← Ch.006 | Ch.008 → |
>"Triệu Tiểu Bắc, anh lừa tôi!" Khóe mắt của Lý Công muốn nứt toạc ra, trong mắt tràn đầy hận ý cùng sát ý, gần như ngưng tụ lại thành thực chất.
"Ha" Triệu Tiểu Bắc cười nhạo một tiếng, ánh mắt khinh miệt liếc nhìn anh ta một cái, không thèm tranh cãi với anh ta.
Lý Công ngay lúc này, giống như một con chó chết, thoi thóp nằm trên mặt đất mà thở hổn hển, chỉ có đôi mắt, là trợn tròn lên, tràn đầy lửa giận phẫn nộ.
"Anh ta là ai? Trong bọn họ ai là số 3?" Mặt mày Lý Công dữ tợn, trừng mắt nhìn Triệu Tiểu Bắc, không tiếng động mà hỏi.
Nếu không phải thân thể bị một cỗ năng lực quỷ dị áp chế đến nhúc nhích không được, anh hận không thể trực tiếp nhào tới, đem tên khốn Triệu Tiểu Bắc này, cắt ra thành tám khúc, nuốt hết vào bụng.
"Cậu đoán xem." Triệu Tiểu Bắc nhếch môi cười, cực kỳ đắc ý.
Cái chiêu "Họa thủy đông dẫn*" này, mặc dù có chút quá đáng với người, nhưng mà Lý Công anh ta, cũng không được tính là "người".
(Họa thủy đông dẫn*: có nghĩa là dời tai họa lên trên người khác)
Quả nhiên, Lý Công lần nữa lại bị anh chọc giận, lý trí vốn đang bên bờ vực sụp đổ, hoàn toàn bị lửa giận thiêu đốt.
"A—" Lý Công thống khổ giãy dụa, đồng thời từ bên trong thân thể anh ta, phát ra từng đợt âm thanh khiến người ta cảm thấy rùng rợn đến ê cả răng.
"Xì......" Một cánh tay xơ xác quái dị màu đen, từ trong bụng của Lý Công vươn ra, sau đó lại có thêm bốn năm cánh tay hình thù quái dị khác, tranh nhau từ các bộ phận trên thân thể của Lý Công mọc ra.
"Dị hóa!" Triệu Tiểu Bắc thấy vậy liền thốt ra, sau đó sắc mặt ngưng trọng, dưới chân nhanh chóng lui về phía sau rời xa Lý Công.
"Không được để cho cậu ta dị hóa thành công." Triệu Tiểu Bắc thầm nghĩ, đang muốn tiến lên.
Kết quả chỉ nghe "Rầm" một tiếng, Lý Công đã biến thành bộ dạng nửa người nửa quỷ, thân thể nổ tung ầm ầm, máu tươi văng ra khắp nơi xối đầy lên đầu của Triệu Tiểu Bắc, khắp miệng mũi, đều là mùi máu tươi nồng nặc.
Qua một hồi lâu, Triệu Tiểu Bắc mới cảm giác chính mình một lần nữa được sống lại.
Cổ anh cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, đáy mắt dại ra, không có chút tình tiết thừa thãi nào, chẳng qua là kinh hãi.
Anh biết, đây là do con quỷ kia, đang cảnh cáo mưu kế của anh.
———
"Anh A Trì, anh có nghe thấy âm thanh kỳ quái gì không?" Nhan Như Tinh chống đỡ thân thể, có ý muốn đứng dậy thò đầu nhìn về phía cửa.
"Hả? Có thể là tiếng trẻ em đá bóng trong phòng bệnh kế bên đấy." Nguyễn Trì mặt không đổi sắc, ánh mắt ôn nhu nhìn Nhan Như Tinh, lơ đễnh nói.
"Bây giờ em cảm thấy thế nào?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Nhan Như Tinh nâng hai cánh tay lên hoạt động một chút, tuy rằng còn chưa có linh hoạt lắm, nhưng mà cô tin rằng, thích ứng thêm một đoạn thời gian nữa, thì có thể khôi phục lại trạng thái linh hoạt bình thường.
Đáng tiếc là, thuốc hồi phục sinh lực của trò chơi thiên đường chỉ có thể giúp cô khôi phục được hai cánh tay mà thôi.
Còn ở những chỗ khác, nên vô lực thì vẫn là vô lực.
Đương nhiên, cũng có thể bởi vì cô không phải là người chơi chính thức, nên hiệu quả của thuốc bị giảm đi một nửa, hoặc cũng có thể là do cấp bậc của thuốc hồi phục sinh lực không cao.
