← Ch.038 | Ch.040 → |
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: Nữ thần muốn đến Chốn thiên đường sao?"
"Ngôn Khanh: Nghe cũng không tồi."
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: Chốn thiên đường đương nhiên là không tồi rồi. Đó là điểm đến cuối cùng của các cặp đôi yêu nhau. Tình cảm lứa đôi càng mặn nồng thì càng dễ dàng đến đó. Về phần nữ thần, mọi người ai ai cũng biết mối quan hệ giữa cô và Tô tiên sinh không hề tốt mà."
"Ngôn Khanh: Vậy chẳng phải tôi sẽ không có cơ hội đến thiên đường sao?"
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: Việc đó chưa chắc đã đúng đâu, nữ thần có sức hấp dẫn như vậy. Nhất định sẽ có không ít người muốn cùng nữ thần đồng hành đến Chốn thiên đường thôi."
Nhan Như Tinh: "......"
"Không phải nói chỉ có những cặp đôi yêu nhau thắm thiết mới có thể đi hay sao?"
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: A, vừa nãy tôi nói sai rồi."
Nhan Như Tinh không nói nên lời.
"Trần Chanh: Tôi tự hỏi liệu chúng ta có thể gặp lại cặp Vương Thành Ý cùng lão bà nhà anh ta để chào một tiếng không đây. Bọn họ rời đi cũng quá vội vàng rồi. Chúng ta còn chưa kịp nói lời chào tạm biệt còn gì."
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: Có thể chứ, ngày mai mọi người sẽ gặp lại nhau thôi."
Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực nói những lời này, làm cho tất cả người chơi đều ngây ngẩn cả người ra.
Chẳng lẽ là do bọn họ suy nghĩ quá nhiều nên sinh ra hiểu lầm? Hay Chốn thiên đường trong lời anh ta nói hoàn toàn không như họ nghĩ.
Có điều cũng nhờ nghe được những lời này, tất cả người chơi đều thở phào nhẹ nhõm.
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: Được rồi, tất cả các nhóm cặp đôi mẫu mực, một nửa thời gian của ngày hôm nay sắp trôi qua rồi. Các bạn phải cố gắng để đạt được giá trị tình cảm từ khán giả nhé, đặc biệt là nhóm các cặp đôi mẫu mực có giá trị tim đen cao hơn số giá trị tình cảm của họ hôm qua, tình hình của các bạn thực sự rất đáng lo. Hy vọng hôm nay có thể thấy được sự nỗ lực từ các bạn, nếu không ngày mai sẽ có hình phạt rất khủng khiếp đang đón chờ các bạn đấy."
"Chu Gia: Chờ một chút đã, đạo diễn, tôi muốn hỏi cái này, nếu tôi có thể làm cho những người khác bắt đầu " Trận chiến tình yêu " với mình, thì tôi chẳng phải cũng có thể thay đổi bạn đời của chính mình sao?"
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: Đó là điều đương nhiên, chỉ cần bạn đủ năng lực, bạn có quyền chọn tất cả thanh niên trẻ tuổi độc thân trên đảo này mà."
Có lẽ cô ấy cảm nhận được đạo diễn nói rất nhiều, Chu Gia không nhịn được liền hỏi: "Giá trị ngưỡng mộ mà người dẫn chương trình " Bùa Yêu " nhắc đến hôm nay có phải là giá trị nổi tiếng không?"
Trong phó bản này tổng cộng có hai hướng để hoàn thành nhiệm vụ.
Một là giá trị tình cảm của cặp đôi lọt top 5, hai là giá trị nổi tiếng của cá nhân đứng top 3.
Hiện giờ giá trị tình cảm đã có, kỳ quái chính là, những người chơi lọt vào top 5 giá trị tình cảm hôm nay lại không hề thay đổi sang trạng thái đã hoàn thành nhiệm vụ.
Mặc dù vẫn không rõ vì nguyên do gì, nhưng giờ đây bọn họ cũng chẳng còn cách nào ngoài chuẩn bị dốc hết sức lực mà đối diện.
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: Giá trị nổi tiếng? Giá trị nổi tiếng nào cơ?"
Lời nói của đạo diễn vừa thốt ra, liền khiến lồng ngực tất cả người chơi không khỏi nảy lên một nhịp.
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: Đừng hỏi mấy chủ đề không liên quan nữa, thời gian chả còn bao nhiêu đâu đấy."
"Ngôn Khanh: Khoan đã, tôi muốn biết chúng ta sẽ phải ở khách sạn trong bao lâu?"
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: Việc ở lại trong bao lâu là tùy thuộc vào các bạn, mọi người đều có thể rời đi nếu muốn."
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: Nhưng dù cho các bạn có rời khỏi khách sạn, thì hợp đồng giữa chúng ta vẫn còn đó, nên những quy tắc chúng tôi đã đặt ra trước đây các bạn vẫn phải dựa theo đó mà làm."
