấy một bên tay của cô kéo đi, vừa đi vừa giải thích: "Xảy ra chuyện rồi, đã có người chết".
Nhan Như Tinh giật tay ra khỏi cái ôm của hai cô gái.
"Là ai chết?"
"Thập công chúa!" Sắc mặt Bát công chúa lộ ra vẻ hốt hoảng không đành lòng: "Thi thể thật sự quá thê thảm".
Vẻ ngoài của Cửu công chúa lúc nào tao nhã lịch sự, thế mà lúc này cũng giống như Bát công chúa, trong mắt tràn ngập sự lo lắng cùng bất an.
"Ngôn Thanh, chúng tôi có chuyện này muốn cùng cô xác minh một chút". Cửu công chúa lo lắng nhìn Bát công chúa, cả hai người nhìn nhau gật đầu, cô ấy mới cắn môi hạ thấp giọng nói với Nhan Như Tinh.
Ngôn Thanh nhìn cô ấy thắc mắc không hiểu chuyện gì.
"Cô tối hôm qua ngủ ngon chứ?" Cửu công chúa thận trọng hỏi.
"Rất ngon nha! Cả đêm không có ác mộng, nếu không có các cô, tôi vẫn có thể ngủ được". Nhan Như Tinh nghĩ sao nói vậy.
Nghe được lời này của cô, Cửu công chúa cùng Bát công chúa đang căng thẳng cực độ bắt đầu giãn ra đôi chút, sắc mặt cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
"Xem ra cô đoán không hề sai". Cửu công chúa cau mày đăm chiêu, nhìn Bát công chúa nói một câu cụt lủn không rõ đầu đuôi sự việc.
Bát công chúa dường như đã nhận ra sự thắc mắc của Nhan Như Tinh, cô ấy giải thích.
"Tối hôm qua, trừ ba người chúng ta ra, những người khác đều bị thứ nào đó quái dị tấn công bất ngờ, Thập công chúa cũng vì thế mà bị giết ngay tại chỗ".
"Lúc tôi mới biết tin đã cảm thấy có gì đó không đúng, lại thấy vẻ mặt tinh tế bình thường của Cửu công chúa. Liền bỏ chút thời gian đi tìm cô ấy hỏi thăm một chút, mới phát hiện cả hai chúng tôi đều không bị tấn công như những người khác nói".
"Sau đó tôi lại nghĩ đến hoa hồng máu mà quản gia đã đưa cho tôi tối hôm qua".
Bát công chúa liếm đôi môi khô khốc của mình, vẻ mặt có chút kỳ quái: "Ngày hôm qua trước khi đi ngủ tôi đã cắm nó vào một cái bình hoa, nhưng sáng hôm nay lúc tỉnh dậy, nó đã khô héo đến nỗi một cái lá cũng không còn".
Cửu công chúa nghe đến đây, cũng vội vàng gật đầu phụ họa theo.
"Của tôi cũng vậy".
Rồi cả hai cùng nhìn về phía Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh bình tĩnh gật đầu, tỏ vẻ bản thân cũng giống như bọn họ.
Lần này, Bát công chúa cùng Cửu công chúa đã hoàn toàn yên tâm rồi.
"Ngôn Thanh, chúng tôi cho rằng lý do vì sao tối hôm qua chúng ta không bị đám quái vật bóng tối tấn công bất ngờ như những người khác nói, sở dĩ là bởi vì bông hoa hồng máu này". Bát công chúa nói một cách thận trọng, ánh mặt ngập ngừng nhìn Nhan Như Tinh.
Lúc này cô ấy cùng Cửu công chúa đang dùng lực áp chế Nhan Như Tinh sát vào một góc cầu thang ở tầng hai.
Có hai cầu thang trong lâu đài cổ, một cái được xây dựa vào bức tường bên phải, cái còn lại xây theo hình xoắn ốc từ giữa đại sảnh đi lên phía trên.
Bình thường vì cầu thang xoắn ốc ở bên ngoài, nên mọi người đều theo thói quen đi bằng cái cầu thang này.