Nghe Triệu Tiểu Bắc nói rằng, thuốc hồi phục sinh lực có tới ba cấp bậc, được phân thành cao cấp, trung cấp, sơ cấp, mà bình anh ta đưa cho là thuốc hồi phục sinh lực bậc trung cấp.
Rồi sau đó tới "bạn" của Triệu Tiểu Bắc đưa cho, lại là ba bình bậc sơ cấp, hai bình bậc trung cấp.
Vô luận là thuốc hồi phục sinh lực bậc sơ cấp hay là bậc trung cấp, Nhan Như Tinh đều uống hết, nhưng kết quả rất không như mong đợi.
Cô thật sự nghi ngờ, là do Tiểu Sảng giở trò quỷ.
Tiểu Sảng:???
"Không phải tôi, tôi không có làm, cô đừng có đổ oan chung chung như vậy chứ. Hơn nữa thân thể cô như thế nào, trong lòng cô là người rõ nhất không phải hay sao?"
"Toàn thân nhiều bộ phận bị gãy nát xương, lại nằm ở trong bệnh viện một hai năm liền, nếu không phải tôi đến đánh thức cô dậy, thì hiện tại cô còn chưa có tỉnh lại được đâu."
"Hơn nữa năng lượng của thuốc hồi phục sinh lực xác thực có thể sử dụng còn chưa đến 10%, tôi giúp cô tinh chế cải tiến lại, cô không cảm kích thì thôi, mà cô còn đổ oan cho tôi."
Tiểu Sảng nói một phen xong liền thở phì phì.
"Thực sự xin lỗi, tôi sai rồi." Nhan Như Tinh biết lắng nghe mà xin lỗi.
Tiểu Sảng: "Hừ! Biết sai thì sửa cô vẫn là bảo bối của tôi."
"Cậu nói thuốc hồi phục sinh lực kia, năng lượng có thể sử dụng còn chưa đến 10% là chuyện như thế nào?" Nhan Như Tinh hỏi.
"Chính là theo nghĩa đen đấy. Đúng rồi, bảo bối, bởi vì tinh chế nước thuốc cho cô, bây giờ tôi nhất định phải rời khỏi nơi này."
Nhan Như Tinh: "?"
"Nhưng mà cô không cần phải lo lắng đâu, tôi đã kết nối hệ thống trò chơi thiên đường với cơ thể của cô rồi. Chờ cô đi ra ngoài, đạt được cái gọi là tư cách người chơi chính thức kia, cô liền sẽ biết được, sự kinh hỉ mà tôi dành cho cô."
"Tôi đi đây bảo bối, đừng có quên tôi đấy, chờ tôi hiểu rõ tình huống thế giới của các cô, tôi sẽ nhanh chóng quay trở lại!"
"Gặp lại sau nha, bảo bối."
Nói xong, Nhan Như Tinh cảm giác có cái gì đó, rời khỏi ý thức của mình.
Trong chốc lát có chút im lặng.
Tại sao cô lại cảm thấy tư thế rời đi của hệ thống này có vài phần gấp gáp vậy nhỉ? Giống như bị chó rượt vậy, tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.
Tất nhiên lúc này Nhan Như Tinh cũng không có thời gian mà suy nghĩ đến thứ khác, đối với hệ thống Tiểu Sảng này, mới đầu cô còn nghi ngờ rằng đây chính là thủ phạm dẫn mình đến thế giới này.
Sau đó thông qua nói chuyện mới phát hiện, nó vẫn cho rằng mình là chủ nhân của thân thể này, đối với tất cả sự tình của chủ nhân thân thể này trải qua, đều hiểu rõ như trong lòng bàn tay, giống như có thể đọc được ký ức vậy.
Nhưng đối với một người đến từ bên ngoài là cô đây, thì cái gì cũng đều không biết.
Tóm lại, việc mà cô xuyên thư, có thể không có liên quan gì đến nó.
Chẳng qua việc có được một cuộc sống thân thể mới đối với cô mà nói, cũng không có gì là không tốt. Huống chi, cô còn có một người bạn trai nhan sắc khôi ngô tuấn tú, săn sóc tỉ mỉ như vậy......
Ánh mắt Nhan Như Tinh tỏa sáng, vươn hai tay ra, làm nũng với Nguyễn Trì nói: "Bế em một cái."
Nguyễn Trì nghe vậy ngẩn ra, đôi mắt trong veo cong cong, kề sát người lại ôm lấy eo của cô, bế ngang cô từ trên giường bệnh đứng lên.