Thì ra cũng chẳng có gì thay đổi cả, chỉ là đổi một nơi ghi hình thôi.
"Ngôn Khanh: Còn chuyện này nữa, vốn đã muốn hỏi các người từ lâu."
"Ngôn Khanh: Mục đích Lưu Luyến TV mời bọn tôi phát sóng trực tiếp rốt cuộc là gì? Bọn tôi đến tham gia sự kiện lần này và tiết lộ cả ** của mình cho khán giả. Vậy mà lại chẳng có phần thưởng gì cả sao?"
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: Hả? Cô Ngôn, cô đang đùa bỡn tôi đấy à? Chúng tôi ngay từ đầu đã giải thích tất cả những câu hỏi cô nêu ra trước khi ký hợp đồng. Thôi thì, nếu cô đã quên cũng không sao, tôi có thể phổ biến lại lần nữa cho cô."
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: Trong mấy năm gần đây, tỷ lệ kết hôn của Đảo Tình Yêu đã giảm đi đáng kể, dẫn đến việc số cư dân trẻ được sinh ra trên Đảo Tình Yêu xuống mức thấp kỷ lục 5 năm liên tiếp. Chương trình " Cặp đôi mẫu mực " của Lưu Luyến TV cũng là một trong số những phương án mới từ chúng tôi."
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: Chương trình Cặp đôi mẫu mực vốn dĩ là điểm đặc biệt nhất của Đảo Tình Yêu, còn các bạn chính là người phát ngôn được thị chúng chọn lựa. Khi đã được hưởng những quyền lợi này từ Cặp đôi mẫu mực, hiển nhiên các bạn cũng phải góp chút sức lực của mình xây dựng Đảo Tình Yêu rồi."
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: May mắn thay thị trưởng là người nhân từ, cảm thấy không nên để các bạn làm việc này không công, bởi vậy tôi đã đặc biệt xin phép cho các bạn được ở lại thánh địa của Vương quốc Tình yêu."
"Thánh địa của Vương quốc Tình yêu là nơi thiêng liêng nhất tại Đảo Tình Yêu, cũng là nơi chúng tôi đặt tất cả niềm tin tín ngưỡng vào. Có thể đến và sống ở thánh địa là cơ hội mà mọi công dân trên Đảo Tình Yêu luôn tìm kiếm. Thế nhưng giờ đây các bạn chỉ cần lên sóng trực tiếp đã liền có sẵn cơ hội như vậy, quả thực may mắn vạn người cầu cũng không được!"
"Tôi thật sự rất ghen tị với các bạn. Nếu không phải do tuổi tác đã cao, thì tôi cũng muốn vì chính bản thân mình mà ra sức đấu tranh tìm cơ hội một lần."
Nhan Như Tinh: ......
"Ngôn Khanh: Vậy tổng cộng có bao nhiêu nơi?"
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: Cô ngay cả chuyện này cũng đã quên rồi sao? Tất nhiên là chỉ có một rồi. Ở Đảo Tình Yêu, thứ hạng của chúng tôi trong toàn bộ Vương quốc Tình yêu không được đánh giá cao. Thị trưởng lần này có thể xin phép được ở lại đây hoàn toàn là nhờ phước lành của Thần Tình yêu đấy."
"Ngôn Khanh: Đợi chút đã, Vương quốc Tình yêu, tổng cộng có bao nhiêu Đảo Tình yêu vậy?"
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: Mười! Chúng ta đứng thứ bảy, phía sau chúng ta còn ba nữa! (kiêu ngạo jpg)"
Nhan Như Tinh: ......
Nghiêm túc hoài nghi nhóm thứ bảy như vậy mà lại được hoan nghênh, lẽ nào là vì hào quang từ con số " bảy " mà ra.
Nếu không phải vậy, tại sao nhóm của Vương Thành Ý kia lại có giá trị tình cảm bằng nhóm thứ bảy, thậm chí giá trị tim đen còn kém hơn nhóm thứ bảy, thế nhưng bọn họ lại không được chọn.
Nhưng...... Mười Đảo Tình Yêu sao?
Nói cách khác, lần này sẽ có ít nhất một trăm người chơi.
Nhan Như Tinh cũng không quá kinh ngạc, dù sao mỗi lần tiến vào phó bản, người chơi đều chưa bao giờ ít hơn mười.
Điều duy nhất làm cô cảm thấy bất ổn chính là, từ hôm nay trở đi, sự cạnh tranh giữa những người chơi sẽ càng ngày càng khốc liệt.
Về phần bản thân cô, rất có thể sẽ bị những người chơi đó xem là đối thủ mạnh mà dốc toàn lực chèn ép.
"Vương Cửu Thiên: Đạo diễn, tôi muốn hỏi, người khơi mào trận chiến tình yêu có nhất định phải độc thân không?"