Về phần cầu thang kia, Nhan Như Tinh tối hôm qua có nhìn lướt qua một lần, chỉ cảm thấy cái cầu thang này khiến tâm trạng cô không được thoải mái.
Không ngờ hôm nay, lại bị hai người này ép đến đây một chuyến.
Nhìn cầu thang đổ nát hoang sơ, thêm phần tay vịn bám đầy bụi trước mặt, Nhan Như Tinh không khỏi cau mày khó chịu.
Mà phản ứng này của cô, lại làm Bát công chúa cùng Cửu công chúa hiểu lầm. Đến nỗi sắc mặt hai cô gái bất chợt thay đổi, lập tức dùng ánh mặt tràn ngập sự lạnh lùng cùng sát khí nhàn nhạt nhìn về phía cô.
Thập công chúa chết quá thảm rồi, bọn họ có linh cảm, những chuyện như đêm hôm qua, tuyệt đối sẽ còn tiếp tục xảy ra.
Bọn họ không muốn chết, vì vậy các cô nhất định phải có được bông hoa hồng máu, thứ có thể bảo vệ các cô vượt qua nguy hiểm.
Nhưng quản gia đã nói, mỗi ngày chỉ được tặng tối đa ba bông hoa hồng máu. Nếu những người khác biết được tin tức này, khả năng các cô nhận được hoa hồng máu sẽ giảm đi rất nhiều.
Tối hơn hết là nên giấu những người khác tin tức này trước, có thể giấu được ngày nào thì hay ngày đó.
Bảo toàn sức mạnh của chính mình đến thời khắc cuối cùng chính là điểm mấu chốt.
Mặc dù cách làm này có hơi ích kỷ, nhưng tình huống này giữa các người chơi cũng rất bình thường.
Chỉ là bọn họ không nghĩ đến trường hợp, Nhan Như Tinh sẽ không đồng ý?
Mặc kệ là do cô thực sự có lòng vị tha, hay là có ý đồ khác, các cô nhất định không cho phép tin tức về hoa hồng máu bị lộ sớm như vậy.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị xuống tay với cô.
"Các cô tìm tôi có việc gì à?" Nhan Như Tinh chuyển dời sự chú ý từ tay vịn cầu thang bụi bặm đi nơi khác, bất ngờ hỏi hai người họ.
Bát công chúa và Cửu công chúa: ...
Thấy biểu hiện của Nhan Như Tinh không có thay đổi nhiều, Bát công chúa nảy ra ý tưởng, nói thẳng với cô: "Tôi hy vọng cô có thể giữ bí mật về tác dụng của bông hoa hồng máu".
Nhan Như Tinh: "Hmm".
Bát công chúa: "Ý kiến của cô thế nào?"
"Tôi không có ý kiến". Nhan Như Tinh cười thật tươi, vẻ mặt hiền lành, chính nụ cười này của cô, đã xua tan đi bầu không khí căng thẳng giữa ba người họ.
Ngay khi vừa nghe được lời này, sự thù địch trong mắt hai cô công chúa đã giảm đi đôi chút.
Nếu không phải bất đắc dĩ, các cô cũng không nghĩ đến việc động thủ với cô. Xét cho cùng, loại phó bản này không hỗ trợ cất giấu xác chết, nếu đột nhiên có người chết, nói không chừng sẽ khiến những người khác nghi ngờ họ.
"Thế thì quyết định như vậy đi!" Bát công chúa nhiệt tình ôm lấy Nhan Như Tinh, hơi ngước mặt lên nở nụ cười ngọt ngào.
Cô ấy trời sinh vẻ ngoài ngây ngô dịu dàng, trông không lớn lắm, chỉ khoảng chừng 17-18 tuổi. Khuôn mặt hơi tròn trịa, đôi mắt cũng tròn xoe như vậy, cùng tính tình khéo léo nên người khác rất khó nảy sinh ác cảm với cô ấy.
Giống như Trần Chanh, cô vốn không phải là người nhiệt tình hoạt náo. Ngày hôm qua cô để cô ấy tùy ý ôm lấy mình, cho dù đã nhìn thấy bộ mặt thật của cô ấy, cô cũng không tức giận đến nổi nào.