Nhan Như Tinh yên tâm thoải mái đem hai tay ôm lấy cổ anh, rúc vào trong lòng anh.
Lúc trước cơ bắp toàn thân của cô vô lực, cho dù để cho Nguyễn Trì bế cô đi, cô cũng không có để ý tới.
Bởi vậy ngoại trừ giải quyết các việc hệ trọng của cuộc sống, cô thậm chí còn không bao giờ bước xuống.
"Mấy người đi đâu thế?"
Trong lúc Nguyễn Trì chuẩn bị bế cô đi ra ngoài, Nhan Như Tinh nghe được Triệu Tiểu Bắc thấp giọng hỏi.
Nhan Như Tinh tò mò thò đầu ra nhìn anh ta một cái, đột nhiên phát hiện, Triệu Tiểu Bắc giống như mới được vớt từ trong nước ra, khúm núm, chật vật vô cùng, không còn chút hăng hái giống như trước nữa.
Đây là......đã có chuyện gì xảy ra?
Nhan Như Tinh dụi dụi mắt, luôn cảm thấy "nước" này có chút đen, còn đang tính nhìn thêm lần nữa, lại bị Nguyễn Trì xoa xoa đầu. Ngẩng đầu lên dò hỏi Nguyễn Trì cô phất tay nói với Triệu Tiểu Bắc: "Thân thể nằm đến mềm nhũn cả rồi, nói anh A Trì mang tôi ra ngoài đi dạo chơi."
Triệu Tiểu Bắc: "...... Đi dạo chơi? Ngay bây giờ á?"
Anh dường như rất là khiếp sợ.
"Ừm." Nhan Như Tinh nghĩ đến bây giờ đã là ban đêm, lại nghe anh ta nói rằng, phó bản này vào buổi tối rất nguy hiểm.
Nhưng cô vẫn không chùn bước nói: "Ngủ không được, tôi muốn anh ấy ở chung với tôi nhiều hơn."
Quan trọng là ......, cô rất vất vả để dạy dỗ được bạn trai tốt như vậy, có khả năng cũng bị "thu hồi" đi mất!
Nghĩ đến đây, Nhan Như Tinh theo bản năng ôm Nguyễn Trì càng chặt hơn.
Theo cô, cho dù "Nguyễn Trì" là ai, vì sao lại muốn "giả mạo" bạn trai của mình? Nhưng hành vi mấy ngày nay của anh ấy, dĩ nhiên hoàn toàn có thể đảm đương được vị trí bạn trai này của mình.
Cô không để ý, thậm chí cho rằng, anh ấy có thể vẫn đảm đương được nhân vật bạn trai này.
Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra.......
Nhan Như Tinh thở dài trong lòng, cánh tay buông lỏng một chút, biểu tình mệt mỏi mà dựa đầu vào lồng ngực đơn bạc không mềm mại của Nguyễn Trì.
"Anh A Trì, em rất thích anh." Nhan Như Tinh trầm giọng nói.
Haizz—— vừa mới yêu nhau tha thiết, sau đó bị bắt chia tay, cuộc sống thực tàn nhẫn đối với tôi.
Ánh mắt Nguyễn Trì chợt lóe lên, siết chặt cánh tay, đôi môi đỏ mỏng giật giật, không nói gì.
Mắt thấy hai người bọn họ rời khỏi phòng bệnh, Triệu Tiểu Bắc cắn chặt răng, nhìn trái nhìn phải, rùng mình một cái, vội vàng đi theo.
Sau khi bọn họ rời đi, phòng bệnh vốn sạch sẽ ấm áp, trong nháy mắt lạnh như động băng, đến nỗi khắp cả căn phòng, giống như bị ngăn cách ở bên ngoài, rõ ràng là gần ngay trước mắt, nhưng lại giống như xa tận chân trời.
———
Vào nửa phút cuối cùng, Triệu Tiểu Bắc đã trở lại phòng bệnh ánh mắt phức tạp nhìn Nhan Như Tinh đang ngủ ở trong lòng Nguyễn Trì, cái gì cũng không nói. Tại thời điểm giao diện nhiệm vụ trò chơi sáng lên, lập tức lựa chọn rời khỏi.
Sau khi anh ta rời khỏi phó bản, Nhan Như Tinh chẳng biết từ khi nào mở mắt ra nghe được một âm thanh không biết đến từ đâu.
Âm thanh không thể phân biệt được, lạnh lẽo cứng nhắc, cứ như âm thanh cơ điện tử tổng hợp, không chứa bất kỳ cảm xúc nào.
[Chúc mừng bạn đã vượt qua phó bản thử nghiệm, sắp trở về hiện thực]
Ánh mắt Nhan Như Tinh kinh ngạc, thậm chí còn chưa kịp nói lời tạm biệt với Nguyễn Trì, cảnh vật trước mắt khác xa. Chỉ trong chốc lát sau, cô xuất hiện trong một căn phòng giống như phòng bệnh trong phó bản.
Khác biệt chính là, dụng cụ y tế trong phòng bệnh này còn đang hoạt động, máy theo dõi nhịp tim ngày này qua ngày khác đều đặn phát ra âm thanh "tích tích". Còn có trong không gian hô hấp, mùi nước khử trùng không pha lẫn mùi mốc, ánh mặt trời ấm áp ôn hòa, cùng với ở ngoài cửa, các bác sĩ y tá thỉnh thoảng đi qua đi lại nhỏ giọng trò chuyện.
Nhưng những điều này không đáng để nói tới, mà là thế giới ở đây chính là thế giới hiện thực!
Không đợi Nhan Như Tinh kịp thời thanh tỉnh, đột nhiên trước mắt hiện ra một màn hình màu xanh lam trong suốt.
[Phó bản thử nghiệm ban đầu: bệnh nhân trong bệnh viện]
[Đánh giá mức độ vượt qua: D-]
[Phần thưởng vượt qua: 100 thiên đường tệ, thuốc tiến hóa loại I x1, hộp đạo cụ bí ẩn x2, đạo cụ "Chiếc bình chứa đầy hoa tươi" x1, đạo cụ "Chuỗi hồng ngọc" x1]
[Người chơi "Nhan Như Tinh" vượt qua phó bản thử nghiệm, trở thành người chơi chính thức của trò chơi thiên đường]
[Căn cứ vào biểu hiện lần đầu tiên của bạn trong phó bản, bạn có thể chọn một đặc điểm kỹ năng bên dưới]
[1. Tình Yêu Của Quỷ: Kỹ năng bị động, gặp quỷ tự động kích hoạt, thiện cảm của tất cả các sinh vật quỷ dị tăng lên 20%, trong đó thiện cảm của sinh vật quỷ dị khác giới tính tăng lên 50% (Lưu ý: yêu cầu của bạn, quỷ đều không thể từ chối)
CD kỹ năng: Không]
[2. Thoát Chết Trong Gang Tấc: Kỹ năng bị động, kích hoạt khi gặp đòn đánh chí mạng, có thể tránh được một vết thương chí mạng (Lưu ý: Bạn là người may mắn trong truyền thuyết)
CD kỹ năng: Ba ngày]
[3. Hồi Phục Cực Hạn: Kỹ năng bị động, khi kích hoạt, tốc độ chữa lành vết thương của bạn được hồi phục bằng tốc độ nhanh nhất, vết thương càng nặng, hồi phục càng nhanh (Lưu ý: Chỉ cần bạn không giết được tôi, người chết có thể là bạn)
CD kỹ năng: 24 tiếng]
[&@$# số liệu khác thường ...]
[Chúc mừng người chơi đạt được kỹ năng bị động "Tình Yêu Của Quỷ"]
[Chúc mừng người chơi đạt được kỹ năng bị động "Thoát Chết Trong Gang Tấc"]
[Chúc mừng người chơi đạt được kỹ năng bị động "Hồi Phục Cực Hạn"]
Nhan Như Tinh:?
Không đợi cô phản ứng như thế nào, màn ảnh lóe lên, đổi thành thông tin cá nhân của cô.
[Tên người chơi: Nhan Như Tinh
Phân loại: Người chơi màu trắng
Số hiệu: E0431919X
Cấp bậc: E
Đặc tính kỹ năng đã sở hữu: ① Hồi Phục Cực Hạn (bị động) ② Thoát Chết Trong Gang Tấc (bị động) ③ Tình Yêu Của Quỷ (bị động)
Thuốc: Thuốc tiến hóa loại I x1
Đạo cụ: Hộp đạo cụ bí ẩn x2, Chiếc bình chứa đầy hoa tươi x1, Chuỗi hồng ngọc x1
Tiền thiên đường: 100
Trung tâm mua sắm thiên đường đã được kích hoạt]
[Lưu ý 1: Nội dung khác, xin người chơi vui lòng tự khám phá. ]
[Lưu ý 2: Chỉ có trò chơi thiên đường có quyền giải thích cuối cùng]
[Mười phút sau, có thể bắt đầu vòng tiếp theo của trò chơi]
[Thời gian nghỉ còn lại: 71:59:57]
← Ch. 006 | Ch. 008 → |