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: Độc thân, mất vợ mất chồng, chỉ cần không có bạn đồng hành thì đều có thể bắt đầu trận chiến tình yêu."
Ngay khi đạo diễn vừa dứt lời, toàn bộ diễn đàn trò chuyện đã rơi vào sự im lặng đến kỳ lạ.
"Trần Chanh: Đạo diễn, chỉ tiêu để đi tới thánh địa của Vương quốc Tình yêu, đều có liên quan đến giá trị tình cảm mà chúng tôi thu được từ trước đến nay phải không?"
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: Đúng vậy, đó là lý do tại sao tôi mong mọi người cố gắng làm việc chăm chỉ! Đặc biệt là Ngôn Khanh, hiện tại cô đang trong trận chiến tình yêu, cô sẽ gặp bất lợi nếu không tính đến giá trị tình cảm của chính mình."
"Trần Chanh: Giá trị tình cảm nhiều hay ít thì sao, có thể giành được chỗ này không?"
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: Do số lượng vị trí có hạn, nên tất nhiên phải càng nhiều càng tốt rồi. Tuy nhiên, nếu muốn đến thánh địa, giá trị tim đen phải thấp hơn 10."
"Trần Chanh: Thế có giới hạn về thời gian không?"
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: Tạm thời vẫn chưa, nhưng tôi nghe nói một số người ở các Đảo Tình Yêu khác gần đây đã học hỏi theo chúng tôi và cũng đang bắt đầu muốn phát sóng trực tiếp về " Cặp đôi mẫu mực "! Thật đáng ghét mà, thị trưởng của chúng tôi đã nộp đơn cho chủ tịch nước để đòi tiền bản quyền chương trình. Chẳng biết có thể lấy được nó hay không đây."
"Ngôn Khanh: Lợi hại nha! Không nghĩ tới thị trưởng nhà chúng ta thế mà lại sáng suốt đến vậy. Vừa ra mắt một dự án quan trọng liền thu hút được những Đảo Tình Yêu khác đến học lỏm. Thị trưởng nhà chúng ta chẳng phải là đã khiến người ta mở mang tầm mắt rồi sao!"
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: ......"
"Ngôn Khanh: Tại đây tôi không thể không khen ngợi thị trưởng một câu. Vì tương lai gây dựng Đảo của chúng ta, thật sự là đã hao tổn tâm tư a! Có vậy mới xứng danh thị trưởng chứ, chúng ta còn gì phải lo lắng việc tương lai tốt hay xấu nữa đây? Tôi tin rằng vị trí thứ bảy hiện giờ chỉ mới là sự khởi đầu thôi, dưới sự lãnh đạo từ một ngài thị trưởng đầy khéo léo như vậy, đạt được thứ hạng cao chỉ là chuyện sớm muộn a!"
"Còn về phần tiền bản quyền, tôi có lòng tin dựa vào năng lực của thị trưởng, tiền bản quyền nhất định sẽ quay về đúng nơi đúng chỗ của nó. Tuy nhiên, tôi có một đề nghị, tốt hơn hết là nên có thêm vài thứ ngoài tiền bản quyền để đến thánh địa. Tiếp đó miễn phí cho một hoặc hai gia đình bình thường hạnh phúc nhất và hoàn mỹ nhất, không giới hạn tuổi tác.
Xem như khuyến khích cư dân kết hôn, tôi tin rằng dưới sự " cám dỗ " của thánh địa, chắc chắn sẽ ngày càng có nhiều thanh niên độc thân tiến tới lâu đài hôn nhân. Điều đó hẳn là góp phần vào tương lai Đảo Tình Yêu của chúng ta, hơn thế còn giúp ta tạo ra thêm nhiều gia đình êm ấm hạnh phúc nữa đấy!"
"Sau khi đủ chỉ tiêu, tôi sẵn sàng ở nơi này ra sức tranh giành một suất để được đạo diễn công nhận, đỡ phải bỏ lỡ một gia đình vừa hạnh phúc vừa hoàn mỹ như đạo diễn đây."
"Sở dĩ tôi chỉ đích danh đạo diễn không phải vì có ý xu nịnh, chỉ đơn giản là vì anh xứng đáng! Nếu như không tin tôi thì cứ nghĩ lại xem, trong xã hội hỗn loạn hiện giờ, có mấy ai cùng người bạn đời của mình hoạn nạn có nhau đến đầu bạc răng long? Nhưng còn đạo diễn thì sao? Anh ta đã làm đúng như ước hẹn đến tận hôm nay, tình cảm giữa anh cùng người bạn đời của mình là cô Hồng Hồng, tôi cảm thấy đó mới chính là tình yêu đích thực."
"Ngôn Khanh: Đạo diễn, tôi thực sự rất lấy làm ngưỡng mộ về chuyện tình yêu của anh và cô Hồng Hồng."
"Đạo diễn Cặp đôi mẫu mực: ......"
Tất cả người chơi: ......
Tôi cảm thấy cô ấy là đang mỉa mai, nhưng lại không có chứng cớ gì để bắt bẻ cả!
Cơ mà người chơi Ngôn Khanh này cũng nói quá nhiều rồi đi? Sao có thể nịnh nọt NPC đến vậy, nhìn cô ấy như thế làm chúng tôi không khỏi cảm thấy bản thân thực quá cứng nhắc.
Sau khi đứng ngoài quan sát tất cả thì Tô Văn Ngọc, người thậm chí còn giúp cô điều tra mối quan hệ tình cảm giữa đạo diễn và vợ của anh ta:......
Dù có vậy thì, em có thể vui lòng buông tha cho cái tay anh đã được không.
Em nhéo anh như vậy thực sự rất đau đấy!
Nhan Như Tinh trên mặt nở một nụ cười tự tin rạng rỡ đối diện ống kính máy quay.
Cùng lúc đó, thị trưởng của Đảo Tình Yêu, người đang xem buổi phát sóng trực tiếp này, đã gần như rơi nước mắt trước những lời cô nói vừa rồi.
Dùng lý lẽ quang minh chính đại như vậy biểu thị tới người dân, thì còn lý do gì để hằng năm tỷ lệ sinh đẻ ở mức chạm đáy nữa đây!
Ba phút, tôi cần tất cả tư liệu của cô gái này.
Còn về phần tiền bản quyền, anh ta quyết định tự mình đi một chuyến, anh cũng không tin, chỉ là mấy nơi mà thôi, bản thân sáng suốt tài giỏi như vậy lẽ nào lại không giải quyết được!
Lúc này đây, bởi vì nghe những lời Nhan Như Tinh vừa rồi, những người trong nhóm tinh thần cũng như được vực dậy.
"Giám đốc Lưu Luyến TV: Khanh Khanh à, em có biết tại sao hôm nay lại vào đúng lúc này mà miễn trừ hình phạt không? Trên thực tế, dưới tình huống không có gì nghiêm trọng, có thể thông báo về trận chiến tình yêu sau khi hình phạt kết thúc là được."
"Giám đốc Lưu Luyến TV: Thế nhưng, tôi đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, luôn cho rằng lần này em là người duy nhất nên được nhận giải. Chính vì vậy, tôi đã cố tình gạt tình cảm này sang một bên, hiện giờ xem ra, sự lựa chọn của tôi hẳn là đúng đắn nhỉ?"
"Ngôn Khanh: Cực kỳ chính xác, nếu không có ngài giám đốc đây thì nào có Ngôn Khanh của ngày hôm nay chứ. Giám đốc này, tôi nghe nói vợ của anh vừa qua đời tháng trước, mong anh nén bi thương."
"Giám đốc Lưu Luyến TV: Vào tháng trước, tôi đã kết hôn thêm lần nữa rồi."
"Ngôn Khanh: Chúc mừng anh, thực sự chúc mừng anh."
Vừa nói, Nhan Như Tinh vừa mở cuộc trò chuyện riêng với đạo diễn, tìm Tô Văn Ngọc hỏi một vạn tệ, gói thành một phong bao lì xì chuyển đi.
"Chúc mừng giám đốc, chúc anh tân hôn vui vẻ!"
Giám đốc: "Cảm ơn vì đã chung vui cùng tôi, mấy ngày nữa Khanh Khanh kết hôn, tôi cũng sẽ gửi cho em một phong bao lì xì!"
Nhan Như Tinh: "Thật đáng giận, giám đốc cũng quá tốt bụng rồi đi. Sau này nếu có cần lợi dụng tôi vào việc gì thì cứ trực tiếp tìm đến, đừng xa cách như thế."
Giám đốc: "Thôi được, thôi được, em đúng thật là. Nếu ở khách sạn thấy không thoải mái, tôi có thể cho em mượn một căn nhà bên ngoài. Em chẳng phải không thích chồng của mình sao? Vừa khéo tách nhau ra đi."
Tô Văn Ngọc: ......
Tại sao một số người cứ luôn có ý nghĩ muốn chia rẽ tôi và vợ tôi vậy!
Cứ vậy sự nổi tiếng của Nhan Như Tinh bỗng dưng liền mở ra, điện thoại liên tục kêu bíp bíp thông báo tin có tin nhắn mới. Chẳng cần biết là ai, có quen biết hay không, cô ấy đều có thể cùng người ta trò chuyện thâu đêm suốt sáng.
Từ lúc đồng hồ điểm 10 giờ sáng, cho tới 12 giờ trưa.
Tô Văn Ngọc đã làm cơm trưa đem tới tận nơi, vậy mà đến cả thời gian ăn cô vẫn còn đang tán gẫu.
Đúng thật là......
"Em đang nói chuyện với ai đấy?" Tô Văn Ngọc đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Giang Giang!"
Tô Văn Ngọc:!!?
Em ăn vừa ăn cơm do chính tay anh làm, lại còn vừa cùng tình địch của anh nói chuyện phiếm sao?
Em làm như vậy, không nghĩ tới việc...... anh sẽ thất vọng sao?
"Ngôn Khanh, đừng để mọi chuyện đi quá xa, anh vẫn còn chưa đi đâu đấy!" Tô Văn Ngọc buông đũa, nghiêm mặt trừng mắt nhìn Nhan Như Tinh.
Anh ta ngoại hình góc cạnh rõ ràng, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, nét mặt âm trầm, thuộc tuýp đàn ông lịch sự tao nhã, quả thực là một mỹ nam.
Trông có vẻ hơi giống phong cách của Nguyễn Trì, nhưng so với Nguyễn Trì thì lại trưởng thành hơn đôi chút.
"A a a...... Khanh Khanh, em có muốn tới sống cùng tôi không, đừng sống chung với cái tên cuồng sức mạnh kia nữa, nếu không tôi sẽ lo lắng lắm a!"
Nhan Như Tinh liếc mắt nhìn điện thoại, một chân và một cánh tay bị bó chặt bằng bột thạch cao treo lơ lửng, mặt cũng chả khá hơn là bao. Nằm trên giường bệnh đến cả mặt của chính mình cũng không nhìn rõ, bình tĩnh nói: "Đang ở bệnh viện đấy à?"
"Khanh Khanh, chỉ cần em đồng ý, tôi sẽ ngay lập tức xuất viện!"
"Bác sĩ đang gọi anh kìa, chuyên tâm dưỡng bệnh đi." Nhan Như Tinh nói xong liền cúp máy.
Còn không mau chóng cúp máy, ánh mắt kia của Tô Văn Ngọc cứ như sắp ăn thịt người đến nơi rồi.
"Em lát nữa phải ra ngoài một chuyến."
Dùng bữa xong, Nhan Như Tinh nhìn Tô Văn Ngọc đang vừa dọn dẹp bàn ăn vừa hỏi."Đi đâu đấy?" Sau đó, Tô Văn Ngọc lại đột nhiên xoay người, thận trọng nói: "Em không phải là đang định đến bệnh viện đấy chứ?"
Nhan Như Tinh kinh ngạc nhìn anh ta.
"Em chờ anh với, anh cũng đi nữa." Tô Văn Ngọc nói xong, bắt đầu tháo tạp dề quanh eo mình ra.
"Vậy thôi anh đi đi, em không đi."
Đùa đấy à, anh hiện giờ chính là mục tiêu lớn, ai dám ra ngoài cùng anh chứ.
Tô Văn Ngọc thấy trong ánh mắt của cô lộ ra vẻ ghét bỏ, anh ta lặng người mất hai giây rồi lủi thủi xoay người đi vào phòng bếp.
Nhìn bóng lưng của anh rời đi, không hiểu sao Nhan Như Tinh lại cảm thấy có chút ảm đạm.
Có phải bản thân đã hơi quá đáng rồi không?
Nhan Như Tinh tự hỏi chính mình.
Nhưng quả thực, ra ngoài cùng anh ta lúc này chính là mang theo một rủi ro rất lớn.
Buổi chiều.
Nhan Như Tinh nhìn người đang ngồi giữa đại sảnh ôm máy tính làm việc, kinh ngạc nói: "Anh hôm nay không phải đi làm à?"
"Anh nghỉ việc rồi."
Nhan Như Tinh:??
"Ồ, gặp phải loại tình huống như anh hiện tại thì đúng là không thích hợp để đi làm thật."
"Em muốn xuống dưới lầu tìm một người bạn, anh có đi không?" Cô ấy chỉ đơn giản là thuận miệng mà hỏi, không nghĩ tới Tô Văn Ngọc lại thực sự nổi giận.
Ngay cả trên đường đi, anh ta còn hỏi cô, "Gặp người bạn đó từ khi nào?"
"Em gặp anh ấy trong trò chơi." Nhan Như Tinh lòng cứ bồn chồn, cô không biết người chơi đó sẽ nghĩ gì khi thấy cô đưa anh ta theo.
Cho đến khi gõ cửa phòng số 2018, cửa mở ra, thấy cô dẫn người tiến vào, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nghi ngờ về phía Tô Văn Ngọc.
"Anh ấy nói bản thân cũng muốn chơi trò chơi." Nhan Như Tinh không còn cách nào đành nói.
Người chơi đều im lặng.
Sau đó tất cả bọn họ dùng ánh mắt khiển trách nhìn Nhan Như Tinh.
Vương Cửu Thiên lại càng lạnh nhạt nói với Tô Văn Ngọc: "Xin lỗi, người của chúng tôi đã đến đông đủ rồi."
Tô Văn Ngọc rất thản nhiên mà đáp lời: "Không thành vấn đề, tôi có thể đứng đây làm người ngoài cuộc."
Thấy anh ta thực sự không có ý định rời đi, bọn họ mới miễn cưỡng để Nhan Như Tinh ở lại. Cuối cùng, Tiễn Minh Xuyên đẩy đẩy kính mắt trên mặt, nhẹ giọng hòa giải, "Thôi được rồi, anh ta muốn ở lại thì cứ để anh ta ở lại đi."
Vừa hay có thể xua bớt một chút sự hoài nghi của các NPC khác.
2018 là phòng của Lưu Việt.
Tuy nhiên đến giờ này, Nhan Như Tinh vẫn chưa thấy Lưu Việt xuất hiện, ngược lại trông thấy ba người mà hôm qua cô không gặp.
Một trong số đó là Chu Gia.
Bản thân Chu Gia giống hệt với bức ảnh đại diện của cô ấy, là một cô gái trẻ sôi nổi và tràn đầy sức sống.
Nhìn thấy Nhan Như Tinh đến, đôi mắt cô ấy bỗng sáng bừng lên.
Chẳng bao lâu sau, cô đã mò mẫm đến bên người Nhan Như Tinh, đẩy Tô Văn Ngọc sang một bên rồi thân mật, nhỏ giọng nói: "Ngôn Khanh à, tôi có thể gọi cô là Khanh Khanh không?"
Nhan Như Tinh vừa đồng ý, cô ấy ngay lập tức đứng phắt dậy vì vui sướng, hệt như một đứa trẻ vui mừng khi được cho kẹo, là một cô bé đơn thuần không mưu kế.
"Khanh Khanh, đó là chồng của cô sao, anh ấy trông có vẻ rất tốt." Chu Gia liếc nhìn Tô Văn Ngọc, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt xuất sắc của anh ta hai giây, sau đó nói tiếp: "Đáng tiếc, cơ thể thì không được."
Cô cho rằng bản thân nói quá nhỏ, Tô Văn ngọc không nghe thấy.
Nhưng cô ấy đã đánh giá quá thấp thính giác của Tô Văn Ngọc, anh ta không những nghe thấy mà còn nghe rõ ràng từng chữ một!
"Khanh Khanh này, tôi kể cô nghe một bí mật." Chu Gia ghé sát vào tai Nhan Như Tinh, "Vương Cửu Thiên cùng Tô Anh Đào quen nhau đấy."
Nhan Như Tinh ngẩn ra, nghĩ tới từ " Thiên ca " trong miệng cô gái khi cô bước vào phó bản.
"Lúc đến đây, tôi vô tình bắt gặp họ đang trò chuyện thân mật ở lối vào cầu thang. Anh Đào mắt tới giờ vẫn còn đỏ hoe đây này."
"Còn nữa, trong lời nói của Vương Cửu Thiên, tôi đoán họ đã thành lập một liên minh rồi." Chu Gia nhìn Nhan Như Tinh bằng đôi mắt đầy mong đợi.
"Vậy thì có vấn đề gì sao?" Nhan Như Tinh bị cô ấy nhìn tới mức khó chịu.
"Có chứ, tôi chỉ muốn hỏi một chút, hôm nay cô có món đồ trang sức nào khác tương tự như chiếc vương miệng công chúa đính đá quý cô đang đeo không, tôi muốn mượn đeo một chút ấy mà." Cô ấy trông thật đáng thương làm sao, "Cái tên chồng kia, tôi thực sự không thể sống cùng anh ta nổi nữa."
"Không nhất thiết phải là đồ quý giá đâu, chỉ một chút thôi cũng đủ rồi. Cái này có vẻ ổn, cho tôi mượn mang với nhé? Chờ qua được ải này rồi, tôi sẽ lập tức trả lại cô ngay."
Chu Gia chụp lấy cổ tay của Nhan Như Tinh, vuốt ve chiếc vòng mà Văn Tắc đưa cho cô từ phó bản trước, chờ mong nói.
Nhan Như Tinh nhìn cô ấy chằm chằm. Phải gọi cô là người chơi bậc đại cao thủ, vốn chẳng có gì đơn thuần cả.
Đây nào phải mượn, rõ ràng là nhìn trúng đồ của người ta, nói xa nói gần một hồi vẫn muốn đoạt lấy thứ mình cần.
Cô dám chắc rằng, cô ấy đã nhận ra chiếc vòng tay này là một loại đạo cụ.
Thật kỳ quái, chiếc vòng này thoạt nhìn thì rất tầm thường, ngay lúc đó hẳn cô ấy sẽ không thể không chú ý đến " Vòng cổ Nữ Thần " mà cô đang đeo trên cổ.
Cô ấy như thế nào chỉ tùy tiện liếc mắt một cái đã nhìn ra?
Nhan Như Tinh dù trong lòng mang nghi hoặc, nhưng nụ cười trên mặt vẫn còn đó, trực tiếp từ chối, "Không được, đây là quà tôi được người khác tặng, không thể cho cô mượn."
"Tôi chỉ mượn đúng một ngày thôi, ngày mai sẽ trả lại cô ngay mà." Chu Gia nhẹ nhàng nắm lấy tay Nhan Như Tinh, ánh mắt cực kỳ lưu luyến dừng trên cổ tay cô một hồi lâu.
"Vậy thì, nếu cô có thể tháo nó xuống, tôi liền cho cô mượn." Nói xong, Nhan Như Tinh chìa tay ra trước mặt cô ấy.
Chu Gia nghe vậy, trong lòng vui đến nở hoa, cho rằng lần này thu được bảo bối quá đơn giản.
Cô ấy ngay lập tức nắm lấy tay Nhan Như Tinh bắt đầu tìm mối nối của chiếc vòng.
Nhan Như Tinh để cô ấy tùy ý mà làm, nếu thật sự có thể tháo xuống, nói không chừng còn phải cảm tạ cô ấy một phen.
Trong lúc Chu Gia đang vật lộn với chiếc vòng tay, Lưu Việt mà mọi người chờ đợi cuối cùng cũng đã đến.
Nhìn thấy anh ta, Nhan Như Tinh cau mày.
Lưu Việt là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, trông rất tầm thường, không chỉ có ngoại hình nhạt nhòa mà đến chiều cao, dáng người đều chẳng có gì đặc biệt nổi bật.
Người này, cô đã từng gặp trong phó bản du lịch.
Thoạt nhìn thì so với người đó vẫn là tốt hơn.
Nhưng chữ tầm thường này, dùng nó để hình dung về anh ta quả thực không phải nói quá đâu.
Người như thế vậy mà lại dựa vào giá trị tình cảm có được, đến giờ cư nhiên đứng vị trí thứ ba.
Chỉ xếp sau Tô Anh Đào và Vương Thành Ý.
Với tình cảnh bi thảm của Tô Anh Đào và Vương Thành Ý, họ đều trực tiếp đến Chốn thiên đường.
Giá trị tình cảm càng cao thì sẽ như thế nào, người chơi cũng đều có toan tính trong lòng.
Nhưng khi nhìn thấy Lưu Việt, anh ta dường như chẳng có gì bất thường, thậm chí nhìn qua, sắc mặt hồng hào, bước đi hiên ngang, khoẻ mạnh tới mức không thể khỏe mạnh hơn.
Có lẽ từ lúc được sinh ra đến giờ hắn chưa từng phải chịu khổ cực. Lại thêm dáng vẻ nhanh nhẹn, mặt mày dễ chịu, đôi mắt sáng long lanh toát ra vài phần khéo léo.
Nhan Như Tinh cảm nhận được, anh ta có lẽ còn tràn đầy năng lượng hơn chính cô lúc này.
Thấy trạng thái của anh ta như vậy, trong lòng người chơi khác đều bắt đầu lung lay.
Ánh mắt Vương Cửu Thiên lóe lên, chủ động bước tới trước giới thiệu bản thân: "Chào Lưu ca, tôi là Vương Cửu Thiên."
Sự nhiệt tình của anh ta làm cho Lưu Việt có phần không dễ chịu cho lắm, hơi khó chịu quay lại bắt tay anh ta: "Xin chào, xin chào, tôi là Lưu Việt."
Xong xuôi, anh ta đảo mắt nhìn những người chơi khác trong đại sảnh, ngạc nhiên nói: "Tất cả mọi người đều đã đến rồi sao? Hả? Hình như là có nhiều hơn một người phải không?"
"Ồ, anh ta là chồng của Ngôn Khanh." Vương Cửu Thiên đứng bên cạnh giải thích cho anh.
Tiếp đó, đem tất cả người chơi giới thiệu sơ qua cho anh một lượt.
"Hoan nghênh hoan nghênh." Lưu Việt đi đến chỗ các người chơi, trên mặt lộ ra một nụ cười công nghiệp: "Không ngờ danh tiếng của tôi lại tốt đến vậy, mọi người đều đến cả rồi."
Khi nói chuyện, anh ta quay đầu hướng về căn phòng phía sau gọi lớn: "Giai Giai, em còn làm gì nữa thế? Mau ra ngoài chào hỏi những người bạn mới đi chứ?"
"Thật ngại quá, vợ tôi tính tình có hơi nhút nhát, lại còn rất hay mắc cỡ." Lưu Việt vội vàng giải thích qua loa, sau khi nhìn quanh một vòng quan sát sắc mặt của mọi người mới nói: "Tôi là một nghệ sĩ dương cầm, vợ tôi cũng chính là học trò của tôi."
"Cơ thể cô ấy có chút đặc biệt, mong mọi người chốc nữa đừng dọa cô ấy." Giọng điệu của Lưu Việt bày ra vẻ thương tiếc, nhưng lại làm cho mọi người càng cảm thấy nghi hoặc.
Khi Hoàng Giai Giai bước ra, nét mặt mọi người đều thay đổi toàn bộ.
Thiếu niên cún con Minh Châu thậm chí còn chỉ thẳng mặt Lưu Việt mà mắng " tên cầm thú! "
Nhất thời Lưu Việt bị người chơi mắng đến suýt hộc cả máu.
Bởi Hoàng Giai Giai nhìn qua cùng lắm chỉ mới là trẻ vị thành niên!
Có khi còn chẳng được mười tuổi.
Lưu Việt thấy thế, vẻ mặt hết sức cạn lời, đợi mọi người bình tâm lại, anh ta mới vẫy tay gọi Hoàng Giai Giai đang đứng im lặng một bên, bất lực nói: "Em tới đây nói cho bọn họ nghe, rốt cuộc em bao nhiêu tuổi."
Hoàng Giai Giai đang ôm chiếc gối con vịt trong tay, nghe vậy trên khuôn mặt ngây thơ trong trẻo chợt lộ ra vẻ hoang mang, bất lực, như thể cô ấy bị giọng nói của anh ta dọa sợ: "Ba ba đang nói gì thế? Giai Giai năm nay chẳng phải vừa đón sinh nhật tám tuổi đây sao?"
Lưu Việt: ......
Trông thấy ánh mắt của những người chơi khác càng ngày càng không đúng, trong lòng anh ta thật sự là muốn chửi thề một tiếng.
Anh ta vốn biết quá trình đem cô ấy giới thiệu với những người khác sẽ không hề thuận lợi, nhưng cũng chẳng muốn ngày qua ngày đều bị bọn họ nhìn chằm chằm.
Cuối cùng, sau vô số lần giải thích, thậm chí còn đem cả thân phận của người chơi ra đảm bảo, mới khiến bọn họ tin tưởng Hoàng Giai Giai đang đứng trước mặt, thực sự là một người trưởng thành mắc chứng bệnh lùn.
Cô ấy cũng là một fan hâm mộ lớn của các trò chơi nhập vai.
Một khi có hứng thú thì đừng nói là ba ba, chủ nhân hay ca ca cô ấy đều có thể gọi hết.
Cũng nhờ phần thể hiện lần này của cô ấy, hôm nay anh ta mới biết được giá trị tình cảm của bản thân xếp thứ ba là xứng đáng.
Còn chưa kịp vui mừng vì thứ hạng của mình thì tin tức từ diễn đàn Cặp đôi mẫu mực ập đến, trong nháy mắt tâm tư đều nguội lạnh.
Thậm chí còn chẳng thèm giữ hình tượng lạnh lùng nữa, vội vàng gửi đi một cuộc họp nhóm cho tất cả người chơi.
Sau đó đến giờ.
Lẽ nào, anh ta có được thứ hạng như hôm nay, hoàn toàn là nhờ vào sức hấp dẫn của NPC sao?
Người chơi khác ban đầu đều có chút không tin, cũng không mất hi vọng. Nhưng nhìn Hoàng Giai Giai một bên nằm trên đùi Lưu Việt dùng đôi mắt tò mò nhìn quanh, bọn họ không thể tiếp tục không tin được nữa.
Chẳng nhẽ bọn họ phải phối hợp phân chia phó bản cho chồng (vợ) của mình, thì mới có thể đạt được giá trị tình cảm cao hơn sao?
Bọn họ không cam tâm.
Trần Chanh lại càng sốt ruột hơn, vì cô phát hiện ra, người chồng được sắp đặt trong phó bản của cô từ đêm hôm qua tới nay, ánh mắt nhìn cô càng ngày càng quỷ dị.
Nếu đêm nay còn không tìm ra cách giải quyết, cô ấy có lẽ phải bỏ mạng.
Đột nhiên, cô nhìn về hướng Nhan Như Tinh, nghĩ tới lời khen người đó dành cho mình. Vừa nghĩ đến việc trước đây, đã thấy đối trùng hợp ngẩng đầu nhìn cô nở một nụ cười hiền lành ấm áp.
"Ngôn Khanh, cô đừng có cười như vậy nữa được không?" Trần Chanh nhìn nụ cười giống hệt người dẫn chương trình của cô ấy, trong vô thức rùng mình một cái.
Đáng ngạc nhiên chính là, cô phát hiện nụ cười của Nhan Như Tinh này so với người dẫn chương trình còn mang tính chất châm chọc hơn nhiều.
Điều này làm cho ý tưởng vừa nảy lên trong đầu cô một lần nữa bị ấn trở về.
← Ch. 038 | Ch. 040 → |