Cái phó bản này xem ra rất có thể chọn lựa người chơi bằng cách nhìn khuôn mặt.
Nhan Như Tinh trong lòng nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt càng chân thành và tỏa sáng hơn cả Bát công chúa.
Bát công chúa: ...
Cô ấy nhìn Nhan Như Tinh, nụ cười vương nơi khóe miệng cùng dần trở nên cứng đờ.
Cửu công chúa nhìn hai người bọn họ, trong lòng cảm thấy có chút rợn tóc gáy.
Cô ấy cảm thấy hai người này không được bình thường.
Cô ấy hối hận rồi.
Cho đến khi lên đến tầng hai, vì không để những người khác nhìn ra sơ hở, Cửu công chúa rời đi trước. Sau đó Bát công chúa kéo tay Nhan Như Tinh cùng đi vào phòng của Thập công chúa.
Thời điểm này, những người chơi nhận được tin đều tập trung lại đây.
Nhan Như Tinh đến cũng không muộn, Trần Chanh nãy giờ vẫn ở trong phòng, chợt nhìn thấy cô, liền bước đến gần cô hỏi: "Cô có muốn đi xem qua một chút không?"
Cô ta ra hiệu chỉ về phía phòng tắm.
Nhan Như Tinh bước tới không chút do dự.
Trần Chanh theo sát phía sau cô, lo lắng nói: "Cô chuẩn bị sẵn sàng đi".
Nhan Như Tinh không trả lời, thẳng thừng bước vào phòng tắm.
Cách bài trí của phòng tắm này rất đơn giản và quen thuộc, nhưng giây phút này, trong phòng tắm không khác gì một địa ngục trần gian.
Từ bồn tắm chảy ra thứ nước đỏ ngầu trộn lẫn với máu tươi chảy từng dòng xuống mặt đất, thậm chí cả bức tường nhẵn bóng xung quanh cũng dính đầy một lượng máu lớn, vết máu bắn tung tóe thật hãi hùng. Ai nhìn vào cũng cảm thấy, đây là bị một con quái vật dữ tợn cấu xé sát hại.
Mùi máu tanh tưởi nồng nặc trong từng hơi thở, Nhan Như Tinh cau mày chỉ đứng từ xa nhìn một lát, rồi đi ra ngoài.
Trần Chanh thấy vậy, ghé với tai cô thì thầm: "Như thế này là tốt lắm rồi đấy, lúc phát hiện ra cô ấy nằm ngửa trong bồn tắm, thân thể trần như nhộng".
"Ai phát hiện ra thi thể?" Nhan Như Tinh hỏi.
"Cầu Cầu". Trần Chanh nói ra một cái tên không ngờ tới: "Phòng của Cầu Cầu ở bên cạnh phòng cô ấy".
"Nghe nói sáng nay Cầu Cầu muốn tìm người hỏi về chuyện con quái vật bóng tốt hồi đêm qua một chút, nhưng lại phát hiện cửa phòng Thập công chúa không đóng. Cô ấy tò mò đi vào, liền phát hiện ra thi thể trong nhà tắm, sau đó tiếng hét chói tai kinh hãi của cô ấy đã đánh thức Cửu công chúa".
"Tiếp theo là Bát công chúa và tôi". Trần Chanh cười khổ, lại hỏi cô: "Tối hôm qua cô thế nào?"
Nhan Như Tinh cảm nhận được ánh mắt của Bát công chúa đang nhìn chằm chằm mình, cô nhìn lướt qua rồi gật đầu một cái.
"Cái bóng đen kia lúc đầu thật sự rất phiền phức, nhưng khi đối đầu lần thứ hai, lại cảm thấy rất dễ giải quyết. Nhưng mà, tôi thấy có chút kỳ lạ". Trần Chanh lấp lửng do dự một chút: "Tôi cảm thấy có người giúp tôi".
"Hơn nữa lúc cái bóng đen đó không đánh lại tôi nên bỏ chạy, tôi đã nhặt được một tấm card". Lời vừa dứt, Trần Chanh bèn đưa tấm card cho Nhan Như Tinh xem.
"Thân ái, ngày mai nhớ chuẩn bị đồ ăn tươi ngon cho ta nha ~
_____ Phu quân thân yêu của em, Cam".
Cái tấm card này, giống y đúc với tấm card được tìm thấy ở phòng tập đàn piano lúc trước.
"Của cô thì sao, cô có nhặt được tấm card nào giống vậy không?"
Đương nhiên là không có tấm card nào rồi, nhận thấy Nhan Như Tinh đang định nói ra suy nghĩ đó của cô, Bát công chúa liền chen vào, nói: "Các cô có để ý thấy không, chuyện xảy ra lâu như vậy rồi, mà quản gia vẫn chưa xuất hiện nhỉ".
"Quản gia không ở trong lâu đài cổ, nên tạm thời sẽ không xuất hiện đâu". Lúc này Lâm Nhất bước ra khỏi phòng tắm, tháo găng tay vừa dùng để kiểm tra thi thể xuống.
Sau đó nói với mọi người: "Trái tim của cô ấy biến mất rồi".
"Trái tim?" Trong lòng của Nhan Như Tinh như lệch một nhịp.
"Đúng vậy, không chỉ có vậy, cô ấy trước khi chết còn bị ngược đãi rất khủng khiếp".
Nhan Như Tinh khi nhìn thấy những dấu vết trên cơ thể cô ấy cũng đã đoán được chuyện này.
"Cô nói quản gia không có trong lâu đài cổ là có ý gì?"
Lâm Nhất nghe vậy, đánh mắt về phía Giang Nhu.
Giang Nhu lấy tấm card đang cầm trong tay đưa cho mọi người xem.
"Bảo bối, tuy biểu hiện của em trên bàn ăn khiến ta rất không hài lòng, nhưng chỉ cần em khiêu vũ với ta một điệu, ta không chỉ có thể tha thứ cho em, còn có thể nói cho em một bí mật đó nha ~
____ Phu quân thân yêu của em, Bạch".
Không đợi các cô gái hỏi, Giang Nhu đã lật phía sau tấm card lại.
"Bảo bối, em thật sự đẹp quá đi, còn đẹp hơn cô vợ hung dữ của tên Lục kia nhiều. Hừ! Đầu của tên Lục đó bị hỏng mất rồi, tự nhiên lại vì trút giận giùm cô vợ của mình mà đi đánh nhau với quản gia của lâu đài cổ. Cố gắng mà đánh nhé, nếu tên Lục kia mà chết đi, ta có thể chiếm luôn vợ anh ta rồi! Như vậy ta sẽ có tận hai cô vợ rồi, ha ha ha ha!"
Mọi người nhịn không được mà đều nhìn Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh hoang mang sờ lên mặt của mình.
"Ây, quả nhiên là Lục thua rồi, quản gia của lâu đài cổ không hổ danh là ... Chết tiệt! Ông ta không đồng ý, tại sao ta lại không thể có hai cô vợ chứ? Quản gia đi tìm phu quân mới cho Lục công chúa rồi ... Vợ à, nhân lúc quản gia đi vắng, chúng ta hãy ly hôn trước đã, chờ khi quản gia trở lại, ta sẽ tìm cho em một người còn lợi hại hơn cả ta".
"Quên đi, nghe quản gia nói, phải tìm cho Lục công chúa một tên quỷ thật dữ tợn, ta có thể không đánh lại nổi đâu ... Vợ à, ta yêu em, em khiêu vũ với ta một điệu đi, nếu em nhảy làm ta hài lòng, ta sẽ tặng em một bông hoa hồng máu nha ~"
Tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư, ánh mắt nhìn Nhan Như Tinh càng thêm kỳ lạ.
Nhan Như Tinh tỏ ý vô tội mà nhìn Giang Nhu, cô rất muốn biết lúc xem đoạn cuối trong lòng Giang Nhu đang nghĩ gì, không biết cô ấy có khiêu vũ hay không.